Một Kiện Hàng Được Đánh Dấu “Trả Lại Cho Người Gửi”

thùng giấy

Hàng xóm tôi là một trong những kẻ ăn theo muốn làm YouTuber phiền phức. Qua nhiều năm, tôi đã thấy cậu ta ho bột quế, nằm thẳng cẳng trên mui xe khi nó chầm chậm lùi ra khỏi sân, và phun nước nóng lên bản thân, tất cả mọi thứ khác khi cậu ta không ngừng la đỉnh ngầu (epic win), đỉnh bại (epic fail), hay chết tiệt, thậm chí là đỉnh của chóp, cho những gì tôi biết. Sẽ trở nên dần mệt mỏi hơn khi phải xem cậu ta làm những trò hề để theo đuổi sự nổi tiếng. Thế nên, khi cậu ta gõ cửa nhà tôi ngày hôm nọ, và nhờ tôi lấy thư hộ trong một khoảng thời gian, thật lòng mà nói, đó là một sự nhẹ nhõm. Tôi không thể diễn tả được mình thanh thản đến nhường nào khi biết rằng mình không cần phải chuẩn bị tinh thần cho bất kỳ trò hề ngu ngốc nào của cậu ta trong một lúc. Tôi đã luôn sợ rằng những trò lố của cậu ta sẽ dần lan vào cuộc đời tôi.

Mọi thứ đã khá bình thường trong vài ngày đầu. Cậu ta có vài hóa đơn, một số thư rác, và một thư mà tôi nghĩ là thiệp chúc mừng sinh nhật. Và rồi, một buổi tối nọ khi đi làm về, tôi thấy một thùng giấy cứng ở dưới mái hiên nhà cậu ta. Một dòng chữ đó được ghi trên thùng “Trả Lại Cho Người Gửi”.

Tôi mặc dù không yếu, nhưng phải thừa nhận tôic đã gặp trở ngại khi cố nâng cái thùng ấy lên. Nó rất là nặng. Bê nó để băng qua phía bên kia đường để đến nhà tôi càng khó khăn hơn, và tôi nhanh chóng nhận ra rằng không đời nào tôi sẽ có thể kéo nó lên những bậc thang trước cửa nhà mình. Tôi quyết định để lại kiện hàng ấy trong nhà xe của mình. Không phải là do tôi không muốn để xe mình trong đó: cửa nhà xe là một thứ phế thải từ chối cuộn lên nếu không bị cho ăn đấm hoặc bị đạp. Để xe ở ngoài thì ít phiền phức hơn nhiều so với việc phải đánh nhau với cửa nhà xe mỗi buổi sáng và tối. Nhìn lại thì, tôi đáng lẽ đã nên đặt kiện hàng xuống trước khi cố mở cái cửa kia, nhưng bạn biết đấy, khi đã có thể giữ chắc chắn một thứ gì rồi thì không cần phải đặt nó xuống nếu bạn không cần thiết phải làm thế.

Và đến lần thứ ba khi tôi đá vào cái cửa thì tôi bị trượt tay, và kiện hàng rơi xuống đất. Tôi nghe thấy một tiếng rắc nhỏ ở bên trong.

“Chết tiệt,” tôi rủa thầm.

Tôi đã mong mình không làm vỡ bất cứ thứ gì quá quan trong, nhưng nghĩ mình cũng sẽ không nói cho cậu hàng xóm biết và để cậu ta tưởng đó là do quá trình vận chuyển.

Giờ tay tôi đã trống, tôi cuối cùng cũng có thể mở cửa nhà xe, và trời ạ nó đã nghiến keng kéc trong sự phản kháng khi nó cuộn lên. Tôi đã kéo chiếc thùng vào trong toàn bộ quãng đường còn lại, để nó ở trong một góc chờ khi người hàng xóm của tôi trở về để nhận nó lại. Và rồi, tôi hoàn toàn quên mất nó đi. Cho đến vài ngày sau.

Tôi không chắc chính xác đã mất bao lâu để mùi thoảng qua từ vết nứt dưới cửa nhà xe, nhưng nó phát ra từ từ. Đó là một mùi ngọt như mùi chồn hôi, và trong vài ngày đầu tiên sau khi tôi ngửi thấy nó, tôi thực sự đoán nó giống một mùi: mùi thú vật bị xe đụng chết trong nhà tôi. Chỉ đến khi nhận ra mùi hương ấy dần trở nên nồng nặc thay vì nhạt dần, tôi mới đi tìm nguồn gốc. Đó là khi tôi mở cửa nhà xe, và đó là khi mùi hôi đã đánh gục tôi, ập vào mũi tôi.

Đã không khó để tìm ra nguyên nhân. Thứ duy nhất thay đổi trong nhà xe của tôi chính là thùng giấy trong gốc. Tôi nhớ mình đã nghĩ rằng đó chắc phải là một loại thùng thịt hàng tháng gửi từ chợ. Thịt trong thùng chắc hẵn là đã bị ôi thiu vì đã ở ngoài tủ lạnh quá lâu. Trong thùng phải có đến bao nhiêu thịt để khiến nó trở nên to và nặng đến thế? Cả một con bò à?

Tôi bịt mũi lại khi bắt đầu tiến đến cái thùng, với một cây kéo trên tay. Tôi có lẽ đã không cần kéo để mở nó, vì dưới đáy đã đủ ẩm mềm để có thể chọc thủng qua bằng ngón tay, nhưng tôi không muốn chọc ngón tay của mình vào nước thịt hôi thối. Phần đáy mềm kia chính là lý do ban đầu mà tôi phải mở thùng. Nếu tôi kéo nó ra, mọi thứ sẽ bị đổ ra sàn. Tôi dự định mang từng mảnh thịt một vào một túi rác, rồi mang chúng đến thùng rác lớn, đó là một quá trình mà tôi không mong đợi.

Cây kéo của tôi trượt dài trên phần trên của thùng giấy. Tôi đã nghĩ mùi hương ấy đã không trở nên tồi tệ hơn, nhưng khi tôi bật nắp thùng ra, tôi đã phát hiện ra một mùi hôi ấy ở một âm giai hoàn toàn khác biệt. Nó giống như khi bạn mở một nồi nước đang cháy, nhưng thay vì là sức nóng phát ra, tôi đã được chào mừng bởi một làn sóng mùi khai, mồ hôi, phân, và mùi thối nát. Nó tồi tệ đến mức tôi đã phải lảo đảo lùi về sau và phải nén cơn nôn mửa để nó không trào ra khỏi người tôi. Tôi không nghĩ tôi đã có thể mùi hơn ấy loảng thoảng lâu hơn với sự khủng khiếp tỏa ra từ trong thùng. Tôi không cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận mình đã chạy ra khỏi cửa để hít thở không khí trong lành, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở trong nhà xe, mùi hôi đã ngấm vào quần áo của tôi và bám theo tôi như một cái bóng.

Không có gì tôi có thể làm để loại bỏ mùi hôi ấy khỏi mũi mình. Nước xịt khử mùi hôi không thể, khẩu trang không thể, thậm chí là ba lần tắm và một lần thay quần áo. Từng giây khi cái thùng ấy còn mở trong nhà xe tôi là một giây khác mùi hôi ấy được phép ở trong nhà tôi. Tôi phải hứng chịu cú đấm ấy.

Tôi trở lại nhà xe, nắp bật của cái thùng vẫn còn mở như đang mời gọi tôi nhìn vào. Tôi đã chuẩn bị, một chiếc kẹp quần áo đang kẹp chặt hai lỗ mũi, một tay cầm túi đựng rác, tay kia là chất tẩy rửa mạnh nhất mà tôi có thể tìm thấy, và găng tay cao su dài để giữ da tôi không phải chạm vào những thứ bên trong. Nhưng hóa ra, tôi đã không cần những thứ đó.

Tôi đã không cần phải chạm hay rửa những gì bên trong nó, tôi chỉ cần phải chịu sự ám ảnh của những cơn ác mộng hàng đêm thôi. Bạn thấy đấy, trong đấy có thịt, nhưng không phải thịt heo hay thịt bò. Không, nó tệ hơn thế. Đó chính là người hàng xóm của tôi. Đã chết. Vẫn còn lành lặn, nhưng đã chết.

Tôi gọi cảnh sát, và theo lẽ tự nhiên, họ đã đưa tôi đi tra khảo. Kiểu như suy cho cùng thì cũng khó để không nghi ngờ một người đàn ông với một cái xác người trong nhà xe của cậu ta. Tạ ơn trời, họ sớm nhận ra rằng tôi không liên can gì. Những mẫu DNA của tôi có khắp thùng, mùi hương đã để lại dấu ấn khắp nhà tôi, nhưng đã có một mẫu chứng cứ không thể bác bỏ đang nằm trong tay của người hàng xóm tôi đã chứng minh sự vô tội của tôi: một máy camera quay vlog.

Họ đã cho tôi xem đoạn ghi hình ấy một lần. Tôi không chắc liệu họ có được cho phép làm thế hay không, hay nếu họ cảm thấy tội nghiệp cho tôi và họ nghĩ là sẽ không hại gì. Dù sao thì, tôi cũng đã xem qua nó.

Người hàng xóm của tôi đang ngồi ở ngoài một cái thùng ở bên ngoài cơ sở chuyển phát đồ, cười cợt khi cậu ta thông báo với toàn thế giới việc cậu sẽ tự gửi bản thân cậu xuyên tiểu bang. Cậu đã mua những bình tiểu, thức ăn, một cái gối, và một số đèn pin. Bạn của cậu ta – một người mà tôi đã từng thấy ở nhà cậu nhiều lần đã giúp với trò ngốc đấy –, đóng nắp thùng lại và có thể đã bỏ cậu ta đi gửi. Trong suốt những giờ tới… hay ngày tới, tôi không thật sự chắc chắn, người hàng xóm của tôi đã ghi hình một số đoạn ngắn về tiến trình của mình. ‘Tôi nghĩ tôi đang ở trong một chiếc xe tải, tôi có thể cảm nhận sự chuyển động của nó,’ ‘Chắc chắn là nhà kho. Trong này khá ấm. Vẫn còn nhiều thức ăn!’, kiểu thế. Và rồi, trong video cuối cùng, cái thùng ấy bị đổ. Cậu ta bị gãy cổ, và thế là hết. Máy camera vẫn tiếp tục ghi hình cho đến khi đầy bộ nhớ, hay là máy hết pin. Có một điều tôi đã không báo cảnh sát sau khi họ cho tôi xem đoạn video ấy. Một điều mà tôi nghe trong đoạn ghi hình ấy vẫn ám ảnh tôi đến ngày tôi chết. Chỉ sau khi cú lật thùng làm cậu ta ngã gãy cổ, tôi đã nghe thấy tiếng keng kéc quen thuộc của cửa nhà xe của tôi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *