Tôi KHÔNG Phải Là Một Thợ Săn Ma và Tôi KHÔNG Muốn Giải Cứu Thế Giới

phòng khách tối

Sue, hy vọng rằng khi cô đọc thấy lá thư này. Tôi không phải là người khơi mào chuyện đấy, tôi thề.

Tôi chỉ đơn giản là giúp Marina chuẩn bị sẵn sàng cho buổi thử vai của cô ấy. Cô ấy là một người bạn và là một nữ diễn viên đầy tham vọng đang cố gắng để bước vào cánh cửa của hệ sinh thái của danh vọng, thế giới ánh đèn sân khấu của Thành Phố Victoria.

Nó là một công việc vô hại: chỉ việc đọc lời thoại của những nhân vật, nhấp một ngụm bia và cố không phì cười vì vở diễn ấy là một tác phẩm nghệ thuật, dù lời thoại có ngớ ngẫn đến mấy. Và tôi nghĩ tôi có thể làm tốt điều ấy. Chúng tôi cùng ngồi trong phòng khách của cô đọc lớn những lời thoại, khi cơn mưa đang đập mạnh lên khung kính cửa sổ đáng thương và cơn gió hú lên từ đâu đó trong những lỗ thông hơi. Thời tiết điển hình của Victoria.

“Ngươi hãy chuẩn bị chết đi, một con chuột dơ bẩn!” Tôi nhấn giọng, trong lòng thì co rúm vì ngượng. Đèn đường bắt đầu nhấp nháy. Điều ấy không có gì là bất thường. Các cột điện bằng gỗ trong khu vực này cổ hơn cả Gia Tộc Windsor, và cơn bão thì đủ lớn để thổi bay những em bé và vật nuôi cỡ nhỏ. Kết hợp hai yếu tố ấy lại, và bạn sẽ ngạc nhiên rằng điện vẫn chưa bị ngắt.

“Tốt hơn là tôi nên đi lấy nến,” Marina nói, rồi đi vào bếp. Tôi nghĩ cô ấy rất sáng suốt và tiếp tục uống bia của mình.

Cuối cùng, điện đã bị ngắt. Một lần nữa, điều ấy không bất thường. Và rồi tiếng khóc ấy bắt đầu vang lên, tiếng rên rỉ không rõ ràng của một người lớn tuổi nào đó văng vẳng, không bắt nguồn từ một nơi nào cụ thể.

Tuyệt vời, tôi thầm nghĩ và nhắm mắt mình lại. Tôi còn có thể phản ứng ra sao nữa? Đây là chuyên ngành của cô, Sue à. Và Alex nữa, tôi nghĩ là thế. Cô biết đấy, tôi chưa bao giờ thích việc này. Tôi đã thành công tránh được nó trong cả một thập kỷ cho đến nay.

Trong một khoảnh khắc, tôi thực sự đã nghĩ đến việc ra về nhưng đã quyết định làm điều ngược lại. Đầu tiên, tôi sống theo nghĩa đen sát cạnh nhà của Marina, và có khả năng tôi cũng sẽ nghe thấy tiếng khóc than ngu ngốc ấy và vẫn phải bị dính líu vào nó. Và thứ hai, tôi thích Marina. Cô ấy là một cô gái tốt bụng, có tài mà không xứng đáng với bất kỳ những… thứ bất tiện này.

Marina trở lại phòng khách, trên tay cầm theo một gói nến nhỏ và một cái bật lửa. “Cái gì đấy?” Cô ấy nhăn mặt, tìm kiếm khởi nguồn của âm thanh ấy khi nó dần trở nên lớn hơn. Tôi đứng dậy khỏi ghế, bảo cô bỏ lại nến và ra khỏi căn hộ, rồi mất thăng bằng khi bắt đầu bước qua cô để đi vào bếp. Không lâu sau, âm thanh khóc than ấy đạt ngưỡng của buổi trình diễn của ban nhạc AC/DC, và rồi màng nhĩ của chúng tôi như bị chọc phá.

Nhà bếp tối như một cái hố địa ngục, nhưng thị lực ban đêm của tôi khá tốt, như cô biết. Những tia chớp thỉnh thoảng cũng hữu ích và kết hợp cùng với tiếng khóc, tạo nên một bầu không khí phù hợp cho buổi tối hôm ấy. Tôi tìm thấy muối, hạt tiêu và một lọ nhỏ lá kinh giới cay khô trong tủ thứ hai mà tôi mở. Không có đủ muối vì vậy tôi cũng lôi ra một bao đường.

Marina đã không ra khỏi nhà, tất nhiên. Vì lý do nào đó, họ không làm ngay điều mà ta yêu cầu họ làm. Thay vào đó, cô ấy đứng ở giữa phòng khách, há hốc mồm và bịt chặt tai mình dưới làn sóng của những tiếng rên rỉ đáng bị nguyền rủa. Bây giờ chúng đã lớn gần với cường điệu của một buổi tiệc trong đêm lửa trại.

Tôi rắc gia vị lên sàn nhà và thắp những ngọn nến.

“Điện thoại của tôi hỏng rồi!” Marina thực hiện một nỗ lực ấn tượng để hét lên qua tiếng ồn điên cuồng. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

“Không sao đâu!” Tôi hét lớn. “Ra ngoài đi!”

Người ta thường nói tôi rằng tôi có thể làm một bộ mặt chuyên nghiệp đầy thuyết phục khi tôi muốn. Thông thường, chúng có nghĩa là biểu cảm “Tôi sẽ không đầu hàng thứ tào lao này” khi tôi di chuyển lông mày của mình thành một đường thẳng đồng thời khiến mắt tôi trông như vừa buồn chán vừa có chủ ý. Tôi đoán nó đã hữu hiệu vì Marina liếc nhìn tôi rồi cuối cùng bỏ chạy ra cửa trước. Cô ấy đã cố gắng mở khóa, và khi nó không nhúc nhích, cô đã liều lĩnh ném mình vào nó vài lần.

“Nó bị kẹt rồi!” Cô quay lại, hoảng sợ.

Và bây giờ, điều ấy thì mới là bất thường. Sue, tất nhiên là cô biết thế. Với những người khác, những linh hồn đòi hỏi một nguồn năng lượng đáng kể để có thể ảnh hưởng lên thế giới của chúng ta. Tài nguyên của chúng là có hạn, thế nên, theo lẽ tự nhiên, sẽ là hợp lý khi chúng phải chọn một kênh biểu hiện chính để tập trung vào. Thông thường, những hồn ma thị giác sẽ không hét lên màng nhĩ của cô, những hồn ma xúc giác sẽ không thò ra khỏi tường với cơ thể trong suốt của chúng và những hồn ma hiện hình bằng âm thanh sẽ không chọn phá những cánh cửa.

Tên này mạnh, được thôi, dù có mạnh hay không, điều đầu tiên phải làm là bắt hắn ngậm miệng lại. Tiếng rên rỉ càng lúc càng trở nên không thể chịu đựng. Tôi ra hiệu cho Marina quay lại phòng khách và tiếp tục việc tôi đang làm.

Tôi xé bao đường ra và đổ một đống vào góc thứ nhất của căn phòng, rồi múi và tiêu, thêm vào một chút kinh giới cay lên trên và hoàn thành phần bố cục ấy với một đồng tiền lấy từ trong túi mình. Trông nó rất nghệ, nếu cô có thể thấy.

“Anh đang làm cái quái gì vậy?!” Marina la lớn, nhìn tôi như thể tôi là một tên điên.

Tôi vẫy tay phớt lờ để cô ấy có thể biết rằng tôi sẽ giải thích sau rồi bước đến góc khác của phòng. Không cần thiết để cố nói chuyện trong tiếng ồn điếc tai này.

Một chút đen. Một đống trắng. Một thứ gì đó có mùi hương. Và một thứ gì đó sáng.

Vỡ lẽ ra, tôi chỉ có ba đồng xu trong người và đã phải sử dụng một cái kẹp giấy từ tập kịch bản cho góc cuối cùng của căn phòng. Thứ ấy đủ sáng bóng để thay thế một đồng xu.

Khi tất cả các góc phòng đã được chuẩn bị xong, tôi đóng cửa phòng khách rồi đổ một hàng đường dày bên dưới nó để lấp khe cửa. Tiếng rên rỉ ngay lập tức dừng lại và chúng tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Đó là gì vậy?” Marina vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo từ cú sốc.

“Một con ma vừa hiện hình,” tôi nói, khi đang tìm cách tốt nhất để bố trí những ngọn nến.

“Một con ma?” Marina cười trong sự lo lắng. Tôi gật đầu. Mắt cô ấy thu hẹp lại và hướng về tôi. “Làm sao mà anh biết tất cả mọi thứ đấy?”

“Tôi đã sống một quãng đời dài,” tôi nói sau một quãng dừng. Marina trông có vẻ không hài lòng với câu trả lời, nhưng có lẽ cô ấy đã nhận ra đó là cậu trả lời duy nhất mà tôi sẽ tiết lộ vì cô ấy đã ngừng hỏi thêm. Thay vào đó, cô ấy bước đến bên những sắp xếp của tôi trong các góc phòng.

“Những thứ này sẽ làm được gì?” cô hỏi, cúi người xuống để nhìn kỹ chúng hơn.

“Nó khóa con ma đang hiện hình trong phòng lại cùng chúng ta và tạm thời làm vô hiệu hóa nó,” tôi trả lời.

“Thế là nó vẫn chưa đi?”

Tôi lắc đầu. “Vẫn còn ở đây.”

Việc cánh cửa trước vẫn còn đang bị kẹt khiến tôi khó chịu, nhưng, không quá nhiều. Tôi đoán nó có thể là một linh hồn già cỗi mạnh mẽ. Một tình huống tuy hiếm hoi, nhưng không phải là chưa xảy ra. Sue, cô và Alex có thể đã thấy không ít dạng này trong thời của hai người nhỉ.

“Thế, giờ phải làm sao?” Marina hỏi trong lúc đứng lên lại.

“Bây giờ chúng ta tìm hiểu xem nó muốn gì.” Tôi cuối cùng đã chọn được cách bố trí cho những ngọn nến, một hình thoi đơn giản.

Và Sue này, tôi biết rằng cô, một tín đồ hình ngũ giác như cô, sẽ không đồng tình với tôi, nhưng tôi nghĩ rằng cấu trúc ngũ hành thì khá dư thừa cho một nghi lễ giao tiếp. Và Alex, nếu có một dịp nào đó mà cậu cũng đọc được lá thư này, cút!

Tôi đã bố trí bốn ngọn nến lên sàn nhà trong phần trung tâm của phòng khách và ngồi bắt chéo chân ở phần cạnh phía bắc của hình thoi, đối mặt với cánh cửa. Mông tôi cảm thấy khó chịu vì mặt sàn lót gạch bông lạnh buốt, và tôi nghĩ hệ thống sưởi ấm sàn cần được phổ biến hơn trong các tòa nhà.

“Tôi cần phải làm gì?” Marina hỏi. Cô ấy có vẻ lo lắng, nắm và thả nắm tay mình trong vô thức, – đó không là một dấu hiệu tốt cho một người quan sát phàm trần.

“Cô chỉ cần bình tĩnh,” tôi nói nhẹ nhàng. “Uống một ly bia. Tôi nghĩ chai của tôi vẫn còn một ít đấy. Mọi thứ sẽ sớm kết thúc.” Điều ấy đã không làm cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng Marina ngồi lại lên ghế. Nhược điểm của việc ấy chính là cô ấy lập tức ngoe nguẩy ngón chân một cách bồn chồn ngay rìa tầm nhìn ngoại vi của tôi. Tôi tạm phớt lờ nó; ít nhất thì cô ấy đã không cản trở tôi.

Tôi đặt hai bàn tay của mình lên một quyển sách đang được mở ra trên đùi và bắt đầu niệm Vòng Tròn Thứ Ba. Điều này khá khó chịu, khi những câu niệm đến với tôi một cách dễ dàng, so với nỗ lực của tôi cố quên chúng đi. Đối với Marina, nó có thể là một cảnh tượng kỳ quái: tôi ngồi trên sàn nhà lạnh tê mông và niệm hát lảm nhảm câu chú đáng sợ bằng tiếng La-tinh, nhưng cố ấy đã hứng chịu nó khá ổn, không hoảng sợ hay lằng nhằng tôi bằng những câu hỏi linh tinh.

Tôi bắt đầu cảm thấy thèm một điếu thuốc, thèm khát có được làn khói đắng lấp đầy phổi mình và vị thuốc lá khô trong miệng mình. Việc hút thuốc lá đã giúp tôi vượt qua nhiều nghi thức trong quá khứ. Thật uổng khi tôi đã cai nó.

Khi lặp lại lần thứ ba, tiếng rên rỉ trở lại; tuy không lớn như trước, nhưng khá dễ nhận ra.

“Dev…” Marina bắt đầu nói một cách lo lắng. “Điều này có bình thường không?”

Tôi cố giữ bộ mặt chuyên nghiệp của mình và nhìn cô lại một lần nữa, nhưng nó đã không hiệu nghiệm sau từng ấy niệm chú. Marina đứng lên, sự đau khổ lộ rõ trên vẻ mặt cô. Ơn trời, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn bấn loạn.

Và rồi những biểu tượng bắt đầu xuất hiện trên bàn tay tôi, đốt cháy lên da tôi. Chúng là những nét thẳng thô thiển và dứt khoát, nối liền nhau thành những góc nhọn. Những câu từ gợi cảm giác cổ đại phát ra từ đâu đó tối tăm và ẩm ướt và lạnh như thiêu. Tôi không hiểu ý nghĩa của chúng là gì. Dĩ nhiên đó không phải là tiếng Anh, hay tiếng La-tinh. Nó thậm chí không phải tiếng Sumer – tôi biết điều ấy không là do tôi thành thạo ngôn ngữ ấy, câu Sumer duy nhất mà tôi có thể nói chính là “Thứ lỗi, bạn có thể chỉ tôi nhà vệ sinh công cộng ở đâu không?”

Mùi thịt bị cháy khét lấp đầy căn phòng khi những biểu tượng trên tay tôi đào sâu hơn. Marina giờ đang bước vòng quanh, nhìn tôi với nỗi sợ đang tăng dần.

“Dev!” Giọng cô đang trên bờ vực hoảng loạn. “Dev, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Làm quái gì mà tôi biết được. Tôi đã không thể ngừng niệm chú, không thể cử động dù chỉ một chi hay làm gián đoạn nghi lễ ấy. Nó đơn giản là không cho phép tôi làm thế. Đó không phải là một con ma bình thường – dù nó có chỉ là âm thanh hay đa hệ – phần đấy giờ trở nên rất rõ ràng.

Ngọn lửa nến dập dờn một cách điên dại như thể chúng tôi đang ở trong giữa một cơn cuồng phong. Mọi dần nổi lên trong không trong: những trang giấy kịch bản, những quyển sách, một bình hoa có đầy những bông hoa hồng đã héo rụi. Cánh cửa phòng khách rung chuyển ầm ầm. Một hình ảnh xuất hiện bên nó, chập chờn rất bệnh hoạn, và Marina nhảy khỏi nó với một tiếng thét chói tai. Tôi không thể trách cô ấy. Trông lão rất ám ảnh, gầy và già với một khuôn mặt bị vặn vẹo đau đớn. Lão ngồi trên một chiếc xe lăn, đóng mở cái miệng không còn răng của lão như thể đang cố nói điều gì đấy, nhưng tất cả những gì chúng tôi có thể nghe được là tiếng rên rỉ.

Cửa sổ ở phía sau tôi đột nhiên vỡ nát, cho phép cơn mưa và cơn giá buốc vào trong. Tiếng thét của Marina đạt đến ngưỡng không thể tưởng tượng khi cô nhìn về hướng ấy và lụi lại trong sự kinh hoàng tột độ. Tôi không thể cử động đầu mình, nhưng tôi khá chắc rằng một thứ thối nát nào đó đang vào căn phòng từ màn đêm bên ngoài. Thứ ấy đã khiến tôi niệm chú lớn hơn, gần như đạt đến giới hạn của dây thanh quản đáng thương của tôi. Cổ họng tôi đau. Hai tai tôi nhức bởi sự hòa hợp của tiếng khóc than, tiếng đập cửa, tiếng thét của Marina, và giọng của chính tôi. Tay tôi bỏng rát.

Tóc gáy tôi dựng đứng khi thứ từ bên ngoài ấy dần bò về hướng tôi. Nhưng không quá nhanh. Tạ ơn trời đất, nó còn biết rằng không cần phải quá vội vã.

Marina đã ngừng la hét và buộc phải nép mình lên bức tường đối diện như đang hy vọng rằng có thể chỉ đơn giản len lỏi để xuyên qua nó và thoát khỏi đây. Cô ấy dường như không thể rời mắt khỏi thứ đang ở phía sau tôi. Tôi cất giọng lên cao hơn một ngưỡng, kéo theo sự đau đớn trong cổ họng tôi, chỉ để thu hút được sự chú ý của cô ấy. Khi cô ấy nhìn vào mắt tôi, tôi đảo mắt mình về phía ngọn nến ở gần cô nhất, ra hiệu chấm dứt nghi lễ ấy. Ban đầu cô ấy đã không hiểu ý tôi. Tất cả tôi còn có thể làm là lặp lại cử chỉ ấy: nhìn chằm chằm lên cô rồi nhìn gắt vào ngọn nến, trong khi cảm nhận được thứ ấy đang tiến gần hơn đến mông tôi.

Khi tôi sắp toang, Marina cuối cùng cũng đã có thể tự tách mình khỏi bức tường, chạy về phía trước và đá ngã cái nến chết tiệt. Nó lăn ra trên sàn nhà; ngọn lửa trên nó tắt đi, và tôi có thể kiểm soát lại cơ thể và giọng nói của mình. Mọi thứ đồng loạt ngừng lại. Những tiếng ồn biến mất sau một tiếng nổ trong tai tôi; những đồ vật đang bay thì rơi xuống; bình hoa vỡ toang, làm vương vãi những mảnh sứ và nước trên đất. Lão già nhấp nháy biến mất.

Tôi nằm xuống và quyết định mình sẽ nằm thế một lúc. Sàn gạch lạnh không còn khiến tôi cảm thấy khó chịu nữa. Hơn cả thế, nó còn giúp làm dịu cảm giác cháy rát ở hai bàn tay tôi. Phía sau tôi, gió thổi những tấm màn cửa sổ phấp phới một cách không khoang nhượng.

Marina tựa mình vào tường, trượt người xuống sàn và thở gấp.

Tôi đã không muốn nói gì nữa. Tôi muốn được nhắm mắt lại và trôi dạt đi. Tôi muốn một điếu thuốc, và một kế hoạch về hưu, và tránh càng xa khỏi bất cứ thứ siêu nhiên nào càng tốt. Như thường lệ, không ai quan tâm những gì tôi muốn, thế nên tôi ngồi dậy và hậm hừ cổ họng mình để thử giọng. Rồi tôi làm nốt phần bia còn dang dở trong một ngụm. Điều ấy đã phần nào làm dịu đi cơn đau.

“Cô có sao không?” tôi hỏi Marina, giọng nói của tôi khàn và yếu như vừa trải qua nhiều tuần viêm thanh quản trầm trọng.

“C–,” cô ấy run rẩy, nuốt xuống, và nói lại. “Cái đó là gì?”

Tôi còn có thể nói gì? Quy tắc đầu tiên của công việc là phải tự tin hết mình. Không bao giờ để một khách hàng biết rằng mình đã phạm sai lầm, hay không có bất kỳ ý tưởng nào cho chuyện gì vừa xảy ra hay nguyên nhân của nó. Ờ thì, tôi có ý tưởng cho chuyện gì đã xảy ra: sai lầm của tôi là mở một kênh giao tiếp hai chiều. Tôi quyết định phớt lờ câu hỏi ấy.

“Chúng ta sẽ không thử giao tiếp với hồn ma ấy nữa.” Tôi dừng lại và nhìn vào mớ lộn xộn trên sàn nhà. “Rất lấy làm tiếc vì cửa sổ của cô.”

Marina giờ không còn giống như một người có hơi sức để lo về một cái cửa sổ bị vỡ. “Nó là gì… thứ tràn vào trong nhà?” Cô hỏi.

Đó là một câu hỏi hay. Tôi bước khập khiễng đến bên cửa sổ. Không có dấu vết của bất kỳ thứ gì, ngoại trừ những mảnh kính vỡ trên sàn và những vũng nước mưa trên bệ cửa sổ. Cơn bão vẫn gầm rú ở bên ngoài. Cơn gió hú đã ném một tràn những hạt mưa vào mặt tôi qua lỗ hổng. Một sự tiếp diễn hoàn hảo của buổi tối hôm ấy.

“Trông nó ra sao?” Tôi hỏi, quay lại nhìn Marina trong lúc dùng bàn tay mình để vuốt mặt. Những ký hiệu giờ phai dần. Hy vọng da tôi sẽ sớm lành lại.

“Như bóng tối. Marina dành một lúc để tập trung suy nghĩ. “Bóng tối dày đặc, hoàn toàn thiếu hụt ánh sáng. Nó tràn vào như một vũng nhớp nháp.”

Tôi gật đầu. “Có vẻ như có thứ gì đó đã lợi dụng chiếm hữu hồn ma ấy để cố thâm nhập vào thế giới chúng ta. Tôi đã mở một kênh để có thể giao tiếp với linh hồn ấy, và vật này đã lợi dụng điều ấy. Cố sử dụng nó,” tôi sửa lời. “Cô làm rất tốt với ngọn nến ấy.”

Vấn đề vẫn còn đó. Nếu tôi mở cửa phòng, hồn ma sẽ lại rên rỉ, ám những cái cửa và những thứ khác, khiến cả hai chúng tôi phát điên. Thứ vật đáng nguyền rủa ấy đã cho linh hồn ấy nguồn sức mạnh để gây sự chú ý của tôi và dụ dỗ tôi thực hiện nghi lễ giao tiếp. Đó là lần đầu tiên tôi chứng kiến một hồn ma bị lợi dụng như một cầu nối đến thế giới chúng ta. Tôi đã thậm chí không nghĩ điều ấy là có thể.

Tôi thở dài xoa mặt mình. Tại sao nó là vấn để của tôi? Tôi nghĩ rằng cô, Sue, hoặc Alex sẽ có thể xử lý việc ấy tốt hơn nhiều. Tôi không hề giỏi làm điều này. Tôi thậm chí còn không đủ để đạt đến mức độ vừa phải! Thường là không, tôi chỉ là tay chân cơ bắp để giữ chừng dân thường tránh xa để hai người làm phép tâm linh của hai người. Tôi nghĩ là do vận may tàn hẻo của mình đã khiến tôi trở thành một phần trong vụ này.

Giải pháp duy nhất, như tôi thấy, là điều mà tôi cũng sẽ chuẩn bị làm: loại bỏ con ma ấy đi. Và thứ ấy sẽ không có được tấm vé một chiều đến thế giới này.

Bình thường thì tôi sẽ trò chuyện với hồn ma, biết được nó muốn gì và làm theo nguyện vọng của nó, nhưng đây không còn là giải pháp nhỉ? Tôi nhìn lên bàn tay mình. Những ký hiệu gần phai đi hoàn toàn. Vẫn không biết được ngôn ngữ ấy là gì. Dường như, thứ ấy đã giành hầu hết phần nói; gã già đau khổ đã không thể nói được gì, lão chỉ còn biết rên rỉ.

Marina nhìn tôi với ánh mắt kiệt sức. “Tôi ra khỏi đây được không?” cô hỏi.

Tôi ước gì cô ấy có thể. “Xin lỗi,” tôi nói. “Tôi không nghĩ thứ kia sẽ cho phép cô làm thế. Chúng ta cần phải loại bỏ hồn ma ấy trước.”

“Tại sao lại là tôi?” Marina hỏi và có vẻ như cô đang kìm lại những giọt nước mắt. Câu hỏi ấy thật vô nghĩa. Tôi đã hỏi nó hàng ngàn lần, và không ai màng trả lời. Thế nhưng, điều ấy hợp lý trong tình huống hiện tại. Tại sao lại là Marina? Tòa nhà của chúng tôi chắc chắn là không bị ám (tôi đã không sống ở đây nếu là thế). Marina chưa từng nhắc qua rằng cô đã chạm mặt với điều gì siêu nhiên trước đây, và thật lòng mà nói, cô ấy đã phản ứng giống hệt như nó là lần đầu tiên của cô ấy. Thế nên đó không phải là một linh hồn gia đình.

“Gần đây cô có mang gì mới về nhà không?” Tôi hỏi. “Thứ gì đó bất thường?”

Cô ấy cau mày. “Gần đây là trong bao lâu?”

Tôi trầm ngâm một lúc. “Một hoặc hai ngày.”

Cô cau mày, cố suy nghĩ. “Một két bia?”

Tôi đã cố giữ mình để không đảo mắt phỉ báng. “Tôi nói bất thường cơ mà?”

Marina lắc đầu. “Không có gì. Tôi chỉ ra ngoài một lần trong vòng ba ngày gần đây, đến một cửa hàng 7-Eleven. Hôm qua tôi đi mua đồ nhắm. Tôi cần phải chuẩn bị.”

Chúng tôi nhìn nhau một lúc, rồi tôi bắt đầu nhặt những trang kịch bản giờ đang nằm rải rác khắp phòng khách.

“Ai là người cho cô vai diễn này?” tôi hỏi.

“Văn phòng giới thiệu.” Marina đứng dậy. “Tôi không nghĩ kịch bản này liên quan đến những gì vừa xảy ra đâu, Dev. Nhiều người cũng đã đọc kịch bản này cho đến nay rồi. Đây tuy là kịch thử nghiệm, nhưng vẫn thuộc một đoàn sản xuất lớn. Và tôi không nghe nói rằng có ai bị ma ám cả.”

“Kịch thử nghiệm,” tôi nói, khi đang lắc nước khỏi những trang giấy đã rơi gần bình hoa vỡ. “Và cô đang thử vai cho một phần chính?”

“Đúng, tất nhiên rồi.” Marina tỏ vẻ phòng thủ. “Tôi đã nói rồi. Họ đã mất vai nữ chính và rất cần một người thế chỗ.”

“À há. Thế là họ đã kêu gọi thử cho vai nữ chính.”

“Ờ thì, Alex tin rằng tôi là người thích hợp.” Marina nói một cách tổn thương.

“Ai?” Tôi cứng đờ người, nhặt trang cuối cùng lên. Đây hẵn phải là một sự trùng hợp.

“Alex, người mới.” Gò má ấy đột nhiên ửng hồng, và đôi mắt cô đảo xuống. “Phải nói thật, tôi nghĩ cậu ấy hơi cảm nắng tôi thì phải. Cậu luôn hỏi liệu tôi có bạn để cùng tập diễn không.”

Tôi liếm môi mình; cảm giác chúng như vừa được chà bởi giấy nhám. “Cô có biết họ tên thật của cậu ta không?”

“Có,” Marina nhún vai. “Alexander Munka.”

Quai hàm tôi như rơi xuống đất. Cậu ấy thậm chí còn không dùng tên giả. Tên khốn này. Nhưng rồi, Alex luôn nghĩ rằng tôi ngu ngốc. Tôi đoán tôi vừa chứng minh rằng cậu ấy đã đúng.

Tôi lật từng trang kịch bản, lần này đọc kỹ càng hơn. Không đáng ngạc nhiên rằng những đoạn hội thoại có rất ít ý nghĩa. Tôi đã phải nhận ra ngay từ đầu nhưng, tôi ngu ngốc, tôi đã vừa đọc chừng ấy điều vô ích bằng tiếng Anh già cỗi thành tiếng mà không nghĩ ngợi nhiều. Cho đến bây giờ tôi cuối cùng đã nhận ra rằng một số từ trong lời thoại nam đã được đặt một cách có chủ đích để tạo nên hai khổ thơ của thần chú triệu hồi Những Cánh Cổng Xám. Chúng được lặp lại ba lần trong suốt vở kịch.

Tôi đã thực hiện nghi lễ chết tiệt ấy mà không hề biết mình đang làm nó.

Tôi đập bàn tay vào mặt và đứng yên ngẩn người ra trong một lúc. Nếu Marina, hay bất cứ ai khác thật sự đọc khổ thơ đấy, thì sẽ không có gì xảy ra, nhưng đối với tôi thì nó lại là một vấn đề khác. Nghi lễ chỉ hiệu nghiệm khi tôi đọc chúng.

Alex đã có chủ đích nhắm vào tôi, Sue à. Tôi còn nhớ vẻ mặt của thằng cu ấy khi lần cuối chúng ta gặp cậu đêm ấy trong nắm 1937. Tôi sẽ không bỏ qua việc cậu ta sử dụng tôi và bạn bè tôi làm công cụ cho những trò tai quái đen tối chỉ để thỏa mãn lòng căm ghét. Tôi khá chắc chắn rằng, Sue à, tiếp theo sẽ là cô.

“Dev?” Tôi giật mình, tôi đã hoàn toàn quên mất rằng Marina vẫn còn ở đó.

Chúng tôi trở lại vạch xuất phát: một hồn ma không mong muốn, một cư dân đang hoảng sợ, và tôi, có lẽ là người không hợp với hoàn cảnh nhất, để đối giải quyết vấn đề.

Tôi phải loại trừ hồn ma ấy.

Tôi biết cô sẽ nói gì, Sue, điều này không phải đạo. Sẽ không có kết cục tốt cho lão già rên rỉ, không hoàn thành sứ mạng hay cử chỉ cao cả phàm tục. Nhưng đó là toàn bộ vấn đề. Ông ta không là gì trong câu chuyện này cả. Ông ta chỉ đơn giản tình cờ là hồn ma đang lai vảng gần nhất khi tôi đọc Những Cánh Cổng Xám. Tôi đã kéo ông ta trở lại thế giới của ta, khiến ông trở thành phương tiện đi nhờ cho bất cứ thứ gì Alex đang cố thả ra.

“Cô có hút thuốc không?” Tôi hỏi Marina, và cô lắc đầu. Tất nhiên là không. Tại sao tôi lại thậm chí ngừng hút thuốc chứ? Đâu phải tôi chắc là sẽ chết vì ung thư phổi. “Được rồi,” tôi nói, “chuyện này sẽ khá bừa bộn đây. Đừng hoảng sợ. Bịt tai lại và nếu cô sợ máu, hãy quay sang chỗ khác.”

Marina cau mày. “Chờ đã-“ nhưng tôi đã mở toang cửa phòng khách, bôi đi vết đường dưới cánh cửa và khiến những tiếng rên rỉ quay trở lại. Tôi cần một con dao, hắc diện thạch là tốt nhất, nhưng ăn mày thì không được đòi hỏi.

Ồ, thứ kia biết tôi sắp sửa làm gì từ khoảnh khắc tôi kéo một con dao bếp ra khỏi hộp dao. Nó biết điều ấy và nó muốn tiêu diệt tôi.

Tiếng rên rỉ trở thành tiếng hú. Sấm chớp ở bên ngoài, và tôi đã vừa kịp tìm chỗ trú ẩn khi những con dao khác bay hướng thẳng vào mặt tôi với tốc độ đáng sợ. Đa số đã bay trúng cửa tủ lạnh, để lại những vệt trầy trên bề mặt kim loại. Một cây dao cắt bít tết đã xẹt qua tai tôi và ghim lên tường, vẫn còn hơi đang rung rinh khi tôi quay lại nhìn.

Mọi thứ xung quanh tôi như địa ngục vừa tràn vào. Tủ kéo và tủ bếp mở tung và vật dụng và đồ đạc ở bên trong bay ra. Tôi che đầu và chạy, cố tránh và né những cái đĩa và dao kéo đang bay tứ tung. Tôi đã gần đến được lối sảnh khi cái máy nướng bánh mì đáng nguyền rủa đập lên bả vai tôi. Cú đó rất đau!

Trong phòng khách, Marina đang nép mình bên dưới ghế sofa, bịt tai cô ấy, đôi mắt mở to tròn và khiếp sợ, nhưng mặc dù sợ, cô ấy vẫn tin tưởng tôi, tin rằng tôi có đủ khả năng để sửa sai cho tất cả. Tôi đoán rằng cô đã không còn lựa chọn khác.

Nến tắt. Không còn thời gian hay cần để thắp chúng lại. Tôi cứa vào lòng bàn tay phải của mình càng sâu càng có thể, làm cho lão già rên rỉ đau đớn. Một chiếc ghế bành được nhấc bỏng lên không trung, di chuyển một cách hỗn loạn về phía tôi. Tôi nhúng ngón trỏ và ngón giữa vào vết thương và bắt đầu lấy máu của mình vẽ một ngôi sao năm cánh trên sàn gỗ, đọc hai khổ cuối của Cánh Cổng Xám.

Marina rít lên, và từ trong ngoại vi mắt của tôi, tôi trông thấy lão già ẩn hiện bên cạnh mình. Lão giờ đang di chuyển, vươn đôi bàn tay gầy trơ xương nhợt nhạt lên vai tôi. Tôi cảm nhận được cú chạm lạnh giá của lão. Tôi di chuyển bàn tay mình càng nhanh càng có thể, máu chảy xuống cánh tay tôi. Hình ngôi sao năm cánh đã được hoàn tất; tôi giờ phải vẽ những chữ rune xung quanh nó.

Những ngón tay của lão già bấu và nắm chặt áo sơ mi trên người tôi. Tôi cảm nhận được một lực đang kéo tôi ra khỏi hình năm góc, kéo rách toạt tay áo tôi, nhưng tôi đã kịp viết rune xuống vị trí của chúng. Từ cuối cùng của câu chú vang lên trong không khí và mọi thứ ngừng lại. Chiếc ghế bành ngã rầm xuống đất. Và tôi đã lăn ra vừa kịp lúc để không bị nó rơi lên người.

Căn phòng lúc này hoàn toàn đổ nát. Tôi không nghĩ còn gì là nguyên vẹn nữa.

Khuôn mặt Marina giờ trắng bệch. Chúng tôi chỉ ngồi đó trong im lặng cho đến khi hàng xóm đến và đập lên cửa trước.

Tôi không muốn nói về cuộc đối thoại khó chịu với chủ chung cư của chúng tôi tiếp theo sau đó, hay hóa đơn dọn dẹp vì đã gây thiệt hại cho tòa nhà. Đủ để nói, Marina cũng không muốn dành thời gian đi chơi với tôi nhiều như trước.

Alex lại biến mất. Không có bất kỳ dấu vết của cậu tại văn phòng giới thiệu của Marina, và điều ấy dẫn tôi đến bài viết này. Sue à, hy vọng rằng cô đọc được nó và nó sẽ không quá trễ. Tôi không có những cách khác để liên lạc cô. Tôi không biết Alex đang cố mang thứ gì đến thế giới này, nhưng cậu ấy cần phải bị ngăn cản… và tôi không phải là người thích hợp cho nhiệm vụ ấy.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *