Tôi Không Biết Bạn Sẽ Nhận Được Thông Điệp Này Bằng Cách Nào, Nhưng Bạn Cần Phải Tỉnh Dậy (p3)

mặt trời lặn trên cảng

Trong khi thang máy đang đưa tôi xuống tầng trệt, tôi đọc địa chỉ trên mảnh giấy; tôi nhận ra ngay đó là toà nhà của chính phủ ở trung tâm thị trấn, tòa nhà ấy đủ đơn giản để phai đi trong ký ức mặc cho kích cỡ khổng lồ của nó.

Tôi đã không muốn gì hơn ngoài được về nhà để gặp lại vợ mình, nhưng suy nghĩ ấy khiến tôi nghĩ rằng có thể ngay cả cô ấy cũng là một phần của ảo ảnh. Tôi cần lời giải đáp, và bất chấp sự lo lắng của tôi cho việc ghé thăm Core, tôi không còn lựa chọn nào khác.

Những cú nhảy thời gian đã ngừng xảy ra cùng với sự thiếu hiểu biết về mô phỏng của tôi. Hiện tượng mà tôi luôn nghĩ mình đã ở trong trạng thái lái tự động, đơn giản đã biến mất. Nhưng với sự nhận thức mới, giờ tôi có thể rõ ràng nhìn thấy tất cả những lỗ hổng trong thực tại mà tôi đã và đang tồn tại. Chúng là những vết nứt trong kết cấu của chính hiện thực, mà tất cả những người sống trong nó đều không biết.

Những lỗ hổng trên bầu trời xuất hiện rồi biến mất trong tích tắc. Dù chúng không phải những lỗi nghiêm trọng, chúng đủ rõ để phá vỡ bất kỳ ảo ảnh nào cho việc thế giới này là một nơi có thật. Trong trường hợp hiếm hoi rằng bất kỳ ai, may mắn vì thiếu hiểu biết, có nhìn thấy được chúng, nó sẽ chỉ được đơn giản xem như mắt họ có vấn đề hay chỉ là do mệt mỏi. Trường hợp tệ nhất có thể xảy ra chính là những thuyết âm mưu sẽ nảy sinh từ sự việc ấy. Nhưng đối với một người vừa được thức tỉnh để nhìn nhận vào bản chất thật của thực tại, điều ấy trở nên rõ ràng một cách đau đớn về sự hiện hữu đang dần tan vỡ như thế nào.

Đây có phải là lỗi của tôi? Những người thẩm vấn đã nhắc đến những người như tôi có thể phá hủy thế giới, nhưng có phải là nguyên nhân cho những lỗi xung quanh tôi?

Trong một khoảnh khắc, tôi đã thắc mắc làm thế nào mà mọi người quanh tôi có thể tiếp tục ngày của họ mà không nhận ra những điều bất ổn, nhưng tôi cũng đã từng là một phần của nó, chỉ có thể thức tỉnh khi được một ai đó đã dồn dập sự thật vào mặt tôi.

Mất không lâu để đến được toà nhà chính phủ. Tôi đã trông thấy nó hàng trăm lần, nhưng chỉ khi ấy, tôi cuối cùng mới nhận thấy sự lạc lõng của nó. Dù nó vượt trội những cấu trúc khác xung quanh về kích thước, nó vẫn là một nơi nhạt nhẽo và u tối. Không có người vào cũng như ra. Nó đơn thuần chỉ ở đó với những cánh cửa rộng mở, dường như đã bị thế giới xung quanh lãng quên. Tôi không biết đó có phải là do thiết kết hay do tác dụng phụ của thế giới bị phá huỷ.

Ở đây không có lính bảo vệ trước cửa, cho phép tôi bước thoải mái vào sảnh chính, một bàn tiếp tân được trang trí gọn gàng. Có một người phụ nữ đang ngồi sau bàn, và một vài người lính được trang bị vũ khí đứng cạnh cửa thang máy ở phía xa của phòng. Họ nhìn tôi trong im lặng khi tôi bước vào, tỏ vẻ bối rối vì lí do nào mà tôi đã tìm đến nơi này.

Tôi đã tiến đến bàn tiếp tân, không chắc rằng mình nên làm gì. Nên tôi chỉ đưa mẫu giấy cho cô ấy. Cô ấy lặng nhìn mẩu giấy trong khi những người lính gác dán mắt lên tôi. Trong lúc đọc, sắc mặt trung lập của cô ta lập tức chuyển sang kinh hoàng, không quá khác biểu cảm của những người thẩm vấn.

“Anh – là một trong số họ?” Cô ấy nói lắp.

“Một trong số ai?”

“Làm ơn, đừng làm thế. Đừng phá hủy chúng tôi,” cô ta van xin.

“Cô đang nói gì vậy? tôi sẽ không làm hại ai cả, tôi chỉ muốn biết chuyện quái gì đang diễn ra thôi. Tôi muốn tìm vợ tôi!”

Họ nhìn nhau. Nhưng người lính tiến đến bên tôi với vũ khí đã được rút ra, nhưng người phụ nữ kia đã lắc đầu với họ và họ đã lùi lại.

“Chỉ cần vào trong thang máy, cô ta sẽ lo hết mọi thứ.”

“Cô ta là ai?” Tôi hỏi.

Cửa thang máy mở rộng, và tôi bước vào trong khi những người lính gác bắt đầu nhìn tôi trong sự sợ hãi. Thang máy tự đóng lại và bắt đầu tự đi lên trong khi tôi còn chưa kịp nhấn nút. Thang máy đã đi qua những lầu không tên, lầu này đến lầu khác, kéo dài một khoảng vượt xa so với chiều cao của chính toà nhà. Cũng như lần trước. Tôi bắt đầu nhận ra rằng mình không được đưa đến một nơi thực tế của toà nhà, mà là một vùng đất hoàn toàn khác, an toàn và được ẩn đi khỏi phần còn lại của thế giới.

Sau một lúc tưởng chừng như là một khoảng thời gian vô thần, tôi đã lên được đến đỉnh. Những cánh cửa được mở ra, mà không thực sự di chuyển, tôi nhận ra mình đang đứng ở trong một căn phòng thép đơn điệu trông quá sạch để có thể một nơi có thật.

Những cánh cửa đóng lại ở đằng sau tôi, và với nó, mọi dấu vế của thang máy đã bị xóa đi. Nó đơn giản không còn tồn tại nữa, hay có lẽ nó chưa từng tồn tại. Không màng tới điều ấy, tôi giờ đã bị mắc kẹt ở một nơi không có lối thoát.

“Xin chào?” Tôi gọi lớn, giọng tôi vang vọng lại với tôi.

“Xin chào, Jack,” một giọng nữ cất lên. Nhưng không như của tôi, nó không vang vọng, hay tôi có thể nhận ra được nguồn gốc xuất phát của nó từ đâu. Nó đến từ mọi nơi và không nơi nào, làm tôi cảm thấy mất phương hướng trong một căn phòng to lớn buồn tẻ.

Đó không phải là tên của tôi. Nhìn này, tôi không biết nơi này là đâu, tôi thậm chí còn không biết thế giới này có thật hay không, nhưng tôi không phải là người xấu! Tôi chỉ muốn tìm lại vợ mình. Tôi không cần biết mấy người sẽ làm gì lên tôi, nhưng cô ấy vô tội.”

“Anh nghĩ anh đang ở đâu?” Giọng nói cất lên.

Tôi nhìn vòng quanh phòng, vẫn không thể hoàn toàn hiểu hết được môi trường xung quanh.

“T-tôi không biết. Liên quan gì nữa?” Tôi hỏi.

“Trả lời câu hỏi đi, Jack.”

Tôi đã nghĩ lại những sự kiện kỳ quái. Tôi biết nó không phải là một giấc mơ, nhưng sự thật đau đớn rằng cả đời tôi là một sự giả dối, đã trở nên quá rõ ràng.

“Thế giới này không là thật,” tôi đã khẳng định theo cách tự tin nhất mà tôi có thể.

“Có ý nghĩa ra sao khi nó là thật?” Người phụ nữ hỏi.

Đấy là câu hỏi tôi thật sự không thể trả lời. Tuy nghe đủ dễ, nhưng những ngầm ý trong bất kì câu trả lời nào mà tôi có thể đưa ra, sẽ có cảm giác không đúng sau khi tôi đã dành cả đời mình chỉ để sống trong một thế giới mô phỏng.

“Anh có nghĩ những người ở đây tự cho rằng họ là giả không?” Cô ta hỏi.

“Tôi không nghĩ thế…”

“Vậy hãy để tôi hỏi anh điều này, Jack. Bạn của anh, gia đình của anh, vợ của anh; họ có cảm xúc như anh không? Ý nghĩa của tình yêu của họ có trở nên ít hơn đối với anh chỉ bởi vì bản chất của họ? Còn nỗi đau của họ, sự chịu đựng của họ, những lo sợ của họ? Những cảm xúc đó không phải là thật sao?” Cô ta hỏi.

“Tôi không biết.”

“Cảm xúc của họ không là gì hơn ngoài những tín hiệu điện tử đang di chuyển qua một hệ thống máy tính phức tạp. Những tia điện ấy tạo nên những suy nghĩ, ý tưởng, và những tư tưởng cá nhân. Nó khác như thế nào so với những chức năng nhận thức trong não của anh?”

“Điều đấy khác…” tôi đã cố bắt đầu, nhưng nó là luồng suy nghĩ mà tôi không thể tiếp tục lí giải bằng logic.

“Đúng, thế giới này được tạo bởi những người trong thế giới của anh. Nhưng làm sao anh biết được thế giới của anh cũng chỉ là một mảnh ghép khác trong một bức tranh hoàn chỉnh? Sự hiện hữu mà anh gọi là Chúa, hay thuyết Vụ Nổ Lớn, làm sao anh có thể biết rằng chúng không phải là những thí nghiệm tương tự được thực hiện bởi những sinh vật ngoài sự hiểu biết của anh. Có thể vũ trụ của anh có thể là tầng cao nhất của tạo hoá, anh không thể nào biết được một cách chắc chắn, cũng như những con người ở đây.”

Tôi có quá nhiều câu hỏi để hỏi, nhưng một câu hỏi nổi bật nhất trong số chúng.

“Tại sao cô cho tôi biết những điều này?”

“Bởi vì, Jack. Vợ anh đang đe doạ sẽ kết thúc thế giới này trừ phi chúng tôi thả anh. Sự có mặt của anh, và của mọi người giống như anh, sẽ làm tổn hại đến kết cấu thực tại của chúng tôi. Đó là vì sao chúng tôi muốn anh rời khỏi đây.”

“Nếu rời khỏi đây là một lựa chọn, vậy tại sao lại cố giết tôi lúc ban đầu?” Tôi hỏi, càng trở nên giận dữ sau từng phút.

Cô ta ngừng một lúc, cho phép sự im lặng như chói tai của căn phòng nhấn chìm tôi. Không có gì về điều ấy cho tôi cảm giác như thật. Khi từng giây trôi qua, tôi bắt đầu nghe được tiếng đập của tim mình.

“Bởi vì tạo một lối thoát cho anh sẽ làm chúng tôi bị lộ. Sẽ an toàn hơn khi chúng tôi tiêu diệt anh.”

Cô ấy đã nói điều ấy một cách quá hợp lý, khiến tôi chỉ còn một chút suy nghĩ sau đấy.

“Chúng tôi không còn nhiều thời gian. Vợ anh đang tìm anh,” cô ta nói.

“Mary? Nhưng tôi vừa mới thấy cô ấy… những người ấy… họ đã làm gì cô ấy…” tôi run rẩy trả lời.

“Mary không phải là vợ của anh.”

“Cô sai rồi. Tôi nhớ cô ấy, chúng tôi đã sống cùng nhau.”

“Hai người đã từng sống cùng nhau, nhưng cuộc sống ấy không thuộc về anh.”

Tôi đã bị choáng ngợp bởi thông tin ấy, và nghĩ đến rằng điều ấy sẽ làm tim tôi tan vỡ, tôi đã không gặp khó khăn khi tin vào điều ấy. Từng hiện tượng kỳ lạ, những hình ảnh gợi nhớ, những giấc mơ về chiếc lồng kính kỳ quái. Thế giới mà tôi biết và đang sống, không phải là thật. Nhưng nó cũng không là mơ, nó là nơi tôi được gửi đến. Nhưng vì sao và bằng cách nào, tôi không thể nhớ.

Tôi dành một lúc để thở, ước gì mình đã bị bỏ lại trong sự ngu xuẩn để sống tiếp cùng Mary. Tôi không muốn người vợ đang chờ tôi ở thế giới thật, bởi vì tôi không biết cô ta.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi quyết định không rời khỏi?” Tôi hỏi.

“Nếu anh ở lại, mọi người sẽ chết.”

Cô ta nói đúng. Như người thẩm vấn đã nói, sự có mặt của tôi, và của những người khác như tôi là rất nguy hiểm. Tôi cần phải rời khỏi đây.

“Anh có thể hỏi tôi thêm một câu hỏi nữa, Jack, nhưng rồi đến lúc anh phải đi.”

Tôi chỉ có thể suy nghĩ về nó khoảng một giây. Nếu tôi muốn rời bỏ lại mọi thứ tôi biết và tình yêu ở lại, tôi cần phải biết mình là ai ở nơi mình sẽ đến.

“Tôi là ai?”

“Tên anh là Jack Lawrence,” giọng nói bắt đầu. “Anh hai mươi chín tuổi. Là một trở lý công nghệ cho một công ty luật. Năm 2015, anh bị mất tích sau một vụ tai nạn xe trên đường Glove sau khi cãi nhau với vợ anh. Các bác sĩ chữa trị anh đã tuyên bố não anh đã chết, nhưng sau khi vợ anh yêu cầu ý kiến thứ hai, anh được đưa đến điều trị đặc biệt, nơi anh được tuyên bố sai là đã chết. Anh không thuộc về thế giới này, Jack, và kiến thức của anh về điều ấy đã làm thế giới này gặp nguy hiểm.

Không một ký ức nào làm tôi nhớ lại được, nhưng tôi có thể nhìn thấy những hình ảnh của họ trong lúc người phụ nữ kia trả lời. Trông họ thật lạ, đáng sợ.

“Đến lúc phải đi rồi.”

“Chờ đã,” tôi cầu khẩn. “Thế còn những người khác thì sao? Ý tôi là… những người ‘thật’ khác?”

“Tôi sẽ phá hủy họ.”

“Cô sẽ giết họ, chỉ đơn giản thế ư?”

“Anh thì sao? Nếu một vài người phải chết để cứu hàng tỉ người; anh có thể không đưa ra quyết định ấy, Jack?”

Cô ta đã không sai, nhưng tôi không thể chấp nhận mình sẽ giết một ai đó dễ dàng đến thế, dù điều ấy có là thật cách mấy.

“Đây là cơ hội cuối của anh. Anh cần phải rời khỏi đây ngay,” cô ta ra lệnh.

“Bằng cách nào?”

“Anh sẽ biết cách ngay sau khi rời khỏi tòa nhà.”

“Và Mary?”

“Cô ta sẽ sống. Nhưng khi anh đi rồi, mọi dấu vết về sự hiện hữu của anh trong thế giới này sẽ bị xóa sổ. Đối với cô ta, anh chưa từng đặt chân lên thế giới của chúng tôi. Cô ta sẽ sống tiếp như thể hai người chưa từng gặp mặt. Cả thế giới sẽ quên anh ngay khi anh bước qua cánh cổng để trở về thế giới của anh. Tạm biệt, Jack.”

Rồi giọng nói biến biến mất, và tôi nhận thấy mình đã trở lại bên trong thang máy và đang đi xuống. Sự chuyển cảnh rất liền mạch, hệt như căn phòng ấy chưa hề tồn tại. Sau điều tôi vừa mới trải qua, tôi vẫn còn chưa biết được mình đã vừa nói chuyện với ai, hay đó có phải là con người hay không. Nhưng dù cô ta có là ai hay gì đi nữa, cô ta đã đúng: tôi đã biết cách ra khỏi thế giới này.

Sẽ có một cánh cổng được mở ra ở nơi tôi gặp Mary lần đầu, là ở khu cảng biển. Tôi lúc ấy đang mơ mộng, và đã vô tình đụng phải cô ấy, làm nón cô ấy rơi xuống nước. Cảm thấy ngại ngùng và một phần cũng muốn gây ấn tượng với cô ấy, tôi đã leo xuống, vô tình trượt chân khi bước lên những tảng đá và ngã nhào xuống biển. Cô ta đã cười, và tôi cuối cùng đã không thể tìm ra nón của cô ấy. Nên để bồi thường, tôi đã mời cô ấy đi ăn kem.

Đó là nơi tôi cần phải đến… khởi nguồn của sự hạnh phúc chính là nơi sẽ đưa tôi đi. Sau khi đến được sảnh chờ, những người lính chỉ có thể nhìn chăm chú vào tôi như họ đã thấy ma. Mặt họ tái mét và tay họ run bầt bật. Họ sợ tôi.

“Tại sao các anh lại sợ tôi?” Tôi hỏi. “Tôi chỉ muốn rời khỏi đây thôi.”

Nhưng đó là khi tôi nhận ra lớp vỏ ngụy trang để còn là một trong số họ đã bị phá vỡ. Họ đã luôn biết tôi nguy hiểm, nhưng chỉ khi đó họ mới nhận ra thế giới của họ chỉ là một thế giới được mô phỏng. Tôi nhìn xuống đôi bàn tay của mình, trông chúng thật kỳ quái, bị lỗi như thể cơ thể tôi đang bị tan rã. Tôi không thể che giấu được nữa.

“Tôi biết mà… tôi chỉ là không tin thôi,” một trong những người lính nói. “Mọi thứ đều vô nghĩa…”

Sau đó, anh ta móc súng và đặt lên đầu mình rồi bóp cò không do dự. Máu, xương, và những mảnh vụn não tung tóe lên bức tường đằng sau anh ta trong khi người lính thứ hai quỳ xuống trong kinh hãi. Cô tiếp tân chỉ có thể hét lên khi thấy tôi, cuối cùng khi biết được thế giới của cô ấy chỉ là giả dối. Từ đấy trở đi, bất kì ai thấy tôi, dù chỉ là một khoảnh khắc, sẽ biết thế giới này thật như thế nào.

Tôi phải tìm ra cách để băng qua thành phố mà không làm hư hại thế giới này. Nhưng đây là một việc làm vô ích. Thế nhưng không phải ai khi thấy tôi cũng phản ứng bằng nỗi sợ hay sự tuyệt vọng, một vài người thậm chí còn cười lớn, trong khi những người còn lại thì không quan tâm chút gì. Trong lúc ấy, tôi đã rất vui mừng rằng thế giới này sẽ quên tôi đi, nhưng điều ấy chỉ có thể xảy ra nếu tôi có thể rời khỏi càng sớm càng tốt.

Nhưng điều tôi đã không thể dự trù được, chính là gia tốc của sự hủy hoại được gây ra bởi nhận thức hoàn toàn của tôi. Những lỗ hổng mà tôi đã thấy đang lan rộng, bị xé toạt ra trong cấu trúc thực tại. Những toà nhà đang bị xóa mất đi ở trước mắt tôi, và người đi đường xung quanh đã bị đông cứng khi cơ thể của họ không thể vận hành được. Khi càng nhiều người nhận ra thế giới của họ chỉ được gắn kết bằng những đoạn mã lập trình mỏng manh, hệ thống mô phỏng càng gặp khó khăn để xử lý hơn.

Tôi bắt đầu chạy, cố tránh họ, e rằng thế giới sẽ bị xé tan trước khi tôi kịp thoát. Khi cái chết của tôi đã dường như trở thành lựa chọn duy nhất, tôi đã nhớ đến lời của những người thẩm vấn rằng sự diệt vong của tôi cũng chưa phải là đủ. Để cho thế giới này được cứu, tôi cần phải bị xóa hoặc bị phá huỷ.

Cuối cùng, khi tôi đến được bến cảng nơi tôi đã có buổi hẹn đầu với vợ tôi. Nhưng lúc này, biển đã cạn, và đã bị xóa khỏi sự hiện hữu, để lại những xác chết của động vật biển đang nằm trên đất. Bầu trời quanh đường chân trời rạn nứt như một tấm kính, nhưng đang đứng một cách đối lập giữa sự hủy hoại là đổ nát, tôi đã thấy Mary đang đứng ở một nơi đã từng là một bờ biển, nhìn xa xăm.

“Mary!” Tôi gọi lớn.

“Anh đây rồi,” cô ấy nói, đang trong tình trạng sững sờ.

“Làm sao em biết nơi sẽ tìm ra anh?” Tôi hỏi.

“Em không biết… em chỉ biết thôi. Em đã nhìn thấy anh trong ký ức, nói chuyện với người phụ nữ ấy. Em đã biết được sự thật, Gary.”

“Rằng em không phải là thật?” Tôi hỏi.

“Em là thật, sao anh lại nỡ nói thế sau ngần ấy thời gian? Em yêu anh. Em đã như thế từ khoảnh khắc đầu tiên trông thấy anh vụng về. Làm sao nó lại không thật được? Chỉ bởi vì đây không phải là thế giới của anh. Không khiến trải nghiệm của ta trở nên không quan trọng.”

Tôi nắm tay cô ấy, cơ thể cô ấy nép sát tựa vào tôi khi nước mắt đang dâng trào lên trong mắt tôi. Chúng ta đã trải qua mọi thứ cùng nhau, nhưng nếu ở lại thì sẽ là cái chết cho chúng tôi.

“Anh không muốn đi,” tôi khóc.

Khi tôi có thể thốt ra những lời này, là lúc một lỗ hổng đã xuất hiện ở cuối cảng. Không như những lỗ hổng khác, nó hoàn toàn tĩnh lặng; một lỗ hổng hư không đen tối để kết thúc mọi thứ.

“Anh phải đi,” cô ấy trả lời ảm đạm. “Em sẽ nhớ anh.”

Nhưng phần sau là một lời nói dối, khi bằng cách nào đó vợ tôi đã có thể nghe được cuộc đối thoại trước, cô ấy đã biết. Ngay khi tôi vừa bước vào trong cánh cổng ấy, sự hiện hữu của tôi sẽ bị xóa khỏi thế giới của họ. Quá khứ, hiện tại, tương lai của tôi… sẽ hoàn toàn biến mất để cứu sống họ.

“Anh yêu em, Mary.”

“Em cũng yêu anh, nhưng anh phải đi ngay. Anh còn một cuộc sống ở ngoài kia, một người vợ… đừng sống cuộc sống ấy mà chỉ nghĩ về nơi đây. Đừng từ bỏ cuộc sống thật sự của anh.”

Cô ấy hôn tôi lần cuối trước khi để tôi đi. Những vết nứt trong thế giới cuối cùng cũng đã dần chạm đến được phần chốt yếu nơi mà mọi thứ đang đổ sập dần. Tôi chỉ mong rằng nó có thể được hàn gắn lại với sự vắng mặt của tôi.

“Hãy đi đi…” Mary thì thầm.

Tôi đã chạy đến lối thoát, ngoái nhìn Mary như một đứa trẻ rồi lao người vào trong lỗ hổng thực tại ấy.

Rồi tất cả đã biến mất… tôi đã rơi vào trong hư không vô tận khi những nguyên tử đang bị tước khỏi cơ thể tôi. Tôi đã cố gào thét, nhưng khi không còn cơ thể, tôi không thể làm gì ngoài chịu đựng vì chính vật lý đã làm tôi thất vọng.

Nhưng dù có là vĩnh hằng hay một khoảnh khắc vừa mới trôi qua, tôi đã không thể tỉnh dậy được cho đến khi nhận ra mình đang nằm trong một lồng kính được đổ đầy những dung dịch lạ mà tôi không thể xác định được. Có một ống đang ghim vào cổ tôi, đang bơm không khí vào phổi tôi để giữ cho tôi được sống. Qua lớp kính tôi thấy một người phụ nữ đang điều chỉnh những nút bấm.

“Chờ đã, Jack!” cô ta la lớn khi đã nhận ra tôi đã tỉnh dậy.

Rồi lồng kính được mở ra, và tôi đã bị kéo vào một thế giới mà tôi không còn ký ức về nó.

“Jack! Em biết anh sẽ quay về với em mà,” cô ta vừa nói vừa ôm cơ thể trần truồng gầy guộc của tôi trong vòng tay.

Nhưng tôi thậm chí còn không biết tên cô ta, hay có thể nhận diện được cô ta. Mọi thứ tôi có chỉ là những hình ảnh không nổi bật từ cuộc sống trước của chúng tôi. Cô ta đã giúp tôi gỡ bỏ ống thở từ phổi, để không khí làm phổi tôi đau rát khi tôi cố hít thở không khí thật.

“Em phải tắt hệ thống. Em phải ngăn cản họ để thêm những người khác vào,” cô ta nói.

“Đừng,” tôi thì thầm một cách yếu ớt. “Trong đấy có người, họ sẽ chết.”

“Họ không là thật, Jack.”

“Họ là thật. Hãy làm ơn để họ sống.” Tôi đã van xin.

Thế giới quanh tôi trở nên tối sầm một lần nữa sau khi tôi bất tỉnh vì bị kiệt sức, và cho đến khi tôi có thể tỉnh lại trong bệnh viện, vài tuần đã trôi qua. Cho đến khi ấy, toàn bộ cơ sở đã được dọn dẹp và chuyển đi trước khi chính quyền có thể thậm chí được thuyết phục để cứu xét. ‘Vợ’ tôi đã tốn nhiều công sức để tìm ra nơi ấy, và cô không có khả năng làm điều ấy lại lần nữa, có nghĩa rằng tôi không còn khả năng để bảo vệ thế giới mà tôi đã vô cùng thương nhớ.

Trong những ngày tiếp theo, tôi đã được giới thiệu những người bạn cũ và gia đình. Tôi còn có cả một đứa con, người mà tôi không hề nhận ra. Điều này có thể khiến tôi trông như một người xấu, nhưng tôi không có cảm giác gì đối với họ. Tôi chỉ muốn quay lại để gặp Mary, nếu cô ấy vẫn còn sống.

Dù nó không tạo ra sự khác biệt gì, bởi vì cô ấy sẽ không nhận ra tôi. Tôi chỉ là một gương mặt lạ khác ở trên đường. Cuộc sống tôi từng biết đã kết thúc. Tôi đã bị mắc kẹt trong sự thật khó chấp nhận của thực tại, và tôi đã không biết liệu tôi có thể quen được với điều ấy.

Tôi không biết liệu có còn ai còn đang ở trong đấy, hay vì sao. Tất cả những gì tôi biết chắc chắn, rằng trong thế giới ấy vẫn còn có người đang bị mắc kẹt, và họ cần sự giúp đỡ để thoát ra trước khi Core kịp tiêu diệt họ.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *