Những Vị Thần Cổ Đã Tìm Đến Tôi – Tôi Đáng Lẽ Đã Không Nên Nghe Họ (p1)

thần linh cổ đại

Lời nói đầu: Đây là những ghi chép chi tiết về thời kỳ được biết đến như hồi kết. Bạn có thể đọc theo bất kì trình tự nào. (Ghi Chép 2, Ghi Chép 3)

___

Ghi Chép 1: Những Vị Thần Cổ Đã Tìm Đến Tôi, Tôi Đáng Lẽ Đã Không Nên Nghe Họ.

Tôi đang bước trên lối đi lát ván cùng Jess. Chúng tôi đã đính hôn từ hai tuần trước, và cả hai chúng tôi đã cùng nghỉ phép ngày thứ sáu này để dành dịp cuối tuần dài cùng nhau trên bờ biển để ăn mừng điều ấy. Tôi đã rất hạnh phúc khi cô ấy nhận lời cầu hôn của tôi. Chúng tôi đã yêu nhau được hai năm và tôi đang bơi lội trong niềm vui khi hình dung đến cuộc sống cùng nhau. Điều ấy cảm giác như đang ở trong một bong bóng hạnh phúc. Lúc ấy, tôi đã ước gì tôi biết rằng điều ấy sẽ không kéo dài mãi. Tôi ước gì… tôi đã kể hơi sớm. Tôi kể về điều này không hy vọng để cầu cứu, nhưng là để như một ghi chú cho bất kỳ ai tìm ra thiết bị này.

Chúng tôi đã cùng đi dọc lối đi lát ván, tay trong tay, cả hai cùng nhìn vào những cửa hàng vui nhộn đầy màu sắc dọc lối đi, chìm đắm trong nắng hè rực rỡ.

“Này Troy, mình đến xem thử những cửa hàng này đi. Em chưa bao giờ vào xem chúng cả.” Giọng cô ấy như âm thanh dịu êm bên tai tôi. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có cảm giác tương tự như của tôi?

“Ừ, vậy thì cùng đến đó xem thử nào. Anh cũng luôn thấy những thứ ấy hay ho.” Chúng tôi đã đi cùng nhau và trò chuyện cho đến khi chúng tôi đến cửa hàng đầu tiên. Đó là một cửa hàng lưu niệm và đồ chơi, có đầy những món đồ chơi trẻ em và những món quà lưu niệm có chủ đề biển. Bạn biết đấy, những viên đá được tìm thấy ở ngoài bãi biển, bưu thiếp, và những dây chuyền răng cá mập. Cửa hàng quà lưu niệm bình thường. Những món đồ chơi cũng rất hay. Chúng tôi đi qua những gian hàng nhìn vào những sinh vật biển nhồi bông khác nhau được làm từ vải đầy màu sắc tươi sáng và tất cả các đồ chơi cát và những thiết bị thả diều mà bạn cần. Đó là một cửa hàng hay ho nhưng chúng tôi đã sớm quyết định đi tiếp mà không mua gì từ nó.

Cửa hàng tiếp theo chúng tôi đến được sơn màu nâu maroon và có hình vẽ Thủy Thủ Pop Eye sơ sài bằng tay trên cửa. Biển hiệu trên cửa ghi “Cửa Hàng Lưu Niệm Của Dì Ann” theo cách mà bạn có thể nhận biết được nó đã từng là một biển hiệu có chữ thảo màu mạ vàng, nhưng đã bị phai màu và rỉ sét vì muối trong không khí.

“Chúng ta thử vào đi!” Đôi mắt của Jess sáng lên và cô ấy đã kéo tôi vào cùng cô ấy. Cửa hàng này có đầy những món đồ kỳ dị. Những khung kệ sắt và các tủ kính cũ kĩ chứa đựng rất nhiều những món đồ được sắp xếp một cách tỉ mỉ ở khắp cửa hàng, chỉ để lại vừa đủ chỗ để có thể đi lại vòng quanh và ngắm nghía. Mọi thứ đều có một mảnh thẻ màu trắng trên chúng với số giá được ghi bằng tay. Cửa hàng này có đồ mỹ nghệ, tượng sắt, và trang sức cũ, và những tạo vật bằng gỗ mà tôi không thể nhận ra được. Thật sự thì nó rất ấn tượng.

Tôi thấy một cây dao Ka-bar cổ mà tôi rất thích. Tôi nghiên cứu phần kim loại màu đen cũ của lưỡi dao và phần da mục nát ở cán dao. Tôi sẽ mất tận $50 để mua nó, nhưng tôi đã tiết kiệm được kha khá tiền cho chuyến đi này thế nên tôi nghĩ mình cũng nên tự thưởng cho bản thân.

“Này em, xem cây dao mà anh vừa tìm thấy này. Anh nghĩ nó khá hay đấy. Anh sẽ mua nó.” Tôi nói với Jess khi đang đứng cách tôi không xa và đang ngắm những viên đá và những viên pha lê.

“Rồi rồi, mua đồ chơi của bọn con trai các anh đi, nhưng nếu anh mua một món, thì em cũng được mua một món.” Cô ấy cầm lên một viên pha lê màu đen. Nó có chiều dài và độ dày bằng như cái lõi của một cuộn giấy vệ sinh, và đang nằm trên một cái bệ bằng kim loại. “Xem này, anh có nghĩ nó chỉ là một viên pha lê đen không?” Tôi nhướng một bên mày lên nhìn cô ấy. Và rồi cô ấy đưa nó ra ngoài ánh sáng đang chiếu qua cửa sổ gần đó và nhận ra rằng viên pha lê ấy có màu đỏ thẫm. Ánh nắng rọi xuyên qua nó tỏa ra thành những tia sáng màu đỏ tối lên sàn nhà và những bức tường. “Em nghĩ em sẽ đặt nó cạnh cửa sổ của nhà mình để bắt ánh sáng!”

“Công nhận đấy, cái này hay thật. Mua nó đi em.” Thẻ đính trên viên pha lê có giá $30. Nó khá đắt so với một viên đá sang chảnh nhưng sao cũng được, tôi cũng đang mua một con dao ai mà biết nó cũ đến cỡ nào cơ mà. Chúng tôi ra ngoài trả tiền và một người phụ nữ trông khoảng hơn bốn mươi tuổi đã chào đón chúng tôi. “Cô đây chắc là Dì Ann. Cô có một cửa hàng thật ấn tượng.” Tôi nói với cô ấy. Cô ấy khẽ cười khi cầm cây dao và viên đá từ chúng tôi.

“Ô không không. Dì Ann là bà cố của tôi. Bà đã mở cửa hàng này từ 60 năm về trước rồi.” Cô ấy nhìn tôi, rồi gõ ngón tay lên thẻ tên của mình, nó ghi rõ “Claire.” Tôi cảm thấy mặt mình hơi sượng một tí. Thật đáng xấu hổ, làm sao mà tôi có thể bỏ qua nó như thế. Tôi nghe thấy Jess cười khúc khích và rồi quay đầu đi. Tôi trả tiền cho Claire rồi nhận lại cây dao. Claire đưa viên pha lê ra cho tôi và tôi cũng nhận lại nó. Nhưng cô ấy đã không buông tay ra. Tôi kéo mạnh hơn một tí nhưng cô ấy vẫn nắm chặt nó. Tôi nhìn lên cô ấy, nhưng mắt cô ấy thì đang dán chặt lên viên đá.

“Claire?” Tôi hỏi. Đột nhiên, cô ấy nhìn tôi rồi buông tay ra khỏi viên pha lê.

“Ôi xin thứ lỗi. Viên đá này đã ở cùng với gia đình chúng tôi từ khi cửa hàng mở cửa, tôi chỉ cảm thấy khá buồn khi phải bán nó đi. Nhưng tôi chắc rằng nó sẽ có ích hơn khi ở nhà của hai người hơn là ở lại trên những cái kệ này. Chúc hai người có một ngày tốt lành nhé.” Và sau đó cô ấy bước về phía phòng sau của cửa hàng. Jess đã ra hiệu vòng quanh bên đầu mình bằng ngón trỏ ám chỉ rằng người phụ nữ kia hẵn là một người điên.

Tôi tỉnh giấc trong ánh sáng chiếu thẳng vào mắt tôi. Tôi nheo mắt lại và nhận ra rằng viên pha lê đang phản chiếu nắng sáng vào mắt tôi với màu đỏ đặc trưng của nó. Nó như thể tôi đang nhìn vào mặt trời qua đôi kính râm màu đỏ, dù có tối lại, nhưng mặt trời thì vẫn là mặt trời và nó khiến mắt tôi đau. Tôi lăn qua lại và tiếp tục ngủ thêm một vài phút. Tôi đang rơi. Mọi thứ đều tối. Tôi cố thét lên nhưng giọng của tôi dường như đã biến mất, như không có vật chất để truyền tải nó. Đột nhiên tôi ngừng rơi, nhưng tôi đang lơ lửng trong vực thẳm vô tận này. Tôi nhìn xung quanh mình và không thấy gì. Tôi đã thử di chuyển nhưng khi không có gì để tựa vào thì tôi chỉ có thể cựa quậy một cách vô ích.

Rồi đột nhiên tôi nghe thấy nó. Tôi nghe, và cùng lúc cảm thấy nó. Một sự rung chuyển trầm thay đổi độ cao và tông mà con người không có khả năng làm được. Nó rung chuyển qua toàn bộ cơ thể tôi và ập vào tai tôi. Nhưng khi tôi lắng nghe, tôi nhận ra được đó là một giọng nói, và mặc dù nó không nói tiếng Anh tôi vẫn có thể hiểu. Tôi không thể thấy nguồn của giọng nói ấy nhưng tôi biết nó đang ở trong cõi hư vô này cùng với tôi. Hay đúng hơn, tôi đang ở đây cùng với nó.

“Con người.” Nó rung lên chậm đến mức đau đớn. Tôi đã thử cất tiếng nói nhưng khi tôi mở miệng thì nó đã bị ép đóng lại bằng một lực vô hình. Giọng nói lại rung lên, “Ngươi đã được chọn.” Tôi đang cố chống lại lực ép để cố lên tiếng và nó đã phản hồi bằng cách trói chặt toàn bộ người tôi. Cảm giác như thể tôi đang bị ép lại từ mọi phía. Tôi thậm chí không thể thở. Sự hoảng loạn và nỗi sợ nơi chật hẹp dâng lên trong người tôi. Từ trong vực thẳm, một xúc tu dài màu đỏ xuất hiện đột ngột và đưa ra về phía tôi. Tôi không thể làm gì hơn. Tôi không thể di chuyển, tôi không thể thở hay vùng vẫy. Tôi chỉ còn có thể quan sát.

Xúc tu ấy dừng lại ở trước mặt tôi. Nó di chuyển đến và chạm vào phần giữa trán của tôi. Những làn sóng lạnh buốt chạy dọc cơ thể tôi, và rồi tôi đang ở một cửa hàng bách hóa. Tôi cố cử động nhưng không thể. Từ phía sau một kệ hàng, tôi quan sát thấy một tên cướp đeo mặt nạ trượt tuyết trùm kín mặt đang chĩa súng vào một nhân viên đứng quầy. Nhưng đó không phải do tôi di chuyển. Trong khung cửa sổ phản chiếu ấy tôi nhận ra đó chính là tôi, nhưng cơ thể này đang cử động theo ý chí riêng của nó, tôi chỉ là đang nhìn mọi thứ qua đôi mắt của nó. Tôi nhìn thấy mình đưa tay lên về phía tên cướp kia và thấy súng của hắn có vẻ như đơn giản là bay ra khỏi tay của hắn và đến tay tôi. Tên cướp hoảng sợ. Đột nhiên, tôi lại trở về căn hộ của mình, nhưng vẫn không có sự tự chủ. Tôi đang tháo nắp của một hộp sửa khi tôi đánh rơi nó và nó lăn vào bên dưới tủ lạnh. Tôi cảm nhận được mình thở ra ngao ngán khó chịu rồi cúi người xuống nhìn phía dưới tủ lạnh. Nắp hộp đã lăn vào tận phía sau cùng. Tôi mở bàn tay mình ra rồi cái nắp ấy bay vào bàn tay tôi.

Tôi lại trôi dạt trở lại trong hư vô. Xúc tu kia đang lui lại vào phần bóng tối sâu hút. Cơ thể tôi rung lên một cách đáng sợ bởi sự ảnh hưởng của giọng nói của nó. “Hãy sử dụng nó tùy thích.”

Khi tôi mở mắt và thấy mình đang nằm trên giường. Tôi cảm nhận được mình đang ướt đẫm mồ hôi, nhưng tôi lại thấy lạnh cóng. Jess thì đang ngủ ngon bên cạnh tôi. Chuyện quái gì vừa xảy ra. Có phải tôi vừa gặp một cơn ác mộng. Nhưng cơn ác một này thì cực kỳ dễ dàng để gợi nhớ lại được. Tôi lăn qua lại rồi nhìn vào viên pha lê. Những tia sáng giờ đang cách đầu tôi một gang tay. Chắc là tôi đã ngủ lại gần được ba mươi đến bốn mươi phút. Tôi đã xem qua nhiều phim khoa học viễn tưởng đến nỗi tôi không muốn bỏ qua điều gì vừa xảy ra. Tôi gợi nhớ lại cảnh tượng kỳ lạ mà tôi vừa trải qua. Tôi có phải là người được chọn? Sử dụng nó một cách khôn ngoan? Tôi ngồi dậy trong sự hào hứng, không thật sự tin được cho điều tôi đang nghĩ đến. Tôi có vừa được trao cho một siêu năng lực? Tôi phì cười, nhưng rồi nhận ra được điều khiển TV thì đang ở trong tủ ở trong góc phòng.

Tôi kiểm tra lại để chắc rằng Jess còn ngủ để mình không trông như một kẻ ngốc, và rồi đưa một tay ra về phía cái điều khiển. Tôi ra lệnh cho nó bay vào tay mình. Nhưng không có gì xảy ra. Tôi cười lớn trong tâm trí mình vì sự ngớ ngẩn ấy, và rồi quyết định thử lại một lần nữa. Với tất cả sức mạnh tâm trí của mình tôi ra lệnh cho cái điều khiển kia bay vào tay tôi. Phần phía sau của cái điều khiển đã đập mạnh vào bàn tay tôi với một tiếng bụp lớn rồi rơi xuống đùi tôi. Tôi nhăn nhó trong đau đớn và ôm bàn tay của mình. Nó đã hiệu nghiệm. Trời ơi nó đã hiệu nghiệm. Tôi nhìn lại vào viên pha lê trong sự phấn khởi.

Hôm nay là thứ bảy, nên tôi không cần đi làm. Tôi muốn thử năng lực của mình nhiều hơn. Tôi cần phải biết được khả năng của tôi, giới hạn của nó, và chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi vượt quá mức của nó. Tôi nói với Jess rằng tôi sẽ cùng mấy đám bạn đi bắn súng. Tôi cầm theo khẩu lục Walther PPQ 45 của mình và hộp đạn rồi ra khỏi cửa. Tôi lái xe khoảng 45 phút vào khu rừng ở phần ngoài thì trấn. Tôi tìm thấy một đường phụ cũ dẫn đến một phần đất trống đã từng là nơi trồng cây của dân đốn gỗ. Tôi đậu xe lại ngay dưới lòng đường ngay lối vào bãi đất để không ai có thể làm tôi mất cảnh giác.

Tôi đặt hòn viên đá có kích cỡ một nắm đấm xuống đất trước mặt tôi. Tôi nhìn nó rồi giơ tay mình lên ra lệnh cho nó lơ lửng ngang tầm mắt của tôi, lo sợ việc tập trung di chuyển nó quá nhanh sẽ khiến tôi đau như cái điều khiển TV. Nó nhúc nhích một chút và rồi bắt đầu bay lên và lơ lửng chính xác ở ngay nơi tôi muốn. Tôi đã khiến nó bay vòng quanh một hình tròn. Sau đó tôi nhìn qua một cái cây đang ở gần đấy và với một luồng suy nghĩ đột ngột ra lệnh cho hòn đá ấy bay đập vào cái cây. Hòn đá ấy đã làm theo lệnh và bay vút vào thân cây nhanh đến nỗi tôi còn chưa kịp nhìn thấy. Một tiếng nổ vang lên và toàn bộ cây rung chuyển. Tôi nghiên cứu điểm va chạm và nhận ra rằng hòn đá đã cắm sâu vòa thân cây một khoảng gần bay hay tám inch. Sau đó tôi bắt đầu nghịch với khẩu súng mà tôi đã mang theo. Tôi kéo khẩu súng chưa nạp đạn của mình ra rồi đặt nó xuống đất. Tôi tập trung ra lệnh cho nó bay lơ lửng trước mặt tôi. Tôi giữ nó như thế khi tôi nạp từng viên đạn vào băng đạn. Tôi đưa băng đạn ra rồi cũng để nó lơ lửng ra khỏi tay tôi và lắp tự lắp vào khẩu súng. Tôi cảm thấy rất mừng khi biết rằng khả năng kiểm soát vận động của tôi khá tốt. Tôi nhắm nó vào cùng cái cây kia và ra tập trung ý chí để bóp cò súng. Nó đã bắn.

Tôi quỳ phịch xuống đất, và khẩu súng cũng rơi xuống. Tôi thực sự có siêu năng lực. Tôi quyết định như thế là quá đủ cho ngày hôm ấy và trở về nhà. Tôi dành nhiều tuần sau đó sử dụng năng lực ấy cho những công việc bình thường. Tôi đã không muốn cho Jess biết cho đến khi mình hoàn toàn biết được mọi thứ và thứ mà tôi vừa được ban cho. Tôi sử dụng nó cho việc đổ cà phê, đổ quần áo vào máy giặt và máy sấy. Khi đi làm thì tôi luyện tập khả năng kiểm soát bằng cách dùng nó để gõ phím và viết. Sau gần hai tháng, tôi đã quyết định cho Jess biết, nhưng vẫn chưa tìm ra cách để nói về nó khi thời cơ đến.

“Troy!” Tôi nghe cô ấy gọi tôi từ bếp. “Anh có thể đến giúp em không?” Tôi bước vào và thấy cô ấy đang nhìn xuống dưới gầm tủ lạnh. Tôi nhớ lại giấc mơ mà tôi đã trải qua khi tôi lấy nắp sữa từ bên dưới gầm tủ lạnh.

“Ừ sao vậy em? Em có làm rơi gì vào đấy à?”

“Không có, nhưng đường dẫn nước thì đang rò rỉ. Anh có thể kéo tủ lạnh ra hộ em để mình có thể xem kỹ hơn không?” Thật là một cơ hội hoàn hảo cho tôi.

“Jess, có một việc rất tốt mà anh cần nói cho em biết, nhưng thôi để anh cho em xem.” Cô ấy trao cho tôi một ánh mắt kỳ lạ.

“Rồi, anh làm thử đi.” Cô ấy nói một cách ngập ngừng. Tôi gật đầu rồi nhìn vào tủ lạnh. Tôi nhắm mắt mình lại và đưa một bàn tay ra trước về phía nó. Đây là lần đầu tiên tôi di chuyển một thứ gì đó to như thế, nhưng tôi biết mình có thể làm được. Tôi gọi cho nó dịch chuyển ra ngoài, tôi cảm nhận được luồng cảm giác quen thuộc và sự bùng phát năng lượng. Nhưng rồi không có gì xảy ra. Tủ lạnh ấy đã không di chuyển. Năng lực của tôi không hiệu nghiệm. Tôi nghe thấy tiếng thét đông máu từ phòng khách. Cô ấy vừa đang ở kế bên tôi mà. Bằng cách nào? Tôi chạy về phía phòng khách và đã thấy cô ấy đang bị ghì chặt lên tường bởi một thế lực vô hình. Đây là căn hộ của chúng tôi, nhưng mọi thứ đột nhiên đã trở nên kỳ lạ. Một bóng râm u sầu màu đỏ đang bao phủ khắp mọi thứ. Tất cả nội thất và những bức tường, sàn nhà, và cả những lớp sơn cũng trông như chúng đã trở nên cũ kỹ hơn hàng trăm năm. Những dây leo màu đỏ có đầy gai mọc ở khắp mọi nơi, lên mọi thứ. Jess lại thét lên và bắt đầu khóc.

“Troy cứu em!” Cô ấy khóc lớn và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. “Đau quá. Ôi trời ơi đau quá. Troy làm ơn, đau quá!” Lưng cô ấy uốn cong và giọng của cô ấy trở thành không gì hơn ngoài những tiếng khóc nức nở và tiếng lảm nhảm khó hiểu. Nước mắt tiếp tục chảy dọc khuôn mặt cô và đôi mắt thì trợn ngược lên. Tôi chạy nhanh đến và cố kéo cô ấy xuống, sự sợ hãi đã soán ngôi những cảm xúc của tôi. Khoảnh khắc tôi vừa chạm vào cô ấy, tôi đã bị đẩy về bức tường đối diện và bị giữ lại bởi cùng thế lực vô hình ấy. Tiếng than khóc vô vọng của Jess đã khiến nước mắt của tôi trào ra khi tôi nhìn cô ấy co giật dữ dội. Máu đàng trào dần ra khỏi mép miệng của Jess và tiếng khóc của cô ấy dần biến thành tiếng òng ọc sặc sụa. Một đường dọc nhỏ xuất hiện ở giữa khuôn mặt cô. Tôi quan sát trong sự hoảng loạn khi vết chẻ ấy di chuyển từ trán xuống cổ cô ấy. Tôi nhận ra trong sự kinh hoàng đó là một vết cắt. Vết cắt ấy bắt đầu mở ra và máu nhiễu ra khi da cô ấy như đang tự tách rời khỏi đầu cô ấy. Tôi vùng vẫy để cố thoát. Để cứu cô ấy, để làm bất cứ thứ gì. Cơ thể cố ấy vẫn tiếp tục tự lột da và tôi không thể làm gì trong lúc chứng kiến những cơ thịt và dây gân dần lộ ra và nghe được âm thanh phát ra từ cô ấy. Tôi chưa hề nghĩ con người có thể phát ra âm thanh như thế.

Tôi tập trung cho sức mạnh ấy trở lại, với mọi ý chí mà tôi có. Tôi yêu cầu nó thả tôi ra. Tôi cảm nhận được nó đang dâng lên trong người tôi. Tôi cảm nhận mình vẫn còn hy vọng. Tôi bùng phát sức mạnh của mình trong sự căm phẫn, và rồi nó không còn nữa. Biến mất và không còn tồn tại. Lớp da của Jess tự lột ra nốt phần còn lại, giờ cơ thể cô ấy chỉ còn lại những cơ thịt và dây gân lấp lánh. Nội tạng cô ấy rơi xuống đất, sức nặng của chúng đã khiến chúng tự đứt rách toạt ra. Cô ấy ngừng di chuyển. Tôi không còn kiểm soát được nước mắt của mình. Cơ thể tôi rung bần bật. Tôi nghe thấy một giọng trầm và rùng rợn quen thuộc. Nó đang cười.

“Thế anh đang muốn cho em thấy gì?” Jess hỏi trong sự bối rối. Tôi đang đứng đó với cánh tay mình đang giơ lên về phía tủ lạnh như một tên ngốc. Tôi nhìn xung quanh trong sự hoảng loạn và kinh hoàng. Mọi thứ đã trở lại bình thường.

“Ừ thôi quên đi. Để anh dời tủ lạnh ra cho em.”

——————————-

Tôi đã không sử dụng siêu năng lực ấy trong nhiều tháng. Tôi cảm thấy khiếp hãi khi nghĩ đến nó. Cảnh tượng Jess bị lột da sống và những âm thanh khiến đầu óc trở nên điên loạn kia phát ra từ cô ấy đã khắc sâu vào tâm trí tôi. Chúng tôi quyết định dành thời gian cho một chuyến đi thăm cha mẹ tôi cho cuối tuần. Cũng đã khá lâu chúng tôi không gặp lại họ. Đã bốn tháng trôi qua từ khi tôi thấy được viễn cảnh kinh hoàng kia và đến tận nay tôi mới vừa có thể bớt nghĩ về nó.

Mẹ tôi chạy xuống những bậc thang từ bậc thềm trước nhà của mình và ôm tôi.

“Chào mừng con trở về, Troy! Mẹ nhớ con trai bé bỏng của mẹ lắm.” Jess cười khúc khích. Gương mặt tôi sượng đỏ nhưng tôi đã phớt lờ. Tôi yêu mẹ tôi và bà thì hay gọi tôi bằng những cái tên rất đáng ngượng, nhưng tôi cũng yêu điều ấy.

“Rất mừng được gặp lại con.” Giọng nói cộc cằn của cha tôi. Ông vỗ mạnh lên lưng tôi và chúng tôi bắt tay. Mẹ tôi chào Jess bằng một cái ôm và cha tôi cũng đã vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, nhưng nhẹ tay hơn so với cú vỗ mà tôi đã nhận. Cha mẹ tôi có một ngôi nhà cạnh hồ với một cái bến đỗ thuyền nhỏ ở sau nhà. Họ sở hữu một chiếc thuyền chèo cỡ vừa và chúng tôi đã quyết định dùng nó cho một chuyến câu cá gia đình. Sáng hôm ấy chúng tôi đã dành bốn tiếng và bắt được ba con cá hồi Steelhead. Chúng khá to và cha mẹ tôi nói rằng họ sẽ chuyển bị bữa tối với chúng. Tôi và Jess muốn dành thêm thời gian ở ngoài hồ, thế nên cha và mẹ tôi đã trở về trước. Chúng ngồi đó ở phần cuối của lối đi bến đỗ, ngâm chân mình dưới làn nước và tận hưởng khung cảnh. Sau một lúc, chúng tôi quyết định trở lại vào trong vì không muốn cha mẹ tôi phải chờ. Nối liền bến đỗ thuyền với đất liền là một cái dốc dài mười feet không có tay vịn. Jess đã bước lên trước tôi. Khi lên đến đỉnh của cái dốc, Jess đã mất thăng bằng và ngã xuống nước. Tôi sẽ không thể đỡ cô ấy lại kịp. Trong vô thức, tôi đã triệu hồi siêu năng lực của mình và giữ cô ấy lại và giúp cô ấy lấy lại được thăng bằng.

“Suýt nữa thì!” Cô ấy thốt lên, không nhận ra rằng mình đã có thể ngã xuống nếu không nhờ khả năng của tôi. Tôi nhìn bàn tay mình khi chúng trở lại vào nhà, thắc mắc chính xác thì sức mạnh này là gì. Buổi tối hôm ấy, chúng tôi có một bữa ăn tối với món cá ngon tuyệt vời. Chúng tôi trở về nhà mình trong buổi tối chủ nhật sau một kỳ nghỉ cuối tuần tràn đầy yêu thương. Đêm ấy tôi khó ngủ. Nhưng sau nhiều giờ lăn tới lui, thì tôi cũng có thể trôi dạt đi.

Tôi tỉnh dậy trong căn phòng trống trong nhà của cha mẹ tôi. Tôi cảm thấy máu trong người mình lạnh cóng. Căn phòng được thắp sáng bởi ánh sáng màu đỏ. Những dây leo có gai màu đỏ che lấp những bức tường và sàn nhà. Chiếc giường mà tôi đang nằm thì được phủ đầy nấm mốc, mục nát và dường như sẽ sập bất cứ lúc nào. Tôi nhanh chóng ra khỏi giường trong sự ghê tởm và nhìn ra cửa sổ. Thế giới bên ngoài dường như cũng có quang cảnh tương tự. Bầu trời có màu đỏ rực cùng với một mặt trời màu trắng. Mặt đất cằn cỗi, không có dấu hiệu của sự sống. Những cây chết chọc thủng mặt đất. Bến đỗ thuyền trông cũng mục nát, và đang ở cạnh một cái hồ khô cằn nước. Tôi biết nguyên nhân cho việc tôi ở đây. Tôi đã sử dụng năng lực của tôi. Tôi nghe một tiếng rầm lớn ở phòng trên lầu. Đó là phòng của cha mẹ tôi. Tôi chạy ra ngoài và lên những bậc thang, rồi đẩy mạnh cửa vào căn phòng ấy. Cảnh tượng trước mắt tôi đã khiến tôi phải ngã quỵ chống tay xuống đất và nôn mửa. Cha mẹ tôi đang nằm trên giường của họ. Tay chân của họ đều bị đứt lìa hoàn toàn. Chúng vẫn còn nằm cạnh nơi mà chúng nên được lắp vào, tạo nên một ảo giác rằng bạn chỉ cần dịch chuyển chúng một tí thì chúng sẽ tự dính lại vào cơ thể. Cả hai đều không có mắt trong hốc mắt của họ, tất cả những gì ở đó chỉ là những cái lỗ bê bết máu. Tôi thấy được ở mỗi bàn tay của mỗi người là một con mắt. Tôi thấy những mảnh da còn đọng lại bên dưới những ngón tay của họ, và máu trên bàn tay của họ. Họ đã tự móc mắt của mình. Nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt tôi. Tại sao điều này lại xảy ra với tôi. Tại sao tôi phải chứng kiến điều kinh khủng như thế một lần nữa.

“Ngươi đang ở đâu!” Tôi gọi lớn. “Tại sao ngươi lại làm điều này?” Tôi gọi lớn dõng dạc. Tôi lại được đáp trả bởi cùng giọng nói bất tận đó. Cùng sự rung chuyển mãnh liệt. Tiếng cười từ cõi hư vô.

Một lần nữa tôi tỉnh lại trên giường ngủ của mình, người ướt đẫm mồ hôi. Tôi không chịu nổi điều này nữa. Tôi ngồi dậy rồi tiến đến bên cửa sổ, chộp lấy viên pha lê, với quyết tâm muốn kết thúc mọi thứ này lại. Tôi nhìn nó và dồn hết sức mạnh tinh thần của mình vào nó. Tôi không biết mình đang mong đợi điều gì nhưng nó đã hiệu nghiệm. Tôi lại rơi vào vùng hư vô ấy. Và cũng như trước, tôi lại đột nhiên lơ lửng trong vùng tối ấy. Nhưng lần này, nó đã thay đổi. Tôi cảm thấy được sự hiện hữu của bất kỳ ai tôi đang ở cùng. Tôi sử dụng sức mạnh của mình để bay đến hướng của nó nhanh nhất mà tôi có thể. Cuối cùng, tôi đã đến được nơi mà tôi tìm kiếm. Một làn sương mù màu đỏ sẫm, cùng màu đỏ của viên pha lê. Đôi lúc trong làn sương mù ấy sáng lên những tia sấm chớp nhỏ, để lộ cái bóng màu đen của thứ đang ở phía sau làn sương ấy. Những xúc tu, lớn hơn cả những ngọn núi được bao phủ bởi các giác hút có kích thước bằng thành phố đang quằn quại trong màn sương. Với mỗi tia chớp, kích thước vĩ đại của nó càng được hé lộ. Tôi giật mình khi nó giao tiếp với tôi. Tôi đã phải chiến đấu để giữ được sự tỉnh táo của mình.

“Ta không cần ngươi nữa.” Nó nói vang lên.

Tôi lại thấy chính cái xúc tu đã từng ban sức mạnh này cho tôi. Tôi đã bị nắm chặt bởi sức mạnh của sinh vật này. Khả năng của tôi chỉ là một hạt bụi nếu so sánh với sức mạnh của nó. Tôi không thể trốn thoát. Xúc tu ấy lại trạm vào cùng chỗ trên trán tôi như trước.

Tôi đang ở trong cơ thể mình, theo dõi bản thân mình trong lần đầu tập sử dụng siêu năng lực này. Tôi nhấc một hòn đá lên, và tôi đã thấy một mảng sáng nhỏ xuất hiện trong vũ trụ hư vô ở phí trên Trái Đất. Tôi ném hòn đá ấy vào thân cây. Mảng sáng trở nên rộng hơn. Tôi nhấc khẩu súng lên. Mảng sáng trở nên rộng hơn. Tôi bắn khẩu súng ấy. Mảng sáng trở nên rộng hơn, và ánh sáng tràn ra từ nó một cách giận dữ. Tôi quan sát trong sự khiếp hãi càng gia tăng sau mỗi lần tôi sử dụng sức mạnh của mình, ánh sáng trở nên rộng hơn và trở thành một hình tròn trắng. Và khi tôi thấy nó như một đoạn phim được chiếu chậm, khi Jess gần ngã xuống ở bến đỗ thuyền và tôi đã giữ cô ấy lại. Ánh sáng ấy biến thành một vòng tròn hoàn hảo, sáng mờ dịu. Những xúc tu đỏ, to dài hơn những dãy núi bắt đầu len lỏi qua cái lỗ ấy từ phía bên kia, đang tiến đến Trái Đất một cách đói khát.

Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Jess đã bắt máy. Khuôn mặt cô ấy tái nhợt và rồi chuyền điện thoại cho tôi. Đó là cảnh sát của thị trấn của cha mẹ tôi. Họ đã bị sát hại tại nhà. Cảnh sát nói rằng đấy là một vụ án mưu sát kinh hoàng nhất mà anh đã từng đảm nhận. Sauk hi khám nghiệm tử thi, người ta đã xác nhận rằng họ đã không tự móc mắt mình, mà họ đã móc mắt của nhau. Trong vòng hai tuần tiếp theo sau tôi sống trong nỗi sợ rằng cảnh tượng mà tôi nhìn thấy về Jess sẽ trở thành sự thật. Tôi liên tục kiểm tra cô ấy. Cô ấy nói cô ấy thấu hiểu vì tôi đang cảm thấy lo sợ sau những gì xảy ra với cha mẹ tôi nhưng cô ấy không thể chịu được cách tôi xem cô ấy như một đứa trẻ.

Tôi nghĩ mình phải loại bỏ viên pha lê ấy. Khi tôi nhận ra điều này cần phải được thực hiện, tôi không thể phá hủy nó, dù có dùng đến khẩu súng của tôi. Tôi mang nó vào sâu trong một khu rừng rồi chôn nó xuống sáu feet dưới lòng đất tại một điểm cách rất xa so với bất kỳ con đường mòn nào. Tôi đã cắm một cây dương xỉ tại nơi ấy để ngụy trang che khuất nơi ấy mãi mãi, và tự bảo bản thân sẽ không bao giờ trở lại. Chuyến lái xe trở về nhà của tôi bị lấp đầy bởi không gì khác ngoài sự đau khổ từ cái chết của cha mẹ tôi. Tôi về đến nhà và cảm thấy nhẹ nhõm vì biết mình đã giải quyết được viên pha lê đáng nguyền rủa kia và mở cửa bước vào nhà. Tôi ngả người xuống để cởi giày và ngửi thấy mùi rỉ sét trong không khí. Tôi đứng thẳng người dậy và cơ thể tôi cứng đờ. Không phải mùi rỉ sét, nó là mùi máu. Tâm trí tôi… tan nát. Jess đang ngồi trên ghế sofa. Tôi đã cười. Tôi đã cười một cách điên dại, cười đến nỗi xương sường tôi đau nhói. Tôi bước đến cạnh cô ấy rồi khẽ vuốt lên cái trán lấp lánh của cô ấy. “Em quên mặc da mình vào rồi này,” tôi ru cô ấy một cách trìu mến. Tôi cười lớn trong khi run rẩy lượm lặt phủ tạng của cô ấy lại vào lồng ngực và bụng của cô ấy. “Đừng lo lắng,” tôi thỏ thẻ, gần như không phát thành tiếng. “Em sẽ sớm khỏe lại thôi.” Tôi không thể giữ nội tạng cô ấy lại trong người cô ấy nên sau vài phút, tôi quyết định bước ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Tôi nhìn lên mặt trời và nhận thấy hôm nay nó có màu trắng hơn màu vàng. Những cái bóng lớn trông như những con rắn thì đang quằn quại qua nó. Khiến cho ánh sáng ban ngày tối sầm lại và sáng lên một cách đáng kể. Những người khác cũng đang nhìn lên nó với những đôi mắt nheo lại của họ, cố để thấy thứ đang gây ra hiện tượng lạ này. Tôi đặt bàn tay mình lên tay vịn của thềm trước nhà mình và đã bị đâm bởi thứ gì đó.

Đó là một dây leo đỏ tươi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *