Tôi Điều Tra Những Vụ Án Rùng Rợn (p4) – Đầu Búa (2/2)

sewer
Đầu Búa (phần 2)

Khi chúng tôi đến hiện trường vụ án, một đoàn cảnh sát đang vây quanh tấp nập. Vì sự thật rằng án mạng này xảy ra tại ranh giới pháp lý của chúng tôi, cảnh sát của thành phố hàng xóm cũng đã xuất hiện. Họ đang thực hiện cuộc điều tra của riêng họ trong khi mọi người đang cố quyết định vụ án mạng này thuộc quyền điều tra của thành phố nào.

Nhìn qua một đại dương của những gương mặt, một, trong số chúng, đã nổi bật đối với tôi. Trong hầu hết những vụ án khác, tôi có lẽ sẽ tiến đến bên anh ta với một nụ cười hay một câu nói đùa để làm tan biến bầu không khí nặng nề. Nhưng khi đối mặt với người đàn ông này bây giờ, tất cả những gì tôi có thể hỏi bằng giọng điệu nghiêm túc, “Chuyện quái gì đang xảy ra?”

Thám tử Michael Christian nhìn tôi rồi chỉ đơn giản trả lời, “À, Smith. Vụ này tệ lắm. Gần như là tác phẩm của Ác Quỷ vậy.” Anh ta đề nghị Sĩ quan Ryan cùng tôi đi theo vào trong ngôi nhà để điều tra thi thể.

Cảnh tượng ấy thật kinh hoàng. Điều đầu tiên đáng ghi nhận chính là cửa ngôi nhà đã bị sấp. Trông như ai đó đã dùng một gậy đánh bóng chạy khổng lồ để làm thủng một tấm gỗ dày và để lại một cái lỗ to đến nỗi đủ để một người lớn có thể len vào.

Chúng tôi đã phải rất cẩn thận để không giẫm phải những món đồ lặt vặt nằm rải rác khi tiến sâu hơn vào nhà. Thám tử Christian đã đưa ra giả thuyết về việc cảnh này trông như một vụ cướp, nhưng anh ta không chắc lắm.

Khi chúng tôi đến phòng ngủ trên lầu và phải đối mặt với cảnh tượng cơ thể một người mẹ và đứa con của cô bị xé tơi tả, điều này trở nên rõ ràng rằng đây là một điều gì đó sâu sắc hơn nhiều.

Tôi sẽ không phí thời gian nhiều để nói về chi tiết của cảnh này, nhưng khi so sánh nó với Ernie Garrison thì cả hai đều tương đồng. Tôi nghĩ Thám tử Christian sẽ bắt đầu nói như kiểu đây là một vụ giết người trả thù rằng ai đó đã cố tình biến nó thành một vụ cướp và giết. Nhưng tôi tôi đã thật tình bỏ ngoài tai sau câu nói đầu tiên của anh ta.

Tôi thấy bản thân mình đang bị lạc trong suy nghĩ. Cảm giác như toàn bộ thế giới bị tối sầm lại, và những điều duy nhất hiện hữu ngoài bản thân tôi là hai cơ thể nhìn chằm chằm lên tôi và hỏi, “Tại sao? Tại sao tôi không thể phá vụ án này sớm hơn? Tại sao họ phải trở thành nạn nhân chỉ vì tôi bất tài? Tại sao tôi không đủ giỏi để thay đổi mọi thứ một lần trong đời tôi và đảm bảo được thế giới sẽ thật sự trở nên an toàn hơn cho họ?”

Mồ hôi tụ lại trên trán tôi, và cảm giác như tất cả không khí đang từ từ bị hút ra khỏi căn phòng. “Tại sao? Tại sao? Tại sao?” Tôi đang chìm trong một biển của những câu hỏi mà không có khả năng để ngoi lên.

Và tôi một giọng nói mới cất lên. Tôi cảm thấy một bàn tay trên vai mình, giúp tôi ngôi lên mặt nước. Và chậm rãi, tôi bơi ra khỏi sự tăm tối của tôi.

“Anh có sao không?” Giọng nói bình yên ấy hỏi.

Tôi quay lại và thấy Sĩ quan Ryan với vẻ mặt lo lắng sâu sắc. Thám tử Christian đáng đứng bên cạnh cậu ta, nhưng tất cả hiện rõ trên vẻ mặt của anh ta là sự bối rối.

“Ừm…” Tôi trả lời. “Tôi chỉ cần không khí trong lành.” Tôi bước ra khỏi ngôi nhà với Sĩ quan Ryan theo sát ở phía sau tôi.

Tôi đã đến được nơi để tách mình ra khỏi sự điên loạn của cảnh tượng giết chóc ấy. Tôi đã phải vật lộn để có thể lấy lại được bình tĩnh, và Sĩ quan Ryan đã thấy rõ điều ấy qua ngôn ngữ cơ thể của tôi.

“Sao vậy? Anh đã không hoảng đến thế khi ở hiện trường trước đó.” Cậu ta hỏi.

“Tôi không biết. Có lẽ là do những căng thẳng từ trước giờ đã bắt kịp tôi. Cảm giác như mọi thứ đã đổ sầm lên tôi cùng lúc.” Tôi nói.

Cậu ta đã không tin. “Smith, có gì đó mà anh chưa nói cho tôi biết không?

Tôi thoáng nhìn cậu ta nhưng vẫn giữ im lặng.

Cậu ta thở dài. “Tôi thật sự không biết nó là gì nhưng toàn bộ tình huống này cảm thấy rất khác, anh biết không? Kỳ lạ hơn những vụ trước đây mà chúng ta cùng làm việc.” Cậu ta tựa người lên một thân cây, đặt sự chú ý của mình về phía khu rừng ở phía trước chúng tôi. “Anh có biết là vợ tôi đang mang thai?”

“Cái gì? Không, tôi không biết. Điều này thật tuyệt. Chúc mừng cậu.”

“Phải, tôi rất vui vì điều ấy. Tôi luôn muốn được làm cha. Nhưng điều ấy đã làm tôi suy nghĩ rất nhiều.”

“Như thế là tự nhiên mà đúng không?” Tôi hỏi. “Tin tôi đi, những người sắp được làm cha luôn cảm thấy có nhiều tâm tư. Nhất là khi ta ở trong ngành này.”

“Nhưng nó là điều đấy đấy. Sau khi chạm trán với tên Ẩn Sĩ và những cuộc mạo hiểm mà chúng ta cùng trải qua, tôi nghĩ tôi phải nên nghĩ đến sự an toàn của mình. Làm cảnh sát là đúng nhưng điều này? Có một câu hỏi thật sự cần được hỏi rằng chúng ta chấp nhận đi xa đến đâu.”

Tôi nhướng mày lên. “Ý cậu là sao?”

Cậu ta nhún vai. “Ý tôi là, tôi muốn được thấy bước đi đầu đời của con mình. Tôi muốn được thấy nó nói từ đầu tiên, tốt nghiệp, đám cưới, vân vân. Và anh biết không? Tôi cũng muốn được thấy điều ấy. Tôi muốn thấy con cái của chúng ta cười đùa với nhau. Tôi muốn con anh đến để hỏi lời khuyên nhủ từ tôi và ngược lại. Trời ạ, tôi đã thấy sự cố gắng đến nhường nào của anh để đảm bảo cậu bé Lucas kia an toàn. Anh có một bản năng làm cha, và tôi muốn thấy nó khi anh có con. Nhưng nó làm sao trở thành hiện thực được khi ta cứ mãi đuổi theo ma quỷ?”

Cậu ta nói có lý. Tôi đã không có một câu trả lời tốt hơn ngoài “Khó thành hiện thực, tôi nghĩ.”

“Phải… số lần thoát khỏi những tình huống ấy là có giới hạn.” Cậu ta nói. “Bất kể vụ này được đưa đến tay người nào, tôi chắc là họ sẽ làm hết sức mình để tìm ra sự thật, nhưng chúng ta biết nó sẽ dẫn đến đâu. Smith à, sau tất cả mọi thứ, anh đã trở thành một ai đó mà tôi xem như bạn thân. Ngoài vợ tôi, đấy là hiển nhiên. Tôi cực yêu người phụ nữ ấy. Tất nhiên, dù bất kỳ điều gì anh đang trải qua trong nội tâm đều rất khó khăn, và tôi sẽ không ép anh nói ra. Nhưng làm ơn, như một người bạn, tôi muốn anh cân nhắc bản thân anh sẽ đi xa đến cỡ nào với nó. Thật sự hãy nghĩ đến giới hạn của mình.”

Cậu ta đã đúng. Tôi thật sự cần phải cân nhắc những giới hạn của bản thân để bước tiếp. Tôi đã không nhận ra gánh nặng cảm xúc từ những thứ điên rồ này đang đè nén lên tôi. Những lời nói của Sĩ quan Ryan thật sâu sắc đã ảnh hưởng đến tôi trong tương lai, thế nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi biết mình cần phải phá được vụ án này.

Một cách kỳ quái, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn khi Thám tử Christian đến để đưa tin.

“Chà, có vẻ như các anh đã đến tận đây để trở về tay không rồi.” Anh ta nói. “Nơi này thuộc thẩm quyền của chúng tôi, thế nên tôi sẽ tiếp tục cuộc điều tra tại khu vực này.”

Tôi gật đầu và thuật lại án mạng tương tự mà chúng tôi đã bắt đầu điều tra từ nhiều tuần trước. Tôi đã cho anh ta biết rằng chúng tôi sẽ cung cấp tất cả dữ kiện và sẽ hỗ trợ hết khả năng.

Anh ta gật đầu rồi cho tôi biết anh ta rất cảm kích sự hỗ trợ. Sau khi anh ta bước đi, tôi đề nghị chở Sĩ quan Ryan về nhà. Trên đường về, tôi nói mình rất cảm kích cậu ta và sẽ ghi nhớ những lời nhắn nhủ của cậu. Nhưng tôi vẫn cần phải giải quyết cho xong chuyện này bởi nó có ý nghĩa rất lớn đối với tôi.”

Cậu ta hiểu và chỉ đơn giản cảnh báo tôi phải cẩn thận. Và cậu ta hy vọng tôi sẽ vượt qua nó mà không bị tổn hại bởi vì, theo lời cậu, “Những đứa con tương lai của tôi cần bác của chúng.”

Tôi không thể không mỉm cười và hứa rằng tôi sẽ trở lại.

Ngày tiếp theo sau khi tan việc, tôi trở lại hiện trường án mạng thứ hai. Tôi dành nhiều giờ để nói chuyện với tất cả mọi người mà tôi có thể về những gì họ đã thấy trong đêm trước với hy vọng sẽ có ai đó cho tôi một hướng đi đúng.

Tôi không nhận lại được thông tin hữu ích gì, tôi quyết định quay lại và kiểm tra thêm một lần và hỏi thăm những người hàng xóm của gia đình đã bị sát hại. Và tôi phát hiện ra mình đã bỏ sót một nhà.

Người phụ nữ lớn tuổi trong nhà tự giới thiệu bà là Cô Watson. Khi tôi tự giới thiệu mình là một thám tử, bà ta tỏ vẻ bối rối.

“Ôi, tôi nghĩ mình đã nói chuyện với cảnh sát rồi chứ? Họ đã không mấy có hứng thú với những gì tôi nói.”

“Thưa cô, chúng tôi đã có một số tiến triển trong quá trình điều tra,” tôi nói dối. “Cô có thể nhắc lại những gì đã nói với chúng tôi đêm qua? Bà đã thấy gì?”

“Hừm.” Bà ấy suy nghĩ một lúc rồi chỉ về phía khu rừng. “Không phải tôi đã thấy. Mà là điều tôi biết. Tôi khá chắc những gì đã xảy ra là hệ quả của nó.”

“Tại sao cô nói thế?”

“Thì, cháu của tôi, Borris. Nó nói rằng đã bắn vào chân của một thứ gì đó khi nó tấn công cháu tôi. Nó đã không biết đó là gì, chỉ là trông nó siêu kỳ lạ.”

Có gì đó xuất hiện từ trong rừng, và cảnh sát đã không muốn nghe? Đáng lẽ họ đã phải bố trí thêm người đi tuần trong khu vực trong mỗi buổi tối. Điều này có vẻ lạ. “Vậy anh ta có từng thấy qua thứ đó? Có thể nào anh ta biết chúng đến từ đâu một cách cụ thể?”

Bà ấy lắc đầu. “Không. Tôi chỉ nghe qua những câu chuyện về những thứ kỳ lạ đến từ trong đó, nhưng cháu tôi đã nói rằng nó thật sự không biết nó là gì. Chỉ là rằng nó có tiếng gầm rên rỉ nghe như người vậy. Tôi không thể chắc chắn, nhưng tôi thề mình đã nghe thấy tiếng gầm ấy trong đêm hôm qua cùng khoảng thời điểm cô kia bị sát hại. Thật bi thảm.”

“Đúng là như vậy. Chà, cảm ơn sự giúp đỡ của cô, Cô Watson.”

Với thông tin ấy, tôi trở lại xe mình. Những mảnh ghép giờ đang được bày trước mặt tôi. Tôi đã có gì? Những sự thật là gì? Bốn vụ tấn công. Ba người chết. Một người bị thương nặng. Một người đã có thể xua đuổi nó bỏ chạy. Trong hai trường hợp sống sót, có vẻ như mối liên kết chung chính là thứ đấy phản ứng khi bị bắn. Tôi nhìn khẩu súng lục của mình và biết mình có thứ để tự vệ.

Một mối liên kết khác chính là tất cả những trường hợp này đều xảy ra trong phạm vi của khu rừng. Tất cả đều có một mẫu số chung. Từ khi nói chuyện với Leonard Houston, tôi biết chính xác được con đường mòn mà tôi cần đến để điều tra. Thế nhưng, việc cả hai đã chạm trán trên con đường ấy hoàn toàn là do trùng hợp.

Nhìn vào bản đồ trong điện thoại cho thấy con đường mòn ấy ở phía bắc cạnh nơi Ernie Garrison bị sát hại. Theo giả thuyết, nếu bạn đi thẳng, bạn sẽ đến được khu nhà chung cư. Khi đi hướng nam, bạn sẽ đến được nơi của hai mẹ con. Đồng nghĩa rằng dù con đường mòn ấy không chính xác là nguồn, nhưng nó rất gần sát như thế.

Cuối cùng, tôi có một hướng mới. Tôi đã cân nhắc hỏi Sĩ quan Ryan hay Thám tử Joss cùng tôi thực hiện chuyến hành trình vào nơi hoang dã này. Hay tôi cũng có thể ngụy tạo một tin báo cho kẻ sát nhân đang ẩn náu trong khu rừng để kéo thêm chi viện. Chúng tôi có thể chỉ việc tiến vào đó rồi thắp sáng khu rừng bằng một trận mưa đạn.

Nếu bạn muốn gọi tôi là một kẻ điên hay vô trách nhiệm cho chuỗi hành động tiếp theo của tôi, tôi hoàn toàn tôn trọng điều ấy. Nhưng, tôi nghĩ mình không thể làm điều ấy. Tôi chắc chắn một điều rằng sẽ không đặt Sĩ quan Ryan hay Joss vào tình huống mạo hiểm để bị phục kích trong bóng tối bởi thứ mà không ai biết. Và nếu tôi có gọi chi viện, tôi phải nghĩ đến việc sẽ có nhiều sĩ quan biết được sự thật. Không chỉ Cảnh Sát Trưởng sẽ không hài lòng, mà cả những chủ trương của Leonard Houston và Maria Alvarez sẽ bị mắc kẹt trong tôi. Họ đều sống sót sau vụ chạm trán của họ, đúng là thế -một người đã không bị thương. Nhưng tổn thương tinh thần khi biết được có thứ gì đó ở ngoài đấy… nhận thức rằng bạn đang sống trong một thế giới của một cơn ác mộng rằng nếu một con quái vật không bắt được bạn, thì sẽ có một con khác? Điều đấy có thể hủy hoại một con người. Trong trường hợp của anh Houston, nó đã phá hủy cuộc đời anh theo nghĩa đen. Làm sao mà tôi có thể làm điều ấy lên người khác? Nó chỉ đơn giản là không đúng.

Tôi hiểu nếu bạn không đồng ý với lý lẽ của tôi, nhưng đó là những gì tôi đã cảm nhận. Đó là cách tôi vẫn có thể cảm nhận. Trong suy nghĩ, tôi đang làm điều đúng.

Trong tháng tiếp theo, sau khi tan việc tôi đều dành thời gian lái xe vòng quanh khu vực rừng và đi bộ trên con đường mòn mà anh Houston đã đi khi bị tấn công. Mọi thứ khác trong cuộc sống tôi trở nên phụ, và tôi đã quyết tâm làm thế cho đến khi vấn đề này được giải quyết.

Trong một đêm ướt và đầy lầy lội, tôi dành một lúc để dừng chân nghỉ ngơi trên con đường mòn. Sự mệt mỏi từ lịch trình này đã bắt kịp tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi nghe thấy thứ mà tôi nghĩ là sự pha trộn giữ tiếng gầm gừ và rên rỉ. Và tôi nắm bắt được nó vừa đủ để biết nó đang ở đâu đó trước mặt tôi.

Tôi cầm đèn pin và rọi ra trước mặt, nhưng đã không thấy quá xa qua rừng cây. Nhanh chóng, âm thanh ấy dịch chuyển sang bên trái của tôi. Lần này, kèm theo nó là tiếng sột soạt rất rõ ràng.

Chửi thầm, tôi dùng tay còn lại của mình rút súng ra và nhắm ngay về phía bên trai. Tôi chờ trong sự tĩnh lặng, hy vọng rằng bất kể đó là gì, nó sẽ xuất hiện và đối mặt với tôi, nhưng rồi… không có gì.

Tôi chờ đợi. Từng giây trôi qua thành phút, và vẫn không có gì. Tôi cảm nhận được tim mình đang đập mạnh vào lồng ngực của mình. Tôi ngồi xuống lại và cố kiểm soát hơi thở của mình, nghĩ rằng đó chỉ là âm thanh bình thường của khu rừng. Dạng như đó chỉ do là một con thú nhỏ nào đó.

Nhưng khi tôi vừa kịp bình tĩnh lại, một tiếng gầm như tiếng người phát ra, nổ vang về hướng tôi từ phía bên trái. Lần này theo sau nó là tiếng bước chân dồn dập tiếp cận tôi.

Tôi lao về phía trước, hy vọng nó không phát hiện ra tôi đã đổi hướng. Tôi sợ hãi đứng dậy và phóng nhanh và phía sau thứ trông giống như đường viền mơ hồ của hai thân cây. Tôi nghe thấy thứ đấy dậm chân vòng quanh, cố gắng tìm kiếm tôi. Nó phát ra một tiếng rên rỉ ghê tởm khác rồi dừng lại ở một chỗ rồi lại im lặng. Nỗi sợ hãi bắt đầu bao trùm cơ thể tôi. Tôi có thể cảm thấy bản thân mình bị thúc giục phải chạy ra khỏi đó và không bao giờ nhìn lại bất cứ thứ gì ở ngoài kia. Tôi đã dùng hết khả năng của mình để chống lại bản năng nguyên thủy đó.

Tôi đã không chắc, nhưng tôi nghĩ nó đang chờ đợi để tôi lại di chuyển. Nếu thứ này hoạt động về đêm, thì nó nhất định có khả năng nghe hoàn hảo. Tôi biết rằng nếu tôi di chuyển, thì phải nhanh và dứt khoát. Nhưng cùng lúc ấy, tôi cần phải rọi đèn để biết mình cần phải nhắm vào đâu, như thế thì sẽ khiến tôi bị lộ vị trí của mình. Đồng nghĩa rằng những phát súng của tôi phải thật sự hoàn hảo, nếu không thì nó sẽ tiếp cận được tôi và… chà, trò chơi kết thúc.

Tắt khóa an toàn và lên đạn. Tôi hít một hơi sâu rồi thầm đếm… “Một…Hai…Ba.”

Tôi chiếu đèn pin về hướng mà tôi nghĩ đã nghe thấy nó lần cuối và đã chiếu sáng sinh vật xấu xí kia. Tôi không thể phân biệt nó là người hay là thứ gì đó ở giữa. Nó có một thân hình cong vẹo, cụt cả hai cánh tay. Tuy nhiên, nó có hai phần phụ trông như những bàn tay nhiều lông ở nơi đáng lẽ là bàn chân của nó. Nhìn lên lại, tôi thấy nó có một bên ngực chảy xệ trong khi bên còn lại của ngực nó có vẻ phẳng hơn để lộ xương ngực qua làn da nhợt nhạt.

Nhưng đặc thù gớm ghiếc nhất là cái đầu chết tiệt của nó. Riêng cái đầu có lẽ đã cao đến hai feet và có nhiều khối u lớn và những chỏm tóc ở hai bên. Miệng nó há ra với cặp lợi sưng múp và một hàng răng ố vàng.

Theo như tôi có thể thấy, thứ đó hoàn toàn mù tịt vì nó không có mắt. Nhưng điều ấy cũng không ngăn cản nó lắc lư loạng choạng bước về phía tôi trong khi phát ra một tiếng rên rỉ khác.

Tôi đã không cho phép nó tiếp cận. Ngay khi nó bắt đầu tiến đến gần tôi, tôi nã hết đạn lên nó. Một phát súng vào đầu đã có vẻ khiến nó bị choáng. Phát thứ hai và nó bắt đầu chùng bước, lúc lư trên đôi chân yếu ớt của nó. Từ đấy, tôi tiếp tục hết lần này hết lần khác cho đến khi nó nằm xuống và không di chuyển.

Theo sau đó là sự tĩnh lặng. Tôi thở dài nhẹ nhõm. “Mình đã thành công?” Tôi thầm nghĩ. Nhưng có điều gì đó không đúng. Tôi bước bước đến bên cái xác và rọi đèn lên cả hai chân: không có vết thương đạn hay dấu hiệu hồi phục. Tò mò, tôi lật xác nó lại rồi kiểm tra phần thân, và đã thấy những vết sẹo từ thứ giống như là một phát súng vào bụng.

Đây nhất định là thứ Leonard Houston đã gặp, không phải con mà Borris đã bắn. Đồng nghĩa với việc vẫn còn ít nhất một con khác ở gần đây. Nhưng bằng cách quái nào đây?

Tôi rọi đèn lại phía sau nơi nó đã bước đến. Khi tiến đến nơi ấy, tôi thấy một lối nhỏ bởi người… hay, có vẻ là, bởi quái vật qua sau bụi rậm. Những bàn chân có hình thù như tay của nó đã để lại dấu vết thấy rõ trên đất bùn. Và tôi quyết định đi theo nó.

Cuối cùng, dấu vết đó đã dẫn đến một lối thoát nước lớn đủ để có thể đi qua. Nó đã ngập nước. Tôi không phải là một người tin vào cuộc sống thứ hai sau khi chết, nhưng khi tôi đứng trước lối vào, tôi cảm thấy nó giống như cổng vào địa ngục. Từng mô sống trong cơ thể tôi kêu gọi tôi quay lại và không bao giờ trở lại nơi ấy, nhưng linh tính sâu thẳm của tôi cho biết đây chính xác là nơi tôi cần đến.

Trước khi thực hiện chuyến đi vào trong, tôi tìm thấy một cây gậy đủ lớn từ xung quanh và giữ nó như một vũ khí dùi cui tạm bợ. Trở lại lối vào, tôi dành một lúc để kiên định tinh thần, nạp đạn, gắn đèn pin ra trước mình, và bước vào đường cống.

Khi bước vào sâu hơn, tôi càng trở nên lo lắng. Từng âm thanh đều khiến nhịp tim tôi nhảy lên. Từng hình dạng mơ hồ đều khiến tôi giật mình sợ hãi. Đến một lúc, tôi nghĩ mình đã thấy một xác người nằm úp mặt trong nước. Tôi chạy đến để kiểm tra người đàn ông trần truồng kia, tôi đã kinh hoàng khi biết được đó không phải một người đàn ông. Trong vòng tay tôi là cơ thể đang mục rữa của gã Ẩn Sĩ khốn kiếp. Đầu của hắn đã bị ăn một nửa, và tất cả bên trong nó đều bị mục rữa. Đó là một cảnh tượng hãi hùng. Nhưng đến cuối ngày, tôi nghĩ quái vật cũng không thân thiện với nhau.

Tôi đặt lại xác chết kia vào nước và nhổ nước bọt vào nó rồi bước tiếp.

Tiếp tục chặng đường của tôi, tôi có linh cảm mọi thứ sắp đến hồi kết. Tôi gợi nhớ lại về những sự kiện đã dẫn tôi đến thời khắc này. Từng sự kiện đã ép tôi trở thành người đang làm điều không tưởng.

Những lời nói của Sĩ quan Ryan vang lên trong đầu tôi. “Anh sẽ đi bao xa? Hãy nghĩ về giới hạn của mình.” Khi tôi bước tiếp, tôi thật sự bắt đầu chất vấn nguyên nhân vì sao những giới hạn ấy đã khiến tôi đau khổ. Sau khi mọi thứ kết thúc, tôi cần phải suy nghĩ kỹ hơn.

Tiếng rên rỉ quen thuộc đã cắt ngang đoạn hội thoại nội tâm của tôi. Tôi đông cứng tại chỗ nơi tôi đứng và hít sâu. Chầm chầm, tôi bước từng bước nhỏ về phía trước.

Và rồi, hình dạng của sinh vật ấy hiện ra trong tầm mắt tôi. Tiến đến gần hơn, tôi thấy nó giống như thứ mà tôi đã thấy trước đó, cao hơn một chút, với phần ngực vạm vỡ hơn, thân hình to hơn, và đôi mắt đen dễ nhận ra, và hai bên đầu kinh tởm của nó có nhiều tóc hơn. Và rõ ràng bên một chân của nó cũng có một vết thương do đạn bắn và một thứ gì đó trông như một cây dao túi mạ vàng đang nhô ra từ nó. Chính là nó. Con vật đã đưa tôi đến cuộc hành trình này.

Nó thét về phía tôi và dậm chân lên làn nước dơ bẩn với những bàn chân đầy lông của nó, nhưng tôi đã kiên định. Khi nó thấy tôi không di chuyển, nó lại cố đe dọa tôi, phồng ngực lên và dựng tóc hai bên của nó lên. Nhưng tôi vẫn không lùi bước. Tôi đến đây để kết thúc điều này, và nó đã nhận ra điều ấy khá nhanh. Trong sự phản hồi, nó đã làm một điều kỳ lạ.

Nó ngừng lại, phun đờm, quay lại và bắt đầu khập khiễng bỏ đi.

Không đời nào tôi sẽ để nó trốn thoát. Tôi chạy nhanh về phía con vật, nhảy lên rồi vung gậy lên phía sau đầu của nó. Điều ấy đã không gây sát thương, nhưng lực đánh đã dễ dàng khiến nó mất thăng bằng ngã xuống.

Con vật kia vặn vẹo trên mặt đất, cố gắng chống trả. Nhanh chóng, tôi rút khẩu súng của mình ra và bắn vào lưng nó. Nó hét lên một tiếng đau đớn, nhưng tôi không quan tâm. Đùng. Một phát súng khác vào xương sống của nó. Đùng. Một phát súng vào chân bị thương. Đùng. Một phát súng khác vào lưng nó. Tôi đã sôi sục. Suy nghĩ về những gì thứ này đã làm với Ernie Garrison và Borris. Những gì nó có thể đã làm với người khác. Và nhất là những gì nó đã gây ra cho một người mẹ vô tội và đứa con của cô ấy. Cơn thịnh nộ của tôi dần xâm chiếm tôi. Tôi đứng trên nó và nã từng viên đạn tôi còn sót lại vào hộp sọ của nó, không dừng lại cho đến khi tôi nghe thấy tiếng lách cách của một khẩu súng rỗng. Nhưng tôi đã không dừng lại ở đó. Tôi lật người nó qua lại, sử dụng phần cuối của vũ khí mình, và đập thẳng tới tấp vào mặt của nó. Chỉ dừng lại khi tôi không thể đập nó nát hơn nữa.

Và rồi… tĩnh lặng. Tôi thở dốc. Tôi nhìn lại điều mình đã làm, kiểm tra nó một lúc, chỉ nhìn. Tôi không thể hiểu cảm giác của mình lúc ấy. Cơn thịnh nộ đã qua, nhưng tôi cảm thấy trống rỗng. Tôi đã giết con quái vật đó, có khả năng đã cứu được nhiều mạng người khác, và rồi tôi không có cảm giác gì. Nó đã không làm Ernie Garrison hay gia đình kia sống lại. Leonard Houston vẫn bị ám ảnh. Một cảm giác… trống rỗng.

Cuối cùng, tôi đứng lùi lại rồi quay lại để ra về. Nhưng một âm thanh khác lại vang ra từ phần sâu hơn của đường hầm.

“Chết tiệt…” tôi thầm nói. “Đừng nói với tôi là còn một con khác nữa.”

Tôi nhặt phần còn lại của cây gậy lên về rọi đèn ra trước. Tôi thận trọng bước về phía âm thanh ấy cho đến khi tôi đến được nguồn phát của nó. Tôi gần như đã nôn mửa khi thấy năm bản sao màu hồng xám cỡ nhỏ của hai con vật mà tôi đã giết trong một cái tổ thịt thối rữa.

Chúng sinh sản.

Tôi từ chối cho phép những con nhỏ này thậm chí có được cơ hội phát triển thành nửa phần nguy hiểm như cha mẹ chúng. Với phần còn lại của vũ khí trên tay, tôi đã làm điều cần làm để kết thúc dòng máu này.

Cuối cùng nó đã kết thúc. Tôi lê bước trở lại xe. Tôi không thể diễn tả để bạn biết những gì đang diễn ra trong tâm trí tôi. Tôi thật sự nghĩ rằng mình đã trống rỗng. Không có cảm giác chiến thắc. Chỉ trống rỗng. Suy nghĩ duy nhất của tôi là rời khỏi khu rừng đáng nguyền rủa này.

Đến được xe tôi, tôi có cảm giác hưng phấn lạ thường nhất mà tôi từng có trong đời. Chắc hẵn tôi đã ngồi nửa giờ để đắm mình trong hơi ấm của máy sưởi và sự thoải mái của ghế ngồi.

Cuối cùng, tôi đã gọi cho Cảnh Sát Trưởng và kể mọi thứ cho sếp tôi biết. Tôi đã tiết lộ nơi ông có thể tìm thấy những cái xác và ông có thể làm bất cứ thứ gì ông muốn, nhưng tôi sẽ không thể có mặt tại đấy để giám sát.

Tôi lái thẳng về nhà và tắm bằng nước nóng. Hai mươi phút sau, tôi thay một bộ đồ sạch rồi đi đến một nơi tôi biết mình cần phải đến. Quán bar ở gần nhà.

Người đứng quầy bar đã trao cho tôi ánh mắt đồng cảm khi tôi ngồi xuống và gọi một ly whiskey cùng với một ly rượu táo. Tôi chắc chắn rằng cô ta đã thấy nhiều người đến và đi và có lẽ đã nhận ra được một người nào đó đang đau khổ từ cách xa một dặm.

Khi cô ta rót thêm một ly whiskey miễn phí, nó đã rõ ràng rằng cô đã biết tôi đang trải qua một khoảng thời gian khó khăn.

Đêm ấy, tôi đã cố hết sức khả năng để quên đi mọi thứ. Hai ly whiskey, và tôi đã cảm thấy say. Nhưng khi tôi đang để cơn say chiếm hữu, tôi nghe thấy một giọng nói xuyên qua lớp màn của những suy nghĩ trôi dạt.

“Smith? Anh đang làm gì ở đây vậy?”

Tôi nhìn sang và thấy một gương mặt quen thuộc đang nhìn tôi với một nụ cười tươi. Thám tử Joss. Khuôn mặt cô ửng đỏ, và tôi cũng đã nhận ra rằng cô cũng đã uống vài ly từ trước.

“Thám tử… ơ… Eveline. Thật hân hạnh khi thấy cô ở đây.” Tôi châm biếm.

Cô ta cười rồi bước đến để ngồi kế bên tôi. “Hy vọng rằng anh không phiền để tôi sử dụng để tránh những gã say xỉn hay tán tỉnh.” Cô ta nói với một cú nháy mắt.

Tôi cười lớn. “Không thành vấn đề. Tôi không nghĩ cô là một người thích đến những quán bar đấy chứ.”

“Đôi khi tôi chưng diện và đến đây những buổi tối thứ sáu. Nhưng tôi chưa từng gặp anh ở đây bao giờ. Nguyên nhân? Và… anh là người thích uống nước táo à? Điều này giải thích khá nhiều đấy.”

Tôi đảo mắt. “Phải, tôi không thường ra ngoài để uống. Nhưng đêm nay là… một đêm mệt mỏi, tôi nghĩ cô có thể thấy. Và, tại sao cô lại gọi họ của tôi trong một quán bar? Nơi này là nơi không trang trọng mà, phải không?”

Cô ta nhún vai. “Thật sự thì tôi không biết. Nói thật, tôi gọi anh là Smith nhiều đến nỗi tôi quên cả tên của anh rồi.”

Tôi cười khúc khích. “Debare. Debare Femi Smith. Tôi biết nó không phải là một cái tên thông dụng, nhưng mẹ tôi là người Nigeria, và cha tôi đến từ Birmingham. Bà ta muốn theo họ của ông, nhưng họ đều muốn giữ mối liên kết với cội nguồn Châu Phi qua tôi. Và, vì thế, một cái tên Nigeria với tên lót và họ Mỹ. Nhưng trước giờ, bạn bè tôi hay gọi tôi là Dre.”

Cô ta nghiêng người đến sát hơn. Tôi có thể nhận ra sự hứng thú thật sự trong ánh mắt của cô. “Ồ! Thật thú vị. Tên anh có cả lịch sử đấy.”

Tôi nhún vai. “Tôi, ừm. Tôi nghĩ là thế, phải. Tôi xin lỗi. Như vậy… khác quá? Thường thì chúng ta hay mỉa mai nhau. Mỉa mai cho vui! Nhưng vẫn là mỉa mai. Và bây giờ thì cô đang hỏi về tên của tôi? Thật là một sự thay đổi nhịp độ không thể lường trước.”

Cô ta nghiêng người xa khỏi tôi một ít và đồng ý. “Nhìn này, tôi biết như thế là khác. Và tôi biết thường thì tôi hay hà khắc với anh. Tôi thề tôi không phải luôn là người như thế. Thật ra, hầu hết mọi khi, tôi hoàn toàn ngược lại. Vì một số lý do và trường hợp, công việc là một trong những nơi mà tôi có thể không phải suy nghĩ đến, chà, cuộc sống. Và tôi trở nên khá căng thẳng.”

Điều ấy khiến tôi cảm thấy tò mò. Nhấp một ngụm nước táo, tôi hỏi cô về những gì đang diễn ra. Ban đầu, cô có chút e dè, nhưng với một vài lần thúc đẩy, cô ấy bắt đầu kể. Và… nó thật là… rất nhiều để vượt qua.

Để tóm tắt, cha của cô ta là một cảnh sát và ông ta không phải là một cảnh sát tốt. Không như kiểu ông không làm tốt công việc của mình, nhưng như kiểu ông ta không phải là một người tốt trong ngành. Ông ta là một người nhận hối lộ và ham muốn quyền lực – kiểu người xấu làm vấy bẩn bất kỳ ý nghĩa công lý nào của phù hiệu. Và khi ở nhà, ông ta cũng không tốt hơn – bạo hành ngôn từ, kỳ vọng cao, và một mối quan hệ lạnh lẽ, xa cách mà cô ta sẽ không bao giờ tha thứ.

Cô ta muốn trở nên tốt hơn ông. Cô ta muốn trở thành một cảnh sát tốt, và ít nhất trong suy nghĩ, làm gì đó để bù lại sự sai trái của ông. Cô ta ném mình vào công việc, chắc chắn mình kiểm soát được mọi thứ diễn ra để đảm bảo mọi thứ được làm đúng – và đến nay cô ta làm rất tốt điều ấy. Cô ta được thăng tiến, trở thành một cảnh sát ngôi sao, và sống với ước mơ của mình… cho đến khi trở về nhà. Cô ta đã từng một lần trải qua hôn nhân, một người đàn ông mà cô đã lầm tưởng là hoàn hảo về mọi mặt. Một người đàn ông mà cô lầm tưởng có thể tin tưởng cho đến khi phát hiện anh ta đang ngủ cùng giường với một ai đó khác.

Đổ lỗi cho nhau. Những trận cãi vã mỗi buổi tối. Lỗi của cô ta là quá tận tụy cho công việc. Lỗi của anh ta là không muốn có con để cho cô ta một lý do để đi chậm lại. Giấy tờ ly dị đã được ký. Và theo sau đó là trầm cảm. Điều duy nhất còn lại là công việc và đó cũng là lối thoát để tâm trí của cô ta bận rộn và tránh khỏi những suy nghĩ về anh ta.

Thật khó để lắng nghe. Tôi đã cố an ủi, nhưng cô ta đã cương quyết mình không cần điều ấy. Joss là một người mạnh mẽ. Từ một tuổi thơ bất hạnh đến nay, cô ta đã quyết tâm tìm ra cách để làm hoàn cảnh sống tốt hơn và sống một cuộc sống tốt mà cô luôn muốn.

Tuy nhiên, theo sau đó, là một câu hỏi đã khiến tôi cứng đờ, “Thế còn anh? Tôi nghe nói anh đã rời khỏi đội điều tra án mạng trước khi tôi đến, và rồi giờ anh quay lại. Chuyện gì đã xảy ra?”

Tôi có thể đã trả lời sơ sài về các tình tiết bí ẩn được giảm thiểu hay một mong muốn đơn giản là làm điều gì đó khác biệt. Nhưng Joss đã dành biết bao lâu để kể về cuộc đời mình cho tôi nghe. Vào lúc đó, tôi không thể không nhớ đến cuộc trò chuyện của mình với Maria Alvarez. Tôi nợ cô ấy sự thật. Và vì thế, tôi đã kể cho cô ấy biết.

Tôi kể cô ấy nghe về buổi tối khi người vợ và đứa con trai nhỏ của tôi bị sát hại trong nhà khi tôi đi vắng. Tôi đang điều tra một vụ án và trở về nhà thì thấy họ đã cùng bị sát hại trong phòng ngủ. Tất nhiên, tôi đã báo cảnh sát. Với lời đảm bảo trống rỗng rằng sẽ tìm ra và bắt người đã gây ra điều ấy.

Tôi lái vòng quanh cả cái quận chết tiệt, tìm kiếm những manh mối từ bất kỳ nơi nào. Tôi theo tất cả những manh mối khả thi. Tôi thậm chí còn đào sâu vào những ngõ cụt. Tôi kiểm tra ba lần, bốn lần những mảnh dữ kiện, với mong muốn tôi có thể tìm ra người đã sát hại gia đình xinh đẹp của tôi và đặt một viên đạn vào vùng giữa mắt hắn.

Cuối cùng, tôi không thể tìm ra hung thủ. Vụ án mạng ấy vẫn chưa có hồi kết cho đến nay. Tất cả chúng tôi còn lại là một đoạn ghi hình mờ của một người đàn ông bước ra khỏi hiện trường án mạng. Hắn chỉ xuất hiện trong đoạn ghi hình vài giây, nhưng tôi hẵn là đã dành vô số giờ để xem đi xem lại nó, với hy vọng sau mỗi lần xem tôi sẽ phát hiện ra điều mới. Một điều gì đó có ích… tôi đã không thể.

Bởi thế, tôi đã rời khỏi tổ điều tra án mạng, vì không thể đối mặt với những xác chết mà không nghĩ về gia đình mình và trở nên suy sụp.

Joss đã bị sốc. “Tôi đã không biết. Tôi rất tiếc.” Cô ta nói.

Tôi nói rằng không sao. Tôi đã trưởng thành hơn và cố bước tiếp. Nó không bao giờ tách rời khỏi bạn, hay nó nên như thế, nhưng tôi đang có tiến triển.

Trong nhiều giờ tiếp theo, chúng tôi trò chuyện về những nỗi ám ảnh cá nhân. Cùng uống, và chúng tôi đã chuyển từ nói về quá khứ của nhau đến sở thích cá nhân – điện ảnh, âm nhạc, chính trị, vũ trụ. Quỷ thần ơi, cô ấy thậm chí còn kể về một chuyến phê chất kích ảo giác khi đến thăm gia đình ở Thụy Điển. Sĩ quan Ryan đã đề cập trước đây nhưng, cô ấy thực sự khá tuyệt.

Nhưng cuối cùng, như mọi điều tốt đẹp, chúng tôi phải kết thúc cuộc trò chuyện. Tôi đã kiệt sức, và chất cồn đang kêu lên rằng tôi cần phải đi ngủ. Nhưng trước khi về nhà, cô ta nói rằng gia đình cô có một ngôi nhà trong rừng nhỏ cách nơi ấy vài tiếng lái xe. Cô ấy đã định đến cùng một vài người bạn, nhưng kế hoạch đã thay đổi và rồi thay vào đó đã mời tôi đến đấy.

Tôi nói rằng tôi cũng rất sẵn lòng.

Từ đấy, tôi bước vào trong bầu trời tĩnh lặng. Và trên đường về, tôi đã không có gì khác ngoài thời gian để nghĩ lại về mọi thứ đã diễn ra. Và với một nụ cười, tôi cũng đã có thể để tâm trí mình lang thang.

Như mọi khi, mọi người hãy bảo trọng.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *