Tôi Điều Tra Những Vụ Án Rùng Rợn (p1) – Người Phụ Nữ Cao

nhà trang trại
Người Phụ Nữ Cao

Người ta nói rằng ai cũng có một vụ án làm họ ám ảnh. Cá nhân tôi, nếu chỉ là một vụ, thì rõ ràng, dù họ là ai, thì họ đang không thực hiện tốt nghĩa vụ cảnh sát của mình. Công việc của một thám tử rất nguy hiểm và cũng không hấp dẫn. Bạn sẽ không đối mặt với những kết thúc có hậu, mà là những kết thúc lạnh lẽo. Chắc chắn, thỉnh thoảng bạn sẽ gặp một vụ dễ dàng – đứa trẻ mất tích thật ra là đang ở nhà của một người bạn. Hoặc lập luận kết thúc viên mãn ấy có thể không hoàn toàn sai khi viên đạn được nhắm đến bạn lại trượt mất mọi cơ quan quan trọng của bạn. Cuối cùng, mọi người đều được về nhà với nụ cười trên môi hoặc ít nhất là mạng sống mà họ được ban tặng.

Nhưng đấy không phải là tiêu chuẩn. Một điều bạn sẽ nhanh chóng học được từ công việc này là tất cả chúng ta đều khác nhau như thế nào. Mỗi người sẽ đưa bạn xuống một con đường hoàn toàn độc đáo có đầy những thách thức của riêng họ. Mỗi lần bạn cố gắng và hiểu người bạn đang đối mặt. Nhưng hầu hết thời gian, bạn không bao giờ thực sự làm được điều ấy. Ngay cả khi bạn “phá” được một vụ án, bạn có thể đã mở ra những cánh cửa khác mà sẽ không bao giờ có thể đóng lại được, và cứ như thế, giờ đây bạn bị vướng vào cuộc sống bên ngoài phiên tòa. Một người nào đó sẽ không ngừng chết sau một bản án kết tội. Một người phụ nữ nào đó sẽ không ngừng khóc sau khi kẻ ngược đãi cô ấy bị kết án. Và một ai kia sẽ không ngừng mất tích chỉ vì bạn chuyển sang một vụ khác.

Đến cuối ngày, nếu bạn không thể chịu nổi việc bị ám ảnh bởi nhiều hơn một trường hợp, vậy thì công việc này không dành cho bạn. Dù nói thế, khi một vụ điều tra liên quan đến một cô gái bị mất tích được đặt lên bàn tôi trong một chiều mưa tháng tám, tôi đã không muốn khiến nó trở thành ưu tiên của mình.

“Đừng bỏ qua vụ này, Smith.” Người phụ nữ lơ lửng phía trên tôi nghiêm nghị nói với ngón tay ấn mạnh xuống chồng giấy tờ.

Thám tử Eveline Joss đã rất nghiêm khắc với tôi từ ngày đầu tiên. Tôi không chắc điều gì đã khởi nguồn “sự ganh đua” của chúng tôi, nhưng từ giây phút chúng tôi bắt đầu trò chuyện với nhau, tôi biết rằng cô ta đã rất khó tính trong suốt quãng đời của mình. Theo tự nhiên, tôi là một người thích làm người khác phát điên, điều ấy khiến cô ta là một người rất vui khi bị chọc phá, và ngược lại khiến cô ta đặc biệt thúc đẩy tôi nhiều hơn. Nhưng lần này, tôi có thể thấy rằng cô ta không có hứng thú để chơi đùa.

“Sếp muốn anh theo vụ này ngay lập tức. Ông ấy nói nếu anh không có tiến triển gì với nó, thì ông sẽ tìm tôi, đồng nghĩa với việc tôi sẽ tìm anh.”

Tôi nhìn vào xấp giấy tờ trên bàn mình và nhanh chóc đọc qua chúng, gãi bộ râu quai nón ngắn của mình trong quá trình đọc hồ sơ. “Trẻ em mất tích? Chết tiệt, được rồi. Tôi hiểu vì sao ông ta muốn tôi vào vụ này. Nhưng lý do quái quỷ gì mà ông nghĩ rằng tôi cần một người giữ trẻ?”

Cô ta nhún vai. “Không chắc. Sếp chỉ rất nhấn mạnh rằng việc này cần phải được giải quyết.”

Khi đọc hồ sơ, tôi nhanh chóng nhận ra không có nhiều thứ để có thể làm thêm. Fay Mizuki là một cô gái mười lăm tuổi. Từ những gì tôi thấy, không có gì nổi bật, và đó là rắc rối. Tất cả những gì chúng ta còn để tiếp tục là một vài cuộc phỏng vấn với một số người quen, một số địa điểm quen thuộc, và lời khai của người nhà. Thật kỳ lạ. Tại sao một bé gái có thói quen sống tẻ nhạt lại mất tích được? Tôi không nghĩ cô ấy là một người thích bỏ nhà đi để sống độc lập, thế nên rất hiển nhiên rằng một trong hai khả năng là đúng. Mọi thứ chúng ta biết về cô ấy là sai. Hoặc cô ấy đã bị bắt cóc.

Không còn gì nhiều để có thể tiếp tục ngoài việc kết luận vụ mất tích này thuộc một trong hai kịch bản lập tức loại bỏ nhiều ngõ cụt tiềm ẩn. Và đến ngày hôm sau, tôi dự định sẽ có giải pháp để giảm xuống còn lại một trường hợp.

Tôi có thể cảm nhận sự quyết tâm bắt đầu chiếm lấy cơ thể mình. Trong sự phản hồi, tôi uống một ngụm lớn cà phê sáng ở cạnh máy tính của tôi. Khi tôi bắt đầu gõ phím điên cuồng trong khi bản thân có thể cảm nhận được nguồn cảm hứng bắt đầu khiến những nơ-ron não tôi cháy lên như cuộc đấu súng miền Viễn Tây cũ. Eveline đã từng thấy qua tôi thay đổi thái độ như thế. Ngay khi nhận ra tôi bắt đầu “chế độ làm việc” của mình, cô ta quay đi mà không nói một lời để tôi có thể tập trung vào những chi tiết. Tôi nghĩ mình có thể đã thoáng bắt gặp được thứ gì đó mà tôi nghĩ là một nụ cười nhẹ nhàng khi cô để tôi bắt tay vào công việc.

Và khi thật sự nghiêm túc làm việc, tôi tìm ra chính xác thứ tôi cần tìm. Tuyệt đối không có gì cả.Thậm chí khi tìm hiểu sâu về gia đình trực tiếp và bà con xa, vẫn không có một thông tin đáng chú ý nào. Những người này không một chút tì vết. Thậm chí không có đến một vé phạt giao thông.

Khi tôi xem lại một số hồ sơ mà tôi đã được giao một cách chi tiết hơn, tôi đã thấy một xu hướng trong những cuộc phỏng vấn ấy. Chúng đều ở những nơi mà Fay được biết thường hay lui tới, nhưng những điều tương tự được nói và thực tế là giống nhau. “Trầm tính. Nhã nhặn. Không bao giờ nổi bật so với nhóm bạn của cô ấy.” Nếu tôi không biết gì nhiều hơn, tôi thậm chí còn không biết cô ấy có tồn tại. Có vẻ như họ chỉ đang nói về một cô gái thiếu niên chung chung nào đó. Người duy nhất có thể nói nhiều hơn một chút là chủ của một nhà hàng Ý. Anh nói rằng cô ấy và gia đình đã đến nhà hàng của anh khá thường xuyên và Fay có vẻ thực sự thân thiết với bố mẹ cô ấy. Không giống như một thiếu niên điển hình, Fay đã trò chuyện với họ. Cô ấy muốn có một mối quan hệ thân thiết với những cha mẹ của mình và không bao giờ coi thường cơ hội để đi chơi với họ bằng cách sử dụng điện thoại. Giá mà tất cả bọn trẻ đều như thế, nhưng tôi lại lạc đề mất rồi.

Dù sao thì, tất cả đều là thông tin hữu ích. Tôi đã có ý tưởng Fay là người ra sao. Trong khi tôi vẫn thực hiện việc nghiên cứu các dữ kiện của mình, tôi biết mình đang tìm kiếm điều gì. Tôi đang tìm một người hay một thứ gì đó nổi bật trong một mớ những điều nhạt nhẽo.

Tuy nhiên, tôi vẫn biết rằng mình không thể làm điều ấy bằng việc chỉ nói chuyện với những người quen thấy được con người kia của cô ấy. Sáng hôm sau, tôi đang uống cà phê ấm trong văn phòng của cô hiệu trưởng Thompson.

Tôi có thể ngay lập tức biết rằng cô Thompson thuộc dạng người không thích vòng vo. Cô ấy trông như là một người có ý đồ không tốt. Chiếc lưỡi sắc bén của cô đã phản bội lại hình ảnh của một bà cô già thấp bé, gần như ngọt ngào mà người ta có thể dễ dàng nhầm lẫn với cô.

“Tôi đã nói chuyện với cảnh sát rồi. Tôi không biết vì sao anh còn đến đây.” Bà nói, vẫy tay phớt lờ tôi.

“Và tôi hiểu điều ấy cô Thompson,” tôi bắt đầu. “Nhưng tôi chỉ muốn hỏi thêm một vài câu hỏi liên quan nếu cô không cảm thấy phiền.”

Điều này hẵn đã khiến bà bị xúc phạm bởi vì bà đã ngừng gõ phím vi tính và cho tôi một ánh nhìn “Cậu có đang đùa không?” Tôi có thể nhận thấy bà đảo mắt qua những tròng kính của bà, và bà đã nói ý cuối của bà thật chậm. “Tôi. Không. Biết. Chuyện. Gì. Xảy. Ra. Cả. Tôi biết các anh rất chậm chạp, nhưng thế này thì quá rõ.”

Là một người thám tử da đen trong một khu không có nhiều người mỹ gốc Phi, bạn luôn phải chuẩn bị tinh thần cho việc người khác sẽ đối xử phân biệt với bạn, nhưng sự… “thẳng thừng” của bà đã khiến tôi mất cảnh giác.

Dù có muốn chửi thề thẳng mặt bà và nhắc lại cho bà ta biết rằng tôi không quan tâm bà có phải là một người làm ngành giáo dục hay không bởi vì tôi vẫn là một cảnh sát, tôi biết rằng mình cần thông tin từ bà. Thay vào đó, tôi chọn mỉm cười và tạo ra tiếng cười đầy giả tạo. “Nghe này cô, tôi thật sự không muốn làm mất nhiều thời gian của cô. Nếu cô nói cô không biết gì về sự biến mất của cô ấy, thì tốt thôi. Nhưng chắc chắn cô sẽ biết khi cô ấy từng mắc phải rắc rối nào đó. Có thể là một sự xung đột nào đó với một giáo viên hay bạn cùng lớp?”

Thật đáng khen, bà đã thực sự dừng lại để suy nghĩ. “Giáo viên lịch sử của trò ấy, thầy Berkley. Thầy đã có nhắc đến trò ấy đôi lần, và tôi nghĩ điều đó thật kỳ lạ vì trò ấy chưa bao giờ có vấn đều trong bất kỳ lớp học nào khác. Có lẽ thầy ấy biết điều gì đó.”

Trúng phóc. Một gợi ý để chuyển hướng ra khỏi chuẩn mực thường lệ của cô ấy. “Và khi nào thì tôi có thể gặp thầy ấy?” Tôi hỏi.

“Nếu anh quay lại trong giờ trưa, thầy ấy sẽ ở Phòng 2105.” Và bà lại tiếp tục tập trung vào máy tính của mình. Tay bà vẫy điên cuồng về hướng cửa, ám chỉ rằng bà đã hoàn thành nghĩa vụ của mình trong việc đưa tôi đi đúng hướng và rằng tôi phải để bà yên.

Tôi làm theo gợi ý và bước về phía cửa, nhưng tôi không thể ngăn bản thân mình khỏi việc dừng lại trước cửa. “Cô biết không, tôi luôn là người nhanh nhất trong lớp của mình. Mặc dù cô khi khi lúc còn trong độ tuổi ba mươi, tôi nghĩ cô cũng không nhanh như cô đã từng. Nhưng tôi tưởng tượng đó là điều cô đã hình dung ra từ nhiều thập kỷ trước.. thật bi thảm.” Và sau đó, tôi chuồn ra khỏi cửa, chỉ liếc nhìn lại để thấy vẻ tức giận tột đỉnh mà bà để lộ ra mặt.

Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, tôi trở lại để gặp thầy Berkley.

Tôi bước chậm vào trong phòng học và để ý thấy một người đàn ông thấp hơn tôi, đầu đang hói dần đang ngồi ở bàn của mình cùng với một xấp giấy được đặt ngăn nắp bên cạnh. Tôi chờ một lúc cạnh cửa, nhưng ông đã không ngừng làm việc và nhìn lên cho đến khi tôi cố tình hắng giọng mình để gây sự chú ý của ông.

“Ồ!” Ông thốt lên, kinh ngạc, giật bắn một chút khỏi ghế. “Thứ lỗi, tôi không thấy anh. Anh hẵn là ‘tên thám tử khốn kiếp’ mà tôi được bảo là cần nói chuyện với tôi.”

“Tên thám tử khốn kiếp?” Tôi cười khúc khích. “Có thể từ thứ hai đến chủ nhật, nhưng ngoài ra, tôi là người hiền nhất trái đất!”

Ông cười lớn, và bầu không khí tâm trạng có vẻ đã được nâng lên một chút. “Tôi có thể làm được gì cho anh, thám tử, ờ…?”

“Smith. Thám tử Smith.” Tôi nói, cùng lúc kéo một chiếc ghế từ bàn bên cạnh trong khi mở trình ghi chú trong điện thoại của mình. “Thầy là thầy lịch sử của Fay Mizuki, đúng không? Tôi đoán rằng thầy cũng đã nghe về tin tức của sự mất tích của cô ấy. Thầy có thể cho tôi biết thêm điều gì đáng kể về cô ấy không?”

Ông suy nghĩ một lúc. “Không, không hẵn. Fay là một học sinh giỏi. Hoàn thành tất cả bài tập, đến lớp đúng giờ, điểm tốt.”

“Toàn bộ những thứ ấy sẽ có thể cho thấy cô ấy tốt hơn cả một học sinh giỏi, đúng không? Tôi nghe theo nguồn tin của mình, cô ấy là học sinh toàn điểm A, nên chắc là phải rất giỏi.”

Ông đã nhún vai. “Tôi đoán vậy. Không có nhiều điều đáng kể khác để tách Fay tách khỏi nhóm học sinh xuất sắc.”

“Không có điều đáng kể? Vậy kể tôi biết những điều không đáng kể đi.”

“Chỉ là một số phạt kỷ luật nhỏ. Trò ấy nói hơi nhiều trong lớp, và tôi đôi lúc đã phải có những cuộc nói chuyện riêng với trò ấy về việc làm ồn trong lớp học.”

“Mọi thứ tôi đọc về cô ấy để khẳng định cô ấy là một người ít nói. Có vẻ hơi lạ khi cô ấy lại đột ngột trở thành một chiếc hộp nói trong lớp của thầy nhỉ.”

“Không phải tôi không tin anh. Nhưng mọi thứ đều thay đổi khi có bạn thân của anh học cùng lớp.”

“Bạn thân? Thầy có tên của người này không?”

“Có, là Hannah Sterling. Mười sáu tuổi, tóc dài, có tàn nhan, mắt xanh lá, tôi nghĩ trò ấy hay bơi lội với Fay trong đội water polo của trường.”

Thú vị thay, cái tên Hannah không có trong bất kỳ báo cáo nào mà tôi đã đọc. Bằng cách nào mà chúng ta lại có thể bỏ lỡ một người bạn thân? Tôi muốn hỏi thêm về vấn đề ấy, nhưng khi là một giáo viên năm mươi tuổi, thầy Berkley có vẻ như không có nhiều điều để bình luận về đời tư của những đứa trẻ này.

“Hannah Sterling?” Tôi hỏi. “Theo những gì tôi hiểu, cô ấy không phải là một ai đó mà tôi biết đang ở trong nhóm bạn chính của Fay, và cả hay thường trò chuyện trong lớp?”

“Trông hai trò ấy có vẻ rất thân với nhau trong lớp, đó là tất cả tôi có thể nói.” Ông nói. “Dù hai trò ấy có đi chơi cùng nhau ở ngoài hay không thì tôi cũng không có trách nhiệm để biết, nhưng tôi luôn nghĩ rằng hai trò ấy thân nhau.”

Giếng thông tin đang khô cạn dần. Sau một vài câu hỏi, tôi đã cảm ơn thầy Berkley về sự giúp đỡ của ông và bắt đầu trở lại xe mình. Trên đường về, tôi đã gửi tin nhắn cho những sĩ quan của mình ở sở cảnh sát để tìm thêm thông tin về Hannah Sterling. Tôi còn nhờ họ kiểm tra những người mà chúng tôi đã từng phỏng vấn để xem liệu họ có nhận ra cái tên được mô tả hay không.

Chiều đến, tôi có chính xác những gì tôi cần. Một địa chỉ và tất cả kiến thức nền tảng thích hợp để khui mở vụ án này.

Hannah thật sự có một quá khứ đáng kể. Buôn thuốc, bỏ chạy, nhiều lệnh đình chỉ từ trường, và một danh sách dài những tội vặt khác. Cô ấy là một người trẻ tuổi đang hướng sai đường. Không chính xác là ai đó bạn có thể ngờ Fay sẽ giao du. Và rõ ràng, cô ấy không phải là người mà gia đình Fay cũng không ngờ sẽ liên quan đến.

Từ một cuộc phỏng vấn nối tiếp mà một trong những sĩ quan của tôi đã thực hiện, tôi biết rằng Fay và Hannah là bạn từ trường trung học cơ sở, nhưng cha mẹ Fay đã không đồng thuận cho tình bạn ấy và đã nghĩ rằng cả hai không còn chơi chung nữa. Thậm chí bạn thân của Fay cũng không biết họ còn chơi thân với nhau.

Đây là một điều bất thường. Một điểm nổi bật trong một mớ những thứ nhạt nhẽo. Và có khả năng là chìa khóa để tìm ra Fay.

Đúng bảy giờ, tôi gõ cửa nhà cô ấy và cho họ thấy huy hiệu của mình. Vì đã thấy huy hiệu cảnh sát nhiều lần trước đó, cha mẹ của Hannah đã không quá ngạc nhiên khi tôi yêu cầu cần phải nói chuyện riêng với con gái họ.

Trong vòng vài phút sắp tới, cô gái trẻ ngồi đối diện tôi trong phòng khách, có vẻ như đang cố làm tim tôi ngừng đập với ánh mắt liếc nhìn của cô ấy. Rõ ràng, điều cuối cùng cô ấy muốn làm là nói chuyện với cảnh sát, thậm chí khi mạng sống của bạn mình đang bị đe dọa.

“Bất kể nó là gì, tôi đã không làm nó.” Cô ấy nói với một giọng nói không một chút cảm xúc. Cô ấy chỉ đơn giản khoanh tay và nhìn chằm chằm về hướng tôi.

“Chà, vậy tôi nghĩ công việc của tôi đến đây là xong nhỉ.” Tôi đùa. Không có một gợi ý cho thấy cô gái sẽ mỉm cười đáp lại. Tôi hắng giọng mình và nói tiếp, “Rồi. Xem này. Tất cả những gì tôi quan tâm là tìm Fay, và tôi có lý do để tin rằng cô có thể giúp tôi về việc ấy.”

Cô ấy cười khẩy. “Tại sao? Tôi đã không làm bất kỳ điều gì để việc ấy xảy ra. Có thể ông nên đi tìm người thật sự có trách nhiệm với chuyện ấy.”

Dĩ nhiên, tôi không thể thuyết phục được cô ấy và cần một chiến lược khác.

“Đáng hiểu. Xem này, tôi tin cô, và tôi không ở đây để gây rắc rối cho cô. Tôi chỉ muốn biết một số chuyện mà tôi không nghĩ người khác sẽ hay có thể nói cho tôi biết. Bất cứ thứ gì cô nói sẽ không được sử dụng để chống lại cô. Nhưng tôi cần sự giúp đỡ của cô.”

“Và làm sao tôi biết ông không nói thế chỉ để cạy miệng tôi?”

“Bởi vì cô có lời hứa của tôi rằng nếu cô bị bắt vì lý do gì trong tương lai, tôi sẽ đứng về phía cô để bảo vệ cô. Tôi biết cuộc sống của cô khó khăn, và điều ấy chắc chắn sẽ giúp ích cho cô khi có một ai đó ở phía cảnh sát có thể đảm bảo cho cô nếu cô chịu hợp tác cùng tôi, được chứ?”

Cô ấy nhướng mày lên, và nghĩ về điều ấy một lúc. Tôi có thể thấy lời đề nghị ấy đã thu hút được sự hứng thú. “Tôi vẫn không biết mình có thể giúp ích ra sao.”

Tôi nhanh chóng kéo trình ghi chú trên điện thoại ra và trả lời, “Tất cả những gì cô cần làm là dẫn tôi theo đúng hướng. Đầu tiên, tại sao phụ huynh của Fay không biết mối quan hệ của hai người vẫn còn là bạn?”

Cô ấy nhún vai. “Chúng tôi không thật sự quảng bá mối quan hệ ấy. Fay là một người hiền lành, còn tôi sẽ chỉ làm xấu mất hình tượng của cậu ấy khi chúng tôi bị phát hiện đi chơi cùng nhau, nhưng tôi rất quan tâm về cậu ấy, và chúng tôi có một khoảng thời gian rất vui cùng nhau.”

“Vậy ý cô là hai người đã ngầm giữ mối quan hệ bạn bè?”

“Tôi đoán thế. Chúng tôi gặp nhau mỗi cuối tuần khi cậu ấy không đi cùng những người bạn khác. Hầu hết là ở những nơi bí mật mà tôi biết trong khu vực.”

“Và những nơi ấy là đâu?”

Một nụ cười khẽ thoát ra từ cô, và tôi có thể thấy cơ thể cô dần thả lõng. “Tôi chắc chắn sẽ không nói ông biết, cảnh sát à. Tuy nhiên, nó cũng không là nghĩa lý gì. Cậu ấy sẽ không ở đấy dù gì đi nữa. Fay rất tệ về khoảng phương hướng. Thêm vào đó, cậu ấy cũng không có lý do để đến những nơi ấy khi không có tôi.”

“Dù là thế. Một người trẻ tuổi thoát khỏi cuộc sống nhàm chán thường lệ của mình. Tôi sẽ nghĩ rằng cô ấy không chỉ đến để giải trí. Tôi sẽ nghĩ cô ấy cũng sẽ tìm cô để có được ờ… những thứ… mới mẻ cho cuộc sống ảm đạm của cô ấy.”

“Ý tôi là, cậu ấy bắt đầu hút thuốc và uống rượu một ít gần đây.”

“Thật sao? Hai người là hai cô gái dưới tuổi vị thành niên. Làm sao mà hai người có được những thứ đấy?”

“Cần sa thì mua ở nhiều nơi.” Cô ấy nói với một nụ cười khẽ. “Không thể nói chính xác. Rượu thì thường được mua bởi gã mà chúng tôi hay hút thuốc cùng.”

“Một tay chơi thứ ba trong toàn bộ vụ việc,” tôi thì thầm với chính mình. Tôi ngã người về phía trước để khai thác thêm chi tiết và hỏi, “Gã mà hai người hút thuốc cùng? Cô gặp hắn ở đâu, và hắn tên gì?”

“Chúng tôi chỉ biết một số người. Tôi nghĩ tên gã là kiểu, Walter hay gì đấy? Mười bảy tuổi, cao, da trắng bệch, có quầng thâm đen dưới mắt như hắn đã không ngủ nhiều tuần. Tôi nghĩ hắn đi học ở trường gần đây.”

“Thế gã này có nói chuyện nhiều với Fay không?”

“Fay nói về gã một ít với tôi, và tôi nghĩ có một ít thích nhau thầm nhưng không là gì đáng để tôi bận tâm.”

Sau khoảng nửa tiếng hỏi thêm những câu hỏi bình thường khác và trao đổi số điện thoại, tôi rời khỏi với tâm trí đã xác định. Những manh mối đã dẫn tôi đến cậu Walter này. Một điều gì đó trong thâm tâm tôi nói rằng tôi biết chính xác Fay đang ở đâu, bằng cách này hay cách khác, tôi sẽ lấy được thông tin từ cậu ta.”

Ngày hôm sau, sở cảnh sát nhột nhịp thi nhau viết báo cáo và truy lùng thông tin cho vụ điều tra của tôi về danh tính của cậu nhóc này. Nhưng chỉ dựa vào một cái tên và mô tả mơ hồ thì không đủ. Không có bất kỳ thứ gì trong ngân hàng dữ liệu của chúng tôi đã hữu ích, và tôi đã e sợ rằng mình phải đích thân nhìn vào từng hồ sơ của từng đứa trẻ với tên bắt đầu bằng W trong khu vực.

Chán nản, tôi quyết định bước ra ngoài để nghỉ mệt, nhưng trước khi tôi kịp ra đến cửa, tôi đã gặp thám tử Joss.

“Smith!” Cô ta nói với giọng điệu hơi gượng ép. “Vụ án của anh đến đâu rồi? Đã hai ngày trôi qua, và anh biết họ nói gì trong suốt 48 tiếng không. Anh không đang lười nhác đó chứ?”

Tôi lắc đầu và giơ hai tay lên. “Tôi đang có tiến triển. Tôi nghĩ tôi đang đến gần hơn. Chỉ cần thêm một chi tiết nhỏ cần được giải, và sau đó, tôi có thể bắt đầu cuộc đua.”

Cô ta tựa người vào tường và nhấp một ngụm cà phê. “Ồ? Đó là gì?”

“Một cậu nhóc nào đó tên Walter. Mười bảy tuổi, cao, da trắng, tóc đen, có quầng thâm ở mắt. Và rõ ràng thì, cậu là người địa phương, nhưng tôi không thể tìm ra cậu ấy.”

Cô ta suy nghĩ một lúc và búng tay. Không nói một lời, cô ta chạy đi. Một vài phút sau, cô ta trở lại và ra hiệu cho tôi đi theo.

Một vài sĩ quan cảnh sát đang ngồi cạnh máy tính với một ảnh của một chàng trai trẻ trông có vẻ mệt mỏi.

“Đây có phải là người anh đang tìm, thám tử?” Viên cảnh sát trẻ hơn hỏi với giọng của dân New York. “Chúng tôi đã nhận được một vài cuộc gọi về cậu ta trước kia. Cậu ta đã bỏ nhà đi vài lần, và chúng tôi đã phải hộ tống cậu ta về. Không gì hơn, tuy nhiên. Walter Crane là tên họ đầy đủ.”

Với hy vọng đó là người tôi đang tìm kiếm, tôi chụp bức ảnh của cậu ta và gửi cho Hannah. Trong vài phút tôi đã nhận được một tin nhắn xác nhận đó chính là Walter mà tôi cần tìm.

Mắt tôi mở to khi đọc tin nhắn của cô ấy. Ngay lập tức, tôi chộp lấy địa chỉ trường học của Walter từ những viên cảnh sát ở bàn máy tính và phóng nhanh ra khỏi cửa chính, la lớn rằng tôi nợ họ rất nhiều trong khi chạy ra khỏi cửa.

Tôi đã lái xe từ sở cảnh sát đến trường trong thời gian kỷ lục. Trong khoảnh khắc chỉ vài giây, tôi đã yêu cầu hiệu trưởng triệu tập Walter và ngồi cùng cậu ta trong phòng riêng.

Thoáng nhìn, tôi có thể thấy cậu ta lo lắng. Tôi không cần phải nói tên của Fay để cậu có thể biết chính xác lý do chúng tôi ngồi đối diện nhau.

Không nói một lời, tôi muốn cậu ta biết rằng tôi đang đánh giá cậu. Nhưng đã quá rõ rằng tôi không cần phải làm gì để làm cậu ta cảm thấy bị đe dọa. Như Hannah đã nói, trông cậu ta như đã không ngủ trong nhiều tuần. Cậu ta gầy, nồng nặc mùi thuốc lá, và gặp khó khăn để nhìn vào mắt tôi. Nhưng ngoài vẻ bề ngoài luộm thuộm, quần áo rộng thùng thình, và làn da trắng bệch là một cậu bé rõ rệt đang gặp khó khăn với một thứ gì đó khá nghiêm trọng. Không có vết bầm để cho thấy cậu bị bạo hành, nhưng đấy không nghĩa là mọi thứ đều ổn. Dù gì thì, có điều gì đó rất sai.

“Cháu… không biết nguyên nhân vì sao cháu ở đây.” Cậu sợ sệt nói.

Tôi không có tâm trạng để chơi đùa. “Này, nhóc. Một cô gái đang bị mất tích, và tôi có lý do để tin rằng cậu biết điều gì đấy.”

“Tại sao là cháu?”

Tôi thở dài. “Nói cho tôi biết cách mà cậu quen với Hannah Sterling. Đừng nói dối. Tôi đã giao tiếp với đủ người để biết sự thật rồi, và tôi thề nó sẽ rất tệ cho cậu nếu cậu bắt đầu dắt mũi tôi.”

Cậu ta tin lời hăm dọa được thổi phồng ấy. “Được rồi! Được rồi! Nó bán thuốc cho cháu.”

“Thuốc gì?” Tôi hỏi nhấn mạnh.

“Ờm.. chỉ là cần sa.” Cậu ta trả lời yếu ớt.

“Cậu có từng hút cần sa với Hannah?”

“Đôi khi, có. Tại sao?”

“Còn có ai khác ở đó không? Và nếu có, tên người đấy là gì?”

“Có, một cô gái tên Fay.”

Trúng phóc. “Cậu có bao giờ trò chuyện với Fay ngoài việc hút cần sa với Hannah không?”

Cậu ta bắt đầu cứng họng. Tay ngo ngoe một hồi, và tôi có thể thấy cậu đang do dự có nên khai thật hay không.

Tôi nhận ra mình có thể đã thúc đẩy quá trớn và đã kéo lùi bầu không khí căng thẳng một chút. “Nghe này, Walter. Tôi biết việc này khó, và tôi không muốn cậu lo lắng về việc gặp rắc rối hay gì.” Tôi nghiêng người sát hơn và đặt tay lên vai cậu. “Nhưng, bây giờ, tôi không quan tâm những điều khác. Tôi chỉ cần biết Fay đang ở đâu. Xin hãy giúp tôi.”

Cậu ta lắc đầu. “Chú không hiểu, cháu… chú sẽ không tin cháu.”

Tôi ngã người vào ghế và nói với giọng điệu bớt gay gắt hơn, “Hãy thử kể tôi nghe. Mọi thứ, từ lúc bắt đầu.”

Cậu hít sâu một hơi rồi thở dài thật chậm và gật đầu. “Cháu đang đối mặt với một số… Điều. Không. Một… thứ gì đó. “Thứ” này đã làm cháu mất ngủ nhiều tháng. Cháu đang rất sợ. N…nó nói nó sẽ mang cháu về nhà nó cũng như những người khác nếu cháu không cho nó một thứ khác để thế chỗ cháu. Nó đến thăm cháu hàng đêm. Cháu biết nó đang đến gần hơn và gần hơn để bắt được cháu. Nó luôn nhắc nhở cháu mỗi ngày chết tiệt về thứ nó muốn. Cháu bắt đầu mua cần sa từ Hannah để có thể ngủ ngon, và đó là lúc cháu gặp được Fay. Cậu ấy là một cô gái hiền lành, chỉ là rất ngây thơ. Cháu có thể cảm nhận rằng cậu ấy thích cháu một chút. Và cháu… cháu đã lợi dụng điều ấy. Cháu rất có lỗi vì đã làm thế, nhưng cháu cần một ai đó để thế chỗ cho mình. Cháu bảo cậu ấy rằng cháu biết một nơi rất hay mà cả hai có thể đến chơi, và cháu đã chở cậu ấy đến nơi ấy, và đó là nơi chú sẽ tìm thấy cậu ấy… Ở nhà của nó. Cháu thề là cháu chưa từng làm hại cậu ấy, nhưng chú phải tận mắt chứng kiến.”

Tôi không hiểu cái quái gì cả. Tôi không thể biết liệu Walter đang thú nhận mưu sát hay không, có thể cùng với một đồng phạm hay liệu cậu có đang gợi ý đến một điều gì khác hoàn toàn. Tôi chắc chắn thậm chí đã không nhận ra mình đã bị lạc trong suy nghĩ bao lâu trong lúc ghi chú bởi vì trước khi tôi kịp nhận ra, cậu nhóc đã nghiêng người qua lại, khóc lóc về việc cậu biết lỗi đến nhường nào.

Tôi đã cố trấn an cậu ta nhưng bất thành. Điều tốt nhất tôi có thể làm là chờ cho cơn hoảng loạn của cậu qua đi, nhưng ngay cả khi đó, cậu ta đã tuyên bố một cách sâu sắc về việc chưa hề làm tổn thương Fay và rằng cậu ta chỉ đang làm những gì có thể để sống sót. Cậu nhóc đã không khỏi hoảng hốt, và đột nhiên, bộ dạng của cậu trở nên có ý nghĩa hơn. Đó là hậu quả của sự căng thẳng và tôi phải nói, căng thẳng tột độ.

Cuối cùng, tôi cũng đã có được địa chỉ của nơi ấy và thông tin liên lạc của Walter, bảo rằng tôi sẽ liên lạc sau. Trên đường ra khỏi trường học, tôi đã dành vài phút để thuyết phục hiệu trưởng rằng cô cần phải gửi Walter về nhà hôm ấy. Vì lý do nào ấy, cậu ta vẫn chỉ là một cậu bé vị thành niên đang trải qua rất nhiều áp lực. Tôi không hề e ngại về việc đưa cậu ta ra trước công lý nếu và khi thời điểm đến, nhưng tôi cũng cảm thông cho bất cứ điều gì mà cậu đang phải trải qua.

Cô hiệu trưởng dường như đã tôn trọng đề xuất của tôi, nhưng tôi không chắc liệu cô thực sự có ý định thực hiện hay không.

Dù sao thì, đó không phải là mối lo hàng đầu. Trong lúc này, đích đến của tôi cách xa bốn mươi lăm phút lái xe, và không có gì sẽ cản được tôi đến được đấy.

Tôi nhảy vào trong xe và đốt bánh cao su về hướng địa chỉ kia. Sự tập trung của tôi không hề vơi khỏi mặt đường trước mặt, và tâm trí tôi đã quyết tìm cho được Fay, không một chút xao nhãng nào xâm nhập vào bộ não của tôi.

Khi đến một căn nhà đổ nát ở giữa một mảnh đất hoang giữa chốn đồng không mông quạnh, tôi thực sự e ngại điều tồi tệ nhất. Bởi vẻ ngoài của nó, nó là một ngôi nhà trang trại hai tầng. Tôi đã ở trong ngành đủ lâu để biết khi không có bất cứ thứ gì trong phạm vi nhiều dặm quanh đó, nó sẽ là một nơi hoàn hảo cho một vụ mưu sát.

Dù đã đứng cách một khoảng vừa phải từ nhà nông trại cũ ấy, tôi có thể ngửi thấy mùi hăng hắc từ nó. Khi tôi bước đến gần hơn, mùi hôi thối càng bốc lên nồng nặc hơn.

“Cái quái gì thế này?” Tôi nghĩ thầm khi bước đến cửa. Chỉ cần một cú đẩy nhẹ để nó mở ra. Nhưng những gì tôi chứng kiến ở bên trong, tôi… Chúa ơi, thật khủng khiếp.

Ánh sáng từ bên ngoài đổ vào qua nhiều lỗ thủng trên tường nhà trang trại, chiếu sáng nhiều xác chết khác nhau rải rác xung quanh. Hầu hết là động vật, nhưng một số thì không thể nhầm lẫn được là của con người, và đa phần đều rất trẻ.

“Tên bệnh hoạn khốn nạn nào lại có thể gây ra được điều này?” Tôi nghĩ. Tôi rút súng và la lớn để bất kỳ ai trong nhà bước ra thật chậm và giơ tay lên. Tôi chờ khoảng ba mươi giây, không có động tĩnh gì trong nhà. Tôi lại la lớn, và lại không có hồi đám. Nhưng mặc cho sự yên tĩnh, tôi biết rằng tôi đã không một mình ở đó.

Cho đến tận hôm nay, tôi không biết thế lực nào đã khiến tôi nhìn lên. Nhưng, tôi đã có cảm giác không ngừng thôi thúc tôi nhìn lên. Trong một lúc, tôi nghĩ mình đã thấy một thứ gì đó trông như là một con nhện bốn chân khổng lồ đang bò nhanh từ trần nhà vào một trong những căn phòng trên tầng hai. Bộ não của tôi không thể xử lý những gì tôi vừa chứng kiến. Nếu đó là một con nhện, nó dễ dàng dài như một con gấu Bắc Cực. Nó phải cao ít nhất chín feet, với các chân dễ dàng khớp với chiều dài cơ thể của nó. Nhưng càng nghĩ, tôi càng có nhiều câu hỏi, nhện gì mà có làn da mịn màng với cái đầu với mái tóc đen dài của con người cơ chứ?

Chĩa súng về phía trước, tôi chạy lên những bước thang nguy hiểm cũ kĩ và theo thứ ấy vào trong phòng mà tôi đã thấy nó chui vào. Thứ đứng trước mặt tôi chắc chắn không phải là một con nhện. Mà là một người phụ nữ.

Bà đúng là cao gần xấp xỉ chín feet mà tôi đã dự đoán khi tôi kịp nhìn thoáng qua. Cơ thể bà gầy guộc với làn da xám xịt buông thõng và cánh tay kéo lê sau lưng trên mặt đất. Nhưng nó không chỉ là tỉ lệ bất khả thi của bà đã khiến tôi kinh hãi đến tận xương tủy. Nó chính là khi nhìn vào khuôn mặt không mắt và đôi môi căng mọng của bà. Các góc của đôi môi ấy rũ xuống qua xa cằm tạo nên một gương mặt mếu máo biến dạng vĩnh viễn. Trong miệng bà, có vẻ như bà đang ngậm một thứ gì đó mà tôi nghĩ là một đầu lâu trông như một viên kẹo mút cỡ lớn. Chiếc lưỡi dài màu xám của bà đang quấn hoàn toàn xung quanh nó, và nước bọt sền sệt, trắng đục chảy ra từ miệng bà khi bà di chuyển nó xung quanh. Tôi đã muốn nôn mửa khi vừa nhìn thấy bà.

Cơ thể tôi bị đông cứng vì sợ hãi. Tôi đã không biết phải làm gì hay phản ứng ra sao. Trong một khoảnh khắc, chúng tôi chỉ nhìn chằm chằm vào nhau cho đến khi tôi nghe thấy âm thanh rên rỉ. Mắt tôi nhanh chóng đảo từ người phụ nữ đến nơi bắt nguồn của âm thanh ấy. Ở cùng phòng là một cô gái trẻ. Người mà tôi có thể nhận ra. Fay Mizuki. Cô ta đang nằm trên sàn, mắt trợn trắng. Trông có vẻ như cơ thể cô đang bị bao phủ bởi bùn đất. Tôi cuối cùng đã tìm ra cô ta. Nhưng tôi biết thứ kia sẽ không dễ dàng để tôi mang cô ta đi.

Tôi phải quyết định thật nhanh. Bây giờ hoặc không bao giờ. Tôi bắn nhiều phát đạn về thứ ấy và phóng nhanh đến Fay để ẵm cô bé lên và chuồn khỏi nơi ấy. Nhưng chỉ khi vừa bước vài bước về phía trước, tôi đã bị hất ngược về sau và lưng đập xuống sàn. Mặc dù hình hài cơ thể trông như thiếu thốn cơ bắp, bà ta cực kì khỏe. Tôi đã cố quờ quạng tìm súng của mình, nhưng bà ta đã chộp được nó từ nơi nó rơi xuống cạnh tôi và ném nó vào trong một góc tối. Giờ đây, tôi hoàn toàn không còn khả năng tự vệ.

Khi tôi kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, tôi cảm nhận được những ngón tay lạnh như băng của người phụ nữ quấn chặc vòng quanh cổ mình. Bà ta mang tôi xuống lầu một và dập tôi vào bức tường ván gỗ mục. Tôi cố gắng thở chống chọi với sức mạnh của bà, và khi tầm nhìn tôi bắt đầu mờ đi, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt sưng húp xám xịt của bà đưa đến gần tôi.

Hai từ bà thốt ra qua hơi thở mục rửa với giọng nói nặng nề đã khiến tôi rợn mình thấu xương. “Cút. Đi.” Tôi biết rằng bà sẽ không lặp lại. Và trên thực tế, tôi cũng không muốn phản đối điều ấy. Tôi nhìn thoáng về phía phòng trên lầu hai và thấy Fay đang nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.

Và tôi đã làm gì? Tôi muốn nói rằng tôi đã ở lại, và như một cảnh sát, tôi đã chiến đấu anh dũng để làm điều đúng đắn. Nhưng không. Nhìn lại vào hình hài đang sừng sững trước mặt tôi và tôi… tôi đã bỏ chạy. Tôi bỏ chạy như một tên hèn nhát với cái đuôi giữa hai chân của hắn.

Cảm giác sợ hãi trong phút giây ấy và “vật” đáng bị nguyền rủa kia đã quá nhiều đối với tôi. Tôi thậm chí đã không màng nhìn lại ngôi nhà trang trại ấy cho đến khi tôi khóa xe và an toàn ở bên trong để gọi chi viện. Sự tuyệt vọng trong giọng nói của tôi khi tôi cầu xin họ cứu tôi khỏi con quái vật ấy hiện rõ.

Phải mất một lúc để họ đến nơi. Và trong khi ấy, tôi đã cố xử lý chuyện quái gì đã vừa mới diễn ra.

Khi những sĩ quan khác đến, tôi đã kể lại chuyện gì đã xảy ra, và họ chỉ có thể nhìn tôi trong sự khó tin. Khi tôi nhận ra họ đã không tin tôi, tôi bảo họ chỉ việc bắn vào bất kỳ thứ gì di chuyển ngoài cô gái.

Tôi quan sát khi họ tiến vào trong nhà, nhưng tôi không thể cảm thấy nhẹ nhõm. Một lúc sau, tôi thấy một chiếc xe quen thuộc tấp vào bên cạnh và một giọng nói nghiêm nghị hét lên tên tôi.

Ngoảnh mặt lại nhìn hình dáng to lớn phía sau, tôi hỏi, “Sếp? Ông làm gì ở đây?”

Ông lần mò trong túi một lúc và rồi rút ra một chiếc bật lửa và điếu thuốc, châm lửa đốt khi ông trả lời. “Tôi muốn tận mắt chứng kiến chuyện này. Anh trông thật thê thảm, Smith. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Những hồi tưởng về điều khủng khiếp đó lướt qua tâm trí tôi, và tôi lắc đầu, đẩy lùi những suy nghĩ ấy. “Tôi đã tìm thấy cô gái, và ờ… một cái gì đó khác. Hãy nhìn xem, mọi thứ sẽ có trong báo cáo của tôi vào ngày mai. Nhưng khi các sĩ quan giết được bất kỳ thứ quái quỷ gì ở bên trong, ông cần phải tận mắt chứng kiến.”

Ông nhìn chằm chằm vào tôi một lúc trong khi hút điếu thuốc trên tay. Tôi không thể đọc sắc mặt của ông. Tất cả tôi biết là vẻ mặt ấy không phải là sự khó tin mà là một điều gì đó khác? Tội nghiệp? Tôi sẽ không bao giờ biết được. Dù sao thì, ông đã đánh bật nỗi sợ hãi của tôi và chỉ đơn giản nói: “Về nhà đi, Smith. Chúng tôi sẽ giải quyết mọi việc từ đây. Anh đã làm việc chăm chỉ và có vẻ như anh cũng hơi mệt rồi. Thám tử Joss sẽ đến hiện trường sớm để giải quyết mọi đầu mối.”

Tôi đã bị sốc và nhận ra mình to tiếng hơn dự tính, “Cái gì? Không! Tôi cần phải chứng kiến mọi thứ khi nó kết thúc! Tôi cần phải chắc rằng cô bé vẫn ổn!”

Ánh mắt của ông ám chỉ rằng ông sẽ không muốn cãi nhau với tôi. “Không, Smith. Anh cần phải về nhà. Chúng tôi sẽ lo liệu mọi thứ. Anh có lời hứa của tôi.”

Tôi muốn chống đối lệnh ấy. Tôi muốn thét và la lớn rằng nó thật nhảm nhí, nhưng tôi biết vị trí của mình, và tôi biết tôi không có quyền hạn để áp đặt vấn đề. Trong lưỡng lự, tôi trở lại vào xe và lái đi trong sự hờn dỗi cả thế giới.

Đêm ấy thật tệ. Tôi không thể ngừng nghĩ về con quái vật mà tôi phải đối mặt hay cuộc đối thoại với Walter mà giờ đây hoàn toàn sáng tỏ. Thứ ấy đang săn đuổi cậu ta. Và nó đủ thông minh để cậu phải tìm một ai đó để thế chỗ cho cậu. Tôi cũng sẽ không thể ngủ nếu biết rằng thứ ấy sẽ đến tìm tôi. Quỷ thần ơi, điều ấy cũng có thể giải thích cho nguyên do cậu bỏ nhà đi. Cậu ta có lẽ đã cố thoát càng xa càng tốt khỏi nó. Thế nhưng, cậu ta biết rằng sẽ không thể cho đến khi hoặc nó bắt cậu hoặc cho đến khi nó bắt một ai đó khác. Nhưng tại sao? Tại sao không bắt cậu nhóc ấy? Tại sao lại quan trọng là ai nếu nó chỉ là để thỏa mãn cơn đói? Nó có muốn đùa giỡn với người khác? Nó có tâm lý bệnh hoạn song hành với bộ dạng thậm chí còn bệnh hoạn hơn của nó? Tôi ước gì mình biết được.

Ngày hôm sau, tôi cố gắng giữ tinh thần bình thường thoải mái. Buổi sáng của tôi vẫn ổn, mặc dù đôi lần tôi cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến cảnh người phụ nữ ấy tìm được đến nhà tôi.

Tôi ném bản thân mình vào công việc trong ngày tiếp theo. Hoàn thành báo cáo của mình trong thời gian kỷ lục. Tôi muốn tận tay giao nộp cho Cảnh Sát Trưởng để có thể hỏi ông về kết quả những gì xảy ra trong ngày hôm trước. Nhưng để đáp lại, ông đơn giản yêu cầu tôi đóng và khóa cửa lại.

“Ngồi xuống đi, Smith.” Ông bình thản nói. Và tôi đã ngồi xuống. “Nhìn này, tôi cảm kích những việc anh đã làm. Anh là một cảnh sát tốt. Tốt kinh khủng. Nhưng đây sẽ là những gì xảy ra. Tôi biết anh. Anh là một người trung thực. Anh muốn làm mọi thứ theo cách đúng. Và báo cáo của anh sẽ phản ánh đúng điều ấy. Đúng không?”

“Tôi… vâng,” tôi trả lời thận trọng.

“Tôi tôn trọng điều ấy. Nhưng báo cáo này trên bàn tôi không tồn tại.” Ông kéo ra một xấp giấy từ trong hộc bàn. “Đây chính là bản báo cáo mà anh đã email cho tôi hôm nay và giao tận tay. Nó ghi rằng anh đã đối thoại với Walter. Cậu ta khai rằng Fay đã thử loại thuốc mới, tìm một nơi để sử dụng chúng, bị sát hại bởi một kẻ hành hung ẩn danh, và rằng ngôi nhà trang trại bà ta sử dụng đã bị thiêu rụi. Có lẽ là do vô tình bởi một kẻ vô gia cư lang thang. Nghe có vẻ thực tế hơn, nhỉ?”

Ông ta đang cố nói gì với tôi vậy? Máu tôi sôi lên sùng sục, và phải mất hết sức mình để không nhảy vồ lấy ông ta và đấm vào mặt ông. “Thưa sếp, đó không phải là những gì đã xảy ra. Cô gái vẫn còn sống khi tôi tìm thấy cô ấy. Còn có những sĩ quan khác đã vào trong để giải cứu.”

Ông ta gật đầu. “Rồi sao nữa, Smith? Họ vào đấy chiến đấu với một con quái vật bóng đêm như những siêu anh hùng?”

“Ông đã ở đó! Không thể nào mà họ không thấy được! Không có cách nào mà ông không thấy được!” Tôi bắt đầu rạn nứt.

Ông thở dài và ngã người ra sau ghế. “Tôi đã ở đấy, và tôi đã thấy rất nhiều. Nhìn này. Đúng là sẽ không tốt cho cả hai ta khi nói dối. Smith, có… những thứ ở ngoài kia. Những thứ mà chúng ta hoàn toàn không có khả năng để đối phó.”

“Vậy nên chúng ta bỏ chạy và trốn tránh?” Tôi cáu gắt.

“Không phải là những gì anh đã làm sao?” Ông đáp trả bình thản.

“Tôi…” Ông ta nói đúng. Những câu từ của ông sắc bén như một mũi dao xát muối đâm vào ruột gan tôi. Tôi còn có thể nói được gì nữa? “Nhưng đấy không phải là những gì chúng ta làm. Tôi đã sai.”

Ông thở dài thành tiếng. “Cứ xem như người ta tin lời chúng ta. Chúng ta không sống trong một thế giới nơi mà bất cứ ai cũng có thể chấp nhận những thứ chúng ta va phải trong bóng tối là thật ngay cả khi ta khẳng định chúng là thật. Chúng ta sẽ bị xem là những kẻ điên không làm tròn bổn phận của mình. Nhưng hãy giả dụ rằng điều ấy không xảy ra. Chúng ta sẽ tiếp tục ra sao từ điểm ấy? Bắt một ai đó như ả ta? Giam ả vào tù cùng với những phạm nhân khác? Smith, anh nghĩ việc thiêu rụi ngôi nhà kia giết được ả sao? Chết tiệt, không hề! Nó chỉ có thể đuổi ả đi thôi. Chúng ta thật sự không có khả năng để đương đầu với những thứ như thế. Vậy bước tiếp theo tốt nhất là gì? Chặn sự hoảng loạn. Chuyển những thứ ấy đến nơi kín đáo hơn nếu ta có thể nhưng ngoài ra thì tiếp tục hoạt động như thể mọi thứ vẫn bình thường và bước tiếp. Chúng ta chỉ có thể tập trung vào tội ác thật sự mà chúng ta có thể đối đầu.”

Tôi cạn lời. Ông cảnh sát trưởng chết tiệt của tôi đang cố bảo tôi chỉ việc quên đi sự thật rằng một gia đình đã mất đứa con gái của họ chỉ vì ông không nghĩ rằng sẽ có giải pháp mà chúng tôi có thể làm để giúp đỡ. Điều duy nhất còn lại là hỏi, “Ông đã biết ngay từ đầu?”

Ông im lặng một lúc rồi nói. “Tôi đã có linh cảm. Tôi đã thấy những trường hợp như thế trước kia. Sau khi liên lạc với những quận khác về những vụ mất tích tương tự, mọi dấu hiệu đều chỉ ra có lẽ vụ này cũng thuộc cùng một nhóm. Khi nhận được cuộc gọi đầy sợ hãi của anh, tôi muốn đích thân xác nhận. Smith, anh đã làm rất tốt. Điều này là một vấn đề mà chúng ta đã cần phải làm rõ. Và tôi…”

“Và khi ả xuất hiện trở lại?” Tôi gián đoạn.

“Khi đó chúng ta sẽ tìm cách khác, tôi đoán. Xem này, anh sẽ được giao những vụ án dễ hơn trong một lúc. Anh xứng đáng được nghỉ giải lao, và tôi không muốn anh phải chứng kiến những thứ ám ảnh, thậm chí là theo chuẩn thông thường, trong một lúc. Nhưng tôi yêu cầu anh phải nương theo trong vụ này. Hãy tin tôi.”

Không nói một lời, tôi gật đầu rồi bước ra. Tôi chưa bao giờ nói bất cứ thứ gì với bất cứ ai. Tôi thậm chí chưa bao giờ nhắc về nó với những cảnh sát mà tôi biết đã có mặt ở đấy.

Nào ngờ, cuối cùng tôi lại trở thành một người đáng tin cho những vụ án thuộc thể loại này. Một ai đó đủ giỏi để điều tra và đủ tin tưởng để không hó hé gì. Điều ấy thật khó để sống cùng. Khi biết phần ghê tởm và thẳng thừng đáng sợ của thế giới chúng ta. Những quái vật mà chúng ta sống cùng hằng ngày làm những điều khủng khiếp, khi những con người đang giữ lời thề bảo vệ chúng ta chỉ đứng ngoài lề và không thể làm gì. Đó là một nguồn mâu thuẫn đáng kể và cuối cùng đã khiến tôi rời khỏi lực lượng.

Nhưng những câu chuyện này sẽ luôn ở cùng tôi. Mãi mãi in hằn trong ký ức như những khoảnh khắc thực sự định nghĩa cuộc đời của tôi. Khi thời điểm đến, tôi sẽ chia sẻ thêm những câu chuyện khác, nhưng bây giờ, bạn hãy nhớ rằng, khi bạn nghe thấy một thứ gì đó lạ vào ban đêm, đừng suy nghĩ rằng nó sẽ không thể với tới và kéo bạn đi mất. Hãy bảo trọng.

Phần 2

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *