Ông Nội Bảo Đừng Bao Giờ Vào Nhà Kính

nhà kính

Năm trước là một năm khó khăn cho ông nội Jack của tôi. Thứ nhất ông bị tai biến vào giữa tháng năm và rồi bà nội Bella bị nhiễm covid vào tháng chín. Bà mất vài tuần sau đó và điều ấy đã ảnh hưởng sâu sắc đến ông.

Tôi biết rằng hai người đã cưới nhau gần 54 năm nên tôi không thể hình dung được cảm giác khi mất người bạn thân của mình sau chừng ấy năm tháng sống cùng nhau.

Dù sao thì, ông phụ thuộc vào bà về mọi thứ nên khi bà mất, cha tôi đã gợi ý bọn trẻ chúng tôi bỏ công ra đóng góp. Ông nội gần 76 tuổi rồi và sẽ không trẻ lại được, chúng tôi chỉ có thể đến thăm hàng ngày, giúp đi chợ và công việc nhà cửa.

Anh trai Matt và tôi xung phong ngay. Khi cha phải xa nhà công tác khi chúng tôi còn nhỏ, Ông và bà nội luôn ở đó để trông chừng chúng tôi, nên việc này cảm giác như chúng tôi có thể phần nào bù đắp lại cho họ.

Tôi nói rằng tôi sẽ đến vào những ngày thứ hai và thứ ba và Matt sẽ lo những ngày còn lại. Tôi đồng ý để anh ấy lo nhiều ngày hơn cũng bởi vì tôi làm việc với những bệnh nhân trong bệnh viện cả ngày và không muốn rủi ro lây lan covid hay bất kì thứ gì cho ông nội.

Và chưa kể việc lái xe đến nhà ông nội thì xa hơn nhiều đối với tôi. Tôi không muốn nói cha biết điều này là quá sức, nhưng tôi đã có cách nói để ông paypal tôi một ít tiền xăng xem như giúp đỡ ông nội.

Khi tôi đến phần đất của ông nội tôi không tin được rằng biết bao thứ đã thay đổi kể từ lần cuối cùng tôi đến thăm.

Có nhiều thứ cần phải được dọn dẹp trong sân, những việc dang dở mà rõ ràng vẫn chưa hoàn thành sau nhiều năm. Bãi cỏ thì cần được cắt tỉa, và đống phế liệu trong bụi thì cần phải được sắp xếp lại.

Một thay đổi rõ rệt nhất chính là ngôi nhà kính. Ông nội luôn yêu thương những cây xanh của mình và luôn miệng nói trong nhiều năm rằng ông sẽ xây một nhà kính, nhưng tôi chưa hề thấy ông làm điều ấy. Nhà kính ấy tương đối lớn, có kích cỡ ít nhất bằng một ngôi nhà nhỏ. Cao 25 feet hoặc to hơn khi nhìn bên ngoài.

Rõ ràng điều ấy cho thấy rằng nhà kính chính là nơi ông dành phần lớn thời gian của ông, và cả khi tôi đậu xe vào tôi có thể trông thấy ông vừa ngân nga vừa lon ton bước từ dãy hàng rào vào nhà kính. Tôi trông thấy ông từ đằng xa, ông đang quỳ gối đào đất và có vẻ như đã bất cẩn cắt trúng tay phải của mình bởi vì ông đã bó một phần áo của mình quanh nó để cầm máu. Khi ông trông thấy tôi, ông vẫy tay và gọi tôi đến giúp ông đẩy xe cút kít.

“Amy là con đó à? Ôi con đã lớn!” ông nói trong lúc đang đẩy chiếc xe cút kít cũ vào nhà kho chứa dụng cụ của ông.

“Trông ông cũng không tệ,” tôi nói. Tôi ôm ông, cảm xúc đã chiến thắng những quy định giản cách xã hội. “Nhưng trừ cái này,” tôi nói rồi chỉ xuống bàn tay dính đầy máu đã khô của ông.

“Chỉ là vết xước nhỏ thôi,” ông bác bỏ.

“Ngoài đó ra thì ông có ổn không?” tôi hỏi, quyết định không nhắc đến bàn tay nữa.

“Con biết ông rồi, ông đã cố giữ cho mình bận rộn. Vừa mới mua một máy tập thể dục để trong hang này. Pelatone hay gì đó. Ông thấy người ta quảng cáo trong những ca ta lô,” ông nói.

Tôi nhịn cười và bảo ông dẫn tôi vào nhà để chỉ tôi xem. Nhà ông trông có vẻ như cần một chút chăm sóc để cho chắc và trong lúc ông đang giải thích cách vận hành máy tập thể dục, tôi đã lập ra một danh sách những thứ tôi cần phải làm.

“Vậy cơn gió nào đã mang con đến đây hả cô gái?” ông hỏi.

“Con chỉ muốn đến thăm ông, xem ông có cần gì không. Matt sẽ ở đây vào ngày mai và sẽ làm giống như thế. Bọn con không muốn ông quá sức.”

Ông cười sảng khoái làm tôi gợi nhớ đến ông già Nô-en và nói, “Con đang ám chỉ rằng ta già đấy à?”

“Vâng thì… ông cũng đâu có trẻ hơn nữa,” tôi thừa nhận.

Trông ông hơi phật ý bởi ý tưởng có người xem chừng. Tôi có thể hiểu sự thất vọng ấy. Ông đã tham gia hai cuộc chiến. Vậy tại sao đột nhiên bây giờ lại phải bị đối xử như một đứa trẻ chứ?

Nhưng tôi không nhượng bộ và ông đã biết điều ấy.

“Tốt thôi. Nhưng nếu con muốn ở lại đây thì con phải làm theo luật của ta, con mà Matthew, cả hai đứa, nghe chưa?”

Tôi thay mặt cho Matt để hứa với ông nội và tự nhắc bản thân phải nói cho Matt để tuân theo ý muốn của ông. Phần lớn hầu hết là những chuyện vặt vãnh, chẳng hạn như không mở thư của ông hay không bắt ép ông ăn một số loại thức ăn. Nhưng rồi trên tất cả ông đã nhấn mạnh rằng không một ai ngoài ông được quyền đi vào nhà kính.

“Không một ai trong gia đình này có tình yêu cây lá như ông và ông không muốn bất kì ai làm nhiễm bẩn lên những cây bên trong với năng lượng hào quang tiêu cực của các con,” ông nói.

Tôi hứa rằng tôi sẽ tuân theo, và thật tình tôi định sẽ giữ lời hứa. Tôi không nghĩ ông sẽ có bề gì được khi ở trong nhà kính. Nhưng Matt thì không mấy hài lòng khi tôi truyền đạt lại thông tin ấy.

“Ông nội không nên cúi người, di chuyển các thứ hay thậm chí cố đào đất như ông đã làm 6 năm trước hay thậm chí 4 năm trước,” anh hai nói. Cha tôi cũng đã đồng ý như thế và ông cảm thấy ngu ngốc khi không để mắt đến chuyện ấy.

“Em thì cảm thấy tệ khi không làm theo được những gì đã hứa,” tôi thừa nhận điều ấy với cả hai.

“Con phải làm thế thôi. Ông nội đã bị thương một lần tuần trước rồi,” cha tôi nói. Tôi nhớ lại bàn tay được băng bó mà cảm thấy thật tệ khi không nhận ra điều ấy có thể trở nên nguy hiểm đến nhường nào. Cha tôi gợi nhớ cho tôi rằng ông nội đang uống thuốc làm máu loãng nên một vết cắt cũng sẽ rất nguy hiểm.

“Nếu em có thể bình tĩnh mà nói về bất kì thứ gì ông đang làm trong nhà kính và tỏ ý giúp ông, anh chắc là ông nội sẽ chịu,” Matt lý lẽ và nhắc tôi rằng ông nội cần phải nghe lời tôi hơn.

Tôi quyết định làm theo lời họ, nhưng Jack không chịu. Thật ra, khi tôi ngỏ ý giúp đỡ với công việc nhà kinh ông trở nên giận dữ.

“Con nghĩ một vài cây xanh có thể làm tổn thương ông à? Chỉ vì một vết cắt nhỏ?” Ông lầm bầm. Ông đã phẫn nộ và tôi đã chắc rằng ông sẽ đuổi tôi về nếu tôi còn nhắc lại điều ấy thêm lần nữa. Chí ít là cho đến khi tôi làm ông dịu xuống một tí.

“Ông có gì trong đấy mà đặc biệt đến mức con có thể làm hư tổn vậy?” Tôi đùa với ông tuần tiếp theo khi ông đang vui.

“Ôi con không tin ta đâu nếu ta có nói cho con biết con gái à. Nó là phép màu.”

“Hay là ông có thể cho con xem được không?” Tôi hỏi, với hy vọng mình có thể dỗ dành ông được để cho tôi vào trong nhưng kế hoạch đã bị phản tác dụng. Ông đã nắm lấy chìa khoá vào nhà kính và mắc tôi vì đã cố nhắc về nó.

“Hãy cứ để ông làm việc với cây lá của ông trong yên bình!” ông la lớn. Tôi dần cảm thấy sự ám ảnh của ông về nhà kính và việc giữ nó an toàn là một chuyện gì đó kì lạ và điều ấy chỉ càng làm tôi tò mò hơn.

Nên tôi đã chờ đợi. Chiều hôm ấy khi ông quay lại, tôi đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn rồi chúng tôi cùng ngồi xem chương trình yêu thích của ông, Bonanza. Tôi nhân cơ hội ấy để ông thư giản và chìm vào giấc ngủ. Và rồi tôi quyết định tự mình đi xem nhà kính ấy.

Cầm lấy xâu chìa khoá từ sãnh nhà và lẻn vào khu rào, cảm thấy mình như một tên trộm vặt đang cố đột nhập vào một nơi nào đấy. Hơi kì cục, tôi phải thừa nhận, nhưng tôi đơn giản không thể rũ bỏ ý nghĩ ông nội đang giấu một thứ gì đó trong nhà kính.

Cuối cùng tôi tìm được đúng chìa và bước vào một ngôi nhà nóng ẩm ướt. Bên trong hỗn loạn như tưởng tượng của tôi. Có đủ loại cây lá từ dương xỉ đến phong lữ đến những bụi tre. Trong này như một sở thú cho thực vật hoang dã, nhưng đa phần đều có vẻ như không được chăm sóc kĩ lưỡng. Tôi đang đi vòng quanh toà nhà có môi trường được kiểm soát ấy, cố gắng tìm hiểu tại sao ông lại quá cứng nhắc về nơi đây và rồi tôi đã nghe thấy một thứ gì đó mà tôi sẽ không bao giờ quên.

Đó là sự pha trộn giữ tiếng huýt sáo cao độ và tiếng thét nhẹ nhàng, như phần hơi cuối cùng đang được xì ra khỏi một bao bì được phong ấn. Âm thanh ấy phát ra từ một cây lạ mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy, thứ duy nhất có sức sống trong nhà kính này.

Nó trông như một loại hoa lan, một bông hoa khổng lồ nở rộ với những cánh hoa cuộn tròn có những gai nhọn màu đỏ tạo thành một mạng lưới của những cái miệng hình quả bầu và rất nguy hiểm, và tôi đã không cưỡng lại được sự thu hút về phía bông hoa độc đáo ấy.

Khi tôi tiến đến gần hơn tôi nhận ra nó hình như cũng đang chuyển động và tôi phải dụi mắt mình để chắc rằng mình không nhìn nhầm. Khi tôi bước thêm bước nữa tôi đã xác nhận được, sinh vật đang quằn quại ấy đã phản ứng với những chuyển động của tôi. Tôi không thể không phấn khích. Tôi không phải là một nhà thực vật học nhưng tôi biết tôi chưa bao giờ thấy qua một loài thực vật tinh tế và độc đáo như thế trước đây.

Đây là một phát hiện của thế kỷ, có lẽ là của đời tôi. Tôi lập tức thắc mắc vì sao ông nội lại không muốn bán nó đi để giải quyết những vấn đề tiền bạc của mình.

Rồi tôi chợt nghe được tiếng bước chân đằng sau và tôi đã nhận ra ông đang bước đến. Ngay tức khắc, tôi liền núp mình ở đằng sau bông hoa lớn, quan sát từ đằng sau tàn bụi cây rậm rạp khi ông nội bước vào nhà kính. Ông nội có vẻ bực bội và bối rối, có thể ông đang thắc mắc chìa khoá của mình đang ở đâu. Nhưng rồi mắt ông lại tập trung vào bông hoa ấy.

“Chào buổi tối, cục cưng, ta mang đồ tươi đến đây,” ông nói rồi tiến đến xe cúc kít và đổ ra một bao phân bón.

Tuy nhiên, bên trong không phải là phân bón. Trông có vẻ như là thịt đã được cắt nhỏ. Tôi kinh ngạc khi nhìn thấy những dây nho hào hứng vươn ra và hút chất dinh dưỡng từ đống thịt máu me đấy. Cảm giác như tôi đang xem một phân đoạn bị cắt từ Little Shop of Horrors và tôi vừa biết được ông nội mình là người chăm sóc cho vật thể sống nguy hiểm này.

“Càng ngày càng khó tìm thú hoang hơn. Chắc phải sớm tìm cách khác để nuôi con thôi,” ông nói chuyện trong khi cây đã ăn xong bữa tối của nó và ông bắt đầu dọn dẹp. Tôi đã vỡ tan khi thấy sự kiên định của ông khi cho cái cây ăn thịt kì quái này ăn, cố hiểu niềm đam mê của ông. Nhưng tôi không thể để tình yêu thương ông nội ngăn cản những điều tôi biết tôi cần phải làm.

Ngay sau khi ông rời khỏi, tôi đã ra theo rồi quyết định gọi Matt ngay với kế hoạch. Bất kể đó là gì, tôi biết nó cần phải bị tiêu huỷ trước khi ông nội quyết định để nó ăn thịt người và lớn lên ngoài tầm kiểm soát.

Tôi lái xe đi và giải thích tình hình với Matt qua điện thoại. Tôi không nghĩ tôi đã từng thấy Matt cạn lời bao giờ nhưng lần này hẵn là anh đã như vậy. “Wow. Vậy nó như một loại sinh vật ngoài hành tinh hay gì hả?” Anh hai đoán.

“Nó không tự nhiên, chắc chắn là thế,” tôi nói.

“Được rồi. Anh sẽ kiểm tra ngày mai.”

“Hãy cẩn thận,” tôi khuyến cáo.

Ngày hôm sau tôi quyết định đến nhà ông nội và làm chi việc cho Matt phòng trường hợp ông nội cố gây rắc rối cho Matt.

Thật may mắn, y tá của ông đang ở trong nhà để kiểm tra sức khoẻ hàng tuần cho ông và điều ấy cho tôi đủ thời gian để cho Matt xem nhà kính.

Khi anh ấy nhìn thấy bông hoa có nhiều búp kì lạ ấy, anh đã thừa nhận rằng anh đã không thốt nên lời. “Chưa bao giờ thấy bất kì thứ gì như vậy. Nhưng chắc chắn là đáng sợ,” anh ấy đồng ý.

“Ông nội đã cho nó ăn thịt heo, bò và thú hoang. Em thề đó là thứ đáng sợ nhất từ trước đến giờ em từng thấy,” tôi thừa nhận.

“Chúng ta cần phải tiêu huỷ nó,” Matt quyết định.

Anh bước đến nhà kho của ông và ra lệnh cho tôi trông chừng cửa. Y tá của ông hẵn cũng đã xong rồi. Vài phút sau, anh trở lại với một bình phun lửa và bật nó lên, bảo tôi lùi lại.

Anh bắt đầu đốt con quái vật ấy.

Nó thét lớn và tôi nghe thấy tiếng ông nội la í ới vì ngạc nhiên từ trong nhà.

“Nhanh lên Matt, ông nội đang đến!” Tôi gọi anh trai tôi. Nhìn thấy ông nội Jack chạy thật nhanh về phía tôi, như chính ác quỷ đang trú ngụ trong cơ thể ông vậy.

Tôi đã gồng người và cố giữ ông lại trong khi Matt vẫn tiếp tục đốt cây ấy, cố đốt từng phần của cái cây quái dị ấy.

“Không!! Con cần phải ngừng lại!!” Ông nội la lớn.

“Thứ này quá nguy hiểm! Ông có thể loại tổn thương người khác!” Tôi nói, cố nói lí lẽ với ông một cách tuyệt vọng. Tôi không hiểu vì sao ông đã cố bảo vệ sự sáng tạo quái dị này.

Rồi ông nói một từ làm tôi tê liệt.

“Bella…”

Ngay lập tức người tôi đông cứng và để ông chạy qua khỏi tôi. Ông đã cố đẩy Matt ra nhưng đã quá trễ, đa phần thân cây đã bị cháy rụi rồi.

Tôi cảm thấy miệng mình khô khốc khi những lời nói của ông ghi lại trong bộ não mù mờ của tôi. Bella, tên của bà nội tôi.

Sinh vật này… bông hoa đẹp quái dị này… là bà nội ư.

“Hai đứa. Hai đứa bây không được chào mừng ở đây nữa!” Ông la lớn giữa sự cay đắng và những giọt nước mắt.

“Ông nội… bất kì thứ gì ông đang làm… nó không đúng. Nó không tự nhiên… điều này không thể nào mang bà trở lại,” tôi cố giải thích cho ông và rồi Matt bất chợt cũng bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Bà con ở đây. Ông nghe thấy giọng bà. Bà đã ở trong đất. Bà đã có một cơ hội để được tái sinh!” Ông nội nói. Chúng tôi phải kéo ông ra khỏi nhà kính, giãy giụa và la hét. Matt đã tìm được cách giữ ông lại và tôi gọi điên cho cha tôi rồi ông đã quyết định đưa ông nội vào viện dưỡng lão.

“Viện dưỡng lão là phương án tốt nhất. Ông không còn gì để lo lắng nữa và ông cần sự chăm sóc 24/7,” cha nói. Chúng tôi không hề nhắc đến cái cây ấy.

Một tuần sau, Matt và tôi quay lại để dọn dẹp, vẫn rối bời từ trải nghiệm kỳ lạ và đang cố nhặt lại những mãnh vỡ khi tôi quyết định quay lại chủ đề ấy, rồi liếc về phía nhà kính.

“Anh có nghĩ điều ấy khả thi khi thứ đó đã từng là bà nội?” Tôi hỏi. Điều ấy cho tôi một nỗi sợ bất tận rằng không những ông nội đã đánh lừa được tử thần mà chúng tôi có khả năng đã góp phần tiêu diệt con quái vật Frankenstein. Tôi muốn biết, mức khả thi của một việc như vậy. Liệu nó có thật trên thế giới của chúng tôi? Khoa học rất khó hiểu. Thế nhưng không có gì về cái cây ấy có cơ sở thực tế trong sự hiểu biết của tôi.

“Cho dù có đúng là thể, đó không phải là người phụ nữ ta từng biết,” Matt khẳng đỉnh.

Tôi tự nhủ rằng anh ấy đã đúng và cố gạt suy nghĩ ấy ra khỏi tâm trí mình. Nhưng dần dần, những bước chân của tôi đã đưa tôi đến nơi đấy và tôi nhìn xuống tán lá đã chết và cảm thấy bất lực và buồn như ông nội.

Có lẽ nó đã không nguy hiểm như tôi nghĩ? Có lẽ chúng tôi mới chính là những con quái vật trong chuyện này, nơi mà thiên nhiên đang cố nhen nhóm lại tình yêu giữa hai tâm hồn?

Giữa đống tro tàn nơi tôi đứng trầm ngâm suy tư, tôi chợt nhìn thấy sự chuyển động của một dây nho mỏng manh. Sống sót sau vụ cháy.

Tôi đưa tay xuống và chạm vào sự sáng tạo kỳ diệu ấy, ngạc nhiên trước nó và tự hỏi liệu tất cả những khả năng mà nó có. Nó đặt một cánh hoa trên tay tôi và tôi gần như có thể nghe thấy một tiếng thì thầm yếu ớt hay một tiếng thở dài. Giống như nó đang trò chuyện với tôi.

Ngày hôm sau, tôi đến thăm ông nội ở cộng đồng viện dưỡng lão. Nói rằng tôi có mang một món quà.

Thoạt đầu không không quá phấn khởi. Nhưng khi ông nhìn thấy búp hoa nhô ra từ bên trong chậu, gương mặt của ông sáng lên.

Tôi để ông ôm chậu hoa trên tay và quan sát ông hát điệu nhạc mà ông và vợ quá cố của mình đã nhớ cùng nhau.

Tôi không dám nói rằng thứ tôi đã mang cho ông chỉ là một cây cảnh bình thường. Rằng hôm trước tôi đã dập tắt hoàn toàn tàn tích còn lại của công việc ma quỷ của ông. Tôi tự nhủ với bản thân rằng tốt hơn hết là nên để ông sống trong giả dối còn hơn làm tổn thương chính mình hoặc người khác.

Tôi tự nhủ bản thân rằng tôi có thể tha thứ chính mình vì đã giết đi điều có thể là phần duy nhất còn lại của bà nội tôi thay vì cố tìm hiểu những bí mật để mang bà trở lại.

Tất cả chúng ta đều muốn câu trả lời nhưng cuối cùng, chính những lời nói dối là thứ giúp chúng ta ngủ ngon.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *