Tôi Đã Chết Và Gặp Được Thiên Thần Hộ Mệnh Của Tôi – Ông Ta Chưa Từng Bao Giờ Có Ý Bảo Vệ Tôi

rừng ban đêm

“Máy sốc điện!”

Tôi nhớ mình ngã xuống. Cảm giác ban đầu là sự dễ chịu. Không khí vụt qua người tôi và cảm giác nhột ở bụng gia tăng theo cấp số nhân sau từng giây trôi qua.

“Clear!”

Có tiếng thét. Không phát ra từ tôi, tiếng thét từ những người dân xung quanh ở bên dưới tôi, hỗn loạn chạy khỏi nơi tiếp đất. Một vài người đi tìm sự trợ giúp, những người khác thì cố tránh để máu không vấy lên người.

“Clear!”

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi tiếp đất, tôi bừng tỉnh và nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Tôi đã ở trên ban công ở lầu mười hai của một khách sạn, tận hưởng khung cảnh thì lan can bị vỡ, tôi đã bị mất thăng bằng. Và không có cơ hội để tránh khỏi kết cục hiển nhiên, tôi đã rơi xuống.

“Clear!”

Người ta nói cả cuộc sống của bạn sẽ vụt qua trước mắt của bạn trong khoảnh khắc cuối cùng của đời bạn. Tôi không nghĩ điều đó hoàn toàn đúng, nhưng tôi có thể cảm nhận được gần đúng như thế về mặt tình cảm. Trong thời khắc cuối của tôi, khi tôi nằm trên bàn cấp cứu, tôi nghĩ về họ. Những gương mặt quan trọng thân thương nhất đời của tôi. Vợ và con gái của tôi.

“Mạch của anh ấy vẫn tiếp tục giảm!”

Tôi sẽ không có cơ hội để được nhìn thấy Leslie lớn lên. Không có cơ hội để dạy con gái lái xe hay đi cùng con trong ngày cưới của nó. Và Charlotte; chúng tôi cãi nhau – và đó là lý do dẫn đến việc tôi phải ở khách sạn mấy ngày – thế nhưng chúng tôi vẫn nhớ lời hẹn thề mãi mãi giữa chúng tôi. Lời hứa mãi mãi đó kết thúc ngay lúc này. Bị gián đoạn bởi sự tắc trách vi phạm luật an toàn xây dựng, trong số muôn vàn lí do.

“Một lần nữa! Clear!”

Tầm nhìn tôi trở nên mờ đi, tôi thấy có một thứ gì đó ở góc phòng. Không phải là một thứ, một ai đó. Một người đàn ông mặc trang phục quý ông thế kỉ XIX, đang dựa vào tường cùng với cây gậy của ông ở bên cạnh. Không ai để ý tới ông ấy. Ông ta chỉ đứng đó và mỉm cười.

“Chúng ta đang mất dần anh ta rồi!”

 Khi tôi trút hơi thở cuối cùng, người đàn ông ở trong góc phòng có nói một điều gì đấy. Trong trạng thái bầm dập này của tôi, tôi không thể hiểu được. Đến giờ nghĩ lại, tôi mới nhận ra ý nghĩa của thông điệp ấy.

Hẹn gặp anh ở bên kia thế giới, Jack.

***

Có người nói chết là hết. Não của bạn chết và linh hồn của bạn cũng đi theo nó. Không còn khả năng nhận thức, tâm trí của bạn không thể tồn tại khi cơ thể của bạn đã quá hạn. Tôi có thể cho bạn biết dựa trên kinh nghiệm, điều đó không đúng. Giữa phòng cấp cứu và ở thế giới bên kia, không có một giây nào là hư vô. Không kịp suy nghĩ vu vơ. Vừa mới ở trong bệnh viện giờ tôi ở đấy; chuyển cảnh rất mượt như thể một con chốt di chuyển giữa hai ô vuông trên bàn cờ vua.

“Xin chào, Jack”

Thoạt đầu, tôi không thấy bất kì thứ gì. Một luồng ánh sáng đột ngột tràn vào trong tầm mắt của tôi.

“Ổn thôi. Mắt của anh sẽ quen dần thôi. Cứ từ từ.”

Sau vài giây, tôi có thể tập trung nhìn mọi thứ rõ hơn. Tôi ngồi cạnh một cái bàn ở giữa một căn phòng trắng, không có cửa ra vào hay cửa sổ. Ngồi đối diện tôi là người đàn ông lạ mặt ở phòng cấp cứu.

“Tôi đang ở đâu?” Tôi hỏi.

“À dĩ nhiên, đây là thiên đường!” Ông ta nói rất hãnh diện.

“Thiên đường? Vậy là.. tôi đã chết ư?”

Ông ta thở dài một cách tiếc nuối.

“Đúng rồi. Anh đã du hành trên chuyến tàu lửa của anh và đây là trạm dừng cuối cùng của anh, Jack à.”

Người đàn ông ấy cố thể hiện sự phân ưu của ông ta bằng vẻ mặt lo âu, cùng với cú cau mày đầy vẻ ngượng nghịu.

“Vậy anh là ai? Một thiên thần?”

Ông ta mỉm cười.

“Tôi không chỉ là một thiên thần đâu, Jack. Tôi là thiên thần của anh. Được giao nhiệm vụ ở bên anh từ khi anh được sinh ra.”

“Được giao nhiệm vụ để ở bên tôi? Ý ông là sao? Ông dõi theo tôi chừng ấy giờ ư? Bảo vệ tôi đó ư?”

Nụ cười huyên náo của hắn tràn ngập căn phòng và vang vọng lên những bức tường.

“Dõi theo anh, chắc rồi. Bảo vệ anh ư? Ngược lại đấy. Tôi là người đã làm lỏng lẽo cái lan can kia để anh rơi xuống đấy.

Tim tôi như thể muốn rơi xuống. Tôi hụt hẫng.

“Trời?! Ông hại tôi chết? Tại sao?”

“Phải không vậy Jack? Giết quách kết thúc cho xong.”

Vợ con tôi giờ phải sống đơn độc ở lại bên kia. Nghĩ đến cảnh tượng đau đớn đó, tôi đứng dậy và đấm lên mặt bàn.

“ÔNG ĐANG NÓI CÁI QUỶ GÌ VẬY?!”

Mặt hắn bắt đầu có vẻ cay cú. Hình như ít ai nói chuyện với hắn kiểu ấy hay sao.

“Ngồi xuống. Mau!”

Hắn giơ tay lên và chỉ xuống trong một nhịp uyển chuyển và tôi nhận thấy mình đang ngồi trên ghế, mặc dù tôi không muốn vậy. Hắn đứng lên và nghiêng người hết mức hắn có thể về phía tôi.

“Đây là cách mọi thứ hoạt động, Jack. Khi anh chết, thiên thần của anh sẽ thay anh sống tiếp. Họ chiếm lấy bộ trang phục xương thịt của anh và được thừa hưởng tương đương thời gian được sống trên đời. Nếu anh sống ba mươi năm, thì thiên thần ấy sẽ được sở hữu anh thêm ba mươi năm nữa và tận hưởng cuộc sống bên ngoài những bức tường này. Càng đợi lâu thì chúng ta càng được sống nhiều hơn, nhưng một số trong chúng ta không có đủ sự kiên nhẫn. Như ta đây chẵng hạn.”

Tôi cố trả lời, nhưng không thể nói được gì. Dường như sức mạnh đàn áp của hắn vẫn còn ảnh hưởng lên tôi làm cho tôi bị câm nín.

“Sống ở đây – không chịu nổi. Luật lệ và quy củ. Ngày nào cũng thảm hại như ngày nào. Ta không chịu được thêm một phút giây nào nữa. Đó là vì sao ta kéo anh đi sớm. Ta có thể đến thăm Trái Đất bất kì khi nào ta muốn và ngay cả thay đổi những sự kiện theo ý của ta, nhưng cảm giác không giống. Với một cơ thể, ta có thể được nhìn thấy và được chạm vào. Ta có thể được trải nghiệm sự tương tác giữa người và người và mọi thứ khác – được ăn uống, chìm đắm trong tình yêu, dục vọng, sự khát khao. Những thứ mà ta chưa từng được nếm trải qua. Ta cần được như vậy, Jack. Nhiều hơn anh tưởng đấy.”

Hắn lùi lại và ngồi xuống. Bất kì thứ phép thuật nào hắn dùng để giữ tôi lại không còn nữa, hắn cho phép tôi được nói.

“Vậy là xong rồi? Cuộc đời của tôi kết thúc và anh là người thay thế tôi? Tôi không được quyền quyết định trong chuyện này sao?”

Hắn thở dài thất vọng.

“Thật ra, anh có thể. Mỗi linh hồn đều được cho hai lựa chọn.”

Hắn búng tay, hai mảnh giấy xuất hiện trên mặt bàn, cùng với một cây viết bạc.

“Lựa chọn thứ nhất. Cho phép ta toàn quyền sở hữu cơ thể của anh và nhập vào cùng sống với ta. Tuy anh không thể điều khiên được hành động của mình nữa, nhưng chí ít thì anh tiếp tục được tận hưởng cuộc đời, không nhiều thì ít. Đến lượt ta chơi rồi, và anh chỉ được quyền xem.”

Nghe có vẻ không hấp dẫn lắm.

“Vậy chọn lựa còn lại là sao?”

Hắn cười mỉa mai.

“Lựa chọn thứ hai. Bị quẳng vào máy phân mảnh cùng với những linh hồn bị thất lạc khác. Anh sẽ bị xé nát, được ghép lại, và lại bị xé nát. Phải mất cả ngàn năm cho đến khi anh hoàn toàn bị xoá sổ anh mới được phép yên nghỉ.”

Nghe cũng không lý tưởng luôn.

“Nếu tôi chọn phương án đầu tiên, chuyện gì xảy ra nếu anh hết thời gian?”

“Ta trở về thiên đường và được giao để dõi theo người khác, lúc đó anh cũng phải bị bỏ vào máy nghiền. Cứ coi như nó là một khoảng thời gian để anh chuẩn bị tinh thần cho kết quả không thể tránh.”

Thật khó tin. Thiên đường. Đáng lẽ phải là nơi nghỉ chân cuối cùng của bạn. Một nơi mà bạn có thể tồn tại yên bình sau khi chết. Ít nhiều, đó là cách nó được miêu tả trong sách vở và phim ảnh. Nhưng thực tế, nó là một cơn ác mộng.

“Tôi đang mơ đúng không? Tôi đang hôn mê ở trong bệnh viện, mơ về thức sẽ xảy ra sắp tới. Không có gì về chuyện này là thật. Không thể nào.”

Người đàn ông mỉm cười.

“Oh, thật đấy Jack. Đây, để ta cho anh thấy.”

Hắn với ra khỏi bàn và đặt tay lên trán tôi. Cùng một lúc, chúng tôi dịch chuyển tới bệnh viện, đứng cạnh xác của tôi, trong lúc những bác sĩ vừa ra khỏi phòng.

“Cái gì đây? Cái gì đang xảy ra vậy?”

“Bình tĩnh đi Jack. Đây là dịch chuyển phản chiếu. Chúng ta vẫn còn ở trên kia – ta đang cho anh nhìn thoáng qua những gì đang xảy ra ở Trái Đất.”

Charlotte bước vào, mắt đẫm lệ.

“Charlotte!”

“Cô ta không nghe thấy anh đâu, Jack.”

Một bác sĩ đặt tay lên vai vợ tôi.

“Tôi rất lấy làm tiếc. Cô có thể ở lại một lúc, nhưng chúng tôi cần phải dọn phòng rồi.”

Em chạy đến bên cơ thể tôi, không khóc nức nở, tựa đầu vào vai tôi.

“Tại sao anh lại bỏ em, Jack. Tại sao?”

Tôi giơ tay ra cố chạm vào em, nhưng tay tôi đi xuyên qua người của em.

“Đó là lỗi của em. Chúng ta không nên cãi nhau. Anh đáng lẽ phải ở nhà, với mẹ con em.”

Tôi rất muốn nói cho Charlotte biết rằng em không có lỗi. Muốn ôm lấy em và nói rằng mọi thứ sẽ ổn, nhưng tôi không thể, và điều ấy thật sự rất đau đớn.

“Mẹ con em vẫn cần anh. Quay lại đi anh.”

Tôi quay lại nhìn người đàn ông, không kìm nỗi nước mắt.

“Tôi thấy đủ rồi. Quay lại đi.”

“Vô tư!”

Hắng búng tay và chúng tôi quay lại thiên đường, ngồi đối diện nhau.

Thế mọi thứ như nào, Jack? Đày đoạ vĩnh hằng, hay muốn có thêm thời gian để sống rồi đày đoạ vĩnh hằng? Cá nhân tôi, tôi sẽ thiên về vế sau hơn đấy.”

Tôi không thích lựa chọn nào cả, nhưng rõ ràng là có lựa chọn đáng hơn cái còn lại.

“Tôi sẽ chọn máy phân mảnh. Đó là cách duy nhất tôi có thể phá huỷ sự đau khổ của tôi, ngay cả khi nó có trải qua cả ngàn năm đi nữa. Trước sau gì cũng phải bị xé nát, thà làm luôn ngay cho xong.”

Tôi với lấy cây viết và bắt đầu kí tên lên hợp đồng. Người đàn ông kia kéo tay tôi lại.

“Đừng vội mà, Jack. Chúng ta có thời gian mà. Hãy cùng suy nghĩ kĩ lại chút. Đây để ta nói nghe. Hay là ta lâu lâu cho anh thăm gia đình anh. Chúng ta có thể đến gặp họ, nếu anh muốn.”

“Càng thêm lí do để chọn máy phân mảnh. Tôi càng không muốn ông sống trong cơ thể của tôi.”

Trông hắn ta thật thảm hại. Tôi giật tay lại và tiếp tục kí tên.

“Không. Ta không để anh làm điều nay được, Jack.”

Trước khi tôi có thể kí phần cuối cùng, người đàn ông ấy xé tờ hợp đồng bên dưới ngòi viết.

“Ông đang làm gì vậy? Tôi đã chọn rồi. Tôi chấp nhận số phận của tôi.”

“Không. Ta sẽ không ở lại đây, Jack à. Ta không thể lại ngồi nhìn cuộc đời của một đứa khác nữa. Ngươi sẽ phải để ta vào, ta không cần biết ngươi có muốn hay không.”

Mắt của hắn ta biến thành màu đen và miệng hắn ngoác rộng ra, để lộ hàm răng nhọn hoắc. Trước khi tôi kịp phản ứng với sự biến hình của hắn, tôi bị đẩy lùi ép sát vào tường bởi một lực vô hình. Hắn nhảy vồ qua khỏi bàn, nắm lấy cổ tôi, và chạy ngón tay chậm rãi xuống tay tôi. Móng tay nhọn như mũi dao của hắn rà trên da tôi, vừa đủ để tạo ra những vết hằn đỏ trên da.

“Kí thoả thuận hoặc là ta sẽ đích thân xé ngươi ra, thành từng mảnh. Ta nghĩ ngươi cũng có thể nhận ra được rằng ta có thể trở nên sáng tạo trong việc hành hạ nhỉ. Có nhiều thứ tệ hơn cái chết, và ta có thể đảm bảo với ngươi rằng, ta là thứ đáng sợ nhất.”

Hơi thở của hắn như thuốc độc. Khí độc hôi thối từ hơi thở trong miệng của hắn tuồn miệng tôi, đọng lại một thứ mùi vị như ung thư trên lưỡi tôi làm tôi mắc ói. Nếu đây là màn dạo đầu cho những gì sắp tới, thì tôi không nghi ngờ những điều hắn hứa hắn sẽ làm. Nhưng tôi vẫn quyết chí.

“Không. Tôi thà bị hành hạ còn hơn để ông sống trong cơ thể tôi. Chúng ta sẽ cùng mục rửa trong căn phòng này!”

Hắn gầm gừ và ném tôi sang phía bên kia phòng. Tôi rớt xuống sàn như một con rối.

“Kế hoạch B!”

Sau một cái búng tay, hắn ta biến mất, được thay thế bởi một chiếc máy chiếu ở trên bàn. Chiếc máy chiếu bật lên khi tôi đứng dậy, chiếu một phân đoạn lên tường.

Leslie và Charlotte đang lái xe về nhà từ bệnh viện.

***

“Ba đâu rồi mẹ?”

Charlotte nhìn Leslie qua gương chiếu trên xe, cố kìm nước mắt.

“Ba.. không còn ở với chúng ta nữa con à.”

Leslie nghiêng đầu, bối rối.

“Ba đi đâu?”

Charlotte gạt nước mắt, dường như càng cố thì nước mắt càng tuôn ra từ khoé mắt.

“Ba ở một nơi tốt hơn rồi”

Phải chi mà con bé biết.

“Khi nào ba về?”

Charlotte không kìm được nữa, khóc nức nở.

“Sao vậy mẹ?”

Charlotte không thể trả lời ngay được, không kịp bắt hơi thở của mình.

“Leslie, con yêu. Ba không có ở cùng chúng ta nữa. Mẹ rất lấy làm tiếc, ba đi rồi. Ba không quay lại với chúng ta nữa đâu.”

Em ấy tiếp tục khóc cho tới khi Leslie nhận ra.

“Không. Ba không thể nào mất. Không. Không thể nào.”

Cô con gái bé bỏng của tôi bắt đầu khóc, tim tôi vỡ tan thành triệu mảnh. Charlotte đưa tay ra sau và nắm tay con tôi thật chặc. Họ đang rất đau khổ, mà tôi không thể nhấc một ngón tay lên để giúp họ.

***

Tôi quay đi. Tôi không chịu được cảnh ấy.

“Đây là kế hoạch vĩ đại của ông đấy à? Hành hạ cảm xúc? Tôi vẫn sẽ không cho phép ông! Có nghe tôi nói không?”

Sau một lúc im lặng, giọng nói của hắn cất lên ở sau tôi.

“Nhìn lại đi, Jack.”

Tôi quay lại và thấy hắn. Không ở trong phòng cùng tôi, không. Hắn đang ở nơi phản chiếu, ngồi trong xe kế bên vợ tôi, vẫy tay chào tôi. Vợ tôi không thấy hắn thì phải.

“Ông đang làm cái quái gì vậy?!”

Hắn nhoẻn môi tạo nên một nụ cười nham hiểm.

“Nhìn nè Jack.”

Hắn nắm vô lăng và kéo đẩy thật mạnh. Charlotte cố hết sức để giữ điều khiển, nhưng chiếc xe vẫn mất tay lái và lạn lách không kiểm soát được.

“Không! Ngừng lại!”

Hắn buông tay ra khỏi vô lăng và nhìn thẳng vào tôi.

Đồng ý với điểu khoản của ta, hoặc bọn chúng chết. Ngươi chọn đi.”

Tim tôi đập thật manh, nổi sợ hãi nép mình trong dạ dày của tôi. Tôi không muốn chịu thua, nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Để hắn chiếm lấy cơ thể tôi như một trò chơi là một đánh đổi nhỏ cho sự an toàn của gia đỉnh tôi.

“Được rồi, tôi chấp nhận.”

“Lựa chọn sáng suốt đấy Jack.”

Hắn búng tay và quay lại, hình ảnh phản chiếu của hắn biến mất. Hắn đưa mảnh giấy và cây viết bạc cho tôi, hồi hộp nhận lấy phần thưởng của hắn.

“Kí tên đi.”

Lúc nhìn qua bản hợp đồng, tôi để ý đọc trong đoạn cuối trong phần kí tên. Ngoài chữ kí của tôi và tên thiên thần kia ra, cần phải có sự giám sát của một “Giám Thị”.

“Giám Thị là ai? Cấp trên của ông à?” Tôi hỏi.

“Ngươi không cần phải lo. Kí tên đi!”

Có lẽ nó là không quan trọng, nhưng tôi cũng có phần tò mò.

“Vậy tại sao ở đây ghi là phải có sự chứng kiến của một Giám Thị?”

Hắn có vẻ nao núng mỗi khi nghe thấy tôi nhắc về từ đấy.

“Ông ta sẽ làm thế! Ngay thời khắc ngòi viết chạm giấy, hắn sẽ thấy những gì ngươi nhìn. Bây giờ kí đi!”

Trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý tưởng. Có vẻ sẽ khó thành công, nhưng vẫn đáng để thử trước khi giao cơ thể của tôi cho người khác sử dụng.

“Ngay khoảnh khắc ngòi bút chạm giấy hả?”

Hắng gầm gự gật đầu, đầy vẻ thiếu kiên nhẫn và khinh bỉ.  Đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất của tôi. Bây giồ hoặc không bao giờ.

“KÍ TÊN ĐI, JACK!”

Tôi đặt bút xuống đường chấm, nhưng không kí tên của tôi. Thay vào đó, tôi ghi vào một thông điệp:

GIÁM THỊ GIÚP TÔI

Người đàn ông cầm lấy tờ giấy để kiểm tra.

“Tên khốn!”

Hắn ta vươn tay ra định nắm lấy tôi, nhưng tay hắn bị giật ngược lại. Có một người đàn ông khác đứng kế bên hắn.

“Ngài giám thị! Tôi xin lỗi, tôi..”

“Đừng nói nữa.”

Với một cái vẫy tay, Giám Thị làm cho người đàn ông quỳ xuống và xoá mất miệng của hắn ta. Hắn nằm sát rạt trên sàn và quằn quại trong đau đớn. Không phát ra một tiếng động rên la khó chịu bằng miệng, cảnh tượng ấy thật khủng khiếp.

Tôi nuốt nước bọt rồi lùi lại một bước, hy vọng tôi không bị điều tương tự.

“Nào Jack. Anh cần gì?”

Tôi hít một hơi thật sâu để chuẩn bị, rồi bắt đầu cầu khẩn.

“Ngoài hai lựa chọn kia, tôi còn lựa chọn nào khác nữa không?”

“Không. Máy phân mảnh hoặc cho mượn xác.”

Câu trả lời của ông ta ngắn gọn và dứt khoát; đúng là thể loại không thích càm ràm hay nói chuyện vòng vo.

“Vậy, dẫn đến câu hỏi tiếp theo của tôi. Nhận thấy ông am hiểu về luật, tôi thắc mắc rằng hành vi của tên thiên thần này, cả mục đích và ý định… có đáng được phê chuẩn không?”

“Hành vi? Ông ta hỏi.

“Vâng. Ông thấy đấy, hắn giết tôi và sau đó ép buộc tôi phải kí kết để giao cơ thể của tôi bằng cách đe doạ gia đình tôi. Điều này có được cho phép không?”

Chân mày của ông ấy cau lại và chầm chậm nhìn xuống tên đàn ông đang nằm trên sàn.

“Khó tha thứ.”

Với một cái vẫy tay, ông ta thả trói tên thiên thần.

“Người này có đang nói sự thật không?”

Tên đàn ông vẫn nằm trên sàn, chưa hoàn toàn hết đau. Không có miệng, hắn ta chỉ có thể lắc đầu từ chối những gì tôi đã kể.

“Tốt, ta sẽ đích thân kiểm tra.”

Mắt của Giám Thị chuyển thành màu xanh khi ông đặt tay lên đầu của tên thiên thần. Khoảng một phút sau, màu xanh trên mắc của Giám Thị tắt đi rồi ông nhìn tôi.

“Có vẻ như ngươi đã nói sự thật.”

Mắt của ông chuyển thành màu đỏ khi ông lại đặt tay lên tên thiên thần kia, bây giờ đang rất kinh hãi, hắn cố vặn vẹo để trốn thoát. Nhưng vô ích. Trong tích tắc, hắn bị đốt cháy, chỉ còn một đống tro trước mắt tôi.

“Đến lượt của ngươi.”

Ông ta tiến đến bên tôi và dồn tôi vào sát tường.

“Đừng! Đừng! Làm ơn!”

Ông ta đặt tay lên tim tôi.

“Đã đến lúc để sửa sai, Jack. Điều này sẽ hơi rát đấy.”

Ông ta nói đúng. Đó là một cảm giác nóng rát chiếm lấy cả người tôi. Sau đó, cho đến khi tôi không chịu được nữa, một luồng sáng từ sàn nhà rọi lên bao quanh lấy tôi. Nhanh chóng sau đó, tôi bị bất tỉnh.

Tôi lúc đó nghĩ rằng, đây chính là kết thúc của tôi.

***

Tôi bừng tỉnh dậy trên bàn mổ, phổi tôi đang cố hết sức để ôm trọn lấy càng nhiều không khí mà nó có thể. Một người y tá đang dọn dẹp gần bên giật mình gần như ngã xuống sàn.

“Ôi chúa ơi! Anh còn sống!”

Anh ta chạy thật nhanh ra khỏi cửa tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhanh chóng, một nhóm bác sĩ tiến vào phòng, kinh ngạc khi thấy tôi thở lại. Một trong số họ, ngạc nhiên, chỉ vào ngực của tôi.

“Ban nãy ở đây đâu có vết sẹo này?”

Mọi người trong phòng đều đổ mắt vào nó. Một vết bỏng hình bàn tay, ở ngay nơi Giám Thị đã chạm vào tôi.

Một trong số những y tá thốt lên.

“Trời ơi nguyền rủa tôi đi”

Mọi người chật vật thay gắn máy đo nhịp tim và thay nước biển cho tôi. Ngoài vết phỏng kia, cơ thể tôi không bị gì cả. Những vết thương của tôi cũng được lành lại không thể giải thích được. Vì thế, tôi được xuất viện trong trạng thái khoẻ mạnh; tình trạng sức khoẻ thậm chí còn tốt hơn trước lúc tai nạn xảy ra. Bác sĩ ai cũng nghĩ đó là phép màu.

Tôi cố gọi Charlotte từ bệnh viện hơn chục lần, nhưng vợ tôi không trả lời. Tôi đoán chắc là do buồn quá nên không buồn bắt điện thoại nữa. Tôi không có xe, và cũng không thể gọi điện cho ai để đi nhờ, một bác sĩ đã đồng ý chở tôi về nhà sau khi anh ta tan ca.

Tôi không thể chờ để được gặp lại gia đình của tôi.

***

Sau mọi thứ, tôi về tới nhà lúc nửa đêm.

“Cám ơn bác sĩ. Tôi rất là cảm kích.”

Ông ta cười khẩy.

“Đừng cảm ơn tôi. Tôi không phải người đã cứu lấy cậu. Hẵn là anh đã có một thiên thần dõi theo cậu đấy.”

Tôi bước ra khỏi xe và nhìn ông ta trước khi tôi đóng cửa xe.

“Chúa ơi, hy vọng là không.”

Ông bác sĩ lái xe đi khỏi khi tôi chạy vào trong nhà, thật hào hứng để chia sẻ tin vui và mang đi hết nước mắt đã đổ vì tôi.

“Charlotte! Leslie! Ba về rồi!”

Nhìn vào trong góc phòng khách, tôi thấy Charlotte, ngồi một mình trên sofa.

“Em yêu! Anh đây, Anh vẫn ở đây!”

Vợ tôi vẫn ngồi đó, không cử động và im thin thít.

“Em? Em có sao không? Leslie đâu?”

Vợ tôi quay lại và với giọng điệu và biểu cảm bình thản.

“Leslie chết rồi, Jack.”

Mọi thứ đảo điên, sự uất ức ngập tràn cơ thể tôi, tôi gúc xuống ghế sofa kế bên vợ.

“Không… không thể nào.. làm sao…”

Trong khi đẩm lệ vì hung tin, tôi nhận thấy Leslie có vẻ không đau buồn.

“Charlotte, tại sao em không khóc? Sao vậy em?”

Gương mặt em ấy không biểu lộ cảm xúc.

“Trên đường từ bệnh viện về nhà, có một tai nạn xe cộ đã xảy ra.”

Cùng lúc đó, Leslie đi xuống từ lầu trên và ngồi kế bên mẹ con bé.

“Leslie! Con gái của ba! Con vẫn ổn mà!”

Tôi dang tay ôm chầm lấy Leslie, nhưng Charlotte đẩy tôi ra.

“Họ không qua khỏi, chúng tôi chỉ muốn nhìn mặt người mà lão Giám Thị đã cứu sống. Bây giờ chúng tôi thấy mặt ông rồi, chúng tôi sẽ rời khỏi đây.”

Họ đứng dậy và ra khỏi cửa. Đó là lúc tôi mọi cảm xúc thấm vào tôi. Sự kinh hãi. Nỗi đau mất mát. Sự thật.

Charlotte quay lại trước khi rời khỏi phòng.

“Vợ anh đã kí một thoả thuận cho cả hai. Cơ thể của họ bây giờ đã thuộc về chúng tôi rồi.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *