Ốc Đảo Xương

Ốc Đảo Xương

Cormac đã đi trên vùng đất này trong nhiều ngày, đang trôi dạt bởi một cuộc xung đột trên biển bụi mờ nhạt. Vết thương đạn trên vai trái của anh ta vẫn còn đau nhói dù máu trên tay trái của anh đã khô từ lâu. Mặt trời, là thứ duy nhất tuyệt đối từ khi nhóm của anh đã bị thảm sát trong một vụ đấu súng với người Apache, đang treo ngất ngưỡng trên cao trên đường chân trời xa xăm, vẽ nên một bầu trời viễn tây với những mảng màu đỏ rực.

Sức nóng dữ dội đến mức rõ ràng, như thể bạn có thể vươn tay ra và nâng niu nó bằng những ngón tay chai sạn. Anh hình dung nồi thức ăn của mẹ từ khi anh chỉ còn là một đứa bé, và tưởng tượng rất giống như đang bị mắc kẹt bên trong nó. Tâm trí của anh đột nhiên được lấp đầy bởi suy nghĩ về gia đình, những suy nghĩ hạnh phúc về việc đơn giản là không phải mắc kẹt ở đây.

Anh ta có lẽ sẽ chấp nhận bắn mười phát súng lên mẹ mình chỉ để thoát khỏi cảnh đoạ đày này, mà không một chút do dự.

Leicester, con ngựa của anh, đang dần bỏ cuộc – nó là con vật duy nhất khốn khó hơn anh trên vùng đất hoang tàn đơn độc này. Năm ngày liền chạy mà không có thức ăn hay nước uống đã làm kiệt sức con vật, bây giờ chỉ còn lại không hơn một bộ da được đính lên trên một bộ xương gầy trơ. Cái yên trông có vẻ quá lớn so với phần lưng hốc hác của nó, và với từng sải chân, Cormac có thể cảm nhận được lồng ngực ốm yếu của Leicester nhô ra và đâm vào mắt cá chân của anh, được bao phủ bởi một lớp da lông mỏng với chất lượng như giấy lụa.

Băng đảng Marston (giờ đã bị trừ khử) là băng đảng tội phạm tàn nhẫn nhất ở phía bên này của biên giới Mexico, với hàng chuỗi những vụ sát nhân, cưỡng bức, và cướp bóc mà chúng mang trên cổ như một sợi dây chuyền ngọc trai đầy sự tôn kính. Chúng đắm mình trong sự tàn ác của chúng, lục soát các ngôi làng, cả người Châu Âu lẫn người bản địa, và tàn sát đến tận đáy lòng cho đến khi đường phố ngập máu, và khói từ các toà nhà đang cháy làm mờ đi ánh mắt đầy sự phán xét của mặt trời.

Những người thi hành luật đã gọi chúng là “The Grey Ruins”, Những Kẻ Hủy Hoại Xám, khi bất kì thị trấn nào lọt vào nanh móng của chúng đều biến thành không gì hơn ngoài những vỏ trấu bị cháy và tro tàn sau khi chúng bỏ đi.

Sự phán xét, Cormac nghĩ, dù cụm từ ấy chưa bao giờ thoát ra khỏi đôi môi nứt nẻ của anh ta. Là đây sao, phải chăng tôi đang bị xét xử?

Anh ta băng qua vùng đất nóng thiêu đốt, được bao phủ bởi những vết nứt dài và tối như một mạng lưới của những mạch máu trên da của một vị thần, và hướng về phía đường chân trời như thể ở đấy đang chờ anh, một lời hứa để chuộc lại lỗi lầm. Những cơn gió dữ dội thỉnh thoảng đã phủ lên cả người cưỡi ngựa và con chiến mã gầy guộc một lớp bụi nhợt nhạt, giống như một chiến binh ma, một người kỵ sĩ xanh xao, phi nước đại từ những trang sách Khải Huyền đến vùng đất hoang tàn của Thời Cuối Cùng này. Sa mạc có vẻ gần giống như một thế giới của riêng nó, được đưa vào tồn tại chỉ để trừng phạt Cormac vì những hành vi sai trái của anh ta.

Không kể bất kì đâu, và không kể tốc độ thế nào, Cormac có ấn tượng rằng thần chết đang đuổi theo sát anh: vô hình, không thể ngăn cản, không thể tránh khỏi. Cụm từ ấy có lẽ là thứ đáng sợ nhất trên thế giới này, không thể tránh khỏi. Cái chết là không thể tránh khỏi, lối thoát chỉ là một điều kiện.

Nhiệt độ này thường nghiêng về những ảo ảnh, nơi sức nóng run rẩy từ phía xa đã mang lại cho địa hình sa mạc những phẩm chất phản chiếu của thuỷ tinh được thổi. Đôi khi nó đánh lừa bạn, khiến bạn bắt gặp những thứ không có ở đó, như một ốc đảo xanh tươi, ở phía chân trời, vẫy gọi bạn như một tiếng còi báo.

Thế nhưng, cảnh tượng đập vào đôi mắt mệt mỏi của Cormac đã không phải là ảo ảnh.

Trông nó như những móng vuốt của một con quái vật cổ, vĩ đại nhô ra từ lòng đất để tạo nên một hình tròn hoàn hảo, nơi những ngọn tháp bằng xương động vật trắng tinh mọc lên từ lòng bàn tay dưới lòng đất của chúng. Anh chưa bao giờ nhìn thấy nhiều xương của nhiều loại động vật được sắp xếp thành nơi trông giống như một khu định cư nhỏ như vậy. Các xương đùi tạo thành những cái giá ba chân cho những xương sống dựng đứng dẫn đến các đỉnh tập trung nhiều hộp sọ, và xương sườn hình thành nên bệ cho những sắp xếp như những con nhện với rất nhiều cánh tay và chân nhô ra ở các góc không tự nhiên. Đó là một ốc đảo xương chứa đầy những tô-tem ngà voi trong ác mộng, và ngay chính giữa vòng tròn là đầu lâu của một con voi Châu Phi, trên đỉnh của nó, có hình dáng của một ai đó đang ngồi thả lỏng, cúi đầu, mặc một bộ đồ trắng.

Cormac đã bị lay động khỏi sự mệt mõi lặng thầm khi nhìn thấy ốc đảo xương ấy. Không có những khu định cư khác cách đấy hàng dặm, và trừ khi có xương ngựa của người đàn ông mặc áo trắng kia ở gần những đống xương tương tự xung quanh, không thể nói được bằng cách nào mà hắn đã có thể một mình vận chuyển chừng ấy những xác chết kia.

Anh ta đã thúc ngựa và chạy về phía trước, quan sát ốc đảo xương trở nên lớn dần ở phía đường chân trời. Những móng vuốt vĩ đại đang bao quanh mạn đà la đấy thực chất là xương sườn cá voi, uốn cong vào trong sao cho các mũi nhọn của chúng đều nhắm vào hộp sọ voi ở trung tâm. Khi anh ta và Leicester càng đến gần hơn, Cormac nhận ra kích thước hùng vĩ của người lạ, một người cao to đang mặc một bộ đồ côm-lê dài màu trắng – vai rộng ít nhất bốn feet – với một chiếc mũ vành rộng màu trắng che khuất những đặc điểm trên gương mặt hắn hoàn toàn.

Người cưỡi ngựa rút ra khẩu súng lục Colt ổ xoay kép của anh ta từ bao da ở hông và dùng ngón cái để kéo lại búa súng. Anh ta cảm thấy có lý khi thực hiện sự thận trọng xung quanh một người khổng lồ sống giữa những bộ xương, và cuộn ngón tay trỏ của mình quanh cò súng, sẵn sàng nã chì cháy vào hắn ngay khi thời khắc đến.

Khi anh ta và Leicester chỉ đứng cách ngai bằng xương hơn vài feet, anh ta cuối cùng lên tiếng.

“Tất cả mọi thứ này là cái quái gì đây, thưa ngài?” khum tay trái lên một bên miệng, anh ta gọi lớn, “và ông đang làm cái quái quỷ gì ở đây?”

Có một khoảng dừng khi tất cả im lặng để dành cho cơn gió heo mây khi nó xuyên qua những kẽ xương. Leicester rên rỉ lo lắng, những Cormac đã lướt những ngón tay xương xẩu qua bờm đen thưa thớt của con vật để trấn an nó.

“Tôi đang chờ đợi,” người đàn ông ngồi trên ngai sọ voi nói, với nhịp độ chậm và đủ lớn đều, như thể hắn đang đứng ở kế bên bạn.

“Chờ đợi…” Cormac tự nói nhỏ với mình, giọng anh ta khô khốc, réo rắt qua lại giữa những bức tường đầy bụi trong cổ họng, “ông làm gì mà chờ đợi ở một nơi như thế này?”

Người là cười khúc khích chậm rãi.

“Chờ đợi sự giải trí, ngài Marston, như những quý ông có khẩu vị khác.”

Cormac hớp một hơi và nắm chặt tay vào cán, giơ cao khẩu súng trong kinh ngạc.

“Làm sao ông biết tên tôi?”

“Mọi người đều biết tên anh, ngài Marston, anh không phải là thiện xạ bậc nhất trong Arizona hay sao? Hay đó chỉ là giai thoại được ghép với tên của anh ta?”

Anh ta bực bội càu nhàu rồi hình dung một hình tâm lên đầu người lạ, vẫn bị chiếc mũ che khuất. Cormac Marston đã bắn nhiều phát súng trong ngày của mình, và chín trong số mười viên đạn đều tìm đến được trán của ai đó, đặc biệt là khi người đó không thể hiện sự tôn trọng thích hợp đối với anh ta.

“Những gì ông nghe là sự thật, không ai có thể bắn một thằng con hoang như tôi, nhưng có ích gì, người lạ? Tôi không thể bắt súng để thoát khỏi cảnh cổ họng bị khô và bụng bị đói, cũng như tôi không thể bắn ra đường về nhà từ nơi địa ngục đoạ đày này. Khẩu súng này bây giờ không khác gì một khối chặn giấy cả.”

Người lạ đã nghe rõ nhưng gì hắn muốn nghe, rồi cởi nón ra để nhìn Marton. Bên dưới vành mũ của hắn, Marston có thể thấy đôi mắt đen, đôi mắt như được đục từ than đá, nhìn thẳng vào anh ta từ một gương mặt màu xám. Người đàn ông ấy trông lớn tuổi, nhưng không có nếp nhăn, và cảm giác có nhân phẩm mạnh mẽ kỳ lạ. Môi hắn nhếch lên thành một nụ cười mỏng manh đầy ác ý. Người lạ có vẻ hài lòng.

“À, nhưng Marston, con của ta, nếu như ta nói con có thể làm những điều ấy?”

Cormac hạ súng xuống. Những từ ngữ khó hiểu của người lạ gây hấp dẫn cho sự tuyệt vọng của anh ta hơn sự tò mò của anh, lòng kiên quyết của anh đã bị làm suy yếu bởi cái đói, sự mất nước, và kiệt sức. Trong những ngày vinh quang của mình, Marston có thể đã bắn gã hề này, tước đoạt mũ và bộ áo trắng hào nhoáng của hắn, và đã mặc xác hắn lại giữa những đống xương này. Tuy nhiên, bây giờ, anh thậm chí còn không suy nghĩ đến điều ấy.

“Nói tiếp đi,” Cormac nói, với giọng trầm lắng căng thẳng.

Với sự nhanh nhẹn mà Cormac nghĩ là bất khả thi đối với người đàn ông có kích cỡ to lớn ấy, người lạ đã rời khỏi ngai và tiếp đất bằng đôi chân của hắn một cách khéo léo. Hắn đang mang một đôi giày spat đắt đỏ – không phải trang phụ đi sa mạc thông thường của bạn, Cormac nghĩ – rồi đứng lên với chiều cao chuẩn của mình. Người đàn ông này thật sự quái dị, như một trong những huyền thoại Hy Lạp cổ xưa mà Cormac đã từng đọc khi còn là một cậu bé, một Titan bằng xương bằng thịt. Hắn có lẽ cao ít nhất tám feet, với tay và chân như những thân cây, nhưng hắn lại ăn mặc thật như một người sành điệu, với áo vest, gi-lê, áo sơ mi, và quần xếp li có vẻ mới từ tiệm giặt ủi.

Người lạ kia chính là một bí ẩn phi lý khác của sa mạc vô tận.

“Anh có phải là người thích đánh cược không, Cormac?” người lạ nói, đưa bàn tay đang đeo găng da của mình vào trong túi và lấy ra một bộ bài, “Hầu hết những người như anh đều thích, qua kinh nghiệm của tôi. Poker, blackjack, hay pontoon. Đủ thể loại trò chơi để thắng chip và tiền và thuốc lá. Thật vui, đúng không?”

Vừa nói, người lạ vừa rút ra bốn quân bài, hai quân tám đen và hai quân ách đen, mà hắn đã thảy xuống đất giữa hắn và Cormac một cách bình thản.

“Đối với tôi, tôi thấy ý nghĩa của việc cá cược là rất hấp dẫn,” người là tiếp tục trong khi vẫn đang xào bộ bài bằng một tay và diễn tả bằng tay còn lại một cách đầy nghê thuật, như thể hắn ta đang chỉ huy một dàn hoà tấu, “Tuy nhiên, không cần phải nói rằng sự phấn khích thực sự tỷ lệ thuận với rủi ro. Một ván poker vì tiền chỉ là một trò vặt vãnh của kẻ ngu ngốc, nhưng khi nó được chơi để đổi lấy sinh mạng một người thì nó mới có trọng lực hấp dẫn thực sự. Không có chỗ cho sự khinh suất trong cá cược, ngài Marston.”

Trong bài phát biểu dài dòng này, Cormac cảm giác như thể người lạ đang thuyết giáo anh ta hơn là trò chuyện cùng anh ta, với một bài phát biểu mà hắn chắc chắn đã diễn tập trước với những khán giả xương của mình trong khi chờ đợi sự xuất hiện của một du khách không may mắn. Tuy là thế, những yếu tố quan trọng đã vượt lên trên lời nói trong sự diễn đạt của người lạ.

“Ông muốn chơi bài với tôi?” Cormac tròn mắt bực tức hỏi.

Người lạ cười chế giễu, “Trời ơi, không, tôi không thích chơi bài – chúng chỉ là những ví dụ cho ý chính của tôi thôi. Trò chơi tôi muốn chơi với anh liên quan đến kỹ năng với khẩu súng kia, con trai của ta, chúng ta sẽ thử xem liệu anh có thật sự là thiện xạ bậc nhất trong tiểu bang này.”

Cormac gật đầu, sức lực đã cạn kiệt, thốt ra bất kì lời nói nào lúc này trong những lúc không cần thiết đều vô nghĩa.

Người lạ đã hiểu được điều ấy, và tuy gương mặt của hắn không hiện rõ điều ấy, hắn cảm thấy khó chịu nhẹ với sự thiếu hứng thú của Cormac về trò chơi nhỏ này của hắn. Trong khi đó, Leicester vẫn im lặng và đứng đó. Cormac đã cột dây cương vào một trong những cột xương của người lạ.

“Nhưng trước hết, quý ngài Marston thân thương, tôi có một yêu cầu cho anh,” người lạ nói, giọng nói ngọt như đường của hắn đang che giấu sự cay đắng, “tôi muốn biết vì sao một tay súng cừ khôi vĩ đại nhất của tiểu bang Arizona, và thủ lĩnh của nhóm The Grey Ruin, lại rơi vào tình cảnh éo le như thế này? Anh đang bị thương, kiệt sức, đói, và cô độc. Làm gì mà ra nông nỗi này? Tôi đã nghĩ thần may mắn luôn mỉm cười với anh và băng đảng khét tiếng của anh chứ.”

Marston tỏ ra phẫn nộ, vì hai lí do. Đầu tiên là sự cay cú sau những lời nói của người lạ mà hắn không cố gắng che dấu. Thứ hai là việc anh ta có ấn tượng rằng người lạ đã biết rõ câu trả lời cho câu hỏi ấy.”

“Ồ, để tôi kể ông nghe,” Cormac nói, chân mày nhướng lên trong sự tức giận mệt mỏi, “câu chuyện không dài và nó cũng không hay, nhưng tôi sẽ kể ông nghe… sau khi tôi biết tên ông, dĩ nhiên. Tôi không thích tán dóc với bất kì ai mà tôi chưa biết tên họ cả.”

Người lạ mỉm cười. Thông minh lắm con trai, giọng cười mỉm thì thầm.

“Herman Furlong, Marston, tôi nghi ngờ anh đã nghe nói về tôi. Tôi đoán anh có thể nói rằng tôi là một khách du lịch từ một vùng đất cổ xưa, không giống nơi này của anh,” Herman Furlong nói, bỏ chiếc mũ rộng vành để lộ bộ tóc chải ngược bạc phơ, “bây giờ, nếu anh sẵn sàng, mời kể chuyện.”

Cormac cúi đầu cố tỏ ra vẻ bắt chước điệu bộ lễ phép kỳ quái ấy, nhắm mắt lại và thở ra một hơi thở đầy bụi.

“Được rồi, Herman Furlong, tôi sẽ kể ông nghe,” Cormac trả lời, giọng anh ta chậm lại vừa phải, “Chúng tôi đang ở Texas khi điều ấy xảy ra, chúng tôi đã đi ngang qua một vài lều có đầy những tên Injun. Chúng tôi nghĩ rằng sẽ hài hước khi bắt bọn chúng, chúng chỉ toàn phụ nữ và trẻ con, nên, cũng không chống trả quyết liệt lắm.”

Đôi mắt của Furlong như sáng lên trước viễn cảnh bạo lực, xung đột và đổ máu. Nụ cười mỏng manh của hắn bắt đầu hằn sâu hơn trên má khi câu chuyện tiếp tục được phơi bày.

“Tôi đã ra lệnh cho bọn chúng làm thế, dù sao đi nữa, đám đệ ngu ngốc sẽ làm bất kì thứ gì tôi nói, bởi chúng biết tôi cũng sẽ cắt đầu chúng nếu chúng cãi lời,” Cormac nói, tỏ vẻ tưởng nhớ những người anh em quá cố của mình, khi giọng anh ta nhuốm màu buồn bã, “và thế là tôi và các chàng trai đã giết sạch bọn chúng, không chừa một ai, và chúng tôi đã phi ngựa đi trong tâm trạng phấn chấn.”

“Đúng vậy, ngài Marston, đúng vậy. Sau đó thì sao?”

“Chúng tôi đã tiếp tục cưỡi ngựa ngày tiếp theo, không nghĩ ngợi nhiều về điều ấy, và nhất là không ngờ đến sự trừng phạt đã giáng lên đầu mình vì điều ấy. Nhưng giữa ngày, và bấy giờ, là cỡ, một tuần trước? Một đám người tộc Apache hô hào, la thét ập vào chúng tôi với sự phẫn nộ của thần linh tràn ngập trong tim. Chúa, điều ấy giống như ba mươi chọi ba trăm vậy, chúng tôi không có cửa. Chúng đã bắn chết anh em của tôi, giết sạch, và một tên chó đẻ còn bắn được một phát trúng vào vai tôi trước lúc tôi chạy đến đây.”

Vừa kể phần này, Cormac vừa chỉ vào vết thương trên vai rồi nhấn mạnh. Furlong chỉ mỉm cười và gật đầu.

“Từ hôm ấy, tôi đã cưỡi ngựa ngày đêm, không thức ăn, không nước, không gì cả. Và giờ tôi ở đây, nói chuyện với một kẻ quái dị ở một sân xương của sa mạc. Đủ hào hứng cho ông chưa, Furlong?”

Người khổng lồ Herlong Furman ăn nói nhỏ nhẹ ấy đã vỗ tay lịch sự và cười khúc khích như sự sỉ vả chói tai đối với Marston. Đây là phản ứng của hắn đối với câu chuyện bi kịch của Cormac, câu chuyện về vụ thảm sát phụ nữ và trẻ em Apache và từng người anh em trong băng đảng của Marston. Chỉ như là một vở kịch rối lề đường đối với hắn.

“Tôi có ba trò cá cược cho anh, Cormac, không hơn, không kém. Tôi sẽ giới thiệu cho anh từng trò, với rủi ro riêng. Tôi sẽ cho anh biết tôi sẽ thua gì trong từng trường hợp, cũng như những yêu cầu của tôi khi tôi thắng. Rõ chưa, ngài Marston?”

“Như pha lê.”

“Tốt, con trai của ta, rất tốt. Chúng ta sẽ có một khoảng thời gian thú vị.”

Cormac cảm thấy mồ hôi lạnh đổ xuống lưng, thứ mà chỉ có thể một người như Herman Furlong, trong dáng người khổng lồ vinh danh quái dị, mới có thể nhỏ thấm lên một người đàn ông như anh. Anh không có lí do để tin tưởng một tên khổng lồ ngồi giữa một đống xương và cười lên những câu chuyện bạo lực và đau khổ, nhưng con đường còn lại chính là cái chết chắc chắn trong sa mạc vô tận. Điều này, tệ nhất, ít ra là một sự xao nhãng cho kết thúc không thể tránh khỏi.

Không nói gì thêm, Furlong đã chỉ vào một trong những cột xương đang ở cách xa bốn mươi feet, được ghép bởi xương của một con linh dương ở trên và cột sống của một con cá sấu, được dựng lên bởi bốn xương đùi ngựa.

“Trò cá cược đầu tiên của tôi, ngài Marston, rất dễ. Anh có một phát súng, và anh phải bắn trúng sọ của con linh dương trên cái tô-tem ở xa ấy.”

Marston nheo mắt cho đến khi nó trở nên rõ ràng hơn trong tầm nhìn của anh ta. Anh ta có thể nhìn thấy những hốc mắt hình hang và hai chiếc sừng mảnh khảnh nhô ra từ hộp sọ, và suy nghĩ trong giây lát tại sao anh ta không nên đơn giản quay súng vào Furlong thay vào đó. Anh ta nhận ra rằng có lẽ giá trị thật sự của Furlong không phải là những thứ có thể cướp được từ xác chết của hắn, có lẽ – là một người đàn ông trông có vẻ điềm đạm và chỉnh tề đang ở trung tâm sa mạc – hắn biết cách nhanh chóng thoát ra khỏi cảnh địa ngục này.

“Tôi đồng ý trò cá cược của ông,” Cormac nói, với tông giọng không lay chuyển.

“Anh vẫn chưa nghe qua điều khoản mà, con trai,” Furlong nói, đưa tay vào trong túi áo khoác và mang ra một bình nước nhỏ, “nếu tôi thắng, đôi giày của anh sẽ thuộc về tôi. Nếu anh thắng, bình nước của tôi, và nước bên trong nó, sẽ là của anh. Anh có chấp nhận sự đánh cược này không?”

Cormac đã nghĩ sâu xa về nước bên trong bình của Furlong, và khi nó được đưa ra để cược, anh đã nhận thức được sự sâu thẳm của cơn khát của anh. Cổ học anh ta cảm giác như vỡ vụn thành những hạt bụi, bụng đau, những quả thận nhức nhói, anh đã không thể đi tiểu đúng nghĩa trong nhiều ngày liền. Anh đã gật đầu một cách điên cuồng, và có quyết tâm để thắng hơn bao giờ hết.

Với nụ cười tán thành của Furlong, Cormac đã nâng khẩu súng lên rồi đưa hộp sọ linh dương lên giữa tầm ngắm sắt của mình. Anh cảm thấy như thể đang chuẩn bị ám sát ác quỷ từ đây, cặp sừng đã hiện rõ ngay phía trên tầm ngắm.

Anh ta thở nhẹ, bóp cò, và một tiếng nổ vang xé toạc bầu không khí tĩnh lặng của sa mạc. Trong tích tắc, hộp sọ linh dương nổ tung thành những mảnh vỡ, một cú khoan sâu xé toạc trán, và rơi ra làm hai mảnh từ đầu vật tổ của Furlong.

“Hay lắm, con trai của ta, làm rất tốt,” hắn nói, ném bình nước nhỏ, ục ịch vào bàn tay thèm muốn của Cormac, “đây là phần thưởng của anh, anh đã xứng đáng nhận được nó.”

Marston đã mạnh bạo, gần như đã không mở được nắm cho đến khi giật mạnh nó ra khỏi bình nước và bắt đầu uống nước từ nó. Trước sự ngạc nhiên của anh, dù anh có uống bao nhiêu đi nữa, nước dường như vẫn tiếp tục chảy, như thể bình nước của Furlong thực sự không đáy. Thế nhưng tuy Cormac đã không mất lâu để thắc mắc tính logic của sự việc, anh đã uống như lần đầu tiên trong đời.

“Trò cá cược thứ hai, ngài Marston, thì có hơi rủi ro cao hơn,” Furlong nói với giọng hân hoan, trong khi vuốt mái tóc bạc của hắn bằng đôi bàn tay đeo găng da. “Nếu tôi thắng, phần thưởng của tôi là khẩu súng của anh. Tuy nhiên, nếu anh thắng, tôi sẽ chỉ hướng cho anh để trở lại với nền văn minh.”

Mắt của Cormac sáng rỡ. Điều này có vẻ quá tốt để trở thành sự thật, anh ta thầm nghĩ, nhưng trong tâm trí, giờ đã bị cuốn trôi bởi thèm muốn được thoát, nhanh chóng rửa sạch bất kì vết mực của sự nghi ngờ nào. Furlong sẽ bắt mình nhảy qua vòng xiếc nào để đạt được điều ấy?

“Tôi chấp nhận trò cá cược này.”

“Thử thách của anh, là bắn bốn lá bài tôi đã đặt dưới chân anh, Cormac. Tôi mong chờ để thấy lỗ đạn xuyên qua từng lá trong chúng nếu anh muốn thắng trò chơi này.”

Một người đàn ông thấp kém hơn sẽ cho rằng Furlong muốn anh ta bắn vào bốn là bài trong khi chúng được bày ra ngay trước mặt anh ta, nhưng đối với Cormac, với kinh nghiệm đầy mình, đã quá rõ chiêu trò ấy.

Trong một giây, bàn chân to lớn của Furlong sà xuống và quét những lá bài trong một đám bụi mờ nhạt, hất chúng lên không trung. Không có thời gian để lãng phí, Cormac đã nâng nòng súc lục của mình lên và bắn bốn phát với tốc độ của một người đánh máy chữ đang gõ trên phím, và cứ như thể bằng phép thuật, mỗi quân bài – hai quân tám đen và hai quân ách đen – dập dờn rơi xuống đất với những lỗ hoàn hảo ở tâm.

Ngay cả Furlong của tỏ vẻ ấn tượng.

“Bây giờ thì mau chỉ đường cho tôi ra khỏi cái ổ chết tiệt này, Furlong.”

“Đừng lo, con trai, tôi là người biết giữ lời. Có một khu định cư ở cách xa nơi này hai trăm dặm về hướng Đông, nơi anh có thể ăn và ngủ. Trên một con ngựa, anh có thể đi được khoảng cách ấy trong xấp xỉ hai ngày, có thể là ba đối với ngựa của anh. Có khả năng anh sẽ còn sống sót đến được nơi ấy với sự trợ giúp của bình nước của tôi.”

Nghe đến đó, Cormac thoả mãn, anh đã không còn ham muốn để cá cược khi cuối cùng có được thông tin và phương tiện để sống sót thoát khỏi sa mạc. Anh ta âm thầm tháo dây buộc Leicester khỏi cột xương.

“Nhưng còn trò đánh cược thứ ba, ngày Marston?”

“Không có hứng thú. Tôi đã chơi đủ những trò chơi này rồi.”

“Anh ít nhất của nên nghe qua chứ?”

“Không cần. Tôi rất lấy làm tiếc vì đã lãng phí thời gian của ông.”

Đôi mắt đen của Furlong rực cháy lên trong sự phẫn uất. Nhịp độ bình thản của hắn dần chuyển thành sự cầu khẩn, nhưng hắn sẽ không bị từ chối.

“Ngài Marson, tuy anh có thể đã để cái đầu với suy nghĩ nhỏ bé kẹt ở đâu đó, anh đã không chú ý rằng một khi ăn và ngủ rồi, anh sẽ tỉnh dậy với sự bất bình. Anh không có một xu dính túi, bạn của anh và thú cưỡi của anh đã chết và trầy da tróc vảy, và tuy anh có thể thoát khỏi sa mạc này, anh cũng sẽ chết giữa tiếng ồn của thành thị vì sự bần túng của anh.”

Cormac đã dừng lại và nhìn lại hắn, gương mặt cứng cỏi và không mấy thiện cảm, nhưng đã bị lung lay trước những lời khẳng định chính xác đến mức chán nản của Furlong để dành cho người đàn ông đầy ác tâm sự chú ý không phân chia cho một lần cuối.

“Tuy nhiên tôi, có thể xoa dịu tình huống ấy cho anh, ngài Marston. Như anh có thể thấy, tôi là một người đàn ông có điều kiện – một người đàn ông có tầm ảnh hưởng. Nếu anh thắng trò cá cược tiếp theo của tôi, tôi sẽ chắc chắn rằng anh sẽ giàu có hơn anh có thể tưởng tượng. Anh thậm chí có thể mua và bán những người đồng hương cũ của anh hơn một ngàn lần mà vẫn là người giàu nhất tiểu bang.”

Marston sẽ nói dối nếu anh khẳng định rằng hắn đã không cám dỗ được anh ta. Chính động lực theo đuổi sự giàu có đã khiến anh thành lập băng nhóm đáng nguyền rủa ngay từ đầu, khi họ là những kẻ săn da đầu được chính phủ công nhận chứ không phải là những tên tội phạm tàn bạo. Nếu anh ta có được khối tài sản mà Furlong đang rao, anh ta sẽ không bao giờ phải làm việc thêm một ngày nào trong đời, và anh ta sẽ có thể sống an nhàn cho đến ngày chết.

“Ông sẽ lấy gì nếu ông thắng?” Cormac hỏi với giọng e dè, bị quyến rũ bởi sự giàu có của Furlong.

“Con ngựa của anh,” Furlong đáp, khi cánh tay vĩ đại vươn dài ra và một ngón tay to dày chỉ về phía Leicester.

“Thử thách là gì?” Cormac hỏi, khi đang cân nhắc điểm tốt xấu, rủi ro và phần thưởng.

“Nhìn lên trên đi, Marston, lên bầu trời đỏ đang được tô bởi mặt trời đang lặn kia.”

Anh ta rướn đầu lên và đã trông thấy nó đang lượn vòng, một con kền kền đơn độc, vòng quanh và vòng quanh trong một hình tròn như thể nó đã bị ảnh hưởng bởi trọng lực hơn chính ý chí của nó.

“Đó là mục tiêu của anh, Cormac, nếu anh có thể bắn trúng con kền kền ấy thì anh có thể quay về với nền văn minh, giàu hơn anh từng tưởng tượng, và nếu anh thua, con ngựa của anh sẽ là tài sản của tôi.”

Một khoảnh khắc yên tĩnh hoàn toàn.

“Tôi chấp nhận đánh cược.”

Furlong nhoẻn miệng cười toe toét.

Nếu anh ta có thể bắn những lá bài kia, thì con chim ấy là không thành vấn đề. Cormac căng súng lục của anh lên cho đến khi con chim kia đang vỗ cánh ở giữa tầm ngắm sắt của khẩu súng lục ổ xoay kép của mình. Thở nhẹ, một phát súng đã được bắn, rồi con chim kia đã kêu đau đớn khi một viên đạn đi xuyên qua thân nó, và nó lao thẳng xuống mặt đất bên dưới, bỏ mạng sau cú tiếp đất.

Marston cảm nhận hơi thở thoát ra từ cơ thể mình, làn da căng cứng và lượng nước ít ỏi trong cơ thể bắt đầu thoát ra thành mồ hôi. Đồng tử anh giãn ra, các cơ căng cứng một cách đau đớn.

Anh ta đã không bắn phát súng ấy.

Cormac đã quay lại đối mặt với Furlong, người đang cầm một khẩu súng lục Smith and Wesson Model 2 bằng một trong những bàn tay to, đeo găng của hắn cùng với một làn khói thoát ra từ nòng súng.

“Một thoả thuận là một thoả thuận, ngài Marston,” Furlong nói với giọng cười khùng khục đầy bệnh hoạn, sau đó đã giơ súng của hắn lên rồi bắn một viên vào đầu của Leicester, màu đỏ hồng ngọc của máu động mạch bắn tung toé lên những bộ xương trắng tinh phía sau anh ta khi con ngựa chết gục xuống lên mặt đất bụi bặm.

Marston há hốc mồm. Tên lừa bịp khốn kiếp, tên khốn đó đã ăn gian và hắn đã vừa mới bắn con đường duy nhất của ta để thoát ra khỏi cơn ác mộng này.

“Thằng chó đẻ nói dối!” Cormac thét lên tột đỉnh và giơ khẩu súng lục bắn phát cuối cùng vào cái đầu đang cười toe toét của Furlong.

Hai phát súng vang lên, nhưng không phát nào từ Cormac.

Phát đầu tiên đã va vào khẩu Colt ổ xoay kép của anh, phá huỷ ổ xoay và hất nó ra khỏi tay anh ta. Phát thứ hai xé toạt nắm tay của Cormac, làm đứt lìa hai ngón tay và rơi xuống đất khi máu phụt ra từ phần khớp ngón trên bàn tay bị thương của anh.

“Tôi chưa bao giờ nói dối một lời với anh, ngài Cormac, tôi không đánh giá cao sự vu khống,” Furlong nói với một nụ cười méo mó trong khi Marston ôm bàn tay bị thương của mình trong đau đớn, máu chảy ra từ giữ các ngón tay của mình, “Tất cả mọi thứ tôi đã làm là phù hợp với sự dàn xếp của chúng ta.”

Cormac nhìn vào bàn tay cụt mất hai ngón của mình, và về phía Furlong với sự căm phẫn tột cùng trong đôi mắt của anh.

“Tên khốn kiếp, đồ con hoang bệnh hoạn! Ta sẽ giết ngươi!”

Trước khi Cormac kịp đi bước nào, Furlong đã chĩa súng xuống và bắn nốt hai phát còn lại. Cả hai phát đã tìm được đường đến đầu gối của Cormac, chúng vỡ vụn, làm anh ngã đùng xuống mặt đất đầy bụi, rên la trong đau đớn.

Bàn tay anh ta chảy máu, cũng như hai đầu gối, trong khi cảm giác bỏng rát khôn xiết đi kèm với việc bị bắn đã phát huy tác dụng kỳ diệu của nó.

“Mọi hình phạt sau đó hoàn toàn là để tự vệ thôi, ngài Marston.”

Cormac quằn quại nhưng sau đó anh đã không thể cử động được. Nỗi đau vượt quá sức tưởng tượng. Tay anh ta bị phá huỷ, súng bị phá huỷ, cả hai chân đều vô dụng, con ngựa của anh ta đã chết. Những vết thương tuy không hiểm, nhưng Furlong đã giết chết anh ta. Với từng viên đạn, hắn đã đóng thêm một chiếc đinh khác vào quan tài của anh.

“Nếu để cảm thấy an ủi, Cormac,” Furlong nói trong khi bước lại gần, “thì anh đã thắng hai trong ba lần cá cược, đó là mình chứng ấn tượng cho kỹ năng thiện xạ của anh. Tuy nhiên, anh thiếu tốc độ, và nếu ai đó phải trả giá cho bất cứ điều gì, thì đó là sự thiếu sót về kỹ năng, anh không đồng ý sao?”

Cormac chỉ có thể thở ra những từ “tên khốn” rồi tiếp tục quằn quại.

Furlong, đáp trả, ấn bàn chân của hắn xuống chậm rãi lên đầu gối vỡ nát của Cormac, rồi mỉm cười trong khi tiếng la thét của anh xé tan sự yên tĩnh của đêm sa mạc lạnh giá.

“Tại sao ngươi lại làm thế?” Cormac rên rỉ.

“Bắn anh?”

“Không, tất cả. Tại sao ngươi tạo nên nơi này, tại sao lại cho ta những trò đánh cược, tại sao cho ta bình nước, chỉ hướng cho ta, con chim, tại sao tất cả?” Cormac đã suy sụp và bắt đầu thổn thức dữ dội trong sự đau đớn và cam chịu.

“Ồ, điều ấy thật đơn giản,” Furlong nói, quỳ xuống một bên gối, nhìn vào Cormac, mắt chạm mắt với Cormac, “bởi vì ngươi đã đánh mất hy vọng, ngươi đã sẵn sàng để chết, ngươi đã chấp nhận nó. Không một người nào nên chết khi không còn hy vọng, Cormac, ngươi không đồng ý sao?”

Trong sự choáng váng thầm lặng, Cormac chỉ có thể nhìn lại Furlong, khi ngọn gió đã đưa những từ cuối cùng – “ngươi không đồng ý sao?” – trong một tiếng vang có vẻ gần như vĩnh cửu.

Furlong mỉm cười toe toét, cơ thể của và gương mặt của hắn vụn vỡ thành cát và bụi, đổ ra giữa những mảnh xương và thổi bay đi trong gió. Bình nước nhỏ tương tự tan biến vào hư vô, hộp sọ voi và những mảnh xương khác cũng vậy, như thể chúng đã già đi một ngàn năm chỉ trong vài giây. Ngay cả cơ thể của Leicester cũng đã vỡ vụn thành tro bụi, cho đến khi tất cả những gì còn lại là Cormac, bao quanh bởi một vương quốc cát bụi.

Anh ta hét lên một lần nữa, nhưng lần này thì không còn linh hồn nào để nghe tiếng thét ấy. Cho tất cả những gì anh ta biết, anh ta là người cuối cùng còn lại trên trái đất, đang gào thét trong bóng tối, vào sự trống rỗng. Sau đó, khi giọng anh ta khàn đi và nước hoá thành bụi trong cổ, anh ta lại im lặng, cô đơn với những suy nghĩ của mình.

Không còn Furlong, không còn Leicester, không còn những trò cá cược, không còn ốc đảo xương.

Chỉ anh ta, và nỗi đau, và những ký ức để bầu bạn.

Cormac Marston đã nằm chết trong sa mạc vô tận, và anh ta chưa từng cảm thấy cô đơn như thế.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *