Tôi Không Biết Bạn Sẽ Nhận Được Thông Điệp Này Bằng Cách Nào, Nhưng Bạn Cần Phải Tỉnh Dậy (p2)

thang máy cấu trúc

Để hiểu được thứ hỗn độn đang ở trước mặt chúng tôi là một điều không dễ dàng. Sự trống rỗng ấy không đơn giản trông như một hố đen hay một bề mặt có thể nhìn thấy. Nó na ná với những cảm giác khi một người đang nhắm mắt và đang cố miêu tả những gì họ thấy; không phải bóng tối, hay màu sắc, chỉ đơn thuần là hư không.

“Gary, nói gì với em đi,” Mary cầu khẩn khi chúng tôi đang cùng nhìn vào điểm vỡ của thực tại.

Tôi nhìn về lọ thuốc đang ở trên bàn của phòng khách. Trông nó có cảm giác thật xảo quyệt lúc ấy, như ông bác sĩ tâm lý kia đã biết rõ những gì tôi đang trải qua. Tôi không bị gì cả, thay vào đó thì thế giới này mới chính là thứ có vấn đề.

Rồi tôi quay lại để ôm cô ấy, để chắc với cô ấy rằng mọi thứ sẽ ổn mặc dù tôi không tin là như thế. Nhưng, khi tôi choàng tay để ôm cô ấy, thế giới quanh tôi biến mất bên dưới chân tôi. Tôi đã rơi vào hư không vô tận cho đến khi cuối cùng cảm nhận được một luồng điện chạy xẹt qua toàn cơ thể tôi.

Lúc mở mắt lại một lần nữa thì thế giới xung quanh tôi trông thật mù mờ. Tôi đã cố đưa tay ra để có thể hiểu thêm về xung quanh mình, nhưng đã quá yếu và quá đau. Ngoài khả năng nhúc nhích được một ít, tôi hầu như không thể cử động. Đó là khi tôi nhận ra mình bị nhốt trong một lồng thuỷ tinh. Ai đó đang gõ lên kính, một người phụ nữ đang đứng ở phía bên kia.

“Jack!” Cô ta gọi lớn.

Tôi đã cố trả lời, nhưng trong miệng tôi đang có gì đó. Một cái ống đang dồn không khí vào phổi của tôi, phình xẹp không theo ý chí của tôi. Đó là một hệ thống trợ sinh, nhưng không giống như bất kì hệ thống nào trong một bệnh viện bình thường. Tôi đã sử dụng hết sức lực chỉ để giơ tay ra, lặng lẽ cầu cứu người ở phía bên kia.

Nhưng trước khi họ kịp làm điều ấy, tôi bị kéo ngược lại với thực tại khởi nguồn của tôi. Mary đã đứng bên tôi, cố lay tôi tỉnh dậy.

“Gary, làm ơn!” Cô ấy thét lớn khi tôi vừa mới tỉnh dậy. Tôi đang nằm trên sàn, ướt đẫm mồ hôi. Tôi cảm thấy lạnh không tự nhiên, như thể cơ thể tôi đã chết trong nhiều giờ, hoàn toàn cứng đờ và tái nhạt.

“Em có thấy nó không?” Tôi hỏi với giọng của một người xay xỉn.

“Thấy gì? Anh vừa bất tỉnh!”

“Có một người phụ nữ. Cô ta gọi anh là Jack,” tôi nói.

“Anh vừa mới bất tỉnh, Gary. Điều ấy không có thật.”

Tôi không hoàn toàn thuyết phục, nhưng những ký ức đang phai đi thật nhanh, na ná như một giấc mơ đang chết dần đi trong những giờ sáng sớm. Cho từng giây trôi qua, hình ảnh của lồng kính kia, và người phụ nữ đang đứng bên trên tôi dần biến mất khỏi tâm trí tôi.

Tôi dành sự chú ý của mình về khoảng không gian trống trên tường. Đó là một hiện tượng bất khả thi, một hiện tượng mà không ai trong chúng tôi có khả năng hiểu rõ để diễn tả được.

Trước khi chúng tôi có cơ hội để nói về vấn đề này nhiều hơn, một tiếng bíp lớn tiếng phát ra từ TV của chúng tôi. Chúng tôi quay lại, nhìn về phía phòng khách nơi một từ duy nhất đang hiện trên màn hình.”

“Chạy!”

Trong một lúc, tôi chỉ biết đứng đấy, thẫn thờ và vẫn chưa tin rằng tôi đã hoàn toàn không mất trí. Mãi cho đến khi Mary nói làm tôi quay lại với thực tế.

“Chuyện gì đang xảy ra?” Cô ấy hỏi.

“Anh… Anh không… Anh không biết.”

Rồi màn hình đổi chữa. “Họ đang đến,” nó ghi.

“Gary?” Mary cố nói, nhưng chúng tôi đã bị gián đoạn bởi âm thanh gõ cửa lớn.

“Anh Widmore, hãy mở cửa!” một giọng đàn ông từ phía bên kia cửa.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy, Gary?” Mary hỏi.

“Anh không biết. Em chờ ở đây.”

Tôi mở cửa và thấy hai người đàn ông mặc đồng phục đen. Cả hai đều có trang bị, nhưng họ vẫn chưa rút vũ khí ra.

“Anh Widmore, anh cần phải đi cùng chúng tôi,” họ bảo.

Mary đã cố phản đối, nhưng họ đã mặc kệ cô ấy. Tôi đã cố xoa dịu vợ tôi lại trong khi họ hộ tống tôi về phía xe của họ. Dù có hỏi cách mấy về lí do, họ không nói gì với tôi. Tôi quay đầu lại để chào tạm biệt vợ mình, trong khi họ bắt đầu nắm lấy tay tôi một cách bạo lực.

“Lo liệu cô ta,” một trong những người đàn ông nói. Người còn lại gật đầu rồi bước đến bên Mary, cô ấy đang cố đi lùi lại khỏi họ, nhưng người đàn ông kia đã quá nhanh. Anh ta nhẹ nhàng chạm vào vai cô ấy, làm cô ấy bị tê liệt tại chỗ, mắt cô ấy ánh lên sự sợ hãi.

“Để cô ấy yên!” Tôi la lớn.

Nhưng mọi thứ đã quá trễ. Mary đã bị đông cứng bởi một thế lực vô hình. Vai cô ấy bị khoá trong không trung, và bất kì điều gì đang ảnh hưởng lên nơi ấy đang có xu hướng lan ra dần.

“Em không – em không thở được,” là điều cuối cùng cô ấy có thể nói trước khi toàn bộ lồng ngực của cô ấy bị khoá cứng. Giống như thời gian đã ngừng đọng lại chỉ đối với cô ấy, đang đông cứng từng nguyên tử trong cơ thể của cô ấy.

“Mary!” Tôi thét lên.

Hai người đàn ông kéo tôi vào một chiếc xe, quá khoẻ đối với tôi để nghĩ đến việc kháng cự. Khi đã vào trong, một trong hai người đã cầm radio lên từ bảng điều khiển.

“Bắt đầu giao thức B7 ở đường Stanford 7,” người đàn ông ấy nói vào radio. Từ đấy phát ra một giọng trả lời bị nhiễu sóng, xác nhận lệnh.

Tôi nhìn xuống cánh tay của mình, những vết đỏ đã in hằn ở nơi họ đã tóm lấy tôi. Thật đau, thậm chí bầm tím như thể ai đó đã châm những ngọn lửa vô hình và đốt nó. Cảm giác ấy dường như len lỏi qua da tôi, lấp đầy các tĩnh mạch và lan lên cánh tay tôi.

“Các người đ-“ tôi mở miệng nói khi giọng nói của tôi bắt đầu lu mờ dần. Thế giới trước mắt tôi trở nên mờ đi và trước khi tôi kịp xử lý chuyện gì đang xảy ra tôi lại rơi vào khoảng không hư vô.

Khi tôi đang nán lại trong sự bất tỉnh của tôi, tôi đã đình thấy những hình ảnh gợi lại những địa điểm và những người mà tôi không quen. Dù không quen họ, họ đã làm thức tỉnh cảm giác hoài niệm bất tử trong tôi. Tôi cảm thấy như đang ở nhà, được lấp đầy bởi cảm giác jamais vu. Một giọng nói cất lên từ trong bóng tối, xuyên qua những hình ảnh.

“Jack,” giọng nói thì thầm. “Hãy tỉnh lại.”

Từ đó, tôi bị ném trở lại vào cơ thể của mình. Tôi đang được giữ chặt bởi hai người đàn ông đã bắt cóc tôi, và khi nhìn xung quanh, chúng tôi đang ở trong một thang máy đi lên.

“Anh ta đã tỉnh lại,” một người đã chỉ ra điều hiển nhiên.

“Không còn quan trọng. Anh ta đâu còn nơi nào để đi.”

Trong thang máy ấy chỉ có một nút, và không có biển báo cho biết chúng tôi đang ở lầu mấy khi chúng tôi dừng lại. Tuy nhiên, nhiều phút trôi qua cho đến khi thang máy dừng hẵn. Cửa được mở ra, tôi đã bị đẩy vào trong một phòng lớn và trống, quá sạch để tồn tại trong thực tế.

Tất cả những gì trong đó là một vài chiếc ghế và một bàn làm việc có rất nhiều giấy tờ biên bản. Đằng sau phòng là một điện thoại số quay được treo trên tường mà không có dây cáp để kết nối nó.

“Nơi này là gì?” Tôi hỏi, mà không nhận lại được lời đáp trả.

Họ còng tay tôi và ép tôi ngồi xuống kế bên bàn làm việc, không ai trong số họ nói một lời nào. Họ đứng đó với biểu cảm giận dữ trên gương mặt.

“Các người muốn gì từ tôi?” Tôi hỏi.

“Anh có biết anh đang ở đâu không, Jack?” Một trong số họ đã hỏi.

Anh ta đã gọi tên tôi là Jack, một cái tên không phải là của tôi, nhưng nó đã trở nên quen thuộc với tôi trong suốt những ngày qua. Lỗ trống trong bụng tôi chỉ vừa mới được nâng lên bởi hy vọng rằng đây chỉ là một trường hợp nhầm người.

“Đó không phải là tên của tôi. Tôi là Gary Widmore!” Tôi lớn tiếng với người đàn ông đang đứng cách tôi ba feet.

Anh ta lắc đầu. “Anh thực sự tin điều ấy à?”

“Ý anh là sao?” Tôi hỏi.

“Anh không thuộc về nơi này, Jack Lawrence. Đây không phải là thế giới của anh.”

Giọng nói của anh ta đã đồng điệu với tôi theo chiều hướng kinh dị. Một phần, tôi biết anh ta đã nói đúng, nhưng tôi đã không thể chấp nhận được điều ấy. Tôi gợi nhớ về bé gái mà tôi đã trông thấy trong hẻm nhỏ; sự khẳng định của cô bé ấy rằng thế giới này không thật đã rung lên qua những suy nghĩ trong tôi.

“Thế giới này không thật?” Tôi vừa nói, vừa hỏi.

Hai người đàn ông nhìn nhau, biểu cảm thất vọng thoáng hiện ra trên gương mặt của họ.

“Thế giới của chúng tôi không phải là để cho anh huỷ hoại,” anh ta nói trong khi bỏ qua câu hỏi của tôi. “Thật không may khi nhận thức được cuộc sống thật của anh đã tăng lên, mức phá hoại lên những thứ xung quanh anh cũng tăng theo. Công việc của chúng tôi là ngăn không để điều ấy xảy ra. Thật không may điều này không để cho chúng tôi có nhiều chọn lựa.”

Tôi nhìn quanh phòng lần nữa. Trông nó có vẻ rất sạch sẽ, quá đơn giản để so với thực tại. Không một vết bụi trên bề mặt, hay nó tạo được sự vang vọng đáng lẽ nên có trong khi đây là một không gian trống trải và rộng lớn. Tôi cảm giác như nơi này không cố duy trì ảo giác của thực tại cho lắm.

“Ý anh đang muốn nói là gì?” Tôi hỏi, qua sự ngờ vực của mình.

“Rằng anh phải chết, Jack.”

Vì bất cứ lí do nào, những từ ngữ ấy không đáng sợ. Thay vào đó, tôi lại nghĩ đến bé gái kia, người duy nhất đã trải qua điều tương tự.

“Bé gái kia…” tôi lẩm bẩm.

“Hmm?”

“Hai người cũng đã bắt bé gái ấy,” tôi nói.

Hai người đàn ông ấy nhìn nhau, như thể đang quyết định cách để trả lời cho câu hỏi của tôi.

“Cô ta là một mối hiểm hoạ đối với chúng tôi. Chúng tôi phải làm những gì cần làm.”

“Các người đã giết bé gái ấy?” Tôi hỏi, trong kinh hãi.

Anh ta chỉ gật đầu. “Mặc dù cái chết vẫn là một miêu tả không đầy đủ đối với quá trình này. Chỉ giết chết cơ thể của anh là không đủ. Toàn bộ sự hiện hữu của anh trên thế giới này cần phải bị xoá bỏ.”

Tôi đã trở nên mâu thuẫn. Nếu sự hiện hữu của chúng tôi làm tổn hại đến người vô tội, tôi khó có thể đổ lỗi cho họ vì đã cố tự vệ. Tuy nhiên, đó chỉ là một đứa bé, và không lâu nữa tôi cũng sẽ gánh chịu cùng chung số phận.

“Vậy tại sao lại không ‘xoá’ tôi ngay lập tức đi? Tại sao lại mang tôi đến đây?”

“Bởi vì, chúng tôi cần phải biết những người còn lại ở đâu.”

“Người còn lại nào?”

“Những người khác như anh. Những kẻ đột nhập từ thế giới khác.”

Sau đó, người đàn ông còn lại, đã im lặng suốt quãng thời gian, mang ra một sợi dây cáp được nối với một thiết bị trông như một ống tiêm. Anh ta nắm tóc tôi vả đẩy cổ tôi về phía trước để tiếp cận tốt hơn, trước khi đưa nó vào.

“Chờ đã, làm ơn!”

Nhưng mặc cho lời cầu xin của tôi, họ đã nhồi thứ ấy vào sau cổ tôi. Một luồng điện tràn vào cơ thể tôi, làm tôi tê liệt ngay tức khắc. Trí óc tôi bị phân tán. Kết cấu hiện thực bắt đầu bị vỡ nát, để lại những đường viền của thế giới chưa bao giờ thuộc về tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi đã được kết nối với nó, thật sự được hoà hợp đến từng nguyên tử. Trong một khoảnh khắc tôi có thể thấy mọi thứ và mọi người trên thế giới, với chỉ một số cá thể khác đang tự tách biệt khỏi phần còn lại. Tôi đã biết ngay rằng những cá thể đó chính là những người giống tôi, những con người không đến từ thế giới này.

Và rồi sau đó, khi mọi thứ bắt đầu, thông tin ấy đã bị tước đoạt khỏi tôi. Tôi bị ép trở lại trong thế giới mà tôi đã biết cả đời, về với căn phòng cùng với hai người đàn ông ấy.

“Chúng ta đã có được nó. Mang hắn đến Nhà Máy,” người thẩm vấn chính nói.

Cú sốc từ những gì tôi vừa nhìn thấy làm tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn.

“Những người ấy là ai? Ông đang mang tôi đi đâu?” Tôi la lên.

Họ mở khoá tôi ra khỏi ghế, giữ còng trên tay tôi. Nhưng, khi họ bắt đầu đưa tôi ra khỏi căn phòng, điện thoại ở phía sau phòng reo lên. Họ lập tức ngừng những gì đang làm lại. Biểu cảm bình thản dần chuyển thành sự kinh hãi tuyệt đối. Trong một lúc, họ chỉ nhìn nhau. Rồi người thẩm vấn chính đã gật đầu, cùng lúc người thứ hai nhanh chóng chạy đến bên điện thoại và nhấc máy.

“Alô?” Anh ta trả lời một cách lo lắng.

Căn phòng trở nên yên tĩnh trong lúc người đàn ông ấy đang nghe giọng nói lạ bên đầu dây bên kia. Nó quá nhỏ để nghe thấy được, nhưng vẻ mặt lo lắng của anh ta tăng dần khi cuộc đối thoại tiếp diễn. Song song, người thẩm vấn chỉ còn có thể nhìn chằm chằm một cách thiếu kiên nhẫn lên cộng sự của anh ta.

Sau một phút tưởng chừng như một giờ đã trôi qua, anh ta gác máy và quay lại với chúng tôi.

“Ai đó?” Người thẩm vấn hỏi.

“Họ gọi đến từ bên ngoài… chúng ta phải thả anh ta.”

Người thẩm vấn thậm chí không chất vấn lệnh ấy, anh ta lấy chìa khoá từ trong túi và mở khoá cho tôi.

“Điều này sẽ không thay đổi được gì. Chúng ta vẫn sẽ loại bỏ những người kia,” anh ta nói trong khi kéo mảnh kim loại khỏi cổ tay tôi. “Họ còn nói gì nữa không?”

“Có. Anh ta phải đến địa chỉ này,” người đàn ông kia nói và đưa mảnh giấy có ghi một tên đường và số phòng. Bên dưới là dấu mộc của một biểu tượng kỳ lạ. Trông rất lạ, như thể dấu mộc ấy chỉ nửa hiện, biến mất khỏi suy nghĩ tôi mỗi khi tôi không nhìn vào nó.

“Anh ta phải đến gặp Core? Anh có chắc không?” người thẩm vấn hỏi.

Người đàn ông gật đầu. “Và họ ra lệnh cho tôi truyền lại thông điệp này cho anh ta.”

“Thông điệp gì?” Tôi hỏi.

“Tôi sẽ gặp anh, Jack.”

Đó là những từ cuối cùng mà họ nói với tôi, trước khi họ hộ tống tôi vào lại thang máy. Trông họ giận dữ, nhưng hơn thế nữa họ có vẻ lo sợ cho những gì sắp xảy ra.

Tôi đã được thả, nhưng mặc dù đã  thoát khỏi cơ sở ấy một cách màu nhiệm, tôi vẫn chưa cảm thấy an toàn. Sau mọi việc ấy, tôi vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Tuy nhiên, tôi có cảm giác sợ hãi đang tích tụ trong mình; một sự chắc chắn rằng bất kể tôi có làm gì, mọi thứ chỉ có thể trở nên tồi tệ hơn.

Phần 3

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *