Tôi Là Một Kỹ Thuật Viên Y Tế Khẩn Cấp, và Tôi Nghĩ Bệnh Nhân Của Chúng Tôi Chính Là Ác Quỷ

Xe cấp cứu chạy nhanh

Tôi muốn bắt đầu bài viết này bằng cách nói rằng tôi không phải là một người quá sùng đạo. Tôi tin vào Thiên Đường và Địa Ngục. Tôi tin vào Thần Thánh, và tôi tin rằng chúng ta sẽ đi về một nơi nào đó sau kết thúc. Tuy nhiên, tôi không phải là một người chỉ biết khăng khăng theo kinh thánh, hay là một ai đó chăm chỉ đến nhà thờ vào mỗi Chủ Nhật. Tôi chỉ đến nhà thờ mỗi khi tôi có giờ rảnh ngoài công việc còn ngoài ra đa phần tôi dành những ngày cuối tuần của mình đi vòng quanh trong xe cấp cứu. Không phải là nguyện vọng đầu tiên của tôi để dành thời gian cho cuối tuần nhưng mà này, chúng ta phải làm mọi thứ cần thiết để giữ đèn sáng và thức ăn trên bàn chứ, đúng không? Đúng đấy.

Tuy nói thế, tôi làm nghề kỹ thuật y tế khẩn cấp này được hơn 15 năm rồi. Không chỉ ở một trạm đâu. Tôi chuyển đi khắp nơi, đã trải nghiệm mùi vị của nhiều trạm khác nhau ở nhiều tiểu bang khác nhau. Bạn biết đấy, sự chán nản luôn làm bạn muốn chuyển đi. Trạm hiện tại của tôi ở gần Homestead, Florida. Lân cận Công Viên Quốc Gia Everglades, ở phía nam của Miami. Làm ơn dù bạn làm bất cứ điều gì, đừng đi tìm người mà tôi sắp kể cho bạn biết dù bạn có đang sống gần đây. Đây là một lời khuyến cáo cho người dân địa phương để tránh.

Trong suốt sự nghiệp và những chuyến đi của tôi, tôi đã thấy qua nhiều vụ tai nạn kỳ quái và chấn thương kỳ lạ lên cơ thể của con người. Một số là những tai nạn thật, còn số khác là do sự ngu xuẩn khi nạn nhân nghĩ họ có thể đánh lừa tử thần để tạo ấn tượng với một vài người bạn. Tin buồn, bạn không thể đánh lừa tử thần. Hãy tin tôi, tôi biết quá rõ. Tôi đã chứng kiến những thương tích bởi súng, cơ thể bị đâm xuyên bởi nhiều loại đồ vật, tay chân bị đứt lìa, mọi thứ bạn có thể tưởng tượng ra, tôi đều thấy cả. Điều ấy hầu như đã làm tắt đi sự đồng cảm cho sự ngu ngốc của tôi và làm tôi cảm thấy mắc ói mỗi khi ai đó đang cố tạo ấn tượng. Vậy nên khi nói tôi nghĩ mình đã trông thấy gần hết vẫn còn chưa đủ.

Trong đêm thứ bảy, ngày hai mươi tháng bảy, đồng sự của tôi Jim và tôi đang ngồi trong một chiếc xe cấp cứu cùng với chú tài xế Ted. Chúng tôi vừa ra khỏi một nhà hàng Burger King trên đường E. Palm Drive. Chúng tôi đã ghé để mua những cơn đau tim trong hình dạng bánh kẹp với phần khoai tây dầu mỡ khó tiêu và ly icee phúc bồn tử màu xanh. Chúng tôi đang ngồi trong chiếc xu cấp ké ấy, vừa ăn vừa trò chuyện, để giết thời gian cho trong khi chờ một cuộc gọi đến. Đa phần cầu nguyện rằng sẽ không có ai gọi để có thể sắp xếp và ra về đúng giờ. Jim và Ted đang bàn tán về những kế hoạch trong ngày nghỉ của họ. Tôi thì ngồi suy nghĩ lại danh sách những việc cần làm khi về nhà.

Chúng tôi đã dừng lại gần một tiếng hay gần như thế và đã có dư thời gian để ăn và dọn dẹp và rồi tổng đài đã gọi đến qua radio “Nhân viên y tế trong khu vực, chúng ta có một mã 2-D-4 và một mã 2-C-1 cùng với mã 3-B-1 ở [thông tin ẩn]” Hãy để tôi giải thích những mã này và lí do vì sao chuỗi mã ấy làm tôi sợ chết khiếp. Mã 2-D-4 là rắn cắn, tôi ghét rắn. Mã 2-C-1 là khó thở hay nuốt, nên khả năng có thể là do sốc phản vệ hay xuất huyết nội. Và mã 3-B-1 là một vị trí nguy hiểm trên cơ thể, có nghĩa rằng vết cắn ấy có thể ở một nơi nhạy cảm trong cơ thể, làm cho quá trình truyền và phát độc trở nên nguy hiểm hơn và nhanh hơn. Hay cũng có thể rằng cơ thể đang ở nơi nguy hiểm kiểu con rắn hoặc những con rắn ấy vẫn còn đang ở gần và khiến cho công việc của chúng tôi có thể nguy hiểm đến tính mạng. Thật ra thì không khó để phân biệt một trong hai điều ấy, nhưng khi bạn làm việc này lâu như tôi bạn sẽ biết rằng mã tổng đài không phải lúc nào cũng đáng tin. Phòng hờ cho trường hợp xấu nhất nhưng mong chờ điều tốt nhất, đó là cách tôi trải qua một ngày.

Ted đá đèn và còi hú lên, Jim và tôi nhảy lên ghế và chúng tôi đã chạy toẹt mông băng qua thị trấn về hướng [thông tin ẩn]. Chúng tôi giờ đã rời khỏi thị trấn và chuẩn bị lên đường đi đến [thông tin ẩn] nhưng nhanh chóng chúng tôi đã nhận ra chúng tôi là xe duy nhất. Chúng tôi đã không thấy xe cấp cứu khác, không có xe cứu hoả, hay thậm chí xe cảnh sát. Chúng tôi không thể nào ở gần nơi ấy quá đến nỗi đến sớm hơn tất cả mọi người. Hay chúng tôi đã ở quá xa đến nỗi họ đã ở hiện trường và chúng tôi đến trễ. Nhưng với adrenaline đang được bơm dữ dội, chúng tôi còn không để ý thấy hầu hết chỉ có chúng tôi trên đường cao tốc mà không có hỗ trợ. Chúng tôi tiến vào trong khu vực dân cư và đã là những người đầu tiên có mặt tại hiện trường. Ted đã gọi tổng đài và đã báo “Xe số 3381 đã có mặt tại hiện trường, bắt đầu quá trình đánh giá.” Tôi không nhớ tổng đài có xác nhận lại về sự có mặt của chúng tôi. Nhưng một lần nữa, adrenaline đang dâng trào, và tôi chỉ có thể tập trung vào hiện trường và vào nạn nhân.

Chúng tôi ra khỏi xe cấp cứu, Jim và tôi đi lấy túi y tế, găng tay và cáng cứu thương. Jim đã chộp một số chai thuốc kháng độc thông dụng mà chúng tôi có với dự đoán ca này là do một con rắn hổ mang nước, hay một con rắn đuôi chuông gây ra. Chúng tôi bắt đầu hướng về phía căn nhà và gặp một người phụ nữ lớn tuổi, hơi tròn, có thể là mẹ hoặc bà của nạn nhân. Bà ta gọi lớn hối thúc chúng tôi liên tục đến nỗi chúng tôi không còn phân biệt được bà ta đang nói gì. Jim đã phải giữ lấy bà ta và thét “BÌNH TĨNH LẠI!!!” trước khi bà ta nói đủ chậm để chúng tôi có thể nghe được những gì bà ta đang cố nói. Bà ta đã xác nhận suy nghĩ dự đoán của chúng tôi rằng bà là bà ngoại của nạn nhân. Cháu ngoại của bà đã được gửi đến sống cùng bà cho đến hết hè bởi vì cha mẹ của cậu ấy không thể chăm sóc cậu ấy. Cậu ấy đã quá nhiều đối với họ. Nên cậu ấy đến sống cùng bà. Bà rất thích cháu trai mình ở trong nhà vì điều ấy đã phá vỡ sự đơn điệu và có người để bà bầu bạn. Hơn hết, cậu ấy là đứa cháu duy nhất của bà.

Jim la lớn lần nữa “BÀ ƠI! Chúng tôi không cần câu chuyện cuộc sống của bà, hãy chỉ chúng tôi đến chỗ cậu ấy.” Bà ta đã chỉ và chúng tôi đã tiến vào nhà. Cho đến bây giờ, tôi đã từng vào những nơi đáng nghi ngờ, nhà chích, nhà thổ, những nhà kho bị bỏ hoang nơi người ta bị bắn một cách màu nhiệm khi đang ở một mình mà không trông thấy khẩu súng nào ở hiện trường. Những nơi mà khi bắt đầu bước vào, tóc gáy bạn dựng đứng lên và bạn dành toàn bộ thời gian để dọ quét nơi ấy để tìm mối đe doạ bởi vì bạn biết một thứ gì hay một ai đó đang ở đó và đang ẩn nấp, và bạn không muốn trở thành nạn nhân số hai. Khi tôi nói ngôi nhà này nằm trên đỉnh chóp của radar nghi ngờ của tôi, ý tôi là đến nỗi làm gãy kim đo rồi muốn chạy khỏi nó để tự cứu mình. Từ bên ngoài trông nó không khác những hộ gia đình khác trong cùng khu phố, không có gì kỳ lạ cả. Thậm chí khi bước vào trong, những trang trí nội thất cũng rất bình thường. Chính là cảm giác ấy khi ở trong nhà đã làm tôi lo lắng, và tôi biết ngay rằng Jim cũng đã cảm nhận được điều ấy bởi vì anh ấy đột ngột nhìn qua tôi trong lúc đang to tiếng với bà lão và nói “chỗ này bị cái quần gì vậy?”

Miền Nam Florida vào thời điểm giữa tháng bảy sẽ trở nên khá nóng. Tôi tin là nhiệt độ đêm ấy trong khu là tầm 102 độ F với 68 phần trăm không khí ẩm. Nên chuyện bà lão bật điều hoà ở mức tối đa là điều hiển nhiên. Chúng tôi cảm nhận được làn gió lạnh từ máy điều hoà từ cửa trước đang ở tuỳ chỉnh cao nhất. Nhưng vừa ngay sau khi bước vào trong nhà, cảm giác như nhiệt độ lên đến gần 300 độ F. Jim và tôi đứng nhìn nhau rồi nhìn lại bà lão, và không nói nói một lời gì với bà thì bà nói “nó là như thế từ đầu mùa hè đến nay rồi, tôi đã gọi những thợ sửa máy điều hoà đến kiểm tra và tất cả đều nói máy điều hoà không bị làm sao cả.” Rồi Jim bảo bà ta, “bà tốt hơn hết là nên gọi một người kiểm tra nhà để xem vì không có nhà nào mà nóng như thế cả.”

Chúng tôi băng qua phòng khách và hướng về phía sảnh dẫn đến phòng ngủ cậu bé, đó là nơi bà ngoại cậu ấy đã chỉ chúng tôi. Khi vừa đến lối vào hành lang tôi đã nghe thấy tiếng thì thầm trực tiếp bên tai mình. Gần như có một ai đó đang đứng kế bên tôi đang cố nói cho tôi nghe một bí mật. Tôi quay lại bên Jim và nói “Cái gì vậy?” và anh ta đã hỏi “Cái gì?” Tôi nói rằng một ai đó đã thì thầm vào tai mình. Anh ta hỏi “Vậy họ đã nói gì?” Tôi bảo rằng tôi không biết vì tôi không nghe rõ. Tôi gần như không nghĩ âm thanh đó là Tiếng Anh hay bất kì ngôn ngữ nào có thật trên đời. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói “Thiệt tình, căn nhà này làm tôi ớn lạnh.” Và tôi đã đồng ý với anh ta. Một thứ gì đó ở đây là không đúng. Chúng tôi đã bước đến sảnh và mồ hôi đã đổ ra như tắm làm ướt đẫm bộ đồng phục của cả hai vì nóng, và chúng tôi đã mở cửa phòng ngủ bên trái đầu tiên. Đó là phòng của đứa cháu trai theo lời của bà ngoại. Chúng tôi đã mở cửa và nhìn thấy một cậu bé, hình như độ tuổi tầm 12 hay 13 gì đó, hơi nhỏ con, tóc nâu, da ngâm, với đôi mắt màu xanh nhạt rùng rợn mà bạn chưa bao giờ thấy qua trong đời. Có vẻ như chúng có thể nhìn xuyên thấu qua linh hồn của bạn.

Cậu bé chỉ đang ngồi ở trên giường và nhìn chúng tối. Tôi nhìn lại Jim lần nữa vì giờ đây tôi đã cạn lời. Đây là nạn nhân bị rắn cắn đúng không? Đây là cậu bé đáng lẽ đã bị rắn cắn vào nơi có nguy cơ gây tử vong cao? Nhưng cậu bé này trông khoẻ mạnh mà, thậm chí trông nó còn có vẻ như rất thích thú nữa. Nụ cười nở trên gương mặt, ánh mắt sởn gai óc của cậu ấy. Jim đã hỏi tên của cậu ta. Cậu bé trả lời “Matthew.” Jim nói “Được rồi, Matthew, chú là Jim và đây là cộng sự của chú, Steve. Hai chú đến đây để giúp cháu, hai chú đã được báo rằng cháu đã bị cắn bởi một con rắn.” Matthew nhìn chằm chằm vào Jim vừa mỉm cười vừa gật đầu. Jim nói tiếp “cháu có thể miêu tả cho chú biết con rắn ấy trông ra sao không?” Matthew mỉm cười nói “Cháu biết nó là con rắn loại gì, nhưng chú không có thuốc giải độc cho nó đâu.” Và chỉ vào cổ tay cậu ta. Trên đó là chín vết thương đâm với độ sâu của nanh một con rắn, nhưng trông chúng như đều xuất phát từ một lần cắn thay vì nhiều lần. Thứ rắn gì mà có đến gần cả tá nanh trong miệng nó chứ?

Trong khi cố gắng để hiểu mọi thứ, Jim đã tiến đến gần hơn để kiểm tra vết thương. Anh ta đã hỏi Matthew “Tại sao cháu nghĩ chú không có thuốc giải cho nọc độc của vết thương này?” “Nó có hải là một con thú nuôi lạ mà cháu không muốn chú biết đến?” “Chúng ta sẽ không kể cho ai biết, chúng ta chỉ muốn giúp cháu chữa lành vết thương này để cứu mạng cháu thôi.” Matthew nhìn Jim rồi tôi, rồi nói “Vì nó không phải là một con rắn, cháu tự cắn cháu.” Và tôi đã đứng đấy và đã nghe mọi thứ, tôi đã từng thấy những tên ngáo đá với những con dao đang ghim vào lưng thề lên thề xuống rằng họ đã ngã lên những con dao ấy. Tôi đã thấy những kẻ nghiện ngập với những ống kim dính trên tay mà còn có thể khẳng định rằng họ chưa bao giờ dùng chất kích thích. Tôi thậm chí còn đã thấy một người đàn ông còn nhìn chăm chăm không rời mắt khỏi gương mặt tôi và bảo rằng ông ta không có tiền sử bệnh tim nhưng khi vừa cắt áo ông ta ra thì tôi lại thấy một hình vuông nhỏ của máy trợ tim. Nhưng tôi chưa từng có một bệnh nhân rắn cắn nào nói rằng họ tự cắn vào họ bao giờ.

Chúng tôi đã tuỳ cơ ứng biến với câu chuyện của Matthew “Vậy tại sao cháu lại cắn mình?” Cậu bé kể rằng “Để cháu tập khả năng chịu đựng.” Khả năng chịu đựng? Chịu đựng cho điều gì? Sự ngu ngốc? Tôi tự nghĩ. Chỉ có bọn nuôi rắn đầu óc khùng điên bưng bưng sùng đạo mới làm mấy trò hề ấy. Không thể là một cậu bé. Bây giờ tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng về khả năng tâm lý của cậu bé này, vì nếu tin rằng mình có thể tích luỹ khả năng chịu đựng nọc độc bằng cách để bị cắn nhiều lần, thì chúng tôi thế nào cũng sẽ phải trở lại chỗ này trong tương lai. Tôi đã gọi radio cho Ted trong xe và bảo rằng chúng ta sắp sửa chuyển một tràng trai trẻ tầm 12 tuổi với vết rắn cắn không xác định được ở cánh tay phải, và định vị sẵn đường để đến được bệnh viện gần nhất càng sớm càng tốt. Ông ấy đã nhận được lệnh và trả lời rằng chúng ta sẽ đến bệnh viện [thông tin ẩn]. Tôi đã gọi mã 10-4 đang được đưa lên.

Tôi gõ nhẹ lên vai Jim và nói rằng sẽ đưa cậu bé đi. Càng chờ lâu thì độc tố càng phát. Anh ta đã đồng ý và chúng tôi đã bảo Matthew rằng chúng tôi sẽ vệ sinh vết thương ở đây rồi nhè nhẹ bọc sơ nó bằng bông băng để không bị bất kì thứ gì bên ngoài rơi vào đấy. Cậu ta chỉ tiếp tục mỉm cười thật đáng sợ và gật đầu nhẹ. Chúng tôi đã vệ sinh vết thương ấy và đã tìm dấu vết của bất kì chiếc răng nanh bị gãy nào còn dính sót lại trong ấy, nhưng đã không thấy gì. Chúng tôi băng bó tay cậu bé thật nhẹ nhàng rồi hỏi liệu cậu ta có thể bước đi được. Cậu bé gật đầu và chúng tôi đã đỡ cậu ta đứng dậy và hộ tống cậu ta ra cửa về phía xe cấp cứu. Chúng tôi đã đặt cậu bé nằm lên cáng y tế rồi thắt an toàn lại vòng quanh eo, để không bị dằn xốc trong lúc Ted lái xe. Vì đôi khi Ted có thể sẽ hơi đáng sợ khi ở sau tay lái. Chúng tôi đã đưa Matthew lên xe rồi bắt đầu khởi hành. Jim và tôi ngồi ở sau còn Ted thì phóng xe đến bệnh viện [thông tin ẩn]. Chúng tôi đã lấy thông số sinh học, kiểm tra đồng tử, kiểm tra những mảng màu bất thường trên da. Nhưng không tìm ra dấu hiệu nào trên người cậu bé. Mạch vẫn bình thường, nhiệt độ cơ thể 98.6, da dẻ vẫn tốt. Tôi không còn thể hiểu đầu hay đuôi của việc này nữa.

Còn khoảng một dặm rưỡi để đến được bệnh viện, Ted la lớn từ ghế tài “Trời đất, sao mà trong này nóng vậy.” Jim và tôi đã nhìn nhau bởi chúng tôi đã đối mặt với nó từ khi còn trong nhà nên đã không hề để ý về nó khi đang ở trong xe. Nhưng rõ ràng dù bất cú thứ gì làm cho căn nhà ấy nóng đến thế đã theo chúng tôi lên xe. Chúng tôi đã quay lại nhìn Matthew và cậu ấy mỉm cười và nói “Cháu thích ấm như thế.” “Cháu nói thế là ý quái gì?” Jim hỏi. Tôi nhìn cả hai rồi hỏi “Cháu đang làm mọi thứ nóng lên à?” Matthew trả lời “Dĩ nhiên, cháu còn có thể làm nó nóng hơn nữa, chú muốn thử không?” Tôi chen vào ngay lập tức “Không cần đâu, thế là đủ rồi, cám ơn cháu.” Jim vừa nhìn chúng tôi trông như anh ta không thể tin vào những gì tai anh ta vừa nghe thấy hơn tôi đối với tai của tôi. Đầu tiên thằng bé này tự nhận nó cắn bản thân và rồi nó có thể điều khiển nhiệt độ quanh nó. Nó là ai và nó đến từ đâu?

Tôi càng trở nên lo lắng mỗi lần thằng bé nhìn tôi, có điều gì đấy về đôi mắt xanh nhợt nhạt của nó. Giống như nó đang đánh giá sự trong sạch của linh hồn tôi để có thể phán xét. Ted đang ngồi ở ghế tài xế với máy điều hoà đang bật hết mức, và cửa sổ đang mở toang để cố hạ nhiệt, và Jim, tôi có thể thề rằng đã nghe thấy anh ta cầu nguyện thật khẽ. Tôi đã gọi Ted và hỏi tình trạng tuyến đường đến bệnh viện [thông tin ẩn]. Anh ta đã trả lời chúng tôi sẽ không thể đến đấy, rằng họ đã bị mất điện và chúng tôi đang được đổi tuyến đến [thông tin ẩn] ở [thông tin ẩn].  Thật tuyệt, vậy là phải mất thêm gần 45 phút nữa. Chúng tôi sẽ mắc kẹt lâu hơn trong xe nóng như lò cùng với thằng bé kinh dị này. Tôi chạm nhẹ vào Jim cắt ngang khi anh ta đang tụng kinh và thông báo rằng chúng ta đã được đổi tuyến và anh ta đã rủa thầm bên dưới hơi thở của anh ta. Chúng tôi rõ ràng đang cùng nghĩ đến một điều. Matthew tuy nhiên, chỉ ngồi đó và mỉm cười.

Bầu không khí căng thẳng yên tĩnh ấy đang đè nặng lên tâm trí của tôi một lúc, và tôi cuối cùng đã phá tan nó bằng câu hỏi “Rồi, nếu cháu tự cắn cháu, vậy cháu có thể cho chú xem những răng nanh của cháu được không?” Nụ cười của thằng bé trở nên tươi hơn, “Chắc rồi cháu sẽ cho chú xem.” Sau đó tôi đã ước rằng tôi chưa bao giờ nhắc đến điều ấy. Hàm của thằng bé kêu răng rắc rồi mở rộng ra một khoảng gần 8 inch, răng của thằng bé bắt đầu mọc dài ra và biến dạng thành những răng nanh, nụ cười của nó lúc này cảm giác đe doạ hơn khi quá trình biến dạng vẫn tiếp tục. Tôi bắt đầu cầu nguyện thành tiếng. Cầu Chúa bảo vệ chúng tôi bởi vì chúng tôi đang nhìn vào sự hiện hình của ác quỷ. Jim thì la ó, và Ted ở trước thì hỏi vọng về sau “Chuyện quái quỷ gì xảy ra ở đằng sau vậy?” Jim trả lời “chính xác, QUÁI QUỶ!” Trong giây phút đó, xe cấp cứu đã chết máy, đèn, máy, còi hụ, mọi thứ, Jim la lên về phía Ted “chạy đi ông già chết tiệt!” Ted không cần phải được bảo lần hai để ông ta chui ra ngoài qua đường cửa sổ.

Từ bên trong chiếc xe cấp cứu, chúng tôi nghe thấy giọng cười gầm gừ thấp, một thứ gì to lớn đang có vẻ rất giải trí. Sau đó chúng tôi đã nghe một giọng nói “Nếu ta muốn các ngươi chết thì các ngươi đã chết từ lâu rồi. Nên các ngươi không cần phải sợ ta đâu, các ngươi đã đi quá xa rồi.” Nó vừa nói cái quái gì? Các ngươi đã đi quá xa rồi! Điều ấy nghĩa là sao? Chúng tôi hốt hoảng, tôi đã thử radio để gọi hỗ trợ từ bất kì ai. Tôi thậm chí sẽ sẵn sàng chấp nhận cả sự hỗ trợ từ các bé Nữ Hướng Đạo Sinh ngay bây giờ, chỉ cần ai đó đưa chúng tôi ra khỏi đây thôi. Radio của tôi không còn tín hiệu. Tôi nhìn sang Jim và nghe anh ta nói “Nhìn tôi làm gì, radio của tôi đang ở trong thùng xe và tôi sẽ không vào đó lại đâu.” Thôi tiêu, chúng tôi đang ở đây, bị mắc kẹt ở giữa Everglades cùng với thể loại quái vật nào đó, một chiếc xe cấp cứu bị chết máy, radio bị tắt, và không thể gọi cho bất cứ ai. Chúng tôi phải làm sao đây?

Đột ngột đèn và còi của chiếc xe cấp cứu sáng lại và động cơ lại nổ. Cả ba chúng tôi nhìn nhau kiểu “Ai sẽ là người được chọn để xung phong đi kiểm tra đầu tiên?” Ý kiến của chung chính là không ai muốn đi cả. Khi chúng tôi nghe giọng nói ấy cất lên “Đừng lo lắng, ta đã chơi chán trò chơi này rồi! Các ngươi chán quá.” Sau đó chúng tôi đã nghe thấy âm thanh kim loại thùng sau bị bóp nghiền và toàn phần sau xe rung chuyển và lại nằm yên. Chúng tôi đã đứng đó một lúc tưởng chừng như cả một ngàn năm cố để hiểu mọi thứ trước khi nhận ra được radio của chúng tôi đã hoạt động trở lại “3381 20 của các anh?” “Hãy trả lời 3381!” “3381 các anh đang ở đâu?” ÔI trời ơi đó là chúng tôi, đồ nghề của chúng tôi đã hoạt động trở lại. Jim trả lời ngay “3381 xin tiếp tục.” Tổng đài nói “3381 chúng tôi đã cố hàng giờ để gọi các anh, các anh ở đâu vậy?” Jim nhìn tôi rồi nói, “Chúng tôi đã 10-6 vụ rắn cắn mà cô đã cử chúng tôi đến ở đường [thông tin ẩn].” Tổng đài trả lời, “Chúng tôi chưa bao giờ cử các anh đến một vụ rắn cắn nào cả, các anh đã mất kết nối hàng giờ, chúng tôi đã cử người đi tìm các anh rồi đấy.”

Ted và Jim và tôi chỉ biết nhìn nhau. Cô ta nói thế nghĩa là sao. Chúng tôi đã nghe được cuộc gọi ấy, chúng tôi đã gọi báo cáo đến được hiện trường. Chúng tôi đã thấy nạn nhân, chúng tôi thậm chí còn gọi về tổng đài để xin tuyến đường. Làm sao mà bất cứ những gì cô ta đang nói là sự thật được. Jim đã cho cô ta biết vị trí của chúng tôi và cầu khẩn trợ giúp nhanh chóng vì chúng tôi đang có một bệnh nhân và xe thì đang bị hỏng. Cô ta đã xác nhận rồi báo rằng có một xe cấp cứu khác đang đến và sẽ hộ tống chúng tôi đến bệnh viện [thông tin ẩn]. Chờ đã! Chẳng phải bệnh viện [thông tin ẩn] đã đổi tuyến chúng tôi vì nơi ấy vừa mất điện sao? Jim lặp lại những điều ấy vào radio, và tổng đài đã nói “Không có vụ mất điện nào ở [thông tin ẩn] cả.” Cái gì đang diễn ra vậy? Jim và tôi nhìn Ted rồi hỏi tại sao ông ta không nói chúng tôi biết điều ấy? Và ông ta đã nói “Đúng rồi bệnh viện ấy đã gọi đến tôi và yêu cầu chúng ta đổi tuyến vì ở đấy đã bị mất điện.” Cả ba người chúng tôi đang đứng bên rìa của đường cao tốc trong sự bối rối vô cực đến nỗi suýt không nhận ra xe cấp cứu trợ giúp đã gần đến nơi. Việc cố hiểu cho ra đầu ra đuôi toàn bộ mọi thứ đã xảy ra trong đêm nay dần khiến cảm giác của chúng tôi sai lệch đi và nhận ra chúng tôi đã mất bao lâu cho chuyến đi này.

Chiếc xe cấp cứu còn lại đã đến và thấy đèn xe và còi hụ của xe chúng tôi, và máy vẫn chạy. Họ liếc nhìn vào xe và hỏi, “Các anh gặp vấn đề gì?” Chúng tôi không còn sức để giải thích nữa, chúng tôi chỉ trả lời dụng cụ bị lỗi trong khi đang vận chuyển bệnh nhân. Họ sau đó nhảy xuống xe rồi tiến về phía sau xe của chúng tôi trước khi chúng tôi la lên ngừng lại, họ đã mở cửa thùng ra. Và xin thứ lỗi khi đã nói chúng tôi đã bối rối đến nỗi không còn định vị được thời gian. Khi họ mở cửa thùng xe của chúng tôi, nó trống rỗng, trừ một cái cáng bị gãy rách nát tươm. Họ đã nhìn chúng tôi, hỏi, “Làm sao mà các anh làm được ra nông nỗi này?” Chỉ vào cái cáng y tế. Chúng tôi đã không thể trả lời họ. Chúng tôi đã nói rằng nó không như thế khi chúng tôi bỏ chạy. Rồi họ đã hỏi, “Thế bệnh nhân đâu rồi?” Một lần nữa, chúng tôi cũng không thể cho họ câu trả lời. “Cậu ta đã ở đó khi chúng tôi đã bỏ chạy thục mạng.” Họ lại nhìn chúng tôi như thể chúng tôi đang chơi một trò đùa đối với họ rồi đã gọi radio lên tổng đài để 10-22 vì rằng không có bệnh nhân trong xe 3381. Tổng đài xác nhận rồi họ rời khỏi.

Giờ đây chúng tôi bị bỏ lại bên đường cao tốc [thông tin ẩn] thật sự đang gãi đầu nhau. Cái qq gì đang diễn ra? Thằng nhóc đâu? Chúng tôi vừa mới nghe giọng của ai? Và làm sao mà một thằng bé có thể làm gãy một cái cáng y tế tệ đến mức thế? Chúng tôi có lẽ đã đứng bên đường thêm một tiếng nữa, cho đến khi Ted lên tiếng “Tôi không biết với các cậu thì sao nhưng tôi muốn có lời giải đáp.” Không thật sự hiểu ý ông ta là sao, chúng tôi lại leo lên xe cấp cứu và đóng cửa lại. Ted quay xe lại rồi nhanh chóng tôi và Jim đã nhận ra ý của ông ta. Ông ấy đã muốn quay trở lại căn nhà ấy. Chúng tôi đã van xin ông ấy đừng làm thế, nhưng bây giờ trông ông ta rất bực bội. Ông ta không chấp nhận bị chơi khăm như thế và ông ta muốn lời giải đáp cho những trải nghiệm vừa qua của chúng tôi.

Chúng tôi đã tấp vào trước ngôi nhà ấy, mọi thứ trông như cũ, không có gì đã thay đổi. Ted đã nhảy ra khỏi xe và gõ cửa, lại là bà lão ấy đã mở cửa. Bà ta đã chào chúng tôi và hỏi rằng bà ta có thể giúp gì. Ted hỏi bà ta “Tại sao bà lại không theo chúng tôi đến bệnh viện khi chúng tôi đưa cháu trai bà đi?” Trông có vẻ bối rối, người phụ nữ lớn tuổi nói rằng bà không có cháu trai, rằng đứa cháu trai duy nhất của bà đã mất 8 năm trước trong một vụ tai nạn xe cộ. Ted nói, “Không, thưa bà, chúng tôi chỉ vừa mới ở đây vài tiếng trước và đã đưa cháu trai của bà, Matthew đi, nó đã bị rắn cắn.” Bà ta đã khẳng định điều ấy là không thể nào bởi vì cháu trai Matthew của bà đã được chôn ở nghĩa trang [thông tin ẩn]. Đêm nay chỉ có thể trở nên kỳ lạ hơn. Chúng tôi giải thích rằng đã ở đây với lí do bà ta đã gọi 911 chờ giúp đỡ rằng cháu trai của bà đã bị rắn cắn và chúng tôi đã đưa nó đi. Bà ta đã nói rằng chưa bao giờ gặp chúng tôi và chưa bao giờ gọi 911 hay bất kì điều gì. Chúng tôi đã xin lỗi cho sự mạo muội rồi rời khỏi. Ngồi trong xe cấp cứu, cả ba ngồi suy ngẫm. Làm sao mà ba người đàn ông trưởng thành cao to lại tưởng tượng ra cùng một thứ trong cùng một thời điểm chứ. Và làm sao mà cái cáng y tế kia lại bị gãy rách như thế? Cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn không có câu trả lời cho đêm ấy. Nhưng tôi có thể nói cho bạn biết rằng, Ted, Jim và tôi giờ đây đến nhà thờ đều đặn vào mỗi Chủ Nhật và bạn luôn có thể tìm thấy chúng tôi ở hàng ghế đầu cho cả hai buổi lễ.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *