Tôi Nghi Ngờ Ông Ngoại Tôi Là Một Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (p10)

hộp ngân hàng

Chúng tôi lái xe thêm một quãng thời gian, với dự đoán ban đầu rằng chúng tôi đang hướng về quê của ông ngoại để tiếp tục câu chuyện. Tuy nhiên, tôi bắt đầu nhận ra chúng tôi đang hướng về phía Bắc thay vì phía Đông, trên cao tốc gần hai tiếng trước khi ông giảm tốc rồi rẽ vào một con đường rải nhựa nhỏ mà sau một hồi dẫn vào một con đường sỏi. Sau một vài dặm, chúng tôi rẽ vào một đoạn đường xi măng ngắn dẫn đến một cánh cổng kim loại và một dãy hàng rào sắt được gắn kẽm gai ở trên và nhiều camera quan sát. Kế bên cổng là một cái bảng có nội dung “Tập Đoàn Jager Solutions”.

Tôi nhìn qua ông ngoại thắc mắc. “Chỗ này là đâu? Tại sao chúng ta lại đến đây?”

Ông mỉm cười với tôi rồi ấn vào thiết bị điều khiển được đính trên tấm che nắng trên mui xe và cổng sắt bắt đầu mở ra. “Chúng ta đang ở hang dơi. Ông không thể nghiên cứu và làm những việc khác liên quan đến tất cả những thứ này ở gần nhà, nên ông đã mua nơi này.” Ông ngoại tôi lái xe qua cổng rồi chỉ cho tôi thấy ba nhà kho lớn ở trong phạm vi hàng rào. “Đây từng là nhà kho cho một tập đoàn nhập khẩu – ông ấy bán thảm thì phải – nhưng sau khi ông ấy mất, nơi này bị bỏ hoang không ai trông chừng cũng không ai muốn mua lại trong nhiều năm cho đến khi ông tìm thấy nó. Ông đã mua nó trong vòng một nốt nhạc, tuy nhiên việc sửa chữa và nâng cấp cũng tốn một khoảng tiền và thời gian.” Ông chỉ về tòa nhà xa nhất. “Đó là nhà chính ở đằng sau. Hai tòa còn lại chủ yếu có vai trò như nhà kho và lưu trữ vài mặt hàng giả phòng khi nơi này bị kiểm tra đột ngột hay có người đột nhập vào. Nhiều người còn không biết nơi này ở đây nữa là.”

Khi lái xe qua khỏi hai tòa nhà đầu tiên, tôi trông thấy một bảng cảnh báo tương đối mới cho quy luật an toàn khi lái xe nâng và lời cảnh báo phải luôn đội mũ bảo hiểm và đeo găng tay. Tôi chỉ vào những tấm bảng đó. “An toàn là trên hết, ha?”

Ông ngoại tôi gật đầu. “Đúng rồi, ông và những người công nhân tưởng tượng của ông chưa bao giờ gặp phải trường hợp tử vong trong công việc từ khi ông mua lại chỗ này.” Ông ngừng lại. “Ờm, trừ bọn kẻ lạ.”

Chúng tôi dừng xe bên ngoài của tòa nhà và ông dẫn tôi đến cửa chính với bảng khóa số, để có thể chỉ mã vào cửa cho tôi. Bên trong hầu như trống rỗng ngoại trừ chiếc bán tải, một chiếc SUV, và một góc đã được biến lại thành một xưởng nhỏ, bao gồm nhiều bàn làm việc và đồ nghề cùng với một chiếc bàn gỗ sồi nặng. Tôi nhìn ông tỏ vẻ thất vọng. “Hang dơi đây sao?”

Không nhịn được cười. “Không, không phải chỗ này.” Ông bước đến góc xa hơn và phần lớn đã bị che khuất bởi bóng tối và khi tôi đi theo và càng đến gần, tôi thấy được như thể là những lớp tôn được chất chồng lên nhau. Ông bước lên một điểm ở rìa của một miếng tôn và nhấn xuống. Một tiếng xì lớn phát ra, một mảng tôn đã được nâng lên để lộ ra một khe sáng màu hổ phách  đang lớn dần lên. Khi nó đang mở rộng ra, tôi nhận ra được đó là một cửa sập thuỷ lực lớn đã được nguỵ trang bởi đống phế liệu, và nó đang mở ra để lộ một loạt các bậc bê tông dẫn xuống lòng đất. Ông ngoại tôi tự hào chỉ vào đó. “Hang dơi.”

Ông dẫn tôi xuống, đó là một dãy hành lang ngắn với một không gian sinh hoạt bao gồm phòng tắm, bồn rửa mặt và toilet ở một bên và một phòng khác lớn hơn rõ ràng như là một phòng thí nghiệm ở bên còn lại. Cuối hành lang là một thứ gì đó trông như là một cánh cửa của một hầm sắt ngân hàng cũ. Khi tôi nói về nó, ông ngoại tôi gật đầu.

“Con thấy nó giống như thế chính là vì nó là thế. Như con có thể tưởng tượng, sau khi ông đã mua nơi này, ông cần phải làm thêm mọi thứ chúng ta thấy ở dưới lòng đất này. Ông đã thuyết phục được một nhà thầu và bảo với họ rằng ông thuộc kiểu người chuẩn bị cho tận thế. Ông ta cũng có tâm lý như ông, nên ông đã được giảm giá. Nhưng dù là thế, mọi thứ ở đây vẫn rất mắc.” Ông ngoại chỉ vào cửa hầm. “Nhưng cái kia… ông được tặng miễn phí. Gần như vậy.”

Kéo ra hai chìa khóa sắt lớn từ trong túi và tra vào trong ổ khóa cửa. Một tiếng vang kim loại va chạm phát ra sau khi khóa được mở. Âm thanh ấy làm tôi nhớ về những bộ phim cướp ngân hàng mà tôi đã xem. Rồi ông nắm chặt bánh xoay ở giữa cửa và quay hai vòng trước khi kéo cửa ra. Đèn bên trong sáng lên khi cửa được mở dần, và khi nhìn vào trong tôi có thể thấy đó không chỉ là một cảnh cửa không, mà ông ngoại có cả một hầm chứa. Những hộp tiết kiệm an toàn xếp thành từ hàng ngăn nắp trên những bức tường, và ở phần trung tâm là một bàn sắt được đóng chặt xuống đất, bên cạnh nó là nhiều bàn nhỏ có bánh xe. Trên một vài bàn nhỏ có đầy những dụng cụ và dự trữ y tế. Một vài bàn khác thì có những đồ nghề chỉ được tìm thấy ở một gara. Máy khoan, kéo tỉa, búa, dao. Dọc theo một số vị trí trên tường tôi thấy một thứ gì đó trông giống như những chiếc lồng lưới kim loại có vẻ như đang chứa đựng một thứ gì đó, có thể là máy ảnh. Mọi thứ đều sạch sẽ tuyệt đối, nhưng điều ấy không làm cho căn phòng bớt nham hiểm đi.

“Trông như là sự kết hợp của một phòng phẫu thuật và một phòng tra tấn.” Nói suy nghĩ của mình trước khi kịp nhận ra điều ấy và nhanh chóng nhìn về phía ông ngoại, sợ rằng tôi sẽ làm ông buồn. Nhưng ông đã gật đầu trong lúc nhìn quanh phòng rồi nhìn về phía tôi như thể ông cũng đồng tình với suy nghĩ ấy.

“Thành thật mà nói, nó là như thế. Ông mua căn hầm này từ một ngân hàng đã đóng cửa ở Arkansas sau khi bắt đầu dựng chỗ này. Ngân hàng đó được dựng lại thành một nhà hàng nào đó, và họ muốn bỏ đi căn hầm càng sớm càng tốt. Nên ổng phải chi trả cho việc tháo và vận chuyển, cũng một khoảng không nhỏ so với hai mươi năm trước khi ông mới có nó, nhưng rất xứng đáng.”

Ông đẩy cửa đóng lại và dẫn tôi ra khu vực sinh hoạt. Ngoài một cái cũi dựa vào một bức tường, trong này có một chiếc ghế nhồi quá khổ và một ghế sofa cùng với một cặp bàn nhỏ. Ngồi lên sofa, ra hiệu cho tôi ngồi lên ghế. “Trước khi ông kể gì thêm cho con, ông nghĩ ông nên cho con xem thứ này.” Khi tôi ngồi xuống, tôi thấy ông cầm một máy tính bảng từ một cái bàn nhỏ cạnh sofa và đang gõ vào nó. Sau một hồi, ông đưa nó cho tôi.

Đó là một video, ngay cả khi trước khi bấm xem, tôi có thể nhận ra rằng nó được quay bằng một camera trong hầm. Trong rất quen thuộc như khi tôi vừa thấy nó, trừ cô gái nhỏ được trói trên bàn. Tôi bị chột dạ, và tôi phải kìm nén thôi thúc để hỏi thêm câu hỏi nào trước khi bấm. Nhưng tôi đã đi được quá xa rồi, và tôi cần phải xem hết bằng niềm tin của mình.

Video bắt đầu, tôi thấy cô gái ấy vùng vẫy cố thoát khỏi những móc khóa đang cột chặt cô ta. Chất lượng hình ảnh không tốt và có vẻ như nó được quay từ đống hỗn tạp như những lồng nhỏ ở trong phòng, nhưng tôi đếm được không quá mười. Sau vài phút cố giật những móc khóa, cô ta nằm im như chết. Tôi nghiêng người để xem kĩ hơn, nheo mắt để cố tìm bất kỳ dấu hiệu của sự sống nào. Không có gì. Tôi liếc nhìn qua ông ngoại. Ông chỉ vào máy tính bảng.

“Xem tiếp đi.”

Quay lại đoạn video ấy, tôi chờ đợi. Vài phút trôi qua. Đột nhiên, tôi nhìn thấy toàn cơ thể cô ta như thể co giật và nhảy dựng lên, và video bị nhiễu nửa giây. Rồi hình ảnh lại được bật lên qua chế độ thân nhiệt và tôi gần như làm rơi máy tính bảng.

Nơi đáng lẽ ra là cô bé ấy, giờ đây là những sợi dây cuốn như lò xo, những sợi dây bằng da thịt vươn ra khắp phòng về mọi phía như một loại mạng nhện ghê tởm đáng sợ. Suy nghĩ vớ vẫn đầu tiên của tôi là cô ta đã bằng cách nào đó phát nổ và hình ảnh đã bị đóng băng giữa vụ nổ. Nhưng rồi tôi thấy được những sợi chỉ thịt mỏng đang chuyển động theo ý muốn của chúng, chạy lại với nhau rồi tách ra như kẹo cao su khi chúng đang khám phá không gian phòng. Đây không còn là cô gái đó nữa, hay ít ra không phải là phiên bản của cô ta ban nãy. Tôi nhìn lại về phía ông ngoại.

“Đây có phải là một trong số chúng?”

Ông gật đầu rồi bắt đầu giải thích.

Hay năm sau cái chế của Salk ông tiếp tục săn đuổi bọn chúng hơn ba tháng. Ông đã biết được nhiều kẻ lạ cư xử khác Salk và hình dạng người của chúng và những con quái vật là một, hay ít ra chúng có một mối liên kết không tách rời được. Nhưng ông chỉ thấy được một trong số ba lần biến dạng, và hắn khác xa thứ mà Salk đã biến thành.

Hắn là một người đàn ông trẻ tên Steven Kulchek, và hắn làm xây dựng ở Atlanta. Ông đã tham gia những cuộc họp báo y khoa ở nhiều nơi và đó là lý do để đến được nhiều nơi để mở rộng mạng lưới tìm kiếm những kẻ lạ. Ông đã gặp được hắn ở một quán ăn gần nơi làm việc và đã quyết định kéo dài thời gian ở lại. Ông đã theo dấu hắn trở về từ chỗ làm và phát hiện ra hắn đang làm việc ở một tòa nhà căn hộ cao cấp đang được xây dựng gần đó. Hắn tan ca lúc bốn giờ chiều hôm ấy và ông đã theo hắn tận trung tâm thành phố đến khu ngoại ô nơi hắn sống cùng bố mẹ.

Ba ngày tiếp theo, ông tiếp tục theo dõi hắn ngày đêm, và trong đêm thứ ba hắn rời khỏi nhà để trở lại vào thành phố. Thoạt đầu ông chỉ nghĩ hắn đang định đi đâu đó, nhưng hắn hướng thẳng đến công trình. Hắn không có chìa khóa để vào cổng, và hắn đã leo rào rất uyển chuyển và di chuyển trong bóng tối của tòa nhà đang được thi công dang dở. Ông cũng đã vào theo hắn và tiếp tục theo hắn trong khoảng cách một trăm thước.

Mất một vài phút để tìm thấy hắn trong bóng tối, nhưng khi đó qua ánh sáng lờ mờ từ bóng đèn đường ở xa, ông thấy hắn đang đứng bên trong nơi có thể là sảnh chờ tương lai của tòa nhà. Hắn đang nhìn lên một trong những bức tường, có vẻ như đang cố quyết định một điều gì đó, gương mặt hắn được ẩn một nửa trong bóng tối, nhưng phần còn lại, ông không thể thấy được biểu cảm giống hết Salk. Khi đó hắn biến hình.

Trong một nháy mắn, Steven Kulchek đã biến thành một sinh vật nhỏ. Cao khoảng nửa mét, thân trên trần trụi với hai tay và chân được phủ hoàn toàn bởi một thứ gì đó trông như rêu màu xanh dương hơn là lông, và có đầu dẹt dày như của một con rùa cá sấu ngoại trừ sáu đôi mắt ở hai bên mỏ dài nhọn. Nó phát ra tiếng tích nhỏ, liên hồi khi lê lết chân tới lui, vẫn nhìn lên tường. Đột nhiên nó nhảy lên hơn mười feet và bám lấy vị trí mà nó đã suy nghĩ. Khi ông vẫn đang nhìn, nó bắt đầu liếm lên tường với một cái lưỡi dài màu đen, mỗi vệt liếm để lại một vết nhầy màu xanh xám nhanh chóng được hoà vào với bê tông.

Ông không có bất kỳ ý tưởng gì về việc hắn đang làm, nhưng ông biết nó không hề tốt. Thế nhưng, ông đã hồi tưởng việc mình đã bắn Salk và những viên đạn không hề hấn gì. Nên ông quyết định chờ đợi trong bóng tối để hắn làm nốt những gì hắn đến để làm.

Mất gần hai tiếng. Hắn di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác quanh phần vỏ ngoài của công trình, và ông cảm thấy có lỗi vì đã không đi theo cố ngăn cản những gì hắn đang làm, nhưng điều đó quá rủi ro khi không biết về điều gì, nếu có bất cứ điều gì, có thể làm giết được hắn hay thậm chí làm tổn thương hắn trong hình hài này.

Sau khi hoàn tất, con quái vật trèo xuống đất lại, và nhanh như chớp, người đàn ông trẻ lại xuất hiện. Quần áo đầy đủ, không có dấu hiệu vừa mới biến thành một con quái vật. Đây là một thông tin cần phải thử nghiệm thêm, nhưng đó không phải là lúc để lập giả thuyết. Cố di chuyển thật khẽ, ông ra khỏi bóng tối để tiếp cận hắn từ đằng sau trong lúc hắn đang nhanh chóng rời khỏi tòa nhà. Ông có một cây baton gấp ở bên mình khi rời khỏi xe, và ông đã quất thật mạnh vào sau đầu hắn.

Kế hoạch không như thực tế. Thật không may, hắn quay đầu lại vào phút cuối và liếc nhìn lại sau vai, phát ra một tiếng hự và né qua một bên. Ông lúc nãy đã rút sẵn súng điện trong túi, nhưng khi bóp cò thì súng lại không hoạt động. Thật lạ, vì ông đã sạc đầy điện và súng vẫn còn tốt trước khi ông ra xe để theo hắn đến hàng rào. Nhưng rồi một lần nữa, không có thời giờ để ngẫm nghĩ. Hắn đã…

Sau một động tác nhanh như cắt, người đàn ông đã được thay thế bởi con quái vật. Không bỏ lỡ một nhịp nào, nó nhảy lên người ông, làm ông ngã xuống đất. Ông kịp nắm lấy cây baton đỡ lấy cái miệng sắc bén của nó đang lao vào mặt ông. Thanh sắt bị cong lại, ông cảm thấy rằng ông chỉ đang dời cái chết của mình lại thay vì tránh được nó. Con quái này nặng một cách kinh ngạc khi ngồi trên ngực ông, tay và chân nó có những vuốt nhọn đã cào xuyên qua lớp áo và găm vào người ông, đè lấy hai tay của ông và giảm thiểu bất kỳ điểm tựa nào ông đang có để đẩy cây baton và con quái ra xa khỏi ông.

Rồi đột nhiên nó ngừng lại. Con quái thú quay đầu lại nhanh chóng và tưởng rằng nó sẽ ngoạm tiếp, nhưng rồi nó nhảy ra khỏi người ông, lắc đầu liên hồi. Ông lộn người đứng lên, sẵn sàng cho đòn tấn công tiếp theo của nó và thấy được nó đang lườm về phía ông, ở bên mép nó toả ra làn khói xám nhạt. Cái mõ vàng nâu của nó trở nên đen mờ khi bị làn khói ấy che dần.

Ông nhận ra rằng nó đang cân nhắc những chọn lựa, nhìn vào cây baton trên tay ông, rồi nhìn lên ông. Con quái vật sợ thanh vũ khí hơn ông. Đột nhiên, nó nhảy mất vào trong bóng đêm, và trong khoảnh khắc đó ông đã ngờ rằng nó có thể đã rút lui, nhưng rồi ông lại nghe thấy tiếng móng vuốt xột xoạt ở đằng sau. Ông quay lại quất về phía sau một cách mù quáng và đã kịp đón lấy nó ngay trước khi nó bám được lên người ông, làm ông ngã xuống lại. Cây baton đã trúng bên hông con quái thú và đã gây ra sát thương khá nặng, khoét một phần thân của nó và khiến nó ngay lập tức cố lăn ra bò đi. Nhưng lần này ông đã nhanh hơn, ngồi dậy trong tư thế quỳ một gối hạ vũ khí xuống lần này đến lần khác cho đến khi chắc rằng nó đã chết.

Một thời gian sau ông nhận ra việc sống sót sau vụ ấy hoàn toàn là do may mắn. Một vài thứ này rất sợ sắt – bất thường thế đấy. Nếu thanh baton đó không được làm từ sắt có lẽ ông đã chết đêm đó rồi, và sau đó nữa nhiều trường hợp ông đã gần chết do đã quá dựa dẫm vào sắt. Có một số quy luật cho bọn này, nhưng con không được giả định những quy luật đó luôn có ích. Luôn có những ngoại lệ và con luôn phải nhớ chúng luôn có thế thượng phong. Cách con chiến thắng được chúng duy nhất là con phải ranh ma hơn và kiên cường hơn chúng. Về khoảng ranh ma hơn. Ông cũng đang học hỏi bây giờ, nhưng trước kia… ông cần phải học hỏi thêm rất nhiều.

Một trong những thứ ông cần biết được chính là bản chất thật của những thứ này. Đầu tiên, những người này biến hình trực tiếp từ hình dạng người thành quái thú, như một con ma sói hay một số phiên bản của ma cà rông? Nhưng nếu đó là đúng, ông nghĩ, thì giới hạn của sự biến hình là ra sao? Này, không thể từ chối được những yếu tố phi tự nhiên cho những thứ này, và ngay cả lúc bắt đầu ông cũng không thể giải thích được. Nhưng khi là một con người của khoa học, và ông luôn dựa trên nền tảng đó để cố tìm hiểu mọi thứ trong khả năng.

Ông đã cân nhắc về khối lượng, lấy ví dụ. Khi đã hiểu hơn về mối liên kết giữa hình hài người và quái vật, ông bắt đầu suy nghĩ lại những lần chạm mặt trước. Như là Salk. Con quái vật ấy cao hơn hắn gấp rưỡi, và khi con có thể di chuyển khối lượng tới một mức nào đó, hắn sẽ trở nên bớt dày hơn ở một nơi nào đó, ông có thể nhận ra từ âm thanh con quái vật đã đuổi theo ông và lực khi nó đánh ngã ông rằng con quái vật Salk nặng hơn so với phần người.

Và con quái vật ông vừa mới kể con nghe – con này nhỏ hơn và nhẹ hơn Steven Kulchek. Trong lúc cơ thể hắn bằng cách nào đó đã biến thành con quái vật, phần thịt, xương và máu của hắn đã đi đâu? Và khi con có mẫu video mà ông đã cho con xem. Những thứ này biến thành đủ hình dạng và kích cỡ và rồi lại trở về con người bình thường trong tích tắc.

Nhưng dấu hiệu quan trọng hơn cả là quần áo. Không bị căng hay bị rách toạt khi chúng bắt đầu thay đổi hình dạng. Chúng lại quay trở lại khi con quái thú trở về dạng người mà không một nếp nhăn hay nhàu nát. Vậy nên chúng không biến hình, chúng đang đổi chỗ cho nhau. Đó là giả thuyết khi đó, nhưng từ lúc ông có được một số hình ảnh chiếu chậm đủ để thấy sự thay đổi xảy ra, dù là ngắn ngủi. Như hiện tượng biến mất khi ta khoan vào hạt giống, dù hiện tượng ấy xảy ra còn nhanh hơn. Lúc này là con người. Lúc khác là con quái vật. Hay nói chính xác hơn, cả hai đều là quái vật, chỉ khác nhau về sức mạnh và điểm yếu tương đương với từng hình hài. Cả hai đều có khả năng gây sát thương to lớn, và ông đã chứng kiến đủ để biết quá trình này không khác nhau là mấy. Chủ đích của chúng không cần sự đa dạng của hiện tượng hoá thân, ông đoán.

Khi dựng nên nơi này, ông dành thêm công sức để nghiên cứu về chúng và những chủ đích ấy. Ông có một hệ thống điều khiển môi trường kín trong phòng kia và nhờ đó ông có thể điều khiển lưu lượng không khí và có thể bơm khí gas để làm bất tỉnh hoặc giết nếu cần thiết. Hệ thống này không được kết nối với những ống thoát khí, nên dù chúng có biến thành sương mù vẫn không thể thoát ra được một khi căn phòng đó đã được khóa. Nhưng ông nghi ngờ điều đó xảy ra được trong bất kỳ trường hợp nào.

Một trong những điểm chung ông phát hiện được giữ những tên kẻ lạ này chính là hình dạng quái vật của chúng luôn giữ trạng thái không quá bán rắn và không quá nhỏ đến mức để có thể chứa đựng hạt giống. Những hạt giống luôn xuất hiện trong hình quét MRI nếu con biết con đang tìm gì, nhưng vì những lý do hiển nhiên, ông chưa bao giờ có thể quét một kẻ lạ khi hắn đang ở trong hình dạng quái vật. Nhưng ông tin rằng hạt giống chính là chìa khóa. Có vai trò như một cánh cổng giữ thực tại và… bất kỳ nơi nào mà bọn chúng bắt nguồn. Hiện tượng biến hình thực chất là sự tráo đổi cơ thể. Nhưng nếu con phá huỷ hạt giống ấy, con sẽ phá huỷ được cánh cổng liên kết, và nếu con giết kẻ lạ trong hình hài con người, hạt giống sẽ tan biến trong khoảng thời gian xấp xỉ 37 phút sau khi não chết hoàn toàn.

“Đó là do tạo hoá ông nghĩ. Cũng như tất cả mọi thứ trên đời.” Trong lúc nói, ông ngoại tôi đã rất nhập tâm và diễn đạt rất chi tiết về lần trạm chán với Kulchek, nhưng sự sống ấy dần phai khi kể về những thứ ông đã học được. Bây giờ ông ngồi yên lặng, nhìn xa xăm một hồi rồi gượng cười với tôi.

Ông ngã người tới trước và gõ vào máy tính bảng. “Con có nhìn thấy đống dây rối ở trước máy quay trong đoạn video không? Con thấy những cái hộp được quấn dây trong phòng ban nãy không?” Tôi gật đầu và ông nói tiếp.

“Sau khi bắt được con đầu tiên rồi bỏ vào trong phòng đó, ông đã gắn hai máy quay để ghi hình lại. Ông không nghĩ sẽ có bất kỳ rủi ro nào nó có thể thoát ra và ông đã thủ sẵn khí ga phòng trường hợp cần thiết để làm nó bất tỉnh hay giết nó, chí ít là ông đoán khí ga đó sẽ hiệu quả, vì lần nữa, con không thể lơ là tất cả là chắc chắn khi đối mặt với bọn này. Trong trường hợp này, ông nhốt nó, rồi nó tỉnh lại, biến hình để cố thoát ra. Ông nghe được tiếng đập cửa của nó. Khi nó cố biến lại thành con người, một người cô chủ của tiệm váy cưới ở Memphis, và ông có thể nghe thoáng thấy tiếng khóc và thét rất thương tâm khi đang cố dò những bức tường. Ông thả khí ga, vào trong để xử lí với cô ta, và sau đó ông kiểm tra video.”

“Những video đó trống rỗng và những máy quay bị cháy. Ông hiểu ra được khi sự thay đổi xảy ra, nó tạo ra một làn sóng từ trường dù ngắn nhưng rất mạnh. Làm cháy hết những thiết bị điện tử và đèn trong bán kính bốn mươi foot quanh nó. Đó là vì sao súng điện của ông đã tắt khi chiến đấu với Kulchek và những máy quay này bị cháy.”

Tôi gật đầu. “Vậy là ông đã dựng nên những lồng Faraday quanh những máy quay đó để bảo vệ chúng?”

Ông ngoại cười lớn rồi gật đầu. “Chính xác! Rất tốt. Chúng không hoàn hảo, nhưng giữa việc bảo vệ những máy quay và đám dây ấy, phần lớn ông có thể quay được những đoạn video chất lượng vừa đủ để xem rồi.” Vẻ mặt ông trông nhẹ nhõm hơn trong một lúc, nhưng câu hỏi tiếp theo của tôi đã làm biểu cảm đáng sợ khi chúng tôi chiến đấu với giáo hội trở lại.

“Vậy ông nói về việc chúng có chủ đích? Ông đã biết được lý do chúng làm thế chưa? Hay nó chỉ là ngẫu nhiên?”

Ông nhíu mày, trông đăm chiêu một lúc và như thể cố tìm từ ngữ để giải thích. “Ông không biết kế hoạch chung là như thế nào, không, dù thế ông có thể đoán được đây là một giai đoạn của một chiến dịch lớn hơn nhằm xâm phạm hoặc lây nhiễm thế giới chúng ta với sự ác tính của chúng. Nhưng chắc chắn chúng có một kế hoạch, một thiết kế thông minh, khó để phủ nhận ở thời điểm này.”

Ngả người ra trước, ông đếm ngón tay để chỉ ra những chi tiết. “Đầu tiên, hạt giống được tạo ra để chiếm lấy một con người và cung cấp một phương pháp cực kì gọn gàng để thay đổi thành hình dạng kia, để thiết lập một cánh cầu và chia sẽ tiềm thức giữa hai hình thể. Đó có phải là tự nhiên qua một quá trình tiến hoá nào không? Có thể nhưng khó xảy ra khi biết được rằng những phần tử siêu nhiên và nó quá khớp, hoàn hảo, với chủ đích muốn xâm nhập vào thế giới này mà không bị phát hiện và gây đau đớn chết chóc.”

“Thứ hai, cân nhắc rằng thứ này xảy ra khi không thay đổi cấu trúc DNA hay những quá trình tuần hoàn sinh học của cơ thể con người. Không có bất kỳ dấu hiệu nào trong mẫu xét nghiệm mô của Salk cho thấy hắn ta là gì ngoài con người, và mặc dù máu của hắn có một số tính chất đặc trưng, vẫn không có gì quá nổi trong quá trình kiểm tra định kì của bệnh viện. Và ông có thể nói rằng ông đã kiểm tra nhiều lần trong nhiều năm mà vẵn không tìm thấy dấu vết lạ thường nào ngoài hạt giống, thứ có khả năng tự huỷ trong vòng một tiếng sau khi tử vong, hoàn toàn biến mất không để lại manh mối rằng nó đã từng tồn tại.”

Ông ngoại thở dài nhìn đi. Tôi có thể thấy ông đang rất muốn khóc, nhưng đã cố kìm lại nước mắt, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén rồi nói. “Thứ ba, quan sát những mục tiêu của chúng. Ông đã chạm trán gần một trăm tên chỉ trong ba mươi năm. Ông đoán rằng ngoài kia có hơn vài ngàn tên nữa, hoặc ít hơn. Nhưng chắc chắn rằng, tới một mức độ nào đó, ông biết mục tiêu cá nhân của từng tên kẻ lạ là gì, chúng luôn chiếm hữu một người có vị trí thích hợp phục vụ cho mục tiêu ấy. Không phải ngẫu nhiên, nó là một phần của một kế hoạch lớn hơn.”

Ông xoa miệng và nói tiếp. “Ông cũng biết chúng có khả năng điều khiền và lên kết hoạch rất chính xác cho việc ai được chọn để cấy hạt giống. Điều này không như sự lây nhiễm hay một quả bom. Điều này có tính chọn lọc.”

Tôi nhăn mày. Những gì ông ngoại tôi nói rất có lí, nhưng điều đó vẫn rất mang tính phỏng đoán. “Làm sao ông biết được một cách chắc chắn? Ông đang giấu con chuyện gì?”

Ông nhìn xuống đất, môi ông run nhẹ. “Ông biết vì tỉ lệ xảy ra. Tính xem ngoài kia có khoảng ba ngàn tên ngoài đó. Trên tổng cộng sáu tỉ người, tỉ lệ một người cụ thể nào đó có được hạt giống? Rất thấp. Nhưng trong số những người ấy, mặc cho tỉ lệ thấp ra sao, ông đang có một hạt giống trong đầu.”

Tôi giật mình ngã người ra trước kinh ngạc, máu dồn lên tai. “Cái gì? Ông có cái gì?” Tôi chắc hẵn là đã nghe nhầm.

Ông nhìn lên tôi, nước mắt giờ đã lấp đầy khóe mi của ông. “Chúng đã đặt một hạt giống lên người ông.”

Phần 11

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *