Một Lá Thư Buồn Của Một Con Quỷ Gửi Cho Người Tìm Được Nó – Cùng Với Một Ước Nguyện

giọt nước lơ lửng

Một buổi sáng nọ, sau khi cắt cỏ, tôi tìm thấy một phong thư bằng nhung màu đỏ thẫm ở giữa những khe nứt trên đất. Một quầng hào quang đỏ-tím rùng rợn tỏa ra từ nó, và khiến tôi bị mê hoặc khi nhìn vào.

Tôi đã bị thu hút bởi nó, gần giống như nó đã cố tình được đặt ở đó để tôi tìm thấy. Tôi luôn là một người có niềm tin đối với những hiện tượng siêu nhiên, nhưng tôi chưa bao giờ có cơ hội trải nghiệm. Tôi nghĩ đó có thể là một cơ hội đặc biệt để làm sáng tỏ một lần và mãi mãi nếu nó thật sự hiện hữu. Tôi nghĩ cuối cùng mình cũng có thể có được câu trả lời mà tôi luôn tìm kiếm bấy lâu nay.

Tôi luôn suy nghĩ về nó và tâm trí tôi vẫn bị kích động bởi câu hỏi, bởi chuỗi bí ẩn đen tối và xoắn xuýt vẫn luôn tràn ngập tâm hồn tôi. Thiên Đường và Địa Ngục trông ra sao? Và cũng có Luyện Ngục không? Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả những gì chúng ta từng biết là giả và không theo thực tế đang nằm ngoài bức màn nhận thức của nhân loại?

Khi tôi càng nhìn vào phong thư ấy, nó càng nắm chặt vào linh hồn tôi. Nguồn năng lượng đang dần chảy trong cơ thể tôi là một thứ gì đó ác độc, tôi nghĩ. Đó là cảm giác ban đầu của tôi.

Một cảm giác thuần khiết của sự độc ác, không thể diễn tả bằng lời nói, đang thả những mũi kim vào tâm hồn tôi như thể nó muốn thực hiện một nghi thức ma thuật hắc ám lên nó.

Tâm trí, cơ thể, và linh hồn đều bị làm yếu bởi thế lực vùi dập đáng kinh ngạc từ phong thư ấy. Tôi đã nhượng bộ nó, tôi đã để nó chiếm hữu. Tôi thậm chí không cố chống lại nó. Khao khát được thấy và cảm nhận hiện tượng siêu nhiên ấy đã vượt qua ý chí sinh tồn của tôi. Chính là khoảnh khắc đó tôi biết tôi có thể tìm thấy một điều gì đó to lớn hơn bản thân mình. To lớn hơn cả nhân loại.

Bì thư được phong ấn bởi máu. Nó được ký tên “GỬI CHO BẠN” từ “Một Con Quỷ Già.” Tôi bắt đầu thấy sợ, cảm giác sợ hãi làm lu mờ tâm trí tôi, những cánh tay độc hại của nó vươn ra từ bên trong vực thẳm tiềm thức lạnh lẽo và u ám của tôi.

Ngay bên dưới phong ấn, là dòng chữ “Nhỏ máu của bạn lên phong ấn để mở lá thư này” được ghi cực nhỏ. Nguồn năng lượng mạnh mẽ này đang chiếm hữu tôi, thay thế con người cũ của tôi với một thứ gì đó hoàn toàn mới. Với một thứ gì đó mạnh mẽ và gian ác.

Nhưng… khi đấy tôi lại cảm nhận được một điều gì đó khác. Một loạt cảm giác tội lỗi, sầu thảm, và vô định. Nhưng chúng không phải từ tôi. Chính bức thư đã tỏa ra chúng; tôi có thể cảm thấy điều ấy.

Tôi cắn ngón tay và để máu nhiễu lên ấn thư. Tôi cảm thấy mình đang dịch chuyển, bị lạc lối trong không gian và thời gian vĩnh cửu. Bên trong là một lá thư ngắn và tôi sẽ viết lại nguyên văn bởi nó rất, rất đáng sợ. Tôi không biết vì sao, nhưng tôi nhớ được từng từ được ghi trong nó.

“GỬI CON NGƯỜI,

Ta không muốn ngươi tìm được lá thư này, càng không muốn ngươi đọc được nó. Nhưng rồi chúng ta đang ở đây. Ta quá chán nản với việc này, nhưng, ta buộc phải thực hiện nó.

Quá trễ cho ngươi, chủ thể của ta. Nhưng ta nghĩ, ngươi sẽ là một người may mắn. Người may mắn nhất. Ta muốn đây sẽ là lần cuối cùng ta thực hiện điều này. Ta muốn được tàn héo đi, để có thể chết. Ta muốn được phá hủy. Bị vùi lấp vào khoảng không vô tận, tăm tối, trống rỗng và lạnh lẽo.

Ta sẽ để ngươi được sống sau khi chiếm lấy ngươi. Những người trước ngươi chưa hề có cơ hội này, đơn giản chỉ vì quá trình phá hoại tâm trí và linh hồn chúng đến nỗi khiến chúng không thể tiếp tục sống.

Ngươi sẽ chứng kiến những điều xấu xa và tàn ác. Ngươi sẽ trải nghiệm sự đau đớn và sợ hãi mà ngươi chưa từng trải nghiệm.

Hãy xem như lá thư này như một lời nguyền cho bất kỳ ai tìm thấy nó. Nhưng ngươi, ngươi sẽ được sống. Ngươi được sống vì ta sẽ chết. Trước khi quá trình được hoàn tất và sự điên loạn chiếm hữu được ngươi, ta sẽ chết.

Việc này đã tiếp diễn từ khi trước lúc ta có thể nhớ rõ. Từ khi loài của ngươi bắt đầu bước trên cõi đời. Ta không chính xác biết được mục đích cuối cùng của nó và ta thậm chí cũng chẳng màn để hiểu nó. Đơn giản, loài của ta phải làm thế với loài của ngươi. Nó luôn là như thế và sẽ luôn như thế.

Ta biết ngươi đang sợ hãi. Ta biết hai bàn tay ngươi đang run rẩy khi đọc lá thư này. Ngươi biết đây không phải là một trò đùa. Và ngươi biết sẽ không có lối thoát khỏi điều này.

Tất cả những gì ngươi cần làm là cắn ngón tay mình, và đổ một vài giọt máu lên lá thư này.

Để ta cho ngươi thấy một điều mới mẻ.

Với sự sầu khổ,

Một Con Quỷ Già

Tôi càng cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh bởi những điều xấu xa mà bức thư phát ra. Tôi biết đây không phải là một trò đùa.

Tôi đã ký lá thư với bằng máu mình. Nó bắt lửa, một ngọn lửa màu hồng từ từ nhấn chìm tôi. Tôi thét lên trong sự đau đớn, nhưng không phải vì tôi đang bị thiêu đốt. Mà là vì cảm giác đau đớn đến từ sự thật rằng tôi đang dần bị kéo đến một chiều không gian khác, từng mảnh một.

Tôi đã phai dần thành bóng tối theo một cách nào đó. Mặc dù thế, tôi vẫn còn ý thức và khi tôi mở mắt, tôi thấy một phần nhỏ của một ống thủy tinh mà mình đang ở trong.

Cái ống ấy dường như dài vô tận và làn khói đen lấp đầy bên trong nó đã không khiến tôi bị tổn hại về mặt thể chất. Nhưng khi khói dần tan đi tôi có thể dần thấy những gương mặt của loài ác quỷ ở bên ngoài, những cái răng nhọn hoắc của chúng đang nhiễu đầy acid và phun lên tường ống.

Chúng ở mọi nơi. Những móng vuốt sắc bén của chúng đang cào xé lên bề mặt, cố gắng lao vào và kiếm ăn. Tôi có thể trông thấy sự đói khát trong mắt chúng, sự căm ghét thúc đẩy bất cứ thứ gì đang được ở trong tâm trí và cơ thể chúng.

Những con vật dị tật rú và réo lên một cơn thèm muốn ăn thịt tôi. Đó là ký ức cuối cùng của tôi khi ở trong ống. Ngay sau khi nhìn thấy những sinh vật đáng sợ đó, tôi đã ngất lịm đi.

Tôi không biết mình đã ở trong ống bao lâu. Thời gian dường như không có nghĩa lý gì khi ở trong đấy. Nó kéo dài vô tận. Vô hạn. Bóng tối bao trùm xung quanh tôi.

Khi tìm lại được các giác quan của mình, tôi nhận thấy mình đang ở trong một căn phòng tối. Mặc dù nó được thắp sáng mờ ảo bởi một bóng đèn vàng chớp nháy, nó vẫn rất tối. Ngay trước mặt tôi, là một chiếc ghế. Nó chính xác được bọc bởi cùng chất liệu vải nhung màu đỏ thẫm của phong thư.

“Xin mời… ngồi xuống,” một giọng nam trung cất lên, khiến căn phòng rung chuyển như thể hàng thế kỷ im lặng đã trôi qua rồi đột ngột xuất hiện một giọng nói. Một giọng nói thể hiện tất cả các loại khủng hoảng hiện sinh và kinh khủng mà chủ nhân của nó đã chứng kiến bản thân họ trải qua trong khái niệm công trình kỳ lạ mà loài người đã sáng tạo ra: thời gian.

Tôi cảm nhận được nỗi sợ hãi đang liếm vào tâm trí tôi và vòng tay kinh khủng của nó đã giữ tôi lại tại chỗ, tôi không thể cử động được. Nỗi sợ hãi tích tụ trong tôi cảm giác như đang đe dọa tính mạng tôi. Tôi biết rằng về mặt y học, một người có thể chết vì sợ.

Tôi suy nghĩ sẽ không mất quá lâu để tôi đến được điểm ấy. Bất kỳ thứ gì đang ở trong phòng cùng tôi, bất kỳ sự có mặt nào đang ẩn nấp trong bầu không khí dày đặc, ẩm ướt và nặng nề ấy, khiến tôi lo sợ cho mạng sống của mình.

Căn phòng bắt đầu rung chuyển và tôi đã ngồi xuống ghế. Giọng nói ấy bảo tôi nhắm mắt lại. Những tia chớp đỏ bắt đầu chạy xẹt ở trước chúng, dù tất cả mọi người đều chỉ thấy màu đen khi nhắm mắt.

Tôi nghe thấy âm thanh cửa đang được mở, rồi đóng lại. Ban đầu nơi ấy không có cửa khi tôi vừa đến. Nhưng một lần nữa, tôi chắc chắn hoàn toàn những định luật tự nhiên, những điều đang dẫn dắt cuộc sống của chúng ta, không hiệu nghiệm ở nơi này. Hơn thế nữa, đó không phải là một điều tự nhiên.

“Mở mắt ra,” giọng nói ấy lại ra lệnh cho tôi.

Một làn sóng bàng hoàng và kinh hãi xuyên thấu qua trái tim tôi. Nó chia cắt tâm hồn tôi thành hai nửa, không bao giờ có thể được hàn gắn lại. Tâm trí tôi vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh nhỏ. Tôi đã không còn là tôi nữa. Cơn khủng hoảng đã lên ngôi trong cơ thể tôi. Một cuộc chiến được khơi mào bởi những gì tôi từng biết và nghĩ trước đấy và những gì đang đứng trước mặt tôi bây giờ.

Một cái bóng như quỷ dữ, đôi mắt của nó rực lên một màu đỏ sáng, khiến tôi đông cứng người. Thật bất khả thi để nhìn thẳng vào chúng, nhưng rồi tôi ở đây. Con quái vật sừng sững đứng trước mặt tôi như thể nó đã biết tôi từ những giờ phút thơ ấu. Ngay cả từ trước khi tôi được sinh ra.

Cái bóng tỏa khói ấy thở dài một tiếng rồi nở một nụ cười buồn để lộ hàm răng sáng bóng của nó. Cách mà gương mặt của nó, hoặc có lẽ tôi nên nói, hắn, biết thành một cái gì đó để lộ ra một nỗi buồn tăm tối, vô tận và xuyên thời gian đã khiến tôi sững sờ. Điều đầu tiên mà tôi có thể nghĩ đến, cách tôi có thể hình dung ra nỗi buồn ấy mà tôi đang thấy chính là một vùng đất hoang rộng lớn cằn cỗi với những đám mây đen trên bầu trời.

Chỉ như thế. Những đám mây bất tận bị cuốn đi bởi một cơn gió mệt nhoài, mòn mỏi ở phía trên vùng đất hoang vu của cuộc đời con quỷ.

“Đừng sợ, con trai. Ta sẽ không làm hại ngươi. Ta mong thế,” con quỷ nói.

Tôi nhìn hắn trong nỗi kinh hoàng, tôi nghe thấy tiếng rè phát ra khỏi hộp sọ mình. Tôi luôn muốn trải nghiệm những điều như thế, nhưng không phải theo cách mà nỗi sợ hãi sẽ xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi như một con đĩa từ địa ngục.

“Ngươi sẽ là người cuối cùng của ta… con người cuối cùng mà ta nhập vào trước khi ta tự kết liễu bản thân mình. Ta không thể chịu đựng được nữa. Ta chọn ngươi bởi vì ngươi luôn muốn chứng kiến một điều gì đó liên quan đến siêu nhiên,” con quỷ nói, giọng nam trung của nó giống như một ngàn tiếng ngân nga và tiếng lách cách đang chồng lên nhau. “Ta chỉ muốn trò chuyện với ngươi một chút trước khi ta thực hiện điều ấy.”

Tôi gật đầu. Cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng tôi, và mọi thứ tôi nghĩ mình biết rõ trước kia đã tiêu tan bởi trải nghiệm mới này.

“Nơi này… nó được gọi là Vùng Rỗng. Nó là một phòng chờ để vào Địa Ngục. Ngươi đã nghe thấy âm thanh cửa đóng và mở nhỉ? Những gì ở phía sau nó sẽ khiến ngươi mất trí, và đó thậm chí còn chưa phải là Địa Ngục.” hắn thở dài, một nỗi buồn sâu thẳm, tăm tối thoát ra khỏi miệng hắn.

Tôi gật đầu, nỗi sợ đang chiếm lĩnh bên trong tôi đã chưa cho phép tôi được lên tiếng.

Vùng Rỗng này là một nơi dành cho những người sắp bị nhập. Tại nơi này, họ có thể ngồi đối mặt với con quỷ sắp xâm chiếm cơ thể họ. Một vài có thể sẽ tiết lộ những bí mật và kiến thức cấm, nhưng một số khác có thể chỉ im lặng. Chúng sẽ cho bạn thấy những thế giới khác, hay chỉ giễu cợt, làm tổn hại bạn, và dần dần chiếm lấy bạn như bạn không là gì.

Tôi nghĩ điều mà tất cả mọi người đều làm khi ở trong phòng này là sợ hãi. Một nỗi sợ sâu thẳm, sôi sục, bất tận.

“Ta cần ngươi giúp mang ta đến nơi mà ta sẽ chết. Ngươi sẽ tìm thấy một hồ nước, nơi ta sẽ được nhấn chìm và chết đi bởi vì ta đã quá mệt mỏi rồi,” con quỷ nói.

Cuối cùng, tôi cũng có lại giọng nói của mình. Tôi rất sợ, nhưng đây không phải là cách tôi muốn khi tìm ra hiện tượng siêu nhiên. Tôi không muốn trải nghiệm đầu tiên của mình về nó chính là trở thành vật chứa cho một con quỷ đang muốn được chết.

Vùng Rỗng bắt đầu rung chuyển và con quỷ bảo tôi phải khẩn trương. Quá trình nhập xác sẽ đau đớn và nỗi sợ có khả năng sẽ để lại dấu ấn vĩnh hằng và những vết sẹo trong tâm trí tôi.

“Ngươi sẵn sàng chưa, con trai?” Con quỷ hỏi.

Tôi gật đầu, nước mắt giàn giụa. Hắn xông thẳng như một khẩu súng trường vừa mới xả đạn vào tôi. Nỗi đau là một ngọn lửa căm phẫn bất diệt, một đấng bề trên vượt qua mọi thứ tôi biết trước đây. Con quỷ lan ra khắp cơ thể tôi và chiếm lấy tôi. Không lâu sau, hắn ra lệnh cho mọi hành động và cử chỉ của tôi. Dòng suy nghĩ của tôi không còn là của riêng tôi nữa.

Tôi đã trở thành một tù nhân.

Một cánh cửa màu tím hiện ra trước mặt tôi. Tôi thét lên từ bên trong tâm trí mình, chỉ để bị nhấm chìm bởi giọng nói của con quỷ.

“Ta sẽ che chắn ngươi khỏi sự điên loạn. Ngươi sẽ ổn thôi. Cùng nhau đi đến hồ nước nào,” hắn nói.

Cánh cửa mở ra và một dãy hành lang màu đen dài xuất hiện. Nó tựa như cảm giác trong ống mà tôi đã trải qua.

Những người đàn ông và phụ nữ bị dính chặt khắp những bức tường của nó. Con quỷ nói rằng bề trên của hắn đôi khi đính những kẻ có tội lên những bức tường này, nhất là những kẻ sát nhân, hãm hiếp, và ấu dâm. Những tiếng la thét bất tận của họ sẽ mãi vang vọng vĩnh hằng nơi mà họ bị kết án.

Những tiếng khóc cầu cứu và la thét đau đớn tràn ngập lành lang ấy. Sự thiếu hụt ánh sáng không là vấn đề gì đối với tôi. Tôi có thể thấy rõ qua đôi mắt của con quỷ đến tận cùng của nơi tăm tối trải dài như vô tận chỉ dành cho những con quái vật và những kẻ tâm thần này.

Điều khiến tầm nhìn mới này trở nên đặc biệt chính là nó có cảm giác như những ngọn lửa đang rực cháy trong mắt tôi. Không biết phải giải thích bằng cách nào cho tốt hơn. Như khi bạn nhìn xuyên qua một ngọn lửa và thấy những gì ở phía bên kia của nó. Chính xác là như thế.

“Chúng ta phải khẩn trương. Ngài ấy sẽ biết có điều gì đó đang diễn ra,” con quỷ la lớn trong suy nghĩ của tôi.

“Ai sẽ biết?” Tôi hỏi, nỗi sợ khiến giọng nói tôi vụn vỡ.

“Ngươi biết là ai,” hắn nói.

Tôi bắt đầu chạy, mặc dù tôi không còn điều khiển được bản thân nữa. Tôi chạy và chạy và chạy, cảm giác như mãi mãi.

Chúng tôi đến một cửa khác, nó là một cánh cửa cổ và phần gỗ của nó có đầy những vết nứt. Một tiếng rống, kéo theo tiếng gầm gừ vang vọng khắp dãy hành lang ở phía sau tôi, khiến những âm thanh khóc than của những kẻ tội đồ bị mắc kẹt trên tường im thin thít. Tôi nghe thấy âm thanh của một sinh vật khổng lồ đang hung hăng xông về phía tôi, và tôi thậm chí đã không muốn tốn một giây nào dám để quay lại và xem nó là thứ gì, hay là ai. Tôi đã không làm thế bởi vì từ sâu thẳm bên trong, tôi biết đó là ai.

Tôi mở cửa và một ánh sáng trắng chói lóa đập vào mặt tôi. Tôi đã tạm thời bị chói lòa bởi tia sáng mạnh mẽ ấy nhưng sớm đã có thể thấy lại được.

“CHẠY ĐI!” Con quỷ la lên.

Một công trình hình tròn bằng đá đang hiện ra khi tôi đang đến gần nó. Nó được lấp đầy bởi nước, màu đen. Nó chuyển động một cách không tự nhiên, cũng như mọi thứ ở nơi này.

Những giọt nước đen lơ lửng trên không khí, nhảy múa bên dưới bầu trời màu bạc trên đầu tôi. Một mặt trời đỏ sẫm bị tách làm bốn đang chảy máu lõi của nó ở trên, tự tái sinh vô hạn. Những con chim xương đang bay lượn trên bầu trời, tiếng hét căm thù của chúng khiến tâm hồn tôi rung chuyển. Những cái cây được tạo bằng răng người đang kêu lách cách khi bị những cơn gió rực lửa địa ngục của nơi này chạm vào.

 “Đây chính là nghĩa trang của quỷ. Những con quỷ chết được chôn cất ở đây. Vùng nước ở bên kia đôi khi được sử dụng để chữa thương, đôi khi được dùng để gây đau đớn cho những kẻ không tuân lệnh. Màu trắng để chữa trị, màu đen để gây hại,” con quỷ nói.

Hắn bảo tôi phải cắt vào da mình bởi vì nước đen cần máu.

Máu tôi đã được bắt lấy, gần như thể nó bị nuốt chửng bởi những hạt nước ấy. Sau đó, chúng rơi vào trong hồ, đập vào mặt nước như những tảng đá khổng lồ đã được thả xuống từ chốn thiên đường của địa ngục.

Một dòng nước xoáy được hình thành, và tôi đã nhìn vào trong nhưng không thể thấy điểm kết thúc của nó. Nó trông như một hố đen không đáy. Tôi chỉ thấy xác, những bộ xương dị hợm, và sừng đang lấp đầy khoảng hư không. Trôi dạt vòng quanh trong một không gian bất tận như những xác chết độc ác đã bị vứt bỏ.

“Chúng ta phải nhảy. Ngươi sẽ được trở về thế giới của ngươi một cách an toàn. Ta muốn nơi này là mồ của ta. Ngôi nhà vĩnh hằng của ta,” hắn thở dài, ngay trước khi tôi nhảy vào nước.

Tôi cảm thấy hắn rời khỏi cơ thể mình, gần giống như một thứ gì đó từ hư vô đã kéo hắn ra khỏi tôi. Hắn đang trôi dạt, vẫn còn sống.

“Cảm ơn ngươi…” hắn nói, những câu từ cuối cùng của hắn chứa đầy sự thanh thản và tiếc nuối.

Hai cánh tay dài vươn ra từ bóng tối và giữ hắn lại. Chúng xé toạc hắn ra làm hai, một vụ nổ sáng chói lấp đầy khoảng trống hư vô trong một giây, khiến tôi bị mù lòa và ngất lịm đi.

Tôi tỉnh dậy trên thềm nhà mình. Âm thanh rung chuyển chói tai ngập tràn đầu tôi và tôi vẫn còn có thể nghe thấy tiếng la thét của những người bị dán chặt trên tường hành lang tăm tối. Dấu ấn trên bàn tay tôi vẫn còn đó, vết máu vẫn còn đó.

Tôi vẫn nghĩ về chuyện đó cho đến ngày nay. Điều tôi đã trải qua thật sự điên rồ. nhưng nó chỉ là một phần của những điều mà ta không thể biết được. Ước nguyện của tôi đã được hoàn thành khi hoàn thành tâm nguyện của một con quỷ.

Những điều tôi chứng kiến sẽ ám ảnh tôi mãi mãi. Nỗi sợ dâng trào theo sau những sự kiện ấy sẽ vĩnh viễn hằn sâu trong tôi như một hình xăm được tạo nên từ bóng tối.

Tôi thắc mắc… Ngoài kia còn có điều gì mà ta không thể thấy?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *