Những Chiếc Đinh Nóng Đỏ

đinh nóng đỏ

Khuôn mặt của người đàn ông lớn tuổi không cảm xúc khi lão sử dụng một thanh sắt để trộn đều than trong một cái thùng rỉ sét cũ kỹ, để lộ hai chiếc đinh đồng dài với đầu đinh to lớn bất thường, dần ửng lên một màu đỏ nhạt.

“Vẫn còn thời gian để thay đổi ý định.” Lão lơ đãng nói, trong khi đảo nhẹ đều vị trí của những chiếc đinh bằng một cái kẹp đen. Tôi nhìn Theresa, người đang đứng bên cạnh tôi, kiên quyết nhìn chằm chằm về phía trước và nuốt khan. Làm thế nào mà điều này lại đi quá xa, và nhanh đến vậy?

Tâm trí tôi lang thang về với hình ảnh em gái Elaine của mình, về ngày tôi còn ngắm nhìn nó chơi đùa ở công viên cho đến khi một ai đó đã đánh tôi từ đằng sau và mọi thứ trở nên tối sầm lại. Tôi nghĩ đến sự sợ hãi của mình khi tỉnh dậy và biết rằng Elaine đã biến mất, cùng với khả năng cử động phần bên phải cơ thể của mình. Tôi nghĩ đến hai tuần sau đó, ngày mà cơ thể bị bạo hành và tơi tả của em tôi được tìm thấy trong rừng. Rồi tôi nghĩ đến ngày hôm sau khi người mẹ đau khổ của tôi đã uống thật nhiều thuốc mà bác sĩ đã kê cho bà ta để giúp ngủ tốt hơn. Cuối cùng, tôi nghĩ đến những buổi tối khi tôi quan sát Elaine la thét trong khi bị kéo lê đi trong những giấc mơ của tôi, hàng giờ vật lý trị liệu mà tôi phải trải qua để có lại được một phần khả năng di chuyển của mình, người ta nói tôi đừng tự trách bản thân vì đó là mọi thứ tôi đã có thể làm… điều ấy đã tôi luyện sự quyết tâm của tôi.

“Không.” Tôi cuối cùng trả lời. “Tôi sẽ không đổi ý.”

Lão ta hậm hừ nhận biết, nghe có vẻ không tán thành mà cũng không phản đối.

“Còn cô?” Lão hỏi Theresa, khi đang tập trung làm việc.

Cô ấy cau có. “Điều này không làm tôi sợ đâu, lão già. Không… sau những gì hắn đã gây ra cho tôi.”

“Không có ý làm cô sợ. Đây chỉ là cách làm việc của tôi, và quan trọng hơn hết là giá cả cho… dịch vụ mà tôi cung cấp.” ông lão vặn lại, lơ đễnh gãi bộ râu xám đang bao phủ trên khuôn mặt khi nhìn Theresa và tôi một lần nữa.

Giá của ông lão… là những gì đã được đề cập khi liên hệ chúng tôi. Sắp sửa đóng dấu chúng tôi bằng những đầu đinh mà lão đang nung trong lửa. Lão ta nói cho chúng tôi biết chi tiết quá trình một cách chính xác – những cái đinh đồng với đầu đinh có đường kính hơn một inch, được nung cho đến khi nóng đỏ và giữ trên da chúng tôi trong năm giây. Chúng tôi được quyền chọn vị trí, thế nhưng lão bảo rằng nó phải ở nơi mà chúng tôi, nếu không ai khác, có thể thấy. Chắc chắn nó sẽ để lại một vết sẹo xấu xí, lão ta nói, nhưng sức nóng sẽ làm giúp sát trùng kim loại và lão ta đã có sẵn bông băng và thuốc kháng khuẩn chờ sẵn để chúng tôi không phải lo ngại bị nhiễm trùng. Nhưng chúng tôi không được sử dụng phương thức giảm đau, lão cũng đã nói rõ.

“Vậy lão hưởng lời từ người khác khi họ để lão đốt cháy họ?” Theresa nói, đờ đẫn. “Chà, lão không ép chúng tôi làm điều này. Tôi sẽ chịu điều tồi tệ hơn để tên khốn kiếp kia hứng chịu những gì sắp sửa xảy ra đối với hắn.”

Tôi đã không quen biết Theresa trước khi chúng tôi gặp ông lão hôm ấy, nhưng tôi đã biết về câu chuyện của cô ấy về buổi xét xử. Cô ấy là người đã thoát được, khỏi người đàn ông đã sát hại Elaine, mặc dù trước đó hắn cũng đã làm nhiều thứ lên người cô mà sẽ khiến một người bình thường cảm thấy bệnh hoạn và kinh tởm. Như Elaine, khi ấy, cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng giờ đã hơn hai mươi, cũng như tôi. Theresa đã về nhà an toàn, nhưng họ đã không thể bắt kẻ đã làm hại cô ấy… cho đến mãi sau này, sau khi đã hắn đã làm điều tương tự và tồi tệ hơn lên người Elaine. Dù cô ấy vẫn lành lặn và không bị tàn tật nửa người như tôi, tôi không nghĩ rằng tôi sẽ đổi chỗ với cô ấy.

Theresa đưa cánh tay ra một cách dứt khoát. “Làm đi. Ngay trên cánh tay tôi.” Cô ấy cười thật tươi, một nụ cười làm tôi cảm thấy bất an. “Tôi sẽ mỉm cười như thế mỗi khi tôi nhìn thấy nó, bởi vì tôi sẽ nhớ nó đã đổi lấy cho tôi những gì.”

Lão già đã cộc lốc gật đầu, và gắp một trong những chiếc đinh, ngay bên dưới đầu của nó. Sau đó, Theresa gầm lên một tiếng đầy thú tính qua hàm răng nghiến chặt khi ông lão đang giữ vững tay cô ấy và đóng dấu chiếc đinh được giữ bằng tay kia của lão. Tôi đã quay đi, nhắm nghiền mắt lại, buộc bản thân phải nhớ đến phần thưởng của nó, nhớ nguyên nhân đã khiến chúng tôi làm điều này.

Tôi nhớ lại nỗi phẫn nộ và sự kinh hoàng trước cách mà kẻ đã sát hại Elaine, kẻ hãm hiếp Theresa, kẻ đã biến tôi thành một cái vỏ rỗng của một con người, đã thoát khỏi sự giam giữ do sự cẩu thả của các sĩ quan cải tạo, sự phẫn nộ chỉ tăng lên sau nhiều tháng và sau đó nhiều năm đã trôi qua mà hắn vẫn chưa bị bắt lại. Tôi diễn lại khoảnh khắc im lặng đến choáng váng dần trở thành sự chiến thắng mong mỏi khi tôi nhận được bức thư từ lão già, bao gồm một bức ảnh cho thấy kẻ sát hại em gái tôi đang bị trói bất lực trên ghế. Điều ấy cho tôi và Theresa, những nạn nhân còn sống duy nhất khỏi những tội ác tày trời của tên khốn nạn này một cơ hội để thực hiện bất cứ điều mà chúng tôi thấy phù hợp để báo thù.

Chúng tôi đã có thể báo cảnh sát, lão già đã cho chúng tôi lựa chọn ấy trong lá thư của lão. Tuy lão không nêu rõ địa chỉ trong thư, nhưng nếu đó là cách chúng tôi muốn, lão sẽ đích thân gọi cảnh sát, và sẽ rời khỏi đó trước khi họ đến để bắt kẻ đào tẩu được gói lại như một món quà. Nhưng nếu chúng tôi muốn một điều gì hơn nữa, một điều gì đó cá nhân hơn, phải có thêm những bước khác cho quá trình này, và một cái giá phải trả. Tôi nghi rằng không ai trong chúng tôi đều muốn để lão báo cảnh sát. Tôi đã tự nhủ bản thân rằng tôi không làm thế cho mục đích báo thù, rằng tôi không thể tạo rủi ro để hắn lại thoát và làm hại thêm một ai khác, nhưng tôi đoán điều đấy trong thời điểm ấy chỉ là một sự ngụy biện. Tên khốn này là một kẻ ấu dâm bệnh hoạn đã may mắn trốn thoát một lần, không phải El Chapo. Hắn sẽ có cả tá cảnh sát trang bị vũ khí canh phòng mọi lúc nếu họ bắt hắn được hắn lại, sẽ không có cách nào khác hắn thoát được lần thứ hai.

Không, sự thật rằng chúng tôi đã muốn nhiều hơn công lý, nhiều hơn sự xét xử, Theresa và tôi. Chúng tôi đều quyết rằng mình xứng đáng hơn những điều ấy sau những gì hắn đã khiến chúng tôi trải qua. Chúng tôi đã gọi riêng cho số máy của ông lão và đã đồng ý với lời đề nghị thứ hai, để gặp lão ở một nơi hẻo lánh nơi lão đưa chúng tôi vào một xe van không có cửa sổ – Theresa hầu như đã chùn bước vì điều ấy, đáng hiểu – để đưa chúng tôi đến nơi lão đang giam giữ kẻ hành hạ trước đây của chúng tôi.

Khi Theresa lùi khỏi ông lão, với một hình tròn đỏ và đen giận dữ trên phần trước cánh tay như là một “biên lai” cho khoản thanh toán của cô ấy, tôi vẫn còn hơi ngạc nhiên khi cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.

“Nhanh lên.” Cô ấy quát tôi qua hàm răng vẫn đang nghiến chặt vì đau, hất đầu về phía lão đang lấy chiếc đinh thứ hai ra khỏi đống than. Tôi không sợ cái đinh ấy, đau đớn đã là bạn đồng hành thường xuyên của tôi trong một thời gian dài. Nếu điều này giúp xoa dịu được nỗi đau thực sự trong lòng của tôi, tôi sẽ xem nó là một món hời. Tôi dang rộng cánh tay trái của mình – cánh tay mà tôi vẫn có thể cử động bình thường.

“Làm đi. Cùng chỗ.” Tôi nói nhanh.

Lão già gật đầu, và trong năm giây, nỗi đau là thế giới của tôi. Thì, điều ấy cũng không mới mẻ gì hơn, và tôi đã hứng trải nó mà không than khóc nhiều hơn Theresa. Trước khi lão tiếp tục, lão đã tỏ ý giúp chúng tôi băng bó vết bỏng của mình với thuốc đã chuẩn bị sẵn.

“Ông là một bác sĩ à?” Tôi hỏi, ngắm nhìn vết thương được băng bó kỹ lưỡng của mình khi bước khập khiễng theo sau lão và Theresa. Ông lão đang dẫn chúng tôi về phía một nơi trông giống như một hầm mỏ cũ có một cánh cửa gỗ lớn được lắp trên lối vào, với đủ mọi cách thức để cảnh báo những kẻ xâm phạm. Điều đó đã được kiểm chứng, vì bức ảnh của tên khốn bị trói trên ghế trông giống như nó được chụp ở dưới lòng đất.

“Đại loại thế.” Ông lão vừa trả lời, vừa lôi ra một xâu chìa khoá lớn và bắt đầu dò tìm chìa khoá cửa. “Tôi nghiên cứu và chữa trị một căn bệnh.”

“Chỉ một thôi sao?” tôi thắc mắc. Chợt lại cảm thấy lo lắng, và tôi đã tự làm mình xao nhãng qua cuộc đối thoại.

“Cái ác.” Ông lão trả lời, khi vừa tìm ra chìa khoá rồi mở ổ khoá rỉ sét cũ kỹ đang khoá chặt cánh cửa lại.

“Một căn bệnh ác tính?” Theresa hỏi, dù cho có vẻ không hứng thú với điều ấy cho lắm.

“Không. Căn bệnh Ác Độc.” lão trả lời, khi đang dốc sức mở cánh cửa sau một tiếng gầm gừ. “Tôi đã từng học ngành y trong một khoảng thời gian…”

Ông ta tiếp tục dẫn chúng tôi xuống đường hầm, được thắp sáng mập mờ bởi những bóng đèn sợi đốt được treo dọc những bức tường giữa những thanh cột trụ bằng gỗ.

“Chính trong quá trình theo học y khoa, tôi bắt đầu nhận ra rằng những gì chúng ta biết về cách các mầm bệnh lây lan trong cộng đồng có thể đóng vai như một mô hình thu nhỏ, một mô hình có thể áp dụng được cho không chỉ y học. Nó còn có thể được áp dụng cho một cái gì đó to lớn và cơ bản như vấn đề làm thế nào mà cái ác vẫn tồn tại, mặc dù không ai được sinh ra là ác cả. Như thể cái ác làm ô nhiễm một người, rồi lại lây sang người khác, giống như một căn bệnh truyền nhiễm vậy.”

“Đây có phải là lúc ông sẽ nói, không ai là người ác, họ chỉ bị bệnh?” Theresa hỏi. “Bởi vì qua kinh nghiệm, tôi biết điều ấy là nhảm nhí, lão già à.”

“Không.” Lão đáp trong lúc bước tiếp, bình thản vẫy tay thể hiện sự phản bác. “Hoàn toàn không đúng. Tôi không cố nói triết học ở đây, điều này đơn giản hơn rất nhiều – nó là dịch tễ học. Hãy nghĩ về nó xem… tại sao ta lại bắn chết một con chó bị dại? Bởi vì tổn hại mà các anh chị gây ra cho nó sẽ có lợi hơn so với tổn hại mà nó sẽ gây ra khi truyền bệnh dại lên người khác.”

“Tôi nghĩ tôi hiểu ra rồi…” tôi lầm bầm, suy nghĩ ý tưởng ấy trong đầu.

“Sao cũng được.” Theresa làu bàu một cách thiếu kiên nhẫn. “Còn bao xa?”

“Cũng gần đến rồi.” Lão già trả lời.

Chúng tôi đã đến một cánh cửa khác, cánh cửa này trông như nó vừa mới được lắp. Bên ngoài là một xe đẩy dụng cụ có bốn bánh, được phủ bởi một tấm vải. Ông lão tiến đến xe ấy và vén tấm vải trùm ra trông gần giống như một màn trình diễn trên sân khấu. Trên xe đẩy được sắp xếp đầy một loạt các dụng cụ nhỏ: dao mổ, kìm, súng hàn lửa cỡ nhỏ, kéo tỉa cây, cưa, những cuộn dây, một loạt ống tiêm được dán nhãn cẩn thận và nhiều những dụng cụ y tế khác. Đó là mọi thứ bạn cần để tra tấn ai đó, và làm điều ấy trong thời gian dài.

Tôi đã rất ngạc nhiên. Theresa bước về phía chiếc xe đẩy, nhưng ông lão đã đưa tay ra và ngăn cô ấy lại.

“Chờ một chút.” Ông nói. “Trước khi cô lấy công cụ của mình và thực hiện quả báo duy nhất của mình, tôi cần cô phải chắc chắn.”

“Tôi đã chắc rồi.” Theresa gầm gừ, tay cô ấy nắm chặt lại.

“Chúng tôi đã sẵn sàng.” Tôi thêm vào, mặc dù giọng không cương quyết và chắc chắn như đồng phạm của tôi.

“Vậy thì một yêu cầu cuối cùng – hãy cho tôi biết hai người định làm gì lên hắn.” lão ra hiệu vào những dụng cụ trên bàn. “Đây là những gì hai người có để sử dụng. Hãy kể chi tiết cho tôi cách hai người sẽ dùng chúng để trừng trị kẻ ở sau cánh cửa này cho những gì hắn đã gây ra lên hai người và người thân của hai người.”

Tôi dừng lại. Tôi đã chưa từng nghĩ về điều ấy một cách chi tiết. Trong ảo mộng, tôi đã có thể ngăn cản hắn lại, và thậm chí giết hắn, nhưng tôi chưa hề hình dung cách mà tôi sẽ làm điều ấy. Một khẩu súng? Tôi không thấy ở trên bàn. Khi tôi đang cố suy nghĩ cho câu trả lời của mình, Theresa đã lên tiếng trước.

Tôi… không thể viết chi tiết những gì cô ấy đã nói được. Chúa giúp chúng tôi, tôi đã không thể nghĩ ra cách tôi báo thù, nhưng cô ấy đã chắc biết rất rõ về nó, một cách tường tận. Cô ấy đã thích thú miêu tả chi tiết… thiêu đốt, cắt xén, thiến… đó là một bản giao hưởng đau khổ mà cô đã sáng tác dành cho kẻ đã làm tổn thương cô. Khi cô ấy kể xong, tôi cảm thấy như muốn nôn ra. Bất kể liệu hắn có là một con quái vật hay hắn xứng đáng bị như thế.

Sắc mặt ông lão không thay đổi. Lão đang nhìn lên, đôi mắt trông như đang tính toán gì đó trong đầu. “Được, tuy chưa học hết để ra trường y, nhưng theo cách cô diễn tả… tôi không tin là hắn sẽ chết vì những điều ấy.”

Đôi mắt Therese nửa nhắm lại, và có một chút gì đó vui sướng trong giọng điệu của cô ấy khi cô ấy trả lời. “Điều ấy chắc chắn sẽ không giết hắn. Tôi muốn hắn sống với điều mà tôi sẽ gây ra cho hắn, như tôi đã sống với những điều hắn đã làm lên người tôi.”

“Đó không phải là thoả thuận của chúng ta. Tôi đã nói rằng cô sẽ được giết hắn, và cô được phép quyết định cách chết của hắn, không kể mất bao lâu. Nhưng cuối cùng, hắn phải chết.”

Theresa cau có, nhưng không nói lời nào.

“Hơn nữa,” ông lão thêm vào, giật đầu về phía tôi. “Anh ta cũng được hưởng một phần của con quái vật ấy, và tôi không nghĩ rằng hắn sẽ sống sót với bất cứ điều gì bạn của cô đây muốn làm cho hắn sau tất cả những điều tra tấn trong phim kinh dị mà cô đã lên kế hoạch sẵn.”

Theresa gần như đã sẵn sàng để chống đối một lần nữa, nhưng cuối cùng cô ấy cũng chưa thể sẵn sàng mạo hiểm để mất cơ hội của mình. Trông cô có vẻ không vui, nhưng cô đã gật đầu dứt khoát, và rồi ngước mắt lên nhìn cánh cửa giữa cô và con mồi của cô ấy, như thể có thể nhìn thấy được sự cứu rỗi của cô ở sau nó.

Tôi đã không thể thấy điều tương tự. Tất cả những gì tôi thấy là hình ảnh em gái tôi, mẹ tôi… và tôi, một phiên bản hạnh phúc của tôi trước khi thảm hoạ xảy ra. Họ đang đứng cạnh nhau, ánh mắt kinh hãi và gớm ghiếc khi nhìn tôi sắp tra tấn, cắt xẻ, và giết một người đàn ông để nhân danh họ.

“Tôi không thể.” Tôi khẽ nói, cổ họng khan nứt.

Khuôn mặt của ông lão cứng lại, và Theresa nhìn tôi với vẻ mặt khó tin.

“Cậu có chắc không, con trai?” ông lão hỏi, nhỏ nhẹ.

Tôi khẽ gật đầu. Tôi đã không biết liệu tôi có phải là một kẻ nhút nhát hay tôi đã thức tỉnh nhận thức, nhưng dưới bất kì trường hợp nào, tôi biết tôi không thể trở thành một phần của điều này.

“Vậy thì,” lão già nói, vừa nhìn qua Theresa. “Cô tự làm điều ấy đi vậy.”

Ông ta đã mở cửa cho Theresa, và cô ấy đã đẩy chiếc xe vào trong lối hành lang sau cửa. Ông lão gật đầu ảm đạm với tôi, rồi đóng cánh cửa đằng sau ông lại khi ông bước đi. Tôi đoán rằng họ đã không lo ngại cho những gì tôi sẽ làm – và sao họ lại thế được chứ? Tôi có thể làm được gì, bước khập khễnh đến thị trấn gần nhất và báo cảnh sát? Tôi thậm chí còn không biết mình đang ở đâu mà?

Tôi chỉ đứng đó trong ánh đèn le lói của hầm mỏ, choáng váng và trống rỗng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy tồi tệ hơn bao giờ hết. Nhưng, tôi đã không hối tiếc, từ trong đáy lòng mình. Phần tôi yêu thương mẹ và em gái của tôi hay phần tôi đã say sưa được trở nên khoẻ mạnh lại, đã không hối tiếc, ngược lại so với khối ung thư đã được phát triển từ nỗi đau và sự nhục nhã của tôi. Bằng cách nào đó, tôi đã biết rằng tôi sẽ không thể trở nên toàn vẹn bằng cách nuôi khối ung thư ấy bằng phần tốt ấy trong tôi.

Tôi không biết bao lâu đã trải qua cho đến khi nghe thấy âm thanh súng nổ từ xa, và ông lão bước ra khỏi phòng để đứng cạnh tôi và châm một điếu thuốc. Ông ta đã hút một hơi dài rồi thở ra, và rồi đưa tay vào túi để lấy một thứ gì đó. Đó là một trong những chiếc đinh đồng của ông.

“Anh biết thứ đó là gì không?” ông lão hỏi tôi, đưa chiếc đinh bị cháy xém ra ánh sáng. Lão tiếp tục nói. “Nó được gọi là ‘đinh của Thánh Hubert’, hay đôi khi là ‘Chìa Khoá của Thánh Hubert’. Trước khi có vắc-xin, đây là phương thức điều trị bệnh dại duy nhất. Anh thấy đấy, khi một người hay con vật bị cắn bởi một con chó dại hay đại loại thế, họ sẽ nung nóng những cây đinh này, rồi ấn nó vào vết thương trong vài giây. Đôi khi điều ấy cũng hiệu nghiệm, nếu họ làm đủ nhanh. Không rõ ràng vì sao điều ấy hiệu nghiệm, một số cho rằng Thần Linh hay thánh Hubert già đã ban phước cho những cây đinh ấy, một số thì nói chính sức nóng đã phá huỷ những dây thần kinh bị lây bệnh trước khi vi-rút có thể kịp lây lan.”

“Theresa đâu rồi?” Tôi thắc mắc, nhưng ông lão đã nói tiếp.

“Đôi khi căn bệnh đã trở nên nghiêm trọng, và thậm chí bây giờ điều ấy xảy ra, chỉ có một phương thuốc cứu chữa. Phương thuốc ấy chấm dứt mọi căn bệnh.” Ông lão thở dài, và nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã. “Khi một con chó bị dại, anh phải giết nó, sau mọi thứ. Nhưng khi anh làm nó điều ấy đủ nhanh, và anh làm nó gọn gàng, không cần biết khi con chó ấy đã gây ra bao nhiêu thiệt hại hay nguyên nhân vì sao nó đã bị nhiễm bệnh. Anh không thấy thoải mái vì điều ấy, điều ấy không phải sự giận dữ hay việc muốn báo thù. Nó chỉ là một công việc mà ai đó phải làm, chỉ có thế. Nếu anh để mọi thứ trở nên bừa bộn, anh mạo hiểm bản thân bị lây bệnh. Và khi nó xảy ra, anh sẽ trở nên nguy hiểm như con chó kia, anh hiểu không?”

“Không, tôi… tôi không hiểu ông đang nói gì.” Tôi run rẩy, mặc dù tôi đã bắt đầu nghĩ rằng tôi hiểu.

“May mắn thay, đôi khi anh có thể dùng chiếc đinh nóng đỏ, và vì bất kì lý do nào, điều ấy hiệu nghiệm.” lão già tiếp tục lãm nhãm. “Và khi điều ấy hiệu nghiệm, anh có một cơ hội hiếm hoi để ngăn chặn sự lây lan của căn bệnh và cứu lấy người bệnh nhân cùng lúc. Đó là một điều lành khi nó xảy ra. Nó làm cho mọi thứ trở nên xứng đáng.”

Với điều ấy, lão già chầm chậm bóp chặt vai tôi, và đặt chìa khoá của chiếc xe tải lên tay tôi. Rồi ông quay bước đi.

“Ti-tiếng súng tôi nghe thấy…,” tôi bắt đầu, giọng run rẩy khi những bánh răng trong đầu tôi bắt đầu quay. “Đó đã không phải là Theresa kết liễu hắn, đúng không?”

Ông lão đã không ngừng sải bước trong lúc đang hướng ra phía khỏi hầm mỏ cũ. “Tất nhiên là không. Tôi đã bắn vào đầu gã ấy ngay sau khi tôi chụp bức ảnh mà tôi đã gửi anh.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *