Ông ngoại tôi sắp chết và đó là lỗi của tôi. Suy nghĩ ấy cứ nổi lên khi tôi đập mạnh lên cửa phòng thí nghiệm, van xin Prakesh thả tôi ra. Và đừng làm điều ấy. Tôi cố nén suy nghĩ ấy xuống – đó là một sự xao nhãng và tôi cần phải tập trung – nhưng nó vẫn xuyên thấu qua người tôi như những mảnh đạn được thúc đẩy bởi những nhu cầu gây hại không thể giải thích được. Tôi lùi lại và ủi mạnh vào cửa với toàn bộ trọng lượng cơ thể của mình một lần, hai lần, và lần thứ ba, xương đòn của tôi bị nứt khi tôi đập vào cửa. Cắn răng kìm nước mắt vì đau và phẫn nộ tôi cầu xin ở phía bên kia cánh cửa rằng người bác sĩ ấy để ông tôi yên, nhưng câu trả lời duy nhất tôi nhận được là sự im lặng.
Tôi đã đón Prakesh từ một bãi đậu xe ở một cửa hàng tạp hóa ở cách xa hơn một tiếng lái xe. Ông ta là một người đang ông nhỏ và hay lo lắng, đang đứng cạnh xe của mình cùng với một chiếc túi vải thô nhỏ trên tay. Khi tôi tự giới thiệu bản thân mình là cháu ngoại của bác sĩ Barron, ông đã đón tiếp tôi nồng hậu, và khi tôi đưa một cái túi đen cho ông để trùm vào đầu và yêu cầu ông vào ngồi ở ghế sau để không bị phát hiện, ông đã gật đầu chấp thuận và không cằn nhằn hay ngạc nhiên. Dù cho ông ngoại tôi có nói trước với ông ta rằng ông không được biết nơi đến hay vì ông ta chỉ là mẫu người tuân thủ, tôi không biết. Tôi nhìn qua túi vãi của ông và bên trong có thuốc, ống tiêm, và một số y phẩm mà tôi đoán ông đã mang theo phòng hờ ông ngoại tôi đã quên chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Chúng tôi không nói chuyện phím khi lái xe ngoại trừ khi mỗi lúc tôi hỏi ông ta có đủ thoải mái hay không, và khi chúng tôi đến được Jager Solutions tôi thận trọng dẫn ông vào trong nhà kho nơi ông ngoại tôi đang chờ. Ông ngoại tôi vỗ vai Prakesh rồi cảm ơn ông ta. Sau đó, Prakesh được dẫn xuống tầng dưới trước khi túi trùm đen được lấy ra khỏi đầu ông.
Prakesh nhìn đắm đuối vào những ngọn đèn và không gian xung quanh trước khi tập trung ánh mắt lại vào chúng tôi và mỉm cười. Ông nói rằng ông đã sẵn sàng để bắt đầu bất cứ lúc nào, và chưa đến một tiếng sau, ông ngoại tôi đã ở trong hầm sắt, hôn mê và bị trói vào cùng chiếc bàn mà nhiều kẻ lạ đã nằm lên.
Tôi không thích bộ dạng của ông lúc nằm trên bàn như thế. Mặc áo gown bệnh viên, ngủ miên mang và bị trói. Trông ông rất dễ bị tổn thương. Theo lời ông, tôi đã đứng ở cạnh cửa mở của hầm, súng đã sẵn sàng trong bao ở sau thắt lưng. Tôi biết Prakesh đã thấy khẩu súng ấy và tôi đã không cố giấu nó, đoán rằng khi thấy nó sẽ nhắc ông ta khi ông ta đang cố làm chuyện gì đó mờ ám.
Nhưng tôi đoán ông ngoại đã đúng – Prakesh trông như một người hiền lành chân thật như ông ngoại tôi và thật tâm biết ơn ông ngoại vì đã cứu mạng con gái ông nhiều năm trước. Họ đã hoà nhã nói chuyện với nhau trong một vài phút rồi trong khi ông tôi dần chìm vào giấc ngủ. Điều này thật tự nhiên và chân thành.
Khi ông đang chìm vào giấc ngủ sâu, ông ngoại tôi đã vẫy gọi tôi đến. Khi tôi ở gần, ông nắm tay tôi và nhìn vào mắt tôi. “Hãy nhớ những gì chúng ta đã nói với nhau. Ông thương con và rất tự hào về con.” Nước mắt tuôn ra từ khóe mi. “Ông đã viết một lá thư cho con ở, để ở trên bàn làm việc trong phòng thí nghiệm. Hãy chờ và đọc sau khi mọi thứ kết thúc, bất kể kết quả có ra sao.” Nắm chặt tay tôi một lần nữa, mắt ông dần đóng lại khi bàn tay ông dần trượt xuống. Lau nước mắt, tôi quay trở lại canh gác ở cổng hầm.
Dù đã giải thích quy trình từng bước của ca phẫu thuật cho tôi, tôi chỉ có thể hiểu phần cơ bản nhất và tôi đoán rằng đây sẽ là một ca phẫu thuật tương đối dài. Thật ra, từ khi Prakesh bắt tay vào làm việc, ca phẫu thuật tốn chưa đến một tiếng. Ông ngoại tôi đã cạo tóc xung quanh vị trí cần được phẫu thuật, và sau khi sát trùng khu vực ấy, Prakesh đã sử dụng cưa y tế để cắt một mảnh sọ ở bên trái đầu ông ngoại, đặt vào một khay ở bên cạnh. Sau đó ông ta gắn một thanh kim loại mỏng mà ông ngoài đã cho tôi thấy và nói đó là ống nội soi – một máy quay nhỏ được dùng khi phẫu thuật não. Theo sau đó là một ống rỗng nhỏ khi Prakesh nói đã định vị được hạt giống. Một chiếc que nhỏ xíu có mũi như móng vuốt có khớp nối được cắm vào trong ống ấy, với ý định đưa nó đến đầu bên kia để lấy hạt một cách an toàn và kéo nó trở lại qua ống rỗng và ra khỏi não của ông tôi.
Dõi theo Prakesh khi ông làm việc càng làm tôi căng thẳng hơn, mồ hôi lạnh toát ra từ lưng và chân trong lúc chờ đến hồi kết hay một điều gì đó bất trắc xảy ra. Tôi liên tục nghĩ đến cảnh ông ngoại tôi đột ngột ngồi dậy rồi tấn công chúng tôi khi bị điều khiển bởi hạt giống, hay có lẽ tệ hơn, ông ngoại sẽ biến mất hoàn toàn khi hạt giống bị tổn hại trong quá trình phẫu trích xuất. Nhưng không có gì tương tự như vậy xảy ra, và sau khi Prakesh rút gậy trích xuất từ ông ngoại, tôi kịp nhìn thấy thanh gắp đang giữ lấy một hạt gì đó đen và nhỏ.
“Ông ngoại sẽ không sao chứ?” Tôi thốt lên, ngay lập tức cảm thấy hối hận vì đã gây ra bất kỳ sự phân tâm nào khi ca phẫu thuật vẫn tiếp diễn. Prakesh không quay lại nhưng gật đầu.
“Ông ngoại cậu rất khoẻ, và tôi nghĩ ca phẫu thuật đang ổn. Có thể ông đã nói với cậu đây không phải là chuyên ngành của tôi rồi, nhưng sau khi tôi đóng phần xương sọ hở này và băng bó cho ông, là xong.”
Tôi gật đầu trước khi nhận ra ông không thể nhìn ra sau. “Tốt. Điều này thật tuyệt vời. Cảm ơn ông nhiều vì đã giúp đỡ chúng tôi.” Trong một khoảnh khắc tôi có thể thấy Prakesh đã ngừng lại, nhưng ông lại tiếp tục với công việc với tốc độ đều, đó có thể chỉ là tôi tưởng tượng. Một phút sau, ca phẫu thuật đã được hoàn tất, Prakesh làm vệ sinh và sau khi đó ông tiến đến bên tôi với một cái khay nhựa. Trong khay là hạt giống.
“Ông ngoại cậu muốn cậu cất hạt giống này tôi nghĩ. Có thể là trong phòng thí nghiệm?”
Tôi gật đầu. Trong nhiều ngày trước hôm nay, ông ngoại tôi đã bàn về nhiều chủ để, nhưng đa phần thời gian được dành để chỉ cho tôi biết những đặc trưng của nơi này và dạy cho tôi những bài học về việc đi săn. Phần lớn đều được truyền đạt qua những câu chuyện về điều này hay điều kia, nhưng tôi biết ông đang chuẩn bị cho tôi nếu tôi quyết định ở lại để tiếp tục công việc của ông. Tôi không chắc rằng mình đã biết câu trả lời cho bất kỳ câu hỏi lâu dài nào, nhưng khi ngày phẫu thuật càng đến gần hơn tôi càng biết rõ một điều rằng tôi cần phải thấy ông vượt qua được và phải chắc rằng ông an toàn.
Và những điều Prakesh nói là đúng. Ông ngoại tôi muốn cất hạt giống này trong một tủ đông an toàn phòng trường hợp nó không biến mất. Ông đã giả định về trường hợp này vì hạt giống đã được trích xuất thay vì biến mất trong một xác chết, và nếu nó không tan biến, ông muốn giữ nó được an toàn bảo quản và sẵn sàng để nghiên cứu. Nhìn thấy hạt giống được đưa cho tôi trong cái khay nhựa đó, tôi nhẹ người vì nó đã ra khỏi người của ông ngoại tôi. Tôi mỉm cười với Prakesh, chiến đấu với mong muốn ôm chầm lấy ông ta, thay vào đó tôi với lấy hạt giống.
Tôi rời khỏi hầm và bước về phía phòng thí nghiệm, Prakesh theo sau. Ông nói gì đó về việc ông thật ấn tượng về những gì ông ngoại tôi đã trang bị cho nơi này, nhưng tôi không thể chú tâm được. Giữ hạt giống, dù được đặt trong một cái khay, cảm giác như đang cầm một con rắn độc, và trong suốt thời gian cẩn thận bước đến phòng thí nghiệm, tôi không hề rời mắt khỏi nó.
Đó có thể là lý do vì sao Prakesh dễ dàng đưa tay ra trước, giật được súng từ thắt lưng tôi, lấy cả bao súng, đẩy tôi về phía trước bằng tay còn lại. Tôi loạng choạng bước về phía trước, ý nghĩ đầu tiên hoảng sợ của tôi là cố không làm rơi hạt giống, đang lăn dần đến mép khay nhô lên một cách nguy hiểm rồi lại lăn xuống. Sau đó, tôi nhận ra được điều thực sự vừa xảy ra và quay lại thì thấy Prakesh đang đóng sầm cửa lại, khuôn mặt buồn bã khi phiến kim loại che khuất ông dần khỏi tầm nhìn.
Tôi chửi thề và thật trọng đặt khay xuống trước khi nhanh chóng chạy về cửa. Cửa này được thiết kể với chốt khóa bên ngoài phòng trường hợp nếu có bất trắc bên trong phòng thí nghiệm, và tôi biết không còn lối thoát nào khác. Tôi đập cửa, gào thết để Prakesh thả tôi ra, nhưng không có phản hồi. Tôi bình tĩnh lại, dò tìm trên cửa cho bất kỳ dấu hiệu nhược điểm nào và chưa được phát hiện. Đây là một cánh cửa kim loại chắc chắn và những bản lề cũng được lắp ở phía ngoài. Tôi nhìn xung quanh phòng thí nghiệm để tìm được bất kỳ thứ gì để cạy cửa, nhưng không thấy gì có thể làm trầy cửa. Cuối cùng tôi trở lại khóc và đập cửa bằng cả cơ thể đủ mạnh để làm nứt vai mình.
Trong lúc này, tôi đang nằm khóc một cách tuyệt vọng bên dưới cánh cửa, tôi biết đã ít nhất mười lăm phút trôi qua. Prakesh có thể đã dễ dàng sát hại ông ngoại rồi hay làm gì đó tệ hơn. Hắn có thể đang tra tấn ông bây giờ. Và tất cả là do tôi chủ quan tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc. Tôi đã thất bại đúng một điều duy nhất ông đã nhờ – bảo vệ ông.
Tôi khóc lớn, tự đấm vào đầu mình. Tôi có thể cảm thấy bản thân đang tiến gần hơn đến một chút sâu thẳm của sự tự ghê tởm bản thân và tuyệt vọng, và tôi đã cố ép bản thân ngừng lại. Bây giờ không phải là lúc cho những suy nghĩ yếu đuối. Tôi cần phải suy nghĩ, phải cố trở nên như ông ngoại. Tôi cần phải nhanh nhạy và giỏi hơn.
Lau nước mắt, tôi đứng lên bắt đầu tìm kiếm bất cứ vật nào có thể hữu dụng mà mình đã bỏ qua. Tôi thấy điện thoại của mình trên một cái kệ, nhưng thứ đó vô dụng cho lúc này. Ông ngoại đã mở những thiết bị chặn sóng điện thoại trước khi tôi cùng Prakesh đến nhằm không để hắn liên lạc với bên ngoài, và bảng điều khiển ấy đang ở trong phòng khách, không phải phòng thí nghiệm. Tôi nhét điện thoại vào túi và tiếp tục tìm.
Khi tôi đến bàn làm việc của ông, tôi thấy một bao thư dành cho tôi ở giữa bàn. Tôi không để ý đến nó lần đầu khi tôi đang cố tìm dụng cụ để cạy cửa, nhưng giờ rất khó để rời mắt khỏi nó. Tôi biết thời gian của mình có hạn, nhưng tôi cảm nhận được một tia hy vọng rằng nó sẽ chứa lời giải đám cho tình trạng này của chúng tôi. Rằng như những lần trước đây, ông ngoại đã lường trước được kẻ thù trước khi chúng kịp nhận ra ông đang ở đó.
Tôi xé phong bì thư, bức thư được viết bằng nét chữ xấu nhưng rất chú tâm.
Jason, con là một người tốt. Con xứng đáng được một cuộc sống hạnh phúc và con cần những lý do cho những gì con làm và cách con sống. Ông đã nhờ con làm nhiều thứ, và những ngày gần đây ông đã chuẩn bị con cho cuộc sống này, nhưng đó là sai lầm và ông ích kỉ. Ông không muốn con phải hy sinh hạnh phúc của mình để nối nghiệp ông khi ông ra đi. Nếu con có ý muốn làm thế, nơi này là của con, nhưng ông thật sự hy vọng con không làm thế. Việc đi săn những kẻ lạ này là một lẽ sống quan trọng, nhưng là một cuộc sống cô độc. Ông bắt đầu từ đau khổ và hận thù, từ không quan tâm liêu mình có sống hay chết. Ông đã nhận ra rằng đó không phải là lý do tốt, hay ít ra là chưa đủ tốt, và đó không phải là gánh nặng ông muốn để lại cho con. Nếu có thể làm lại từ đầu ông sẽ dành nhiều thời gian của mình hơn cho con và cha mẹ con thay vì xa lánh các con. Nhưng cuộc sống là một chuỗi những sự lựa chọn và ông có thể sống với những sự lựa chọn của mình. Ông đã giúp đỡ những người ông có thể và có thể dành những ngày cuối cùng với con. Hy vọng rằng ông sẽ gặp lại con, nhưng dù thế nào, ông rất mãn nguyện với mọi thứ và hy vọng con cũng thế. Thương con, ông ngoại.
Đọc lá thư của ông, tôi cảm thấy tình thương của ông dành cho tôi. Tôi cũng cảm nhận chắc rằng ông đã sai. Nhìn lại những ngày vừa qua, tôi càng ngày càng cảm thấy có mục đích và sự đúng đắn mà trước đây tôi chưa từng có. Đôi khi điều đó thật kinh hoàng, và tôi không ảo tưởng rằng mình sẽ làm giỏi việc đấy như ông tôi, nhưng tôi nghĩ tôi có khả năng giúp ông. Có khả năng giúp đỡ người khác. Và đó là những gì tôi cần phải làm. Những hoài nghi còn lại cuối cùng đã tan biến hết khi tôi đọc bức thư, tâm trí tôi bác bỏ những luận điểm mà ông đã đề cập đến. Đây có thể là một cuộc sống tốt đẹp và đầy đủ, và nó không cần phải cô đơn hay bắt đầu từ những li do sai trái. Và bất kể lý do để làm ông ngoại đi theo con đường này là gì, tôi biết rằng ông đã tiếp tục vì ông là một người tốt và mạnh mẽ, không thể đứng nhìn trong khi những kẻ xấu xa đó làm tổn thương mọi người.
Và tôi sẽ nói điều chết tiệt ấy vào thẳng mặt ông.
Đặt lá thư xuống, tâm trí tôi chạy đua và mọi thứ xung quanh trở nên chậm lại. Giờ chắc khoảng tầm hai mươi phút rồi. Nếu ông ngoại tôi chết rồi, thời gian không còn là vấn đề nữa, nhưng tôi nghi ngờ điều ấy. Chưa đâu. Đoán rằng Prakesh muốn mang ông ra khỏi đây và muốn bắt sống ông, hắn có thể sẽ sẽ tăng liều thuốc an thần cho ông và phải chuẩn bị cho quá trình vận chuyển. Đó là một phỏng đoán, nhưng điều ấy cũng sẽ mất gần mười lăm đến hai mươi phút nếu hắn cần phải theo dõi chỉ số sinh lực của ông và giữ bơm đủ thuốc để ông ngủ tiếp mà không chết. Sau đó, hắn phải kéo ông ngoại lên và ra ngoài xe, tìm chìa khóa xe, và lái đi. Thêm mười phút vì ông ngoại to lớn hơn Prakesh rất nhiều.
Vậy điều ấy nghĩa là tôi chỉ còn năm đến mười phút trước khi họ rời khỏi đây. Thế là đủ.
Tôi chạy đến tủ lạnh nơi ông cất những mẫu máu của kẻ lạ. Nhìn qua những lọ máu, hai lọ gần nhất có đề ba tháng trước. Tôi không biết việc sắp sửa làm có được hay không và độ tươi có ảnh hưởng gì thêm, nhưng đó là cơ hội tốt nhất tôi có ở thời điểm ấy. Tôi lắc những ống máu, rồi mở nắp ống thứ nhất, và nhanh chóng uống hết.
Ngay lập tức, phản xạ nghẹn cổ đã nổi loạn với kế hoạch của tôi. Đấm vào chân mình, tôi nén xuống cơn nôn mửa qua hàm răng nghiến chặt và sau đó mở nắp lọ thứ hai. Đổ vào miệng. Không con buồn nôn nữa, và tôi nghĩ có lẽ rắc rối đã qua. Rồi bụng tôi đau nóng như lửa đốt làm tôi phải quỳ xuống. Tôi có lẽ đã la lớn nếu tôi còn có thể, nhưng không còn không khí trong phổi tôi nữa, hay như thể không còn không khí trên cả thế giới này. Tôi nằm nghiêng qua một bên, ông lấy bụng mình bằng cả hai tay khi con đau di chuyển lên ngực tôi. Cơ thể tôi bị co thắt một lần, hai lần, và rồi cơn đau biến mất.
“Đệt.” Tôi kinh ngạc, khi những hơi thở cồn cào từ từ quay lại được với tôi. “Được rồi. Phần thứ nhất đã xong.”
Lý tưởng nhất là khi tôi phải chờ thêm một chút cho bước tiếp theo để cơ thể có thể “đón nhận” máu. Nhưng bây giờ không còn thời gian nữa và tôi chỉ có thể hy vọng điều tốt nhất xảy ra. Chống tay dậy trong tư thể gần đứng thẳng, tôi chống lên bàn để đi đến chỗ khay nhựa. Tôi nuốt xuống sự phản đối của cơ thể trong khi nhìn vào hạt giống, bề mặt màu đen của nó làm tôi gợi nhớ về phần bụng màu đen bóng của một con nhện khi đang ngồi thu mình và nguy hiểm một cách thầm lặng.
Không dành thêm thời gian cho bản thân để suy nghĩ, tôi nhặt hạt giống lên và nhanh chóng nuốt nó như viên thuốc đắng nhất thế giới. Nó gần như không có muì vị gì ngoài hơi mặn, và tôi nghĩ vị đó có thể là từ một phần dịch não còn dính trên bề mặt nó. Tôi giữ chặt bàn và chờ, nỗi lo của tôi lớn dần khi nghĩ rằng nuốt lấy nó sẽ chẳng có tác dụng gì hay chỉ càng làm cho tôi dễ bị chiếm đoạt hơn, dù có uống máu hay chưa.
Sau một phút không có gì thay đổi, tôi bước chậm đến và áp tai vào cửa, cố nghe thấy được bất kỳ dấu hiệu về Prakesh đang làm gì hay ông ngoại của tôi vẫn còn sống hay không. Thoạt đầu tôi không nghe thấy gì. Nhưng rồi tôi có nghe thấy gì đó. Một tiếng rắc nhỏ. Nhưng nó không từ cánh cửa, và khi tôi quay lại và nhìn xung quanh phòng thí nghiệm tôi cũng không thể tìm ra nguồn âm thanh đó. Đó là khi tôi nhận ra xương đòn của tôi đang lành lại.
Vài giây sau, cảm giác đau trên vai của tôi không còn nữa, và khi tôi đấm vào cửa lại, ngay lập tức tôi nhận ra sự thay đổi. Tay tôi mạnh hơn, chắc hơn, và với từng đấm tôi thấy cửa càng lỏng. Có thể một chốt cửa đã rơi ra ở phía bên kia, tôi đạp cánh cửa. Cánh cửa sập xuống sau ba cú đạp và tôi đã thoát ra được.
Nhìn xung quanh, nhưng tôi không thấy bất kỳ ai trong sảnh hay khu sinh hoạt. Tôi bước về phía hầm sắt, sợ rằng mình sẽ tìm thấy xác của ông ngoại nằm trên bàn sắt, nhưng thật may mắn vì trên bàn không có gì. Vậy là chỉ còn một nơi, ở ngoài.
Tôi chạy nhanh lên tầng trệt và ra ngoài để kiểm tra xe có còn không và đó là khi tôi phát hiện được sự chuyển động trong ngoại vi của mình. Tôi quay lại và nhìn thấy Prakesh đang tìm chìa khóa ở góc xưởng mà ông ngoại đã bố trí trong nhà kho. Khi hắn nghe tiếng bước chân của tôi, hắn quay lại, mắt trợn tròn.
“Cậu có… Cậu lùi lại! Tôi cảnh cáo cậu! Tôi sắn bắn đấy!” Hắn liếc nhìn xuống và tôi biết qua biểu cảm của hắn, hắn đã để quên súng của tôi ở trên xe.
“Trông có vẻ như ông sẽ không bắn tôi đâu. Ông ngoại tôi đâu?”
Ánh mắt hắn chợt đảo qua chiếc xe, nhưng hắn lắc đầu. “Tôi cần phải mang ông ta đi. Chúng đã tìm thấy tôi, chúng đã tìm thấy gia đình tôi. Nếu tôi không giao ông ta cho chúng, chúng sẽ giết vợ tôi. Con gái của tôi. Tôi…”
Tôi giơ tay. “Ngừng lại. Im lặng. Ai đã bắt họ?”
“Giáo hội. Hội Móng Vuốt? Tôi nghĩ họ đã tìm chúng tôi từ lúc con gái tôi trốn thoát được từ bọn chúng, nhưng…”
“Im lặng tiếp. Con gái ông là người của giáo hội à?”
Ông ta gật đầu một cách yếu ớt. “Nó… nó đã bị tẩy não. Bị cuốn theo bọn chúng qua người bạn trai ở lúc học cao đẳng. Và khi nó muốn thoát, bọn chúng không cho phép. Con gái tôi đã gửi tin nhắn cầu cứu với tôi gần cả năm, nhưng tôi không có cách để tìm ra nó.” Nước mắt hoà vào mồ hôi trên gò má của ông ta. “Tôi… tôi quý ông ngoại của cậu. Ông ta đã tìm ra con gái của tôi bằng cách nào đó và cứu nó. Mang con gái của tôi về với tôi. Giờ con gái tôi rất ổn. Rất hạnh phúc. Tôi không thể để mất nó lần nữa.”
Tôi cảm nhận được con giận đang dâng trào trong lồng ngực mình khi tôi bước ngang qua sàn của nhà kho. “Đồ ngu ngốc. Ông có bao giờ nghĩ là con gái ông chưa bao giờ có ý định muốn rời khỏi tà giáo đó hay nó đã bí mật trở lại với bọn chúng rồi? Rằng cô ta chính là lý do ông bị phát hiện?”
Ông ta lắc đầu trong khi tôi nói. “Không, không thể nào, con tôi sẽ không bao giờ…”
“Làm sao chúng biết được ông sẽ phẫu thuật ông ngoại tôi? Ông đã nói cho ai biết?”
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở rộng hết cỡ và đó là tất cả tôi cần cho câu trả lời. Trong đầu, tôi biết sự giận dữ này mãnh liệt hơn những gì tôi từng biết, nhiều hơn những gì tôi có thể hiểu được, nhưng tôi không quan tâm. Tên ngu ngốc này và đứa con gái của hắn đã cố giết chúng tôi. Bọn tà giáo kia đã cố giết chúng tôi. Bọn kẻ lạ đã cố giết chúng tôi. Và tất cả bọn chúng sẽ phải trả giá.
Khi tôi đến được bàn làm việc đầu tiên bên ngoài của xưởng, Prakesh chạy thoắt sang bàn đối diện, nhưng hắn đã quá chậm. Tôi bắt được lưng hắn và hất hắn ngã vào bàn, cờ lê và đồ nghề rơi ra khỏi móc và kêu leng keng khi chạm xuống phần gỗ bên dưới. Nắm chặt cổ ông ta, tôi cố nén xuống nỗi ham muốn bóp mạnh hơn sau khi nâng mặt của ông ta ngang với tôi.
“Không nói vòng vo. Ông ngoại tôi đâu?”
Nước mũi ông ta chảy, và dường như ông ta rất đau mỗi lần ông thốt ra được từ nào. “Trong xe tải bên ngoài. Ghế khách. Ông ấy vẫn bất tỉnh nhưng còn sống.”
Tôi gật đầu. “Tốt. Rồi ông sẽ mang ông ngoại tôi đi đâu và khi nào?”
Ông cố lắc đầu lần nữa và tôi lại bóp chặt cổ ông ta. Ông ta khò khè, “Tôi không thể nói anh biết được. Chúng sẽ…” Tôi buông cổ ông ta ra rồi nắm lấy cổ tay ông ta, giữ chặt tay trái ông ta lên mặt bạn và cầm lấy một tua vít đã rớt ở gần đấy. Một tiếng đồng hồ trước tôi còn không dám nghĩ đến hình ảnh nhồi một cây tua vít xuyên qua bàn tay của một người, nhưng bây giờ điều ấy thật dễ dàng.
Sau khi tay ông ta bị ghim vào bàn, tôi tát vào mặt ông ta để ngưng đi tiếng la thét. Ông ta khóc nức nở và rồi nói rằng sẽ gặp chúng ở một nhà nghỉ cách đây hai tiếng lái xe lúc mười giờ tối. Ông ta nói tên của kẻ lạ và ông đã có sẵn chìa khóa phòng trong túi. Tôi móc chìa khóa từ trong túi ông ta ra và từ mảnh nhựa đính kèm, đó là phòng 609 của nhà nghỉ Sunset Motor. Đúng như lời kể của ông ta.
“Tôi đã nói cậu biết tất cả những gì tôi biết rồi. Làm ơn, thả tôi đi. Để tôi tìm nơi an toàn cho gia đình tôi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta một lúc, cân nhắc lựa chọn của mình. Tôi cảm thấy xôn xao với thứ như là sự đồng cảm dành cho ông ta, nhưng tôi biết rõ hơn. Tôi đã dành rất nhiều thời gian của cuộc đời mình để bị nhầm lẫn giữa yếu đuối và không chắc chắn trong thương xót và sự cân nhắc. Thật dễ dàng để sống một cuộc sống trần tục khi rủi ro thấp và không quan trọng. Bây giờ tôi nhận ra rằng khi mọi thứ thật sự quan trọng, điều đúng đắn phải làm thường là những việc khó, nhưng cũng là điều dễ nhận thấy nhất.
“Xin lỗi, nhưng tôi chưa xong với ông.”
Sau khi nhanh chóng bịt miệng và trói Prakesh lại bên dưới hầm chứa, tôi chạy đến chiếc xe tải để kiểm tra ông ngoại. Ông ngoại như lời miêu tả của Prakesh – bị tiêm thuốc an thần, nhưng vẫn còn sống. Đưa tay xuống ghế lái, tôi kéo chìa khóa từ nơi nó được dán rồi khởi động xe. Để an toàn, tôi đã lái xe đến một bệnh viện cách đó một tiếng và báo rằng ông ngoại tôi đã bị tấn công bởi một người nào đó trước khi đến gặp ông để ăn trưa ở một nhà hàng lân cận. May mắn thay, tôi đã toan tính được hướng lái đến quê thật của ông và chỉ mất bốn mươi lăm phút lái xe và đã google tên một nhà hàng có thật để kể tên.
Tất nhiên, tôi đã báo với cảnh sát địa phương, và vẫn cho họ lời khai vô ích với thái độ thành khẩn. Cả cảnh sát và bác sĩ về phần tóc cạo ở trên đầu và vết cắt phẩu thuật chuẩn xác kia, nhưng họ có giới hạn của họ khi chỉ nghe những lời khẳng định bằng ánh mắt trống rỗng và chói tai của tôi rằng “họ cần phải tìm ra kẻ điên kia người đã làm điều này với ông tôi” trước khi quyết định không thắc mắc nữa. Toàn bộ câu chuyện trong lời khai rất kì quaí, nhưng họ có thể làm gì với nó? Ba tiếng sau, tôi đã trả lời xong các câu hỏi và biết rằng ông ngoại đã ổn định, nên tôi đã rời đi để hoàn thành những việc cần phải làm.
Đến tám giờ tối, tôi đã chờ sẵn ở phòng 609, và bọn tà giáo này rất đúng giờ nếu phải kể một điểm tốt từ chúng. Lúc 9 giờ 59 phút, có một tiếng gõ cữa mạnh. Nhìn qua khe cửa tôi thấy ba bóng người, nghĩa là sẽ có ít nhất hai tên nữa ở đâu đó xung quanh. Tôi mở và nấp sau cửa, trông chờ chúng sẽ vào sẽ bị ngạc nhiên bởi những gì đang chờ đợi bên trong.
Điều ấy đã hiệu nghiệm. Khi ánh sáng từ những ngọn đèn trong bãi đậu xe tràn vào phòng, hai bóng người bị trói vào ghế được soi sáng, hình dáng và đặc điểm của chúng là những mảng chắp vá màu hổ phách trên nền đen khi những người đàn ông bước vào phòng trong sự bối rối. Nhân vật đầu tiên là Prakesh. Rõ ràng là ông ta đã chết, hai cánh tay bị gãy và bị giữ ở những góc khác thường và cổ họng ông ta gần như bị cắt lìa ra khỏi cổ. Người thứ hai là con gái ba mươi tuổi của Prakesh. Gabrielle. Hay như một trong những tên giáo đồ đã gọi ả như thế.
“Gabby, cưng? Em đang làm gì ở đây?” Người đàn ông chạy nhanh về phía trước rồi quỷ gối bên cạnh ả, cố tháo bịt miệng ra khỏi gương mặt đầy nước mắt. Mắt của ả đỗ về phía hắn ngay khi cửa vừa mở, nhưng giờ cả hai nhìn lại về phía tôi, bóng đen đằng sau cánh cửa. Ả cố la lớn để cảnh báo qua bịt miệng khi nó đang được kéo xuống, nhưng đã quá trễ.
Tôi đóng sập cửa lại, đâm vào cổ của tên gần nhất khi tên thứ ba bắt đầu chạy về phía tôi. Hắn mò mẫm và cố rút ra một khẩu súng, nhưng hắn đã quá chậm, và cho đến lúc hắn có thể giơ súng lên, tôi đã rút dao ra khỏi bạn hắn và cắt ngang mắt hắn, loại bỏ hoàn toàn bất kỳ ý định tấn công nào từ hắn. Hắn ôm mắt la lớn, nhưng không được lâu. Năm nhát đâm vào người và hắn đã ngã quỵ xuống sàn, sinh mạng bắt đầu rò rỉ ra thấm vào tấm thảm cam dơ bẩn.
Gabby la lớn gọi “Keith” hãy giết “tên khốn kia”, chắc chắn là đang ám chỉ tôi. Keith có ý kiến khác, hắn đã bỏ cuộc cởi trói ả và đã chạy về phía phòng vệ sinh. Định nghĩa “tên khốn” của Gabby có vẻ đã thay đổi, nhưng không thành vấn đề. Tất cả bọn này sẽ chết.
Tôi đã định đuổi theo Keith, nhưng rồi cửa trước được mở tung khi bọn còn lại xông vào. Tôi gắm dao vào đùi của tên nhỏ hơn, và bàn tay tôi đã trượt khỏi tay cầm ướt đẫm máu khi tên to con giáng một cú đấm to như quả tạ vào mặt tôi. Tôi cảm thấy hàm tôi như bị nghiền nát và mọi thứ trở nên xám xịt.
Tôi bị bất tỉnh trong một tích tắc, nhưng cũng đã đủ thời gian cho hay tên ấy đánh hội đồng và Keith gan dạ quay lại cố giải thích chiến lược thoát thân có tính toán. Tôi giả như thể bị choáng, chịu những đòn tấn công để cố di chuyển về phía cửa. Cửa đã được đóng lại, và mặc dù chốt cửa đã bị gãy, cửa vấn đóng chặt. Tôi đoán rằng chúng cũng biết được ý đồ hay không muốn tôi ngã vào cửa, cười ác ôn và nói về cách chúng sẽ “làm đảo lộn” đời tôi vì những gì đã gây ra ra cho bạn chúng.
Trông chúng bối rối khi tôi chầm chậm đứng dậy tựa vào cửa rồi nhìn chúng, mắt tôi đã rõ. Mặt tôi sưng tròn một bên, và tôi cảm nhận được hàm tôi đau rát.
“ọn gày ưa que ực ùi ờ.”
Keith nhìn về phía hai tên kia, tên nhỏ con đang ngồi trên sàn đang cố cột dây thắt lưng quanh đùi hắn. “Nó nói cái quái gì vậy?”
“Gao ối, ọn gày ưa que ực ùi ờ.” Chết tiệt, cằm tôi như đang bị thiêu đốt. Không nghĩ ngợi, tôi nắm lấy nó rồi đẩy lên, một tia đau bắn qua đầu tôi khi nó trở lại vị trí cũ. “Tao nói, bọn mày chưa nghe được mùi à.”
Mắt bọn chúng căng tròn, đầu tiên nhìn về tôi rồi Gabby khi ả bắt đầu la lên. “Chết! Chết! Em nhớ rồi! Khi hắn mang bọn em vào đây phòng này có mùi xăng! Xăng!”
Tôi đưa tay vào túi rồi rút ra một thanh lửa báo hiệu đã mang theo từ Jager Solutions. “Tao nghĩ tao có thể sống sót. Nhưng bọn mày thì hơi khó.” Đốt thanh lửa lên, rồi vứt xuống sàn giữa bọn chúng rồi quan sát chúng cháy.
Gabby vừa được cởi trói và Keith chạy thẳng về phía phòng tắm nhưng tôi đã chuẩn bị rồi. Cửa sổ phòng tắm quá nhỏ chỉ vừa đủ cho một người và tôi đã tẩm xăng đầy tường phòng tắm từ trước. Bọn chúng đã cháy từ khi còn ở trước cửa, cơ thể rực lửa của chúng cùng nhảy múa cố với đến một lối thoát mà chúng không thể đến.
Hai tên còn lại xông về phía tôi, cố thoát ra từ cửa chính. Quần của tên nhỏ con đã bén lửa từ lúc hắn đang ngồi xuống trên sàn, và trong lúc cố gượng người dậy, tôi đã đạp vào ngực hắn, hắn nằm lăn lốc trên sàn và quyết định đó là con đường duy nhất dành cho hắn. Tên to con, tên cuối cùng, chống cự quyết liệt. Hắn đấm tôi, cố bóp cổ tôi và đẩy tôi ra khỏi đường đi của hắn. Cuối cùng, khi hắn biết được cơ thể đang cháy, hắn cố ôm tôi để kéo tôi theo hắn. Tôi bị cháy cùng hắn khoảng vài giây trước khi dây chằng của hắn chịu thua rồi hắn sụm xuống, một lớp da nóng chảy của hắn bong ra trên mặt trước của chiếc áo sơ mi đang cháy âm ỉ của tôi.
Tôi quay lại và kéo cửa mở toang, lăn trên nền xi măng hành lang khi một vài chỗ trên người bị cháy. Rồi tôi lại đứng dậy và chạy về phía sau nơi tôi đã đậu xe. Trên đường trở về bệnh viện, tôi đã dừng lại và thay đồ tôi đã mua chuẩn bị từ trước, và cho đến lúc tôi đến phòng ông ngoại, dấu hiệu rắc rối duy nhất còn đọng lại trên người tôi là mùi thịt nướng thơm phức trên tóc mình.
Tôi tưởng ông vẫn còn ngủ, nhưng rồi mắt ông mở nhìn tôi. Thoạt đầu ông im lặng, và cau mày khi tôi tiến đến gần hơn.
“Cậu… cậu là ai?”
Bụng tôi trĩu xuống. Sau tất cả, não của ông đã bị tổn hại bởi ca phẫu thuật. Nhưng không sao, tôi sẽ chăm sóc ông và với hy vọng rằng dần…
Ông ngoại cười lớn, và tôi ngoác mồm kinh ngạc.
“Xin lỗi, ông không kìm lòng được.”
“Lão già này. Không hài hước chút nào.”
Ông nhe răng cười. “Cũng hơi vui mà.” Ông ngừng lại rồi nhìn tôi, gương mặt nghiêm túc hơn. “Con có sao không? Ông biết mọi thứ có lẽ đã đi sai hướng nên ông mới ở nơi này. Chuyện gì đã xảy ra với Prakesh?”
Tôi nhìn vào tường. “Ông ta đã có những chọn lựa sai lầm. Nhưng đã được giải quyết. Con giai3 quyết hết tất cả rồi và chúng ta sẽ ổn.”
Ông ngoại tôi lại nhíu mày. “Ông không muốn con dính líu đến việc này. Không công bằng cho con.”
Tôi nhìn ông, lắc đầu. “Đây là lựa chọn của con. Và con muốn giúp đỡ theo cách công đã chỉ bảo. Ta có thể cùng làm được nhiều thứ.” Tôi ngừng một lúc. “Và không ai trong chúng ta sẽ bị cô đơn nữa.”
Ông quan sát tôi một hồi lâu rồi rồi hắng giọng gật đầu. “Ông thích điều đấy.”