Thời Gian Ghét Nghịch Lý

Một mùa hè khi tôi còn bé, tôi có một người bạn thiên tài. Có thể từ “bạn” là một từ mạnh mẽ. Dimitri chỉ đơn giản là một cậu bé trạc tuổi tôi sống trong căn nhà ở sau nhà tôi. Nhưng cậu ấy đúng là một thiên tài.

Dimitri yêu thích những trò chơi chiếc lược. Đầu tiên, chúng tôi chơi cờ vua và khi cậu ấy trở nên chán khi luôn chiến thắng tôi, chúng tôi đã chơi bài Pokemon… rồi Magic: the Gathering, rồi Warhammer 40K (tất nhiên là sử dụng những đội quân ít ỏi mà chúng tôi có khả năng mua). Tôi chưa bao giờ thắng ván nào, ngoại trừ một lần khi Dimitri không nhận ra rằng tôi đã chỉ bỏ một Năng Lượng Lửa từ Ninetails để tấn công, không phải hai như Charizard. Dimitri là bậc thầy của cả khoa học và nhân văn thậm chí với với số tuổi nhỏ bé của cậu ấy. Phòng của cậu ấy chất đầy sách về Thuyết Tương Đối và lịch sử quân đội.

Cậu ấy đã khoe rằng bố cậu ấy là một nhà nghiên cứu đang làm việc cho chính phủ tại Virginia nhưng tôi chưa bao giờ gặp chú ấy. Cậu ấy sống cùng mẹ nhưng tôi cũng không thường thấy cô ấy, cô ấy thường ốm vì một số bệnh lý và hay giam mình trong phòng mình. Người lớn rất hiếm ở chỗ của Dimitri nên chúng tôi hầu như chỉ chơi những trò chơi dưới tầng hầm.

Khi chúng tôi chơi chán rồi, chúng tôi thường hay ra ngoài công viên trong khu dân cư của chúng tôi. Công viên ấy không có gì đáng kể để viết – chỉ có vài cái xích đu rỉ sét và một cầu trượt luôn có một vũng nước nhỏ ở bên dưới thậm chí trời đã không mưa trong nhiều tuần. Điều ấy vẫn ổn, vì chúng tôi cũng không thường chơi với những vật ở công viên. Chúng tôi đã tưởng tượng mình là những nhà thám hiểm và đi khám phá khu rừng xung quanh công viên ấy.

Khu xóm của tôi luôn mọc lên thêm những ngôi nhà cắt xén bớt đi không gian đất rừng đáng quý của chúng tôi nhưng dù thế, chúng tôi dường như không bao giờ bị thiếu hụt rừng. Chúng tôi đã vẽ một bản đồ cho khu rừng và thích thú thử xem chúng tôi dám đi xa bao nhiêu trong những cuộc thám hiểm. Dimitri đảm nhiệm phần bản đồ ghi chép vì chúng tôi tận dụng khả năng toán học và kỹ năng địa lý vượt trội để có thể ghi chép càng chi tiết càng tốt. Trong một lần, chúng tôi đã tìm thấy xác của một con nai với một mũi phi tiêu trong hộp sọ của nó, và đã dành cả mùa hè để phá vụ án “Tên Thợ Săn Nham Hiểm.” Chúng tôi đã không thể làm điều ấy. Lần khác, chúng tôi tìm thấy một đống xương trông có vẻ khả nghi trong rừng. Chúng tôi cũng đã không bao giờ phá được vụ án ấy.

Ở phần rìa công viên là một khúc gỗ lớn bị lật ngược với một nhánh chìa ra bên cạnh một cách vụng về. Bất cứ khi nào một trong chúng tôi đi vào rừng mà không có người kia, tôi thiết lập quy tắc rằng chúng tôi sẽ lật khúc gỗ ấy lại để cành cây nhỏ ấy vươn lên như một lá cờ hộp thư. Tôi chắc chắn rằng cả hai làm như thế khi cùng nhau đi vào rừng, mặc dù không ai khác biết khúc gỗ bị lật kia có nghĩa gì.

Và rồi một mùa hè nọ, gia đình Dimitri đột ngột dọn đi. Chúng tôi không có bạn chung và tôi cũng là một người cô độc nên tôi đã không thể biết được cậu ấy ra sao. Đôi khi, tôi hỏi những đứa trẻ khác trong xóm về cậu ấy nhưng chúng không bao giờ nhớ ra một đứa trẻ tóc đen đeo cặp mắt kính mỏng. Có lúc, tôi gợi nhớ lại những chuyến phiêu lưu của chúng tôi vào rừng hay khi tôi bị hạ tơi bời trong trò Magic và google Dimitri để xem cậu ấy ra sao. Tôi không thể tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào của cậu ấy trên mạng Internet. Hơn một thập kỷ sau khi Dimitri và tôi dành cả mùa hè để chơi với nhau, cậu ấy mất tăm như một bóng ma.

Rồi một ngày, cậu ấy gõ cửa nhà tôi.

Đó là khi vài năm đã trôi qua sau khi tôi tốt nghiệp cao đẳng và tôi vẫn còn sống cùng cha mẹ trong một khu dân cư cũ vì thị trường công việc đang khó khăn và tôi cần phải tiết kiệm tiền thuê nhà. Trong một ngày thứ bảy, khi mẹ và cha tôi đã ra khỏi nhà để đi chợ và tôi đang ngồi cạnh bàn trong bếp, trước laptop của mình và đang cố tìm kiếm việc làm (nhưng thực tế là đang làm gì đó khác ngoài việc ấy), tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Không phải là tiếng chuông. Một tiếng gõ cửa.

Khi tôi mở cửa ra, tôi cười lớn vì đã nhận ra cậu ấy ngay. Giờ đã trưởng thành, tất nhiên, nhưng cậu ấy vẫn giống hệt như lúc bé – vẫn mái tóc đen và đôi mắt thậm chí đen hơn. Bằng cách nào đó, cậu ấy thậm chí còn duy trì được đường viền sẫm màu của bộ ria mép tơ mà cậu khăng khăng sẽ không bao giờ cạo đi khi chúng tôi còn bé.

“Cậu có thể sẽ không nhớ tớ, nhưng…”

“Dimitri!” Tôi la lớn và ôm chầm lấy cậu ấy. Tôi luôn là một người hay thích ôm. Nhưng Dimitri thì không.

Chúng tôi đã trêu nhau ở trước mái hiên nhà tôi trước khi tôi nhận ra rằng mình nên mời cậu ấy vào nhà. Ngồi cạnh bàn ăn tôi hỏi tình hình của cậu ấy và cậu đã cho tôi những câu trả lời dễ đoán. Cậu đã theo học trường Ivy League và đã đỗ hạng cao trong khối của mình. Cậu bằng cách nào đó đã có thể học hai chuyên ngành khoa học và kinh tế. Cậu có một công việc ngay sau khi ra trường để dựng mô hình phân tích cho một công ty cổ phiếu nào đó ở New York. Thường thì tôi sẽ cảm thấy rất tệ khi trò chuyện cùng một người bạn đồng trang lứa thành công ở cạnh bàn ăn trong nhà của cha mẹ tôi nhưng điều này không nhằm nhò gì so với mối quan hệ của chúng tôi. Chúng tôi luôn là “Dimitri Sáng Suốt” và tên bạn ngu ngốc nhỏ bé của cậu ấy và tôi hầu như đã chấp nhận điều ấy từ lâu.

“Cậu làm gì mà trở về đây?” Tôi cuối cùng cũng có thể hỏi.

“Ờ thì… mẹ tớ bệnh,” cậu ấy nói.

Điều này không mấy ngạc nhiên vì cô ấy luôn như thế. Nhưng đây hẵn phải là một mức độ bệnh khác khi cậu phải về nhà từ New York.

“Thật đáng tiếc. Tớ có thể giúp gì không?”

“Không. Không sao, không sao. Cậu tớ đã có thể giúp một tay. Chỉ nghĩ rằng tớ có thể góp sức,” cậu ấy nói. “Thật tình mà nói, đấy không phải là lí do tớ trở về nhà.”

“Còn lý do nào nữa à?” Tôi hỏi.

“Tớ đang có một dự án nghiên cứu và mong rằng cậu có thể giúp tớ với nó.”

Tôi sửng sốt. Dự án ấy ra sao mà cả DIMITRI cần sự trợ giúp của TÔI chứ? Cậu ấy hẵn đã cảm nhận được sự bối rối và hoảng sợ của tôi, vì cậu đã nói thêm.

“Dự án này sắp hoàn thành rồi. Tớ chỉ cần thử nghiệm nó ngày mai và tớ cần một ai đó ở đấy. Cậu biết đấy… như là một người bạn,” cậu ấy nói, nhìn lên khỏi mặt bàn và chờ đợi phản ứng của tôi.

Tôi đã rất cảm động. Dimitri và tôi luôn là bạn nhưng tôi chưa bao giờ gợi nhớ được cậu ấy thực sự nhìn nhận điều ấy. Bất kể dự án này là gì, tôi sẽ giúp cậu ấy.

“Chắc chắn rồi,” tôi nói. “Thế dự án ấy là gì?”

“Tớ cần phải về với mẹ rồi, nhưng tớ sẽ nói cho cậu biết tất cả ngày mai. Cậu có thể đến công viên không?”

“Công viên?”

“Đúng, công viên của chúng ta, 1 p.m. giờ bờ Đông,” cậu nói.

Tôi nói rằng tôi sẽ đến. Chúng tôi chào tạm biệt nhau và tôi đã mong rằng cậu sẽ trở về nhà mình từ sân sau của nhà tôi như ngày xưa nhưng tất nhiên, cậu ấy không còn sống ở đây nữa. Chỉ còn tôi thôi.

Ngày hôm sau, tôi đi bộ đến công viên. Nó ở cách xa nhà chúng tôi gần nửa dặm – một đường thẳng tắp dọc đại lộ Firelands và những nôi nhà ngoại ô nhàm chán. Khi tôi đến được rìa công viên, tôi thấy một chiếc xe bán tải lớn màu đỏ với phần đuôi được trùm kín lại đang đậu bên đường. Trong sự ngạc nhiên của tôi, Dimitri đã ra khỏi xe.

“Xe mới à?” Tôi hỏi.

“Tớ mua nó cho một mục đích cụ thể,” cậu ấy nói. “Tớ phải kéo một thứ đến đây.”

Tôi đã không có nhiều thời gian để trả lời trước khi Dimitri tiếp tục.

“Tớ đã chế tạo ra được một cổ máy thời gian,” Dimitri nói.

Tôi lẽ ra đã phải sững sốt. Du hành thời gian là hiển nhiên bất khả thi. Không có điều như thế trên đời được. Nhưng sự thật rằng, một phần trong tôi luôn mong chờ Dimitri đã nói gì đó chính xác như “Tớ đã chế tạo được một cỗ máy thời gian” từ khoảnh khắc đầu tiên gặp cậu ấy.

“OK,” tôi trả lời.

“Tốt, thế là cậu tin tớ,” Dimitri nói. “Để tớ cho cậu thấy cỗ máy ấy.”

Cậu ấy mở đuôi xe tải của mình ra và kéo ra một vật trông như một ống sắt dài – như một cây cột tetherball. Sau khi lấy hoàn toàn ống sắt ấy ra khỏi xe tải, cậu ấy dựng nó hướng lên trên mặt đất. Nó có bốn chông cong ở phần bệ để có thể hướng cây cột đứng thẳng. Tôi nghĩ đây chỉ là một bộ phận của cỗ máy thời gian và cậu ấy sẽ lắp ráp nốt phần còn lại nhưng cậu đã không trở lại xe tải để lấy thêm gì.

“Chỉ vậy thôi?” Tôi hỏi.

“Chỉ vậy thôi.”

“Vậy… làm sao… ờ… thứ này hoạt động ra sao?”

Dimitri mỉm cười – một điều hiếm hoi.

“Nó rất phức tạp, tất nhiên, nhưng tớ sẽ giải thích càng rõ càng tốt. Để tớ cố kể rõ mọi thứ cho cậu nghe và nếu cậu có câu hỏi nào thì nói cho tớ biết.”

Dimitri đã thật không phiền để giải thích chi tiết cách mà cỗ máy ấy đã đưa một người trở về quá khứ, chỉ khẳng định rằng nó có khả năng ấy. Một điều gì đấy liên quan đến sự phân cực và lõi của Trái Đất, kết hợp với hoóc-môn độc nhất mà cậu vừa phán hiện ra. Những chiếc chông trên thiết bị ấy được thiết kế để chèn chặt lên bề mặt Trái Đất để nó có thể đứng yên khi người dùng du hành về quá khứ. Thời gian và không gian là không thể tách rời, cậu ấy nói, và điều tối quan trọng là phải ở trong cùng một không gian khi ta du hành thời gian. Thiết bị sẽ đứng yên khi người du hành thời gian nắm lấy phần cực. Sau đó, ta có thể du hành ngược thời gian.. nhưng không về tương lai được.

“Hay đấy,” Tôi nói. “Chúng ta du hành được bao xa?”

“Theo lý thuyết, xa đến mức thời gian có thể,” Dimitri nói. “Nhưng điều ấy sẽ không sáng suốt khi tiến hành thử nghiệm.”

“Vậy nó không giống như một cỗ máy ‘Giết Hitler’?” Tôi hỏi.

“Tôi nghĩ cậu có thể du hành ngược thời gian để hạ sát Hitler,” cậu nói. “Nhưng điều ấy sẽ cực kỳ khó để đạt được. Để bắt đầu, luôn có khía cạch không gian. Chúng ta có thể quay lại, khoảng, 1889 nhưng chúng ta vẫn sẽ chỉ ở trong khu rừng ở Ohio này. Và chúng ta có thể tìm được đường để đến Đức và chúng ta sẽ không tránh khỏi việc chạm mặt với những nghịch lý.”

“Những Nghịch lý?”

“Đúng. Theo tất cả những gì ta biết, chúng ta không hề tồn tại trong năm 1890. Nếu những giả thuyết của tớ đúng (và chắc chắn hầu hết là thế), thì thời gian không thể chấp nhận nghịch lý cũng như thiên nhiên ghét bỏ chân không. Đó là lý do vì sao tớ chọn du hành thời gian trở về thời điểm và nơi mà tớ quen thuộc nhất.”

Một điều gì đó đã vào khớp trong suy nghĩ tôi. Tôi không biết nhiều về du hành thời gian nhưng tôi biết không ít về quá khứ của mình cùng với Dimitri.

“Cậu muốn trở về mùa hè ấy?” Tôi hỏi.

“Phải, tớ muốn thế,” Dimitri nói. “Tớ luôn nghĩ về quá khứ và cố cô lập địa điểm mà tớ đã dành nhiều thời gian nhất – địa điểm mà tớ có thể giảm thiểu tối đa rủi ro. Ngoài nhà tuổi thơ của tớ (mà tớ không còn quyền vào), tớ đã dành hầu hết thời gian của cuộc đời mình trong khu rừng này. Đó là vì sao tớ muốn du hành ngược thời gian về mùa hè ấy và rồi tham quan vòng quanh khu rừng này. Điều ấy sẽ giúp hạn chế sự dịch chuyển theo dòng thời gian.”

“Dịch chuyển theo dòng thời gian?”

“Như là say thời gian. Để tránh điều ấy, tốt nhất là trở về thời điểm mà ta quen thuộc nhất để có thể tạo lại điều kiện của thời điểm ấy tốt nhất có thể. Tớ sẽ đưa chúng ta trở về giờ này ngày thứ bảy, 20 tháng 7, năm 2007. Trái Đất có thể sẽ tương đối ở cùng vị trí vào lúc ấy so với bây giờ. Điều ấy sẽ giảm thiểu áp lực lên những thanh đỡ của máy.”

Sự nhiệt tình của tôi đối với việc du hành thời gian đã bắt đầu suy giảm một chút. Thiên tài Dimitri luôn có sự tin tưởng ngầm của tôi và nếu thiên tài đó nói rằng chuyến đi trở lại vào mùa hè năm 2007 để thăm rừng là an toàn… thì nó là an toàn. Nhưng tôi cũng bắt đầu nhận ra thấy vai trò của mình trong tất cả những điều này. Để chuyến đi của Dimitri có kết quả, cậu ấy cần mọi vật dụng và hoàn cảnh giống như khi còn bé… cậu ấy cần tôi. Nhưng cậu ấy có cần tôi như một người đồng hành khám phá thời gian không? Hay chỉ là một vật dụng để dựa vào?

Dimitri có vẻ như đã nhận ra sự khó chịu trong suy nghĩ của tôi qua những điều cậu ấy vừa nói.

“Và tất nhiên là tớ cũng muốn cậu trở về cùng tớ. Đôi khi cậu sẽ nhận ra những điều hiển nhiên mà tớ đã bỏ lỡ. Thế nên cho tớ biết nếu cậu phát hiện ra những nghịch lý hay những quy luật du hành thời gian mà tớ đã bỏ lỡ.”

Tôi biết ý của Dimitri khi nói “những điều hiển nhiên” chính là những thứ ngu ngốc nhưng tôi đã động lòng dù có nói giảm nói tránh. Tôi thích thú nhớ về vụ Ninetails và Charizard. Tôi có khuynh hướng phát hiện ra những điều hiển nhiên mà cậu ấy không để ý. Tôi ngẫm nghĩ một hồi. Ý tưởng ấy dường như đã vượt qua được khâu kiểm tra sự ngu ngốc.

“Nhỡ như chúng ta thấy chúng ta thì sao?” Tôi hỏi.

“Chúng ta sẽ không đâu,” Dimitri nói. “Tớ biết hôm mà chúng ta sắp trở về. Cậu đang ở nhà, và tớ đang tập bóng.”

“Nhưng nhỡ có thì sao?”

“Thì chúng ta sẽ gặp chúng ta. Điều ấy không nghiêm trọng lắm. Nếu chúng ta gặp chúng ta của tương lai trong quá khứ thì chúng ta đã và rõ ràng đã không bị phá hoại hay gì cả. Cậu có nhớ đã từng gặp ai đó trưởng thành giống hệt cậu chưa?”

“Tớ không nghĩ thế. Vậy giống như Harry Potter và Tù Nhân Azkaban à?”

“Chắc rồi, như quy luật của Harry Potter. Cuối cùng thì dòng chảy thời gian sẽ không bị tổn hại nhưng tớ không dám chắc khi gặp lại chúng ta khi trẻ sẽ không bị tổn thương. Một lần nữa, não của cậu không nhất thiết muốn ở một thời điểm khác, trong quá khứ. Cậu có thể sẽ bị đau đầu hay sao đấy.”

Tôi đã cân nhắc rủi ro một lúc rồi nói, “Bắt đầu nào.”

Dimitri bảo tôi để lại chìa khóa, ví, và điện thoại ở trong xe. Cậu ấy còn chuẩn bị sẵn một đôi giày cho tôi để mang – một đôi giày New Balances cực kỳ cũ với kích cỡ của tôi. Sau đó chúng tôi cùng xách cỗ máy dài lên và giữ hai đầu của nó. Băng qua công viên, giờ trông rỉ sét hơn bao giờ hết và đến phần bìa rừng.

“Chờ một chút!” Tôi nói khi Dimitri chuẩn bị bước vào trong rừng.

Tôi đã bước đến bên khúc gỗ đã ngã quen thuộc ấy và lật nó qua bên để cành cây nhỏ chỉ lên trời.

“Giờ chúng ta có thể vào.”

Chúng tôi đã băng qua khu quen thuộc của khu rừng. Không lâu cho đến khi chúng tôi đến khu vực mà những ngôi nhà ngoại ô mới mọc lên đã chiếm lấy phần lớn cây rừng. Một phần của khu rừng đã bị cắt xén và được thay thế bởi một đồng cỏ lúa mì rộng lớn. Những nhà đầu tư đã đốn cây để mở đất nhưng đã không tiếp tục dự án để xây nhà tại nơi ấy.

“Ở đây có vẻ ổn,” Dimitri nói.

Chúng tôi dọn sạch một ít cỏ lúa mì và đặt các chông của cây sào vào đất, dùng chân đạp mạnh vào cho đến khi cây sào đứng vững và không thể di chuyển được.

“Rồi. Chúng ta có hai phút trước khi khởi hành. Nhớ rằng: mặc dù chúng ta trở về nơi mà tâm trí chúng ta cảm thấy quen thuộc, chúng ta vẫn có thể cảm nhận được sự dịch… say thời gian. Đừng ngại điều ấy. Chúng ta sẽ quay trở lại khu đất trống này và sau đó chúng ta sẽ đi bộ xung quanh khu rừng một chút, thậm chí có thể đi ra sân chơi để quan sát xem có ai ở đó không. Hiểu chưa?”

“Rồi.” Tôi trả lời.

“Tốt. Con đường chúng ta sẽ đi đã được chúng ta vạch sẵn. Cỗ máy sẽ chờ chúng ta khi chúng ta quay trở lại khu đất trống này. Toàn bộ quá trình này mất 20 phút và khi hoàn thành, chúng ta sẽ là hai người đầu tiên du hành xuyên thời gian. Khỉ thật… sắp đến giờ rồi. Hãy nắm lấy cây sào.”

Tôi đã nắm lấy thân sào và Dimitri cũng làm tương tự. Dimitri mở nắp của bảng điều khiên trên cỗ máy mà tôi đã không thấy trước đó. Cậu ấy bấm một nút và rồi gió đột ngột ùa mạnh vào mặt tôi.

Du hành thời gian thì vốn dĩ không khó chịu… nhưng cảm giác rất lạ. Cảm giác như có một máy sấy tóc đang thổi trực tiếp vào mắt bạn vậy. Trong khi nheo mắt lại, tôi có thể thấy những tia màu và không gì khác. Bàn tay tôi nắm chặt lên cỗ máy và cảm giác được nó rất chắc, cũng như mặt đất bên dưới chân tôi. Tôi chợt nhận ra rằng mình đã quên hỏi Dimitri về quá trình này sẽ mất bao lâu nhưng trước khi tôi kịp hỏi, dòng cuốn ngừng lại và tôi đang ở ngay cạnh một cây xanh lớn.

Bãi đất trống không còn nữa. Phần rừng này giờ đây chưa được khai hoang. Trông nó tăm tối hơn dưới bóng của những tán cây nhưng tôi có thể cảm nhận được không khí ẩm ướt của giữa hè trên da mình.

“Chúng ta đã làm được,” tôi nói trong khi không chắc rằng đó là một câu hỏi hay là khẳng định.

“Chúng ta đã làm được,” Dimitri nói.

Bụng tôi lập tức cồn cào vì bất an và phấn khích. Tôi đã ở một nơi nào đó mà vũ trụ không muốn tôi. Tôi là một phi hành gia thời gian.

“Cùng đi dạo vòng quanh nào! Tôi nhớ hầu hết chi tiết của bản đồ của chúng ta. Hộp sọ của con nai nên ở cách đây vài trăm thước,” cậu nói.

Cậu ấy thậm chí sẽ không dừng lại để tôi bắt kịp nhịp độ. Dimitri đã kiên định đích thân thực hiện chuyến đi xuyên rừng. Tôi biết cách cậu ấy suy nghĩ. Du hành về quá khứ thì không đủ đối với cậu ấy. Cậu ấy cần phải đi bộ trên mặt trăng của riêng mình.

Chúng tôi bước xuyên qua khu rừng và lòng tôi nhói lên khi nhìn thấy những hình ảnh đầy hoài niệm này đến hoài niệm khác. Đây là khu rừng. Là khu rừng của chúng tôi. Tôi đã không trở lại nó trong nhiều năm nhưng bản đồ đơn giản của chúng tôi vẫn còn rất rõ trong tâm trí tôi. Nơi này thật đẹp. Chúng tôi thấy những địa điểm nổi bật như sợi dây bungee màu xanh mà chúng tôi đã từng quấn quanh một cành cây để thử leo lên dễ hơn – điều ấy đã thất bại. Chúng tôi nhìn thấy hộp sọ nai và tôi chưa bao giờ quá phấn khởi đến thế khi thấy những phần tàn dư sót lại của con thú chết ấy.

Trong lúc thấy từng di tích của quá khứ, trái tim tôi càng đập mạnh hơn với tội ác mà chúng tôi đang thực hiện. Dimitri dường như đang tận hưởng bản thân. Thông thường tất cả mục đích và chiến lược, tôi có thể thấy niềm hạnh phúc đáng ngờ đang lấp đầy ánh mắt của cậu ấy. Cậu ấy đề xuất rằng mình sẽ tiến về phía bìa rừng, để xem có ai ở công viên không. Không lâu sau, chúng tôi đã đến lối vào của khu rừng và tôi nhận thấy dấu hiệu đầu tiên cho thấy sự bất ổn.

“Tớ nghĩ cậu đã nói là tớ đang xem TV ở nhà còn cậu thì đi tập bóng mà,” tôi gắt gỏng.

“Đúng đang ở nhà… còn tớ thì đang tập bóng,” Dimitri trả lời.

“Vậy tại sao cây cờ được dựng lên?”

Dimitri nhìn theo hướng chỉ của tôi. Khúc gỗ đang ở bên cạnh, “lá cờ” thì chỉ thẳng lên trời.

“Hơ, vậy có thể một trong hai đứa đã quên đưa nó xuống lại vào năm 2007 rồi,” Dimitri khẳng định.

“Tớ luôn lăn khúc gỗ lại mỗi khi ra khỏi rừng,” tôi đáp.

“Ờ có lẽ, đôi khi tớ quên mất. Tớ có tính hay quên mà,” Dimitri nói.

Dimitri không có tính hay quên.

“Cậu có chắc cậu chọn đúng ngày không?”

“Tớ chắc,” Dimitri nói, giọng điệu có vẻ gắt gỏng. “Đi tiếp nào. Chúng ta có thể sẽ bị say nếu ở một nơi quá lâu đấy.”

Tôi bắt đầu cảm thấy hơi mệt, nếu nói thật lòng. Không khí nóng hơn tôi dự đoán. Đấy là nhiều năm về trước, trước khi tầng O-zone đã bị suy thoái hơn. Thời tiết có luôn nóng như thế trong quá khứ? Tôi cảm thấy mình bị hơi sốt – mồ hôi trên trán tôi mát lạnh một cách lạ thường.

Từ nơi chúng tôi đang đứng ở bìa rừng, tôi thấy những cái xích đu và cầu trượt của sân chơi từ ngoài xa. Nó đã rất trống vắng khi chúng tôi đến và tôi cũng mong đợi nó như thế lần này nhưng…

“Chờ đã. Có ai đó đang ở trên xích đu kìa?” Tôi nói.

Đó là hình hài của một đứa bé đang ngồi trên đu, lưng hướng về phía chúng tôi. Không khí lại càng trở nên nóng đột ngột hơn và rích hơn. Mồ hôi đang nhiễu vào mắt tôi. Tôi gạt nó đi thật nhanh.

“Trông giống như vậy,” Dimitri nói. “Cậu nghĩ đó có thể là ai?”

Tôi bước ra khỏi khu rừng và tiến gần hơn về phía công viên, để Dimitri ở lại phía sau. Một cái gì đó quen thuộc… nhưng méo mó. Chiếc xích đu đang đưa đẩy tới lui và hình hài đang ngồi trên nó đang mặc một chiếc áo khoác hoodie và trùm kín đầu. Áo màu xanh đậm.

“Dimitri, đó là áo khoác của tớ. Đó là tớ!”

“Cậu có chắc không?” Cậu ấy nói. Nhưng tôi hầu như không thể nghe thấy cậu ấy khi tôi bước ra xa dần khỏi khu rừng và về phía xích đu. Tôi thường để áo khoác ấy ở tầng hầm của Dimitri, nơi thường hay trở nên lạnh vào buổi tối khi chúng tôi chơi trò chơi. Tại sao tôi ở ngoài này, một mình trong một ngày nóng như thế?

Tôi đến gần cậu bé trên xích đu hơn, lưng cậu vẫn hướng về phía tôi. Cậu ấy thậm chí dường như không nhận thấy có ai đó vừa mới từ trong rừng bước ra và giờ đang thận trọng đi trên phần đất được phủ bởi một lớp gỗ vụn ẩm ướt của công viên. Tôi chưa bao giờ nghĩ về thông điệp mà tôi muốn nhắn nhủ cho bản thân mình lúc còn nhỏ khi tôi có cơ hội. Có thể tôi sẽ nhắn cậu ta tập đá bóng như Dimitri, hay phải giữ liên lạc với Dimitri khi cậu ấy dọn đi… hay chọn một chuyên ngành đại học nào đó mà đã không làm tôi phải trở về sống cùng nhà của cha mẹ tôi.

Tôi phải nói với cậu ta một điều gì đấy, và tôi cần phải nói ngay. Tôi đang bị lôi cuốn về phía cậu ta mặc dù tôi không tự chủ động làm thế – như một con thiêu thân đang bay vòng quanh ngọn lửa thời gian.

Tôi đang ở sát đằng sau tôi nhưng cậu bé trước mặt tôi không nhận biết được sự hiện hữu của tôi. Có lẽ cậu ta… tôi đang đeo tai nghe. Tôi đi vòng ra trước xích đu. Cậu bé không nhìn lên. Tôi quỳ xuống để có thể nhìn vào đôi mắt chính mình và nghĩ về lời nhắn nhủ của mình. Trong lúc quỳ xuống, cậu bé đã gỡ mũ trùm ra sau và tôi nhìn thấy mái tóc đen và đôi mắt đen ấy. Đó là Dimitri.

Cơn đau bùng nổ ở hai bên thái dương của tôi. Cảm giác như một mỏ neo đang kéo thùy trán của tôi ra khỏi phần còn lại. Theo bản năng, tay tôi đưa lên mặt và gục mình vào đống gỗ vụn. Một con sốt lan khắp cơ thể tôi. Tôi không muốn mở mắt ra để thấy nghịch lý nhỏ trước mắt, và ngay cả khi tôi muốn, tôi cũng không thể. Ánh nắng yếu ớt len qua tán cây đột nhiên trở nên chói mắt tôi. Tôi cảm nhận được tia UV đang phát ra ngay cả sau đôi mi đang đóng chặt của mình.

“Anh nói đúng. Cậu ấy phản ứng giống hệt như anh lúc ban đầu,” Dimitri nhỏ nói. Tôi có thể nghe âm thanh của mội ai đó chạy vào sân chơi.

“Bảo rồi mà,” Dimitri lớn nói khi tôi cảm nhận được cậu ấy đang bước qua người tôi để tiến đến bản sao trẻ hơn của cậu ấy.

“Bây giờ là mấy giờ?” Dimitri lớn hỏi.

“Bây giờ là 2:22 p.m. Giờ Bờ Đông,” Dimitri nhỏ trả lời.

“Tốt. Cậu ta sẽ đến đây trong khoảng, năm phút nữa?”

“Chính xác.”

“Tốt.”

Những lời nói của họ nghe như thể tôi đang trong một giấc mơ. Tôi hầu như không thể hiểu. Tôi hầu như không thể hiểu về cơn đau và sự méo mó này. Tôi giữ tay lên mặt, cố nhắm mắt một cách tuyệt vọng để chúng nhắm chặt hơn.

“Cậu đúng rồi đấy. Đừng mở mắt nhá,” Dimitri lớn nói, và rồi nói với Dimitri nhỏ, “giúp tôi di chuyển cậu ấy.”

Tôi cảm nhận hai đôi bàn tay nắm chân và thân tôi chầm chậm kéo lê cơ thể tôi qua đất, những cành cây nhỏ và lá. Tôi có thể cảm nhận bản thân mình đang bị kéo lê qua cỏ và rồi cuối cùng vào lại rừng. Họ để tôi tựa vào một thân cây. Tôi cảm thấy nóng sốt, nước mũi đang chảy xuống, nhưng tôi không còn sức để lau nó đi. Tôi nghĩ có thể Dimitri sẽ kéo sợi dây bungee xuống khỏi cành cây để trói tôi lại. Nhưng cậu đã không cần làm thế, tôi đã quá yếu để có thể cử động.

“Vậy chuyện khúc gỗ bị lật ngược là cái quái gì vậy, Dimitri?” Tôi nghe Dimitri lớn hỏi Dimitri nhỏ.

“Anh biết cậu ta sẽ không vào rừng nếu cái cờ ngu ngốc kia không dựng lên mà,” Dimitri nhỏ đáp.

“Cậu ta vẫn sẽ đến lúc 2:30 chứ?”

“Chính xác, tôi phải quay về sân chơi.”

Tôi nghe âm thanh Dimitri nhỏ chạy khỏi khu rừng. Qua tầm nhìn bị giới hạn của mình, tôi trông thấy hình hài của Dimitri lớn tiến về phía tôi. Tôi có ngồi dậy nhưng đã quá yếu.

“Này. Tớ nợ cậu một lời giải thích,” Dimitri nói. “Thì tớ nghĩ tớ không thật sự nợ cậu lời giải thích nhưng thôi tớ sẽ giải thích.”

“Chuyện… chuyện gì xảy ra,” tôi thều thào.

“Rồi, để bắt đầu thì, cậu đang bị say thời gian. Tớ đoán trước điều này sẽ xảy ra. Trong vài chuyến đầu tiên của tớ, tớ cũng đã thế. Sự quen thuộc sẽ tốt khi cậu du hành thời gian nhưng khi cậu bị cú sốc như thế này – như việc gặp phiên bản nhỏ của một người mà cậu biết, não cậu sẽ… PPPPKEWWW,” cậu ấy vừa nói và tay vừa diễn tả một cột khói hình nấm quanh đầu mình.

“Chà…một vài chuyến ban đầu?”

Dimitri thở sài, rồi bắt đầu:

“Ngày 5 tháng 5, năm 2007, một người đàn ông đột ngột xuất hiện khi tớ đang ở trong rừng một mình. Ban đầu, tớ đã hoảng sợ nhưng rồi sau khi nhận ra anh ta giống hệt tớ… anh ta chính là tớ. Sau khi anh ta đã hết say thời gian, anh ta đứng dậy và nói rằng trong hai tuần sau, tớ sẽ tạo được cỗ máy du hành thời gian đầu tiên. Anh ta cho tớ bản thảo trong trí nhớ và cho tớ danh sách những vật liệu cần thiết. Sau chính xác hai tuần, tớ đã chế tạo được cỗ máy thời gian ấy… chính xác là cỗ máy mà chúng ta đã mang theo hôm nay.

“Anh ta nói rằng tớ cần phải nghiên cứu những nghịch lý liên quan đến du hành thời gian trước khi bắt đầu. Nhưng chuyện là thế này, du hành thời gian thực chất là không khó để thực hiện. Ý tớ là, tớ đã bắt đầu làm thế khi tớ 12 tuổi. Thử thách thật sự chính là thử nghiệm giới hạn của nó… cố biết được dòng thời gian cho phép cậu làm gì. Anh ta nói tớ sẽ sẵn sàng để du hành trong năm 2009 và tớ đã làm được.”

Dimitri mỉm cười lần nữa. Tôi bây giờ nhìn thấy cậu ấy mỉm cười trong chuyến đi này nhiều hơn cả mùa hè trong quá khứ. Tôi đang dần nhận ra nguyên nhân mà cậu đã không cười nhiều trước đó. Trông cậu ấy loạn trí và cồn cào.

“Tớ giết con nai đầu tiên của mình trong mùa thu 2011. Tớ bắn một mũi tên vào trong sọ của nó và rồi mang xác của nó về 2007. Công đoạn đầu tiên của việc nghiên cứu nghịch lý là để xem có gì sẽ thay đổi hay không. Quan trọng hơn hết, tớ muốn biết liệu thời gian có cho phép tớ làm thế hay không – liệu nó có cho phép cùng một cá thể tồn tại song song trong hai trạng thái sống khác nhau hay không. Nó cho phép. Điều này là một lý lẽ không tốt cho tư tưởng về sự tồn tại linh hồn duy nhất.

“Năm tiếp theo, tớ đã mang một con chó hàng xóm về 2007, và tớ đã bắn nó. Con chó ban đầu, của năm 2007, vẫn tiếp tục sống, không hề bị hại… cho đến khi nó gặp tớ trong năm 2012, dĩ nhiên. Tớ luôn thực hiện những thử nghiệm nghịch lý như thế trong một thời gian và các Dimitri trong dòng thời gian của tớ đã giúp đỡ. Họ có vẻ không gặp khó khăn về điều ấy cho lắm.

Tôi bây giờ có thể gần như đứng lại được. Nhưng, tôi cảm thấy bất lực trước sự áp chế của Dimitri. Tôi không quan tâm đến những nghịch lý của cậu ấy.

“Tớ muốn về nhà,” tôi nói.

“Thật đáng tiếc. Tất nhiên là điều ấy sẽ không xảy ra,” cậu ta nói. Và rồi áp tay chậm rãi nhưng đủ chặt để ép cơ thể còn yếu của tôi lại lên thân cây.

“Dimitri nhỏ nói cậu khi nhỏ rằng hãy vào rừng trong hôm nay vào lúc 2:30 p.m. Cậu là một đứa bé luôn đúng giờ nên cậu sẽ ở đây trong hai phút nữa. Và rồi Dimitri nhỏ sẽ dẫn cậu vào rừng để giết cậu.”

Làn sương mù trong tâm trí tôi đã được vén lên và tôi cảm thấy tủy xương mình đông thành nước đá. Đôi mắt tối màu của Dimitri giờ đang lấp lánh, và đôi mắt của cậu vẫn ghì chặt và giữ tôi lại. Tôi run rẩy. Cậu ta nói tiếp nhưng tôi không còn hiểu gì nữa.

“Cậu chính là nghịch lý cuối cùng. Sẽ ra sao nếu chúng ta giết cậu? Cậu sẽ biến mất? Cậu sẽ tiếp tục? Chúng ta phải thử nghiệm.”

Dimitri đã bỏ một tay khỏi vai tôi rồi bịt mắt tôi lại.

“Rồi điều này sẽ xảy ra rất nhanh. Nhắm mắt lại, cậu sẽ cảm thấy tốt hơn đấy,”

Trong rừng giờ đây lạnh cóng. Hay chỉ là tôi đang cảm thấy lạnh. Tôi hầu như không thể cảm thấy bàn tay trên mặt mình hay nỗi sợ của mình qua hàm răng đang run cầm cập.

“Thư giãn đi. Shhhh, thư giản,” Dimitri nói. “Chúng ta chỉ cần quan sát cậu. Tớ cần phải xem điều gì xảy ra khi…”

“Chờ đã!” Tôi la lớn, dồn hết sức lực còn lại của mình. “Cậu làm điều ấy như thế nào?”

“Tớ làm điều gì?” Dimitri lầm bầm, tay cẫn còn trên mắt tôi.

“Cậu giết tớ ra sao trong năm 2007? Ý tớ là – Dimitri nhỏ sẽ giết tớ bằng cách nào trong thời điểm này? Tớ chết ra sao?”

Đột nhiên Dimitri bỏ tay khỏi mắt tôi và tôi cảm nhận hầu hết áp lực trên vai tôi đã không còn. Sau khi mắt tôi điều chỉnh lại được với ánh sáng, tôi nhìn thấy Dimitri ngồi lại trong tư thế quỳ gối, với vẻ mặt không cảm xúc.

“Tớ ờ… tớ đã không làm thế,” cậu ấy nói. “Tớ vẫn chưa giết cậu. Kế hoạch luôn là chờ đến tương lai rồi mang cậu quay về và Dimitri nhỏ sẽ giết cậu nhưng tớ không nhớ Dimitri nhỏ đã… ý tớ là, tớ khi tớ còn…tớ không nhớ ra… ôi Chúa ơi.”

Đầu Dimitri nổ tung.

Âm thanh ấy nhanh và đục, như một cây gậy bóng chày bổ vào một quả dưa hấu. Mọi thứ tôi có thể nhìn thấy là màu đỏ. Và sau đó, tôi cảm thấy nội tạng ấm nóng kinh tởm bao phủ khắp mặt tôi như một chiếc mặt nạ nhão nhoét.

Tôi há miệng để hét lên, với mong đợi sẽ nếm vị máu nhưng thay vào đó là không có gì. Tôi lại ở bàn bếp của mình. Các tế bào thần kinh trong não của tôi nói với tôi rằng ai đó vừa gõ cửa… không bấm chuông, mà là gõ lên cửa. Tôi đứng dậy khỏi bàn, đi đến tiền sảnh và mở cửa.

Không có ai ở đấy.

1 thought on “Thời Gian Ghét Nghịch Lý

  1. Lê Diệu An says:

    em thật sự khó hiểu 🙁 ai đó khai thông não giúp em với 🙁

    Trả lời

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *