Sẽ Không Cần Phải Đếm Đến Mười

đếm đến mười

Rõ dần, tôi đã trở nên ‘khó nói chuyện,’ ‘khó đoán,’ và ở gần tôi giống như ‘đi trên vỏ trứng’. Đây là tối hậu thư của Kirstie. Trừ phi tôi muốn cô ta rời đi, tôi phải có mặt mỗi tuần. Không ngoại lệ.

Bạn sẽ hình dung nhóm quản lý tức giận là một nhóm sôi nổi, nhưng qua cái nhìn đầu tiên, họ không như thế. Bên phải tôi, là một người phụ nữ đang mải mê với quyển sách với tựa đề, “Con Đường Đến Hạnh Phúc Được Rải Bằng Tiếng Cười.” Tôi đảo mắt và thốt lên một tiếng thở dài. Cô ta nhìn lên tôi, nhưng thất vọng thay, không phản ứng. Môi cô ta run rẩy.

Thảm hại.

Trong lúc ngồi đó, tôi không ngừng thắc mắc người ta hay làm gì ở những nơi như thế này. Hẵn là một trong những thứ hippy nhảm nhí. Họ chắc sẽ làm ta ngồi trong một vòng tròn và nói những thứ như, “Tôi tên là Doreen và tôi là một người nghiện-giận-dữ.” Họ có thể sẽ yêu cầu chúng ta ôm nhau rồi liên tưởng về những nơi làm chúng ta hạnh phúc.

Hình ảnh đáng sợ lúc tôi cố thử bài tập “thở” lần tới tôi gặp lại tên khốn ở phòng marketing. “Ôi không, tôi không cần xe cấp cứu đâu. Tôi chỉ cần ngồi đây thờ hì hộc như một con chó bull sắp đẻ, bởi vì khi nghe anh nói về ‘tiếp thị tăng trưởng tổng hợp trên nền tảng đa ngành’ làm tôi muốn móc mắt mình ra. Giờ đây nếu anh không cảm thấy phiền, tôi sẽ cố đếm từ một đến mười.”

Trưởng nhóm luôn đi trễ. Có thể đó là một bài kiểm tra gì đó, để thấy điều ấy làm chúng tôi bực tức đến nhường nào. Tôi không rơi vào bẫy đâu. Đúng bảy giờ ba mươi, mặc kệ chuyện gì đi nữa, tôi sẽ rời khỏi nơi này và từ giờ đến đó chúng tôi có thể ngồi ở đây thành vòng và ca hát ‘Kumbaya’ hay bất kì thứ gì, tôi không quan tâm.

Một vài người gọi đó là ‘vấn đề giận dữ’. Tôi gọi đó là sự quả quyết. Khi tôi muốn gì, tôi sẽ có nó. Đôi khi, người ta có vấn đề về điều ấy. Tôi gần bị đuổi việc với lý do đã ‘làm Donna khóc’, nhưng thật tình mà nói, cô ta đáng bị như thế. Tôi chắc chắn cô ta đã ngủ với nhiều người để lên chức, bởi không có cách nào một người ngu ngốc như thế lại có được vị trí công việc như vậy. Nếu tôi có quyền hạn để đuổi cô ta, tôi sẽ làm điều ấy. Nhìn này, có thể đôi khi tôi bị xao nhãn. Nhưng vẫn luôn tốt hơn một người cứ bị dạt ra nhỉ? Không có gì tệ hơn thể loại “Vâng thưa ngài, không thưa ngài, ba gói đầy thưa ngài.”

Nhóm trưởng đã đến lúc 6 giờ 16 phút PM. Không hề biết đúng giờ là một thứ khác tôi không thể nhịn được. Hơn nữa, trông cô ta không quá hai mươi. Một nhóm người bình thường sẽ nuốt sống cô ta. Thay vào đó, cô ta rất ảm đạm.

Uổng thật.

“Chào mừng, mọi người. Tôi tên là Stephanie. Nhìn xung quanh mọi người xem. Chúng ta sẽ ở cùng nhau trong suốt mười hai tuần tiếp theo, nên hãy làm quen nhé. Nhưng đừng quá thân. Đó là luật thứ nhất. Không liên lạc ngoài nhóm. Không ngủ với nhau. Không gặp để uống cà phê. Không gì cả.”

Một người đàn ông trung niên hói đầu đã thốt lên một tiếng vươn vai đầy thất vọng. Từ khoảnh khắc ngồi xuống đến giờ, ông ta đã nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ kế bên ông ta. Rõ là không thoải mái, cô ta dần nhích ghế ra xa trong suốt mười sáu phút ấy. Ông ta nhìn xung quanh, cười một cách ngu ngốc.

Tên biến thái.

Còn có những luật khác nữa, như là không nhắc lại những gì bạn đã nghe trong nhóm, về việc đối xử tử tế với mọi người và những thứ tương tự. Luật cuối cùng, và là luật quan trọng nhất (Tại sao nó lại không được nói trước nhỉ, con nhỏ ngu ngốc?) là trong suốt mười hai tuần này, chúng ta không được có hành xử bạo lực với những người khác.

“Rất nhiều trong số mọi người hôm nay đã có quá khứ bạo lực. Tuy chúng ta có thể kể về những gì đã xảy ra và phản ánh từ chúng, khi đã chọn đến đây và tham gia vào chương trình này, các bạn đang chọn cho mình một con đường khác. Nói cách khác, hãy giữ tay mình sạch.” Nghe có vẻ kì lạ khi nói ra, ngay cả khi trong thời điểm ấy.

Chúng tôi thay phiên nhau trong phòng. Người phụ nữ nhích ghế kể chuyện cô ta đã giơ ngón giữa lên bạn trai cô ta vì đã nhắn tin với đồng nghiệp nữ… về công việc. Tên biến thái đầu hói ‘đã từng’ đánh đập vợ của hắn… nhưng chỉ khi ‘cô ta yêu cầu được như thế.’ Một người đàn ông nói về việc đã chửi bới một chiếc xe buýt trường học vì đã chạy quá chậm.

Khi mọi người đã kể chuyện của họ, suy nghĩ đầu tiên của tôi là những lý do cho tôi không thuộc về nơi này. Một nửa trong số họ đã từng vào tù, và một nửa còn lại có vẻ như đã gặp may khi không có đủ chứng cứ để buộc tội hay đã gặp được một vị thẩm phán hiền lành. Tôi có hơi nóng nảy, nhưng Kirstie rõ ràng đã sai nếu nghĩ rằng đây là nơi dành cho những người như tôi.

Một tên dân gymer kể về câu chuyện bạn trai của con gái hắn đã lộ ảnh khoả thân của con bé ra cho cả lớp. Khi hắn kể chi tiết cách hắn đã không kìm lại khi gặp tên nhóc, mọi người trong nhóm đã reo hò cổ vũ. Tôi chờ đợi Stephanie giảng dạy chúng tôi về việc tâng bốc bạo lực, nhưng cô ta đã không nói gì. Tôi cũng có cổ vũ một chút.

Chúng tôi gặp mặt mỗi tuần một lần. Ngược lại với dự kiến của tôi, không có những nơi hạnh phúc hay đếm đến mười – những gì chúng tôi làm là trò chuyện với nhau. Và chúng tôi đã trò chuyện. Mỗi tuần, chúng tôi liệt kê ra những người đã làm chúng tôi giận dữ. Chúng tôi đã được khuyến khích kể chính xác chi tiết điều ấy làm chúng tôi cảm thấy ra sao, những suy nghĩ trong đầu, và những ảo mộng đã xuất hiện trong tâm trí.

Người phụ nữ đọc sách ngồi kế bên tôi trong buổi đầu cảm thấy không thoải mái ra mặt.

“Ờ thì, tôi nghĩ tôi đã hơi bực bội với chồng tôi tuần này. Nhưng đó là lỗi của tôi, thật. Không có gì quan trọng.”

“Tôi chắc chắn đó không phải là lỗi của cô. Sao cô không kể thêm cho chúng tôi nghe về nó?” Stephanie nói.

“Thì, chúng tôi đang ăn bữa tối cùng nhau và ông ấy đã nói rằng tôi không mặc đẹp vì ông ta như tôi đã từng nữa. Ông ta nghĩ rằng tôi không còn cố gắng nữa. Rằng tôi đã buông thả bản thân.”

“Tên khốn đó,” một ai đó đã thốt lên, và theo sau đó là tiếng xì xầm đồng ý quanh vòng tròn.

“Không, không như thế. Ông ấy nói đúng. Tôi không quan tâm bản thân mình nữa. Tôi đoán tôi không còn nghĩ rằng mình gợi cảm nữa.”

“Vậy cô có thể nói cho chúng tôi nghe cô suy nghĩ gì trong đầu khi cô cảm thấy giận ông ấy?”

“Ban đầu tôi nghĩ, ‘Sao ông dám?’ Tôi đã đẻ con cho ông và phá huỷ hình dáng cơ thể của tôi. Dĩ nhiên là tôi không còn như trước.’ Và ông ấy cũng đâu còn cố gắng. Ông ấy đã già hơn và mập hơn và vệ sinh cá nhân thì… tệ hơn. Dù sao thì, chúng tôi đã bàn về điều ấy và đã cùng đồng ý. Tôi rất tự hào về bản thân vì đã giữ được bình tĩnh và-“

“Hãy quay trở lại khi cô giận dữ. Cô muốn làm gì?” Stephanie hỏi.

“Tôi muốn khóc-“ cô ta bắt đầu, nhưng khi Stephanie nhìn nghiêm khắc vào cô ta, cô ta thêm vào. “Tôi nghĩ tôi đã muốn làm tổn thương ông ấy.”

“Cô sẽ làm tổn thương ông ấy như thế nào?” Stephanie hỏi. Cô ta đã ngồi xổm lên ghế của mình như một con yêu tinh đang động dục.

“Ờ thì…” người kể chuyện ngại ngùng bây giờ phải hạ tông giọng xuống thì thầm. “Đôi khi tôi tưởng tượng mình cầm dao và đâm ông ấy trong lúc ngủ. Tôi đâm ông ấy nhiều lần đến nỗi ông sẽ tỉnh dậy và thấy tôi rồi cầu xin tôi phải ngừng lại. Tôi vẫn cứ tiếp tục đâm cho đến khi không còn chỗ để đâm.”

Cô ta oà khóc.

“Làm tốt lắm,” cơn khát máu của Stephanie cuối cùng cũng được thoả mãn.

*

Người phụ nữ mơ tưởng về việc đâm chết chồng cô ta đã không quay lại. Năng lượng của nhóm đã thay đổi; những mô tả hình ảnh sống động về những hành động bạo lực trở nên bình thường. Stephanie khuyến khích điều ấy. Yêu cầu điều ấy. Mọi thứ đều là lỗi của người khác và chúng tôi đã bị trừng phạt vì đã thừa nhận bất cứ thứ gì có thể là lỗi của chúng tôi.

“Còn anh thì sao Rhys? Mọi thứ với bạn gái anh như thế nào rồi?”

“Tốt. Chúng tôi sống hoà thuận với nhau,” tôi nói. Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi đang thách thức cô ta. Theo một cách nào đó, tôi đã cố làm điều ấy. Tất cả những gì tôi đã kể về Kirstie là việc tôi đến đây theo lời đề nghị của cô ấy, và từ đấy, Stephanie đã cố một cách tuyệt vọng đưa tôi vào thế ‘thừa nhận’ rằng tôi tức giận vì điều ấy.

“Tốt. Thế còn tên khốn ở phòng marketing?”

Tôi cười khi cô ta vẫn còn nhớ biệt danh của hắn. “Từ đó trở đi tôi không còn gặp hắn nữa. Hắn nghỉ bệnh thì phải.”

“Tin tốt,” cô ta trả lời, rồi tiếp tục.

Khi tuần tới bắt đầu, tuần thứ năm trong chương trình, lại một người khác trong nhóm không có mặt. Chúng tôi bắt đầu với mười hai người và giờ đã chỉ còn bốn. Những người không có mặt là những người tệ nhất trong nhóm.

Stephanie quyết định hỏi thẳng tôi về chuyện tôi không thật sự để tâm vào nhóm. “Anh đã không chia sẽ những gì làm anh giận dữ, Rhys. Tất cả những gì chúng tôi biết được là tên khốn ở phòng marketing đó thôi.”

“Tôi vẫn chưa gặp lại hắn. Có thể hắn đã thôi việc rồi. Tôi đoán vậy. Nhìn này, chỉ là gần đây tôi không cảm thấy giận dữ như trước nữa.” Tôi đã cố xua cô ta đi, nhưng cô ta vẫn không hề nản lòng chút nào.

“Rhys, anh ở trong nhóm này vì một lý do nào đó và nếu anh muốn trở nên tốt hơn, anh cần phải tham gia.”

Sự thật là, cơn giận dữ của tôi không trở nên tốt hơn, nó đang trở nên tệ hơn. Nếu đó không vì lời cuối từ Kirstie dành cho tôi, tôi cũng không muốn tiếp tục tham gia nhóm này làm gì. Cách họ nói chuyện, cách Stephanie thích thú nghe những câu chuyện làm tôi thấy rất lạ. Tôi bắt đầu ước rằng chúng tôi được làm những trò mèo như cú ngã tin tưởng hay ngồi thiền. Stephanie tiếp tục nhìn vào tôi chờ đợi.

“Chà, tôi đoán là đứa con ghẻ của tôi làm tôi bực mình trong tuần này.” Tôi cung hiến.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Nó là một thằng quỷ nhỏ. Tôi gọi nó là con trai, nhưng mẹ nó và tôi chưa cưới nhau. Thế nhưng, tôi là người gần nhất mà nó có thể gọi là cha. Cô ấy có nó khi lên mười tám, cô biết đấy? Từ khi chúng tôi sống cùng nhau, tôi đã làm mọi thứ trong khả năng cho nó. Điều đấy không dễ dàng. Nó biết tôi không thể nghiêm khắc kỷ luật nó vì tôi không phải cha ruột của nó.” Stephanie đã tìm ra một cơ hội.

“Chính xác thì anh muốn kỷ luật cậu ta như thế nào?”

“Ờ thì, khi tôi còn nhỏ thì tôi bị đánh vào mông. Tôi đoán tôi thắc mắc liệu đôi khi việc ấy có giúp ích hay không. Bạn gái tôi có lòng kiên nhẫn của một vị thánh, nhưng cố ấy quá mềm mỏng với nó. Cô ấy tin vào nói chuyện lí lẽ và thấu hiểu nhau. Tôi biết, nhưng mặt khác, thằng này rất lì lợm.”

Mọi người nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi cảm thấy rất có lỗi nhưng ít ra tôi cũng nói được nỗi lòng của mình. Có lẽ nhóm này cũng có chút giá trị, suy cho cùng.

“Thằng nhỏ này không tôn trọng anh,” một trong những người trong nhóm nói.

“Đúng rồi, nó cần một bàn tay nghiêm khắc. Nó nghĩ nó có thể leo lên đầu anh ngồi,” một người khác nói.

“Nó không tuỳ thuộc vào tôi,” tôi nói. “Đó là con trai của cô ấy. Cô ấy muốn dạy dỗ nó như thế nào là tuỳ thuộc vào cô ấy. Tôi chỉ… tôi – tôi không biết nữa.”

“Không, tiếp đi Rhys. Anh định nói gì?” Stephanie ngã người ra trước.

“Tôi biết điều này thật tệ, nhưng… đôi khi tôi ước gì nó biến mất đi, như chưa bao giờ hiện hữu vậy. Tôi biết điều ấy thật tệ khi phải nói, nhưng sẽ rất dễ có ích cho tôi và Kirstie xây dựng mối quan hệ của chúng tôi nếu thằng nhóc không có mặt trong từng kế hoạch tính toán nhỏ nhặt.”

“Cảm ơn vì đã chia sẻ,” Stephanie cười tự mãn. Một chiến thắng khác dành cho cô ta.

Tôi ghét bản thân mình khi đã nói ra điều ấy. Tôi đã không nhận ra được rằng đó là những gì tôi đã giấu trong lòng suốt bao năm nay. Một người tệ đến cỡ nào khi suy nghĩ ra điều như thế, chưa kể nói suy nghĩ ấy ra trong một phòng đầy những người lạ như vậy? Tôi không còn tập trung được nữa, nên tôi đã về sớm. Tôi đóng sầm cửa lại khi tôi bước ra ngoài, đóng lại đằng sau những người trong phòng đang cố phản đối.

Tất nhiên, tôi không thể về nhà, bởi cuộc gặp gỡ vẫn chưa kết thúc. Kirstie sẽ nổi giận nếu cô ấy biết tôi đã về sớm, chưa kể là vì lý do gì. Không muốn phải đối mặt với sự đau đầu, tôi đã đến quầy bar đối diện đường.

Trong quầy yên tĩnh, tôi đã gọi một ly whiskey. Không như trong những bộ phim, người phục vụ không có hứng thú lắng nghe những vấn đề của tôi, và tôi ngồi uống trong im lặng. Mất bảy phút để tôi uống xong một ly, rồi tôi gọi thêm một ly khác. Và một ly nữa.

Tôi có ký ức mơ màng về một người phụ nữ tóc đen đi ngang qua một lúc nào đó và ngồi kế bên tôi. Cô ta mười trên mười, với đường cổ áo sâu và một nụ cười mời gọi.

Tôi tỉnh dậy sáng hôm sau, lưỡi tôi khô như giấy nhám. Tôi vòng tay ông chầm lấy Kirstie, nhưng Kirstie không ở đó. Tôi không ở nhà, mà thay vào đó tôi thấy cô gái đã ở quầy bar tối qua, vẫn còn ngủ.

Chết tiệt.

Tôi chộp lấy điện thoại của tôi. 83 cuộc gọi nhỡ và hộp thư thoại của tôi đã đầy. Tôi gọi Kirstie.

“Anh xin lỗi. Anh đã đi uống vài ly và…”

“Rhys về đây ngay đi. Cảnh sát đang ở đây. Tyler biến mất rồi.”

*

Cảnh sát không có manh mối. Hệt như thằng bé chỉ đơn giản biến mất. Theo lời Kirstie, thằng bé còn ở trong phòng của nó một phút trước nhưng rồi khi cô ta đến để gõ cửa phòng kiểm tra không lâu sau đó thì nó đã biến mất. Cửa sổ đã mở, nhưng không ai trong xóm đã thấy gì. Tất cả những điều này mặc dù thực tế cách xa nửa đêm; nó đã xảy ra trong khoảng tám giờ đến tám giờ ba mươi tối. Nếu tôi đã không ở trong quán bar đó…

Tôi không còn muốn đến nhóm họp mặt tuần sau đó, nhưng Kirstie đã nài nỉ. Cô ấy nói muốn được ở một mình trong một lúc, và hơn nữa, cảnh sát sẽ tìm ra thằng bé sớm nên không có lý do gì để tiếp tục với cuộc sống.

“Chà, đó là tin tốt,” một trong những gã trong nhóm khi tôi chia sẻ câu chuyện.

“Tin tốt à?” Tôi hỏi.

“Đúng rồi, chẵng phải đó là những gì anh muốn sao? Thằng bé biến mất rồi.”

“Tôi đã không-“

“Tôi nghĩ anh ta đang cố nói,” Stephanie ngắt lời. “Là đôi khi mọi thứ có cách tự giải quyết. Đôi khi những thứ làm chúng ta giận dữ không tồn tại trong đời chúng ta quá lâu. Bây giờ, anh không cần phải lo về nó nữa.”

“Đúng, giống như vợ tôi,” ông đầu hói biến thái nói. “Nếu cô ấy không gặp tai nạn, tôi vẫn-“

“Tai nạn gì?” Tôi nói.

Tất cả nhìn vào tôi  như thể tôi đã tè vào những bông tuyết mỏng manh của họ.

“Anh ta thậm chí còn không nghe chúng ta. Tại sao anh ta vẫn còn ở trong nhóm?” gã hói phàn nàn. “Rhys, tôi đã kể rồi. Vợ tôi bị tai nạn và té cầu thang ở nhà. Giờ cô ta đang ở bệnh viện, bị hôn mê. Và giờ đây tôi đang rất bình yên, tôi có thể kể cho anh điều ấy không vì lý do gì cả!”

Cả nhóm cười lên.

Chỉ cần vượt qua tuần tiếp theo. Vì Kirstie.

Tôi thả trôi bản thân cho hết phần còn lại của buổi họp mặt, cho đến khi tên tôi được gọi.

“…Rhys. Ờm. Tôi là Rhys tôi bực mình cả tuần này.” Lại là gã hói. Hắn cần một ai đó để làm cho hắn im mồm lại.

“Tại sao?” Tôi hỏi trống không.

“Anh nghĩ anh giỏi hơn chúng tôi. Tôi có thể thấy điều ấy hiện rõ trên gương mặt anh. Anh cư xử thật cao thượng và mạnh mẽ. Nhưng hãy nghe anh nói về thằng nhóc con anh hồi tuần trước. Bây giờ anh giả vờ như anh quan tâm. Anh cũng như chúng tôi thôi!”

Tôi đứng dậy. Trông ông ta sợ sệt. “Ông là một tên khốn. Ông nhắm vào những người không thể tự vệ, như vợ ông. Tôi không biết vì sao chúng ta có thể giả vờ không thấy sự thật đường đường rằng chính ông đã đẩy cô ta xuống cầu thang.”

“Rhys, lời buộc tội đó hơi quá đấy,” Stephanie chen vào. “Tại sao chúng ta không-“

“Ôi nữa rồi Stephanie.” Một lần nữa, tôi rời khỏi. Tôi không định ngồi ở đó lâu hơn để nghe những ảo mộng của tên Hói Biến Thái về việc hắn sẽ làm để “tôi bớt tự kiêu”. Lần này, thay vì trở lại quán bar, tôi chờ trong xe của mình.

Phải chi họ đã dạy tôi kĩ năng thở. Tôi bây giờ đã có thể thực sự sử dụng nó rồi.

Tôi không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Làm thế nào đây là một nhóm quản lý tức giận bình thường được? Người phụ nữa kia thậm chí có giấy phép hành nghề không? Một cảm giác thôi thúc trong người mà tôi không rũ bỏ được. Tôi cần phải tìm hiểu thêm.

Người phụ nữ đầu tiên thôi đến dự nhóm chính là người có ảo mộng đâm chết chồng cô ta. Tôi sẽ bắt đầu từ đấy. Cô ta có tên họ đặc biệt nên việc tìm số điện thoại của cô ta thì không khó.

“Xin chào. Xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi là Rhys, từ nhóm mà cô đã từng tham gia.”

“Rhys?”

“Đúng rồi. Nghe này, tôi xin lỗi vì đã gọi cô và có thể tôi đang trở nên điên lên nhưng có gì đó lạ đã x-“

“Tôi nghĩ tôi biết vì sao anh gọi điện rồi. Nó cũng đã xảy ra với anh đúng không?”

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Sau ngày hôm ấy khi tôi… nói những điều ấy, về chồng của tôi. Ông ta- ông ta bị đâm chết trên đường tan sở về nhà. Ông ta bị đâm bảy mươi mốt vị trí khác nhau và chết vì mất máu trên đường. Cảnh sát không tìm ra nghi phạm.”

Cũng không dễ để tìm ra những người rời khỏi nhóm khác, nhưng tôi đã tìm ra một vài người trong số họ. Mọi người đều có chung một câu chuyện. Sau khi đã bàn về sự giận dữ của mình với nhóm về một ai đó, mơ mộng ấy được chính xác trở thành hiện thực.

Tôi đã than phiền về tên khốn ở phòng marketing. Hắn không quay lại công việc. Tôi cố vặn óc mình để nhớ chính xác những gì mình đã nói nhưng tôi không thể. Tôi chỉ suông miệng nói ra thôi.

Rồi, tôi nói ước gì con trai của tôi biến mất. Điều ấy đã trở thành hiện thực. Y hệt như những người trong nhóm.

Tôi lái xe về nhà, nhanh hơn mọi khi. Tôi cần phải kể cho Kirstie biết, và cảnh sát. Cô ấy nổi điên lên. Viên cảnh sát nhìn tôi như thể tôi bị điên, nhưng đã hứa sẽ theo những manh mối. Kirstie bước ra ngoài, nhưng đã ra lệnh cho tôi chờ ở nhà phòng trường hợp Tyler quay về.

Sáng hôm sau, có một tiếng gõ cửa. Stephanie.

“Cô đang làm quái quái gì ở đây vậy?” Tôi hỏi. Cô ta mỉm cười với tôi, nụ cười ngọt ngào bệnh hoạn của một cô-gái-bé-nhỏ ấy, nhưng không nói một lời. “Tôi đã báo mọi thứ với cảnh sát. Đã quá trễ rồi. Không còn lý do gì để làm tôi im lặng được nữa.

Cô ta chỉ cười. “Anh nghĩ tôi đến đây để làm anh im lặng à?”

Ngay tức khắc, tôi nhận ra sai lầm của mình. Chuyến viếng thăm này không liên quan đến Tyler – Gã Hói đã phàn nàn về tôi. Bất kì ai làm tức giận một thành viên trong nhóm đều phải bị hành hạ, thậm chí đó có là một thành viên khác của nhóm. Chỉ là tôi đã không chờ đủ lâu hôm ấy để nghe chính xác chuyện gì sẽ xảy ra đối với tôi.

“Cô nghĩ cô có thể hạ gục tôi ư?” “Tôi to gấp hai lần cô đấy.”

Cô ta bước đến bên tôi và tôi cảm nhận được một vật cứng đang đè lên người tôi.

“Vậy ra đó là những gì ông ta muốn? Bắn tôi? Không sáng tạo lắm nhỉ?”

“Ôi, không,” giọng cô ta hí hửng. “Khẩu súng chỉ làm cho anh nghe lời thôi. Ông ta đã suy nghĩ đến thứ khác hấp dẫn hơn nhiều.”

“Cô đã mang Tyler đi đâu?”

“Như thể cậu bé chỉ… biến mất thôi, đúng không?” Cô ta cười lớn lần nữa.

“Cô là một kẻ điên.”

“Điều này đơn giản, thật. Từ lớp Tâm Lý Học 101. Để đối phó với cơn giận, nếu có thể, loại bỏ nguồn gốc của nó. Tôi đang giúp người khác. Anh thấy rõ điều ấy mà?”

Cô ta đặt ba lô của mình lên sàn nhà. Một tay chĩa súng về phía tôi, tay còn lại đổ hết đồ đạc trong túi ra. Lôi ra một bao trùm lớn bằng nhựa, cô ta trải ra sàn. Rồi sau đó là một máy khoan điện, dao phay và sợi thừng dài.

“Cô hẵn bị điên rồi. Tôi sẽ không để cô… tôi thà bị bắn chết.”

“Không không, hướng dẫn cặn kẽ rồi.” Tôi mở miệng để cố cãi nhưng cô ta đã ngắt lời. “Thằng nhóc đúng LÀ một thằng lì lợm nhỉ? Không nghi ngờ vì sao anh không chịu nổi nó.”

“Nó vẫn còn sống à?”

“Dĩ nhiên. Anh chỉ muốn nó biến mất thôi, nhỉ?”

“Làm ơn, tôi xin lỗi. Hãy trả con trai của bạn gái tôi lại đây.”

“Được, tự nằm lên tấm lót đi. Không muốn bị bừa bộn ra đâu nhỉ? Kirstie sẽ không thể lau vết máu ra khỏi thảm. Chúa mới biết được, cô ấy gần đây đã quá căng thẳng rồi.”

Tôi làm theo. Còn lựa chọn gì khác nữa? Tên tâm thần này đang giữ Tyler. Mọi thứ trở nên chậm lại. Mọi thứ ngoại trừ trái tim tôi, đang sắp bị nổ tung khỏi lồng ngực của mình. Tôi đã không nghĩ nhiều về cái chết. Tôi luôn hình dung điều ấy sẽ thật thanh thản và khi tôi lớn tuổi. Và nếu tôi từng hình dung đến chuyện như thế này có xảy ra, tôi cũng mong là tôi sẽ dũng cảm, và nghiêm trang. Nhưng không như thế. Tôi đã van xin. Tôi đã khóc. Tôi đã sợ hãi. Tôi đã sợ những gì có thể đã xảy ra đối với Tyler và tôi đã sợ những gì sẽ xảy ra đối với tôi. Nó sẽ đau cỡ nào? Tôi sẽ chịu đựng được bao nhiêu cho đến khi tôi bất tỉnh? Bao lâu cho đến khi sự tỉnh táo của tôi phai dần đi?

May mắn thay cho tôi, cô ta đã quá tập trung vào sự vui thú đến nỗi đã bất cẩn. May mắn thay cho tôi, cô ta đã bật máy khoan điện và tiếng khoan đã lấn át tiếng bước chân của Kirstie ở đằng sau. May mắn thay cho tôi, Kirstie đã phản ứng nhanh khi bước vào và thấy chuyện gì đang xảy ra. Mũi khoan chỉ vừa chạm đến da tôi khi Kirstie đã đập một cái chai vào đầu Stephanie.

“Em-em chỉ định quay lại lấy quần áo…” Kirstie nói lắp, miệng há hốc trong kinh hãi nhìn vào cái chai rướm máu trong tay mình và cơ thể bất tỉnh của Stephanie trên sàn.

*

Cảnh sát đã tìm thấy Tyler. Thằng bé đang trong tình trạng hoảng loạn, dĩ nhiên, nhưng không bị thương.

Thì ra tôi đã ước tên khốn ở marketing bị xe buýt đụng, điều ấy đã xảy ra. Gã giờ đã bình phục rồi. Vẫn là một tên khốn, nhưng còn sống.

Vấn đề giận dữ của tôi vẫn chưa được chữa khỏi nhưng tôi vẫn đang cố, lần này tôi tự nguyện. Mất một khoảng thời gian, nhưng Kirstie đã tha thứ cho tôi tất cả. Tôi biết tôi không xứng đáng với cô ấy, nhưng tôi mừng vì cô ấy đã tha thứ cho tôi. Mọi thứ với Tyler cũng dần tốt hơn rồi. Một điều tốt sau tất cả? Nó làm tôi nhận ra tôi thương thằng lì lợm đó cỡ nào.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *