Người Chết Không Nhảy Múa

người chết không nhảy múa

Tôi lớn lên sống cạnh một nghĩa trang. Cửa sổ tôi hướng thẳng về phần cũ nhất của nó, một khoảng đất trống nơi những bia đá đã phai màu, nứt nẻ và không còn tên. Những hàng cây mọc um tùm trong khu ấy. Tôi hay tưởng tượng những người đã khuất đang nằm an nghỉ giữa những nhánh rễ cây như những quả táo đang treo lơ lửng trên những cành cây đảo ngược.

Nhiều buổi sáng, đôi khi những làn sương mù như đang cuốn theo những chòm sao nhỏ màu trắng trên mặt đất cho đến khi mặt trời thiêu rụi mọi thứ. Có lần, tôi nghĩ mình đã nhìn thấy những bóng đen nhảy múa ở phía sau hàng rào của nghĩa trang. Tôi đã không cảm thấy sợ. Theo một cách nào đó, cảm giác thật bình yên khi biết người chết vẫn có thể nhảy múa. Tôi biết trên đời này còn nhiều điều tồi tệ hơn những người chết không yên. Anh trai Ian của tôi chẳng hạn.

“Người chết không nhảy múa,” Ian nói gắt gỏng khi ấy, khi tôi đã bất cẩn chia sẻ những gì tôi đã thấy với anh. “Tất cả những gì họ làm là mục rữa,” anh hứa, rồi kéo tôi lại gần.

Sau đó anh làm tôi đau bằng một hành động nhỏ nhặt. Tôi không thể nhớ liệu đó đã là một cú tát hay nhéo hay một trong những hành động tương tự. Những năm tháng bị hành hạ bởi những điều nhỏ nhặt ấy đã hòa quyện vào nhau. Cha mẹ tôi đã không thấy được anh xấu tính đến mức nào cho đến ngày anh mất.

Ian thích đập phá mọi thứ. Cao to và nặng kí, anh thích làm đau người khác hơn bất kì điều gì khác. Nhưng như thế sẽ khó che giấu. Thú vật thì dễ dàng hơn, và đồ vật là dễ nhất. Tôi đoán đó là vì sao nhiều đêm, Ian thường vào nghĩa trang và bắt đầu đập phá. Anh mang theo búa, gậy bóng chày, chai lọ, sơn và anh đã để dấu vết của mình lên khắp ký ức của người khác.

Khi chúng tôi lớn lên, tôi biết nhiều hơn và học cách tránh xa anh trai mình tốt hơn. Ian tin rằng mình đang sống trong một thế giới được thiết kế như một món đồ chơi chỉ dành cho anh để chơi đùa hay đập phá. Dần dần, cha mẹ tôi biết được. Khi Ian đủ lớn và phá hoại, họ tống cổ anh khỏi nhà.

Một năm sau anh bị bắn chết khi đang cướp một trạm xăng ở ngoại ô Easton. Ian đã bước vào với một khẩu súng giả. Nhưng khẩu súng của người ở sau quầy là thật.

Họ chôn cất Ian tại nghĩa trang ngay cạnh nơi chúng tôi sống. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy bia mộ của anh từ phòng mình. Đêm đầu tiên sau khi anh được đưa xuống đất là lần thứ hai tôi thấy được người chết nhảy múa. Đêm ấy là một đêm trăng thấp. Tôi có thể nhìn thấy tất cả những cái bóng đang nhảy múa quanh mộ anh trai tôi.

Tôi cũng nhìn thấy Ian, đang nhảy múa, co giật, di chuyển như thể anh đang bước đi trên đôi chân bị gãy của mình. Lần đầu tiên trong đời, tôi đã thấy anh sợ hãi, những đường nét sợ hãi làm biến dạng khuôn mặt anh ấy. Ian nhìn lên và thấy tôi đang quan sát. Anh ấy không ngừng nhảy. Tôi không nghĩ rằng anh ấy ngừng lại được. Ngay cả khi ở khoảng cách như thế, tôi vẫn thấy miệng anh nói, “cứu anh.”

Tôi đóng màn lại và tiếp tục ngủ. Anh trai tôi bảo rằng người chết không nhảy múa, họ chỉ biết mục rữa.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *