Tôi Là Một Sĩ Quan Tìm Kiếm Và Cứu Nạn Của Cục Kiểm Lâm Hoa Kỳ, Tôi Có Một Số Câu Chuyện Muốn Kể (p1)

cầu thang trong rừng

Tôi không chắc có thể đăng những câu chuyện này ở đâu, nên tôi đoán mình sẽ chia sẽ chúng ở đây. Tôi đã là một sĩ quan Tìm Kiếm và Cứu Nạn (SAR) được vài năm rồi, và trong suốt quãng thời gian ấy tôi đã thấy qua một số điều mà tôi nghĩ mọi người sẽ có hứng thú.

  • Tôi giữ một nhật ký khá chi tiết cho việc tìm kiếm người mất tích. Hầu hết mọi khi họ chỉ đi lạc, hay bị trượt xuống một vực nhỏ, và họ không thể tìm được đường về. Phần lớn đều biết cụm từ quen thuộc ‘ở yên đấy’, và họ đã không lãng vãng quá xa. Nhưng tôi có hai trường hợp khi điều đấy đã không xảy ra. Cả hai đều khiến tôi rất khó chịu, và tôi sử dụng chúng như động lực để tìm kiếm năng nỗ hơn khi tôi được gọi cho bất kỳ vụ nào khác. Trường hợp thứ nhất là của một cậu bé đi hái quả mọng cùng bố mẹ. Cậu ấy và em gái đi cùng nhau, và cả hai cùng mất tích trong khoảng cùng thời điểm. Bố mẹ cậu đã không để mắt đến cậu trong vài giây, và trong khoảng thời gian ấy cả hai bé đều la cà đi mất. Khi bố mẹ các bé không thể tìm thấy các bé, họ gọi chúng tôi, và chúng tôi đã có mặt tại khu vực để tìm kiếm. Chúng tôi đã tìm thấy bé gái nhanh chóng, và khi hỏi anh trai bé đâu, bé gái nói rằng cậu bé đã được ‘ông gấu’ đưa đi. Cô bé nói ông ta đã cho cô bé những quả mọng và bảo bé phải giữ im lặng, và nói rằng ông ta muốn chơi cùng cậu bé một lúc. Lần cuối cùng bé thấy anh trai là khi cậu ấy ngồi trên vai của ‘ông gấu’ và có vẻ bình thản. Tất nhiên, suy nghĩ đầu tiên của chúng tôi đây là một vụ bắt cóc, nhưng chúng tôi không hề tìm thấy dấu vết của một người nào khác trong khu vực. Cô bé ấy đã một mực khẳng định rằng ông ta không phải là một người bình thường, mà rằng ông ta cao và trên người có đầy lông, ‘như một con gấu’, và rằng ông ta có một ‘khuôn mặt kỳ lạ.’ Chúng tôi đã dành nhiều tuần để tìm kiếm khu vực ấy, đó là một trong những vụ dài nhất mà tôi từng nhận, nhưng chúng tôi không hề tìm thấy tông tích cậu bé. Trường hợp thứ hai là một cô gái trẻ đi bộ đường dài với mẹ và ông ngoại. Theo lời người mẹ, con gái của cô đã trèo lên một cái cây để thấy được khu rừng từ trên cao, và cô gái đã không bao giờ trở xuống. Họ đã chờ ở gốc cây nhiều giờ, gọi tên cô gái, và họ đã gọi nhờ giúp đỡ. Tôi không biết cô gái ấy có thể đã đi đâu, bởi mẹ cô hay ông ngoại cô đã không thấy cô trở xuống.
  • Đôi lần, tôi đã ra ngoài tìm kiếm một mình cùng với một con chó đặc vụ, và tất cả những lần ấy đều dẫn tôi lên những vách đá cao. Không phải đồi, không phải những mặt đá. Chỉ là những từng vách đá thẳng tắp mà không có bất kỳ nơi nào để bám vào. Điều ấy luôn khiến tôi sững sờ, và trong những trường hợp ấy, chúng tôi thường tìm thấy người ở phía bên kia của vách đá, hoặc cách xa nhiều dặm từ nơi con chó đã dẫn chúng tôi đến. Tôi chắc rằng sẽ có một lời giải thích cho điều này, nhưng nó khá kỳ lạ.
  • Một trường hợp cụ thể đáng buồn có liên quan đến quá trình thu thập một thi thể. Một bé gái chín tuổi bị ngã xuống bờ kè và bị đâm xuyên qua người bởi một cành cây chết ở dưới. Đó là một vụ tai nạn cực kỳ khiếp hãi, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được âm thanh mà mẹ cô bé đã phát ra khi chúng tôi nói với cô về những gì đã xảy ra. Cô ta đã nhìn vào chiếc túi được chất vào xe cứu thương, và thốt lên tiếng than khóc ám ảnh, đau lòng nhất mà tôi từng nghe. Nó giống như toàn bộ cuộc sống của cô ta đang sụp đổ xung quanh cô, và một phần của cô đã chết cùng đứa con gái của mình. Tôi nghe tin từ một sĩ quan SAR khác rằng cô ta đã tự sát vài tuần sau khi tai nạn ấy xảy ra. Cô ta đã không thể sống với sự mất mát của con gái mình.
  • Tôi đã được tham gia cùng nhóm với một sĩ quan SAR khác bởi vì chúng tôi nhận được báo cáo có gấu trong khu vực. Chúng tôi đang tìm một người đàn ông đã không trở về nhà sau một chuyến leo núi, và chúng tôi đã phải thực hiện một chuyến leo núi hiểm hóc để đến được nơi mà anh ta đáng lẽ sẽ đến. Chúng tôi đã thấy anh ta bị kẹt trong một kẽ nứt với một chân bị gãy. Điều này không dễ chịu chút nào. Anh ta đã ở đấy gần khoảng hai ngày, và chân của anh rõ ràng đã bị nhiễm trùng. Chúng tôi đã có thể đưa anh lên một trực thăng, và tôi đã nghe thấy từ một trong những nhân viên y tế khẩn cấp rằng anh ta đã mất lý trí. Anh ta cứ luôn miệng nói mình vẫn ổn, và khi anh ta lên đến đỉnh núi, một người đàn ông khác đã ở đó. Anh ta nói rằng người đó không có dụng cụ leo trèo, và đang mặc áo gió parka cùng với quần trượt tuyết. Anh ta bước đến bên cạnh người đó, và khi gã quay lại, anh ta nói kể rằng người đó không có gương mặt. Nó trống rỗng. Anh ta hoảng sợ, và đã cố chạy xuống núi quá nhanh, đó là vì sao anh đã ngã. Anh ta nói rằng mỗi buổi tối có thể nghe thấy tiếng của gã ấy, leo xuống núi và phát ra những tiếng thét không rõ ràng từ phía xa. Câu chuyện ấy khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Tôi cảm thấy may mắn vì mình đã không ở đó để nghe nó.
  • Một trong những điều đáng sợ nhất từng xảy ra với tôi có liên quan đến một người phụ nữ trẻ đã bị tách khỏi nhóm đi bộ đường dài của mình. Chúng tôi đã ra quân tìm kiếm đến tận tối khuya, vì những con chó đã ngửi thấy mùi của cô. Khi tìm thấy cô ta, cô ta đang nằm cuộn lại ở dưới một khúc gỗ mục nát lớn. Cô ta đã mất giày và túi ba lô, và cô ta rõ ràng đang trong trạng thái bấn loạn. Cô ta đã không bị thương, và chúng tôi đã có thể dìu cô ta bước đi cùng trở về doanh trại. Dọc đường đi, cô luôn nhìn về phía sau và hỏi rằng tại sao ‘người đàn ông to lớn với đôi mắt đen’ kia đi theo chúng tôi. Chúng tôi đã không thấy ai cả, thế nên chỉ cho qua và nghĩ rằng đó là một trong những triệu chứng hoang mang khi bị sốc. Nhưng khi càng đến gần căn cứ, người phụ nữ ấy càng trở nên kích động. Cô ta cứ luôn yêu cầu tôi yêu cầu hắn ngừng ‘làm mặt dữ’ với cô. Đến một lúc cô đã dừng bước rồi quay lại và bắt đầu la hét vào khu rừng, nói rằng cô muốn hắn để cô yên. Cô sẽ không đi cùng hắn, cô nói, và cô sẽ không trao chúng tôi cho hắn. Chúng tôi cuối cùng cũng có thể khiến cô bước tiếp, nhưng bắt đầu nghe thấy những tiếng động từ khắp mọi phía xung quanh. Nghe như tiếng ho, nhưng có nhịp điệu và trầm hơn. Nó giống như tiếng sâu bọ, tôi không thể nào biết cách để miêu tả nó. Khi chúng tôi vào được khu vực ngoài căn cứ, người phụ nữ nhìn tôi, và đôi mắt cô mở to hết mức mà một người có thể mở. Cô ta chạm vai tôi và nói ‘Hắn nói anh phải đi nhanh lên. Hắn không thích nhìn vào vết sẹo ở cổ anh.’ Tôi có một vết sẹo nhỏ ở dưới cuối cổ mình, nhưng nó đã bị che đi hoàn toàn bởi cổ áo tôi, và tôi không biết bằng cách nào mà người phụ nữ này đã thấy được nó. Ngay khi cô ta nói điều ấy, tôi nghe thấy tiếng ho kỳ lạ ở bên tai phải mình, và tôi như muốn nhảy ra khỏi lớp da của mình. Tôi nhanh chóng đưa cô vào căn cứ, cố không thể hiện sự hoảng sợ của mình, nhưng phải nói rằng tôi đã rất mừng khi ra khỏi nơi ấy trong buổi tối đó.
  • Đây là câu chuyện cuối cùng tôi sẽ kể, và nó có thể là câu chuyện kỳ lạ nhất mà tôi có. Bây giờ thì, tôi không biết nó có đúng với từng đội SAR hay không, nhưng trong đội của tôi, nó như là một điều ngầm, thông thường mà chúng tôi hay gặp phải. Bạn có thể hỏi điều này với những sĩ quan SAR khác, nhưng thậm chí nếu họ biết bạn đang nói gì, họ có khả năng sẽ không nói gì về nó. Chúng tôi đã được cấp trên căn dặn không nói gì về nó, và cho đến nay chúng tôi đã quá quen thuộc đến nỗi nó không còn lạ nữa. Trong hầu như từng trường hợp chúng tôi tiến sâu vào những vùng hoang vu, tôi nói đến khoảng 30 đến 40 dặm, đến một lúc nào đó chúng tôi sẽ thấy một cầu thang ở giữa khu rừng. Nó gần như thể khi bạn mang cầu thang trong nhà mình, tách rời nó, và đặt nó vào rừng. Tôi đã thắc mắc về điều ấy khi tôi thấy chúng, và một sĩ quan khác đã nói rằng đừng lo nghĩ về nó quá nhiều, rằng như thế là bình thường. Tất cả mọi người mà tôi hỏi đều nói thế. Tôi muốn đến để kiểm tra, nhưng tôi đã được căn dặn rất dứt khoát rằng tôi không bao giờ nên đến gần chúng. Bây giờ tôi chỉ phớt lờ chúng khi gặp chúng vì nó xảy ra quá thường xuyên.

Tôi còn có rất nhiều câu chuyện khác nữa, và nghĩ rằng nếu ai đó có hứng thú, ngày mai tôi sẽ kể thêm. Nếu ai có bất kỳ giả thuyết nào về những bậc thang, hay cũng đã từng thấy chúng, hãy cho tôi biết.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *