Thất Bại

chậm

Cal nhìn lên đồng hồ ở trên tường. Bây giờ là 10:01 pm. Sáu tiếng và năm mươi chín phút. Anh điều tiết nhịp thở của mình, một hàng mồ hôi đang trượt xuống từ thái dương anh. Nó đang bò như một con ốc sên, xuống thật chậm trên vùng đất là làn da của anh và không có một chút gì là gấp rút. Sự tập trung căng thẳng của anh vào một một thứ gì đó như một hạt mồ hôi có cảm giác đau khổ đến lạ. Anh cố chớp mắt liên tục để cố đẩy nó rơi xuống nhưng nó đã dừng lại, gần như thể đang muốn chống đối. Phía trên anh là một cái quạt trần đang quay với tiếng cót két có nhịp điệu, phần trục của nó bị lệch sau mỗi vòng xoay của nó. Đó là một điều mà anh đã định sửa, nhưng đã không có cơ hội để thực hiện. Anh quan sát nó quay vòng quanh và vòng quanh, tiếng cót két gần như đã thôi miên anh. Sau hơn chục vòng, anh đã tự ép mình nhìn đi chỗ khác, và khi sự chóng mặt phai đi khỏi tầm nhìn, mắt anh lại trôi dạt lại lên mặt đồng hồ. Kim giây vẫn đang nhảy, nhưng không nhanh như anh nghĩ.

Cal là trưởng bảo trì cho trường trung học Dyer Falls. Anh đã làm việc tại nơi ấy hơn mười hai năm và tiếp diễn, nhìn thấy những học sinh mới đến và học sinh cũ rời đi qua dòng thời gian như chúng đang được sản xuất trên một băng chuyền. Bất kể bao nhiêu đứa đã lớn lên và tốt nghiệp, những dãy hành lang này vẫn thế, ngoại trừ những tấm áp phích đôi khi được thay đổi. Chừng ấy thời gian sửa bàn ghế, làm việc với chất tẩy trắng, và sắp xếp lại những tủ đồ, anh luôn theo sát lịch trình của riêng mình. Vào lúc mười hai giờ trưa và về lúc chín giờ tối. Anh làm việc ấy trong nhiều năm trời, giữ cho trường học sạch sẽ và vững vàng như đó là sứ mệnh của anh. Tuy nhiên nó đã thay đổi, khi vài tháng trước, huấn luyện viên Snyder đã dành lời khuyên thân thiện cho anh. Snyder là một người khỏe mạnh, vẫn giữ được dáng vóc tốt mặc dù đã gần đến ngưỡng năm mươi.

“Anh nên bắt đầu tập nâng tạ một chút. Anh có thể khóa cửa tòa nhà lại mỗi tối, anh có thể có một chút thời gian thừa để ở lại và dùng tất cả dụng cụ trong này. Nên bắt đầu chậm, đừng làm những gì tôi sẽ không làm.”

Cal bắt đầu chậm, những quả tạ đôi nhẹ và những máy cáp. Anh đã lên cơ nhanh hơn anh nghĩ, và không lâu sau đó anh dần cảm thấy tự tin hơn khi bước đi dọc các hành lang trong trường. Và điều ấy trở thành thói quen. Sau nhiều đêm, anh đã tăng trọng lượng tạ thêm một chút và thử nhiều những máy tập hơn. Khi anh càng đẩy xa hơn, anh càng cảm thấy tốt hơn. Nhìn lên đồng hồ bây giờ, anh nghe thấy giọng nói của Snyder vang lên trong đầu mình.

“Đừng làm những gì tôi sẽ không làm.”

Sắt lạnh đang chèn ở cổ, chỉ một mình, Cal chỉ còn biết nhìn lên đồng hồ một cách vô vọng. Anh thở chậm, đang chống thanh tạ ngang với đôi bàn tay bị dập nát khi anh nhìn lên đồng hồ. Huấn luyện viên Snyder sẽ vào lúc năm giờ để chuẩn bị cho buổi tập đô vật hàng ngày. Ông luôn là người có mặt đầu tiên. Kim giây vừa đi được một vòng. Sáu tiếng và năm mươi tám phút.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *