Tôi Nghi Ngờ Ông Ngoại Tôi Là Một Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (p4)

Một căn phòng có nhiều sách báo

Trong lúc quan sát Salk ngắm nhìn bản thân trong gương, ông chờ đợi bất kì dấu hiệu nào cho thấy hắn đã biết ông ở đó – một ánh mắt về phía ông hay một biểu lộ của sự chuẩn bị chiến đấu từ hắn. Nhưng không có gì đã xảy ra. Hắn vẫn tiếp tục tập cách cười thêm một lúc rồi đổi tấm ảnh trên gương và đi ra khỏi phòng. Khi ông nghe tiếng cửa chính mở rồi đóng lại, ông đoán rằng hắn đã rời khỏi nhà, nhưng dù đã nghe tiếng nổ máy xe của hắn và tiếng xe lái đi, ông quyết định chờ thêm vài phút, ông chầm chậm mở cửa tủ.

Căng thẳng, tiếng cọt kẹt trên sàn gỗ nghe như những tiếng súng bên tai. Ông rón rén thật chậm đi qua cửa sau, liên tục đảo nhìn xung quanh để tìm bất cứ dấu hiệu gì cho thấy Salk đã thầm nghi ngờ và đã giả bộ rời khỏi chỉ để quay lại và bắt được ông. Nhưng không, có vẻ như hắn đã bỏ đi thật. Nhìn trộm qua ô kính của cửa sau, ông rời khỏi mái hiên và băng qua sân sau của hắn.

Khi đã trở lại xe, ông lái vòng lại nhà hắn và xe hắn đã không còn ở đấy. Ông không thể biết được hắn đã đi đâu, nhưng ông đã tự nhủ rằng mọi thứ đã ổn. Mặc dù chưa có chứng cứ dứt khoát hắn là một tên sát nhân, sự quái lạ mà ông đã chứng kiến tối hôm ấy đã làm cho sự nghi ngờ ấy trở nên đáng tin hơn rất nhiều. Mệt mỏi, ông trở về nhà để ngủ.

Hai ngày sau, ông nhận được một tờ báo từ một trong những nhà báo ở xa. Một cô gái hai mươi tuổi đã bị mất tích trong đêm ông ở nhà Salk và hắn đã bỏ đi một nơi nào đấy. Nơi ấy cách nhà ông tận hai trăm dặm, nhưng dựa vào dòng thời gian của lần cuối cùng cô được nhìn thấy, hắn có cả khối thời gian để đến được nơi ấy, nếu chính hắn đã gây ra chuyện này. Dù không biết rằng ông có nên đổ lỗi cho hắn không, ông cảm thấy thật tệ. Cảm thấy có trách nhiệm. Nếu ông đã làm tốt hơn, khéo léo hơn, ông có thể đã ngăn cản được hắn hay ít nhất theo dõi hắn để biết rằng hắn có đi tìm cô gái kia hay không.

Ông vẫn tiếp tục theo dõi Marcus Salk. Và cố tìm hiểu thêm về quá khứ của hắn.

Ông đã truy cập vào hồ sơ của hắn tại phòng điều hành bệnh viện và đã phát hiện ra trước khi chuyển đến thị trấn của ông, hắn đã làm việc nhiều năm ở bệnh viện ở ngoại ô Olathe, Kansas. Không có được nhiều thông tin ngoại trừ sơ yếu lý lịch của hắn, trong đó không có gì khác thường đối với một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình. Tuy nhiên, đó đã cho ông một điểm khởi đầu.

Ông đã gọi điện cho bệnh viện ở Kansas và hỏi thăm cho đến khi tìm được cách để liên lạc với phòng nhân sự, nói rằng ông thuộc một nhóm y tế lớn ở Seattle đang có ý định tuyển một bác sĩ đã từng làm việc ở đó và đang tìm hiểu những tham chiếu trong hồ sơ xin việc theo quá trình tuyển dụng. Người phụ nữ bên kia đầu dây thân thiện từ lúc ban đầu, nhưng ông có thể nghe thấy một chút ngần ngại và sự thay đổi tông giọng khi ông nhắc đến người ấy là bác sĩ Salk.

“Tôi có thể giúp anh liên lạc với trưởng ban nhân sự nếu anh muốn. Ông ta cũng là trưởng ban khi Marcus còn làm việc ở đây, nên ông ta có thể nói thêm cho anh biết về anh ta. Nhưng tôi, tôi không nên nói gì cả.”

Sự khao khát được nói về người này dần lộ ra. “Tôi hiểu, và tôi không cố đặt cô vào một vị trí không tốt. Nhưng tôi cũng không muốn quyết định sai về việc tuyển dụng anh này, nên nếu có bất cứ điều gì cô có thể kể cho tôi biết, tôi sẽ không báo cáo lại. Nhưng điều này sẽ giúp đỡ tôi rất nhiều nếu cô có thể cho tôi biết quan điểm của cô về anh ấy.” Có một khoảnh khắc trầm ngâm yên lặng và cô ta tiếp tục nói.

“Nó chỉ là… như vầy, Marcus là một người tốt khi anh ta đến. Cười đùa rất nhiều, và những người bệnh nhân rất yêu mến anh ta, anh ta có một người vợ đáng yêu và đã hoà nhập rất nhanh. Rồi anh ta và vợ đã đi du lịch ở Châu Âu một mùa hè nọ, khoảng sáu bảy năm trước rồi, và khi trở về, anh ta đã trở nên khác lạ sao ấy.”

“Khác như thế nào?” Ông hỏi, cố che giấu sự tò mò trong giọng nói của mình. Ông đang giả dạng một người thương gia không hứng thú, không phải là một kẻ theo dõi với một nỗi ám ảnh.

Ông có thể nghe thấy cô ta nhún vai bên kia đầu dây. “Tôi không biết diễn tả ra sao. Anh ta vẫn hiền lành và đùa cợt đôi khi, nhưng trông rất ngượng nghịu. Anh ta lạ so với trước đây. Một vài tháng sau thì anh ta và vợ ly hôn rồi anh ta đã dọn đi nơi khác. Tôi nghĩ chắc giờ anh ta lại dọn nhà nữa rồi.”

“Vâng, để xem sao. Cô đã cho tôi nhiều thông tin có ích đấy. À mà, vợ anh ta có ổn không? Ý tôi là sau tất cả, cô ấy có cái kết như ý chứ?”

Ông có thể cảm nhận được sự ngần ngại lần nữa, và ông đã lo lắng rằng ông đã đi quá xa. May mắn thay, tính nhiều chuyện của cô ta đã chiến thắng, cô ta thở dài. “Vâng, tôi đoán là thế, thương cho cô ấy. Cô ấy vẫn sống ở gần đây, nên chúng tôi vẫn còn đôi khi thấy nhau. Trông cô ta không hạnh phúc. Tôi đoán rằng Alicia thật sự yêu anh ta, và bất cứ điều gì ở giữa hai người họ, tôi nghĩ nó làm cô ấy đau lắm.”

Sự giận dữ trong người ông một lần nữa dâng trào khi cô ta nói đến đấy. “Đúng, mất một người mình thương là như thế, nó làm tan nát con người cô. Tôi… cảm ơn. Cảm ơn về sự giúp đỡ, cô đã cho tôi biết nhiều thứ để tiếp tục.”

“Anh không muốn nói chuyện với trưởng ban à?”

Ông cười trừ. “Không, tôi nghĩ là tôi đã có đủ mọi thứ tôi cần rồi. Cảm ơn cô một lần nữa.” Khi ông gác máy, ông ngồi gác tay lên đầu một lúc. Suy nghĩ của ông đang bơi trong sự đen tối của tâm trí ông như những con cá cảnh không mắt nhỏ. Ông có thể thoáng nhìn thấy lớp vảy nhợt nhạt và nghe thấy tiếng khuấy động làn nước của chúng, nhưng những hạt sáng trong nước mờ ảo ấy để lại cho ông rất ít ý tưởng hay kế hoạch vững chắc. Những điều thật nhất có thể cảm nhận được là nỗi đau và sự tức giận, và càng ngày càng khó kiểm soát.

Dù là thế, ông vẫn phải kiểm chứng. Ông đã xin nghỉ việc một vài ngày để lái xe đến Olathe, cố tìm vợ cũ của Salk. Cô ấy không còn lấy họ chồng nữa, nên danh mục điện thoại không có ích là mấy. Ông đã gọi cho ban y tế Kansas và có được địa chỉ nhà của Salk. Thông tin ấy đã đưa ông đến một ngôi nhà bằng gạch xinh xắn trong một khu phố nhỏ ngoại ô không xa bệnh viện cũ của Salk. Khi đến cửa chính, ông đã thấy được màu sơn quanh cửa và những màn che đã bị bong tróc, và cảm nhận thấy bầu không khí trống trải hoang mang càng tăng lên khi ông càng đến gần. Đến nỗi ông đã chắc rằng mình đang gõ cửa một ngôi nhà trống.

Nhưng chỉ vài giây sau, một người phụ nữ độ tuổi trạc bốn mươi đã mở cửa. Cô ấy nhìn ông tỏ vẻ hoài nghi khi ông cố giữ không để mình tiết lộ sự thật rằng ông đã biết cô ấy. Cô ấy chính là cô gái trong ảnh của Salk.

Ông tiếp tục với câu chuyện của mình. “Chào cô. Tôi là Peter Elliot. Tôi mong là mình có thể phỏng vấn cô một vài câu hỏi về chồng cũ của cô.” Ông đã cố mỉm cười và tỏ vẻ thân thiện, nhưng ông có thể biết cô ấy đang suy tính về khả năng ông là một kẻ trộm hay một tên xâm hại tình dục. Sau khi dò xét thêm, cô ta gật đầu và bước sang một bên.

“Mời anh vào. Marcus có gặp rắc rối gì sao?” Cả hai cùng bước vào một cái hang có nhiều chồng sách và báo chí, và trong lúc trò chuyện, cô ta đã dẫn lối ông đến phòng khách nơi được lấp đầy bởi nhiều chồng sách ngổn ngang.

Ông chỉ quanh. “Cô có một bộ sưu tập ấn tượng nhỉ.” Cô ta dời một xấp báo khỏi ghế đệm cũ kĩ rồi ra hiệu mời ông ngồi xuống.

Cô ta nhún vai, trông ảm đạm. “Tôi nghĩ tôi đã trượt khỏi danh hiệu ‘nhà sưu tầm’ và đang dần trở thành ‘kẻ tích trữ’ từ hai năm trước rồi. Tôi cần phải dọn dẹp mớ lộn xộn này.” Cô ta trông già hơn và nhỏ bé trong chiếc áo choàng tắm màu xanh nhạt khi ngồi xuống chiếc ghế tựa cũ. Đôi mắt buồn của cô ấy trầm ngâm nhìn xa xăm một lúc trước khi trở lại với ông. “Vậy anh ấy có không? Gặp rắc rối?”

Ông mỉm cười. “Tôi không biết, thành thật mà nói. Tôi chỉ là trung gian đi tìm anh ta hộ người khác, và tôi biết rằng cô và anh ta đã dành nhiều năm sống cùng nhau.”

Thoáng thấy sự đau đớn hiện lên trên gương mặt cô ấy. “Chúng tôi đã từng. Thanh mai trúc mã nếu anh tin nổi. Tôi đã nghĩ chúng tôi có thể ở cùng nhau mãi mãi.”

Ông ngã người về phía cô ta. “Nếu cô không cảm thấy quá riêng tư, cô có thể cho tôi biết điều gì đã thay đổi? Marcus đã thay đổi?”

Cô ta cắn một mảnh da khô trên môi một cách lo lắng. Đột nhiên trở nên không chắc chắn. “Tôi… Thôi kệ. Đúng, anh ấy đã thanh đổi một cách đột ngột.”

“Cô có biết khi nào hay vì sao không?”

Cô ta gật đầu, mắt cô ta tập trung vào ông với sự giận dữ làm toả sáng phần rìa của gương mặt cô ấy. “Tôi biết chính xác là khi nào. Chúng tôi vừa mới trở về từ chuyến nghỉ mát ở Châu Âu. Điều mà chúng tôi luôn muốn thực hiện từ khi còn học trung học. Cũng đã có một chuyến đi đáng nhớ. Chúng tôi đã hạ cánh ở Atlanta và đang chờ chuyến bay kết nối về Topeka. Đó là khi anh ấy bị bệnh.”

“Bệnh? Bệnh như thế nào?”

Cô ta lắc đầu. “Tôi không biết nữa. Anh ấy đã đi vào nhà vệ sinh gần ga, và khi trở lại anh ta nói cảm thấy không khoẻ. Đầu và cổ rất đau. Anh ấy cảm thấy buồn nôn. Cho đến khi chúng tôi hạ cánh ở Kansas anh ấy nói đã khỏi. Nhưng…” Cô ta thở dài. “Điều này thật vô nghĩa. Anh sẽ không tin bất kì thứ gì tôi nói đâu.”

Ông nhăn mặt nhẹ. “Tôi sẽ tin. Làm ơn. Tôi không thể nói chi tiết, nhưng điều này rất quan trọng, và tôi sẽ nghe mọi thứ cô nói với một tinh thần cởi mở.”

Cô ta nhìn ông một hồi lâu, lại cân nhắc. Cuối cùng, cô ta gật đầu kể tiếp. “Từ đó trở đi anh ấy trở nên khác lạ. Ban đầu tôi nghĩ anh ta vẫn còn bệnh hay bị say múi giờ. Sau đấy tôi lại nghĩ anh ta bị căng thẳng hay khủng hoảng tuổi trung niên. Nhưng tất cả chỉ là cớ. Bởi tôi tôi đang nghĩ về chuyện đó từ đêm chúng tôi về đến nhà từ sân bay.”

“Cô nghĩ về chuyện gì?”

“Rằng đó không phải là Marcus nữa.” Cô ta giơ một bàn tay lên. “Tôi biết điều ấy nghe ra sao. Tin tôi. Nhưng tôi biết người đàn ông ấy. Tôi đã biết và yêu anh ấy từ lúc tôi lên mười. Giống như bất kì điều gì đã xảy ra giữa chúng tôi từ thời gian trung chuyển ở Atlanta và bay tiếp… nó đã nuốt chửng anh ta. Anh ta vẫn nói chuyện như Marcus, và tôi có thể thấy anh ta đang cố hành động như chồng của tôi. Nhưng nó sai như thế nào ấy. Không đúng. Cảm giác như một người nào đó biết rất nhiều về Marcus đang cố giả dạng anh ấy.” Cô ta cười buồn bã. “Tôi thề có Chúa, cả mùi của anh ta cũng khác. Tôi kể điều ấy cho mẹ tôi và bà ta đặt lịch hẹn bác sĩ tâm lý cho tôi ngay.”

Ông không biết phải làm gì với tất cả những chuyện này. Chuyện cô ta nói rất khó tưởng tượng được, theo nghĩa đen ấy, nhưng ông đã tin cô ta. Dù cho cô ta đã sai, ông không nghĩ cô ta đã cố nói dối ông. “Vậy ý cô đang nói gì? Cô không tin đó không còn là anh ta nữa? Đó có nghĩ là sao?”

“Tôi không biết. Hãy tin tôi, tôi đã mất nhiều năm suy nghĩ về điều ấy và tôi vẫn không biết câu trả lời. Nhưng có một thứ gì đó đã thay đổi, và không theo kiểu ‘ô lòng người đổi thay’. Anh ấy không đúng. Tôi quan sát anh ấy nhiều lúc anh ấy không biết tôi đang ở gần, và anh ấy khác biệt hoàn toàn. Mặt anh ấy sẽ chùng xuống, mắt anh ta vô hồn. Trông anh ta giống như một loại búp bê kinh khủng nào đó.”

Ông lại nghĩ về đêm ấy khi ở trong tủ áo và cố nén một cơn rùng mình. “Anh ấy có từng bạo lực hay lăng mạ cô không?”

Cô ta lắc đầu. “Không, chưa bao giờ. Chưa bao giờ nói một lời nặng nề đối với tôi. Thật ra anh ấy còn ít nổi nóng hơn trước nữa, nhưng anh ấy luôn đáng yêu khi còn là chính mình mà.” Cô ta dụi mắt một hồi rồi nói tiếp. “Nhưng không còn quan trọng nữa. Tôi đã cố nói chuyện với anh ấy về điều ấy, cố tìm cách giúp, nhưng khi tôi cuối cùng có thể chấp nhận đó không còn là anh ấy nữa, tôi bắt đầu ngày càng thu mình lại. Và càng sợ anh ta hơn.”

“Điều gì đã làm cô sợ anh ta?”

Cô ta đứng dậy, để tay vào túi áo ngủ rồi bắt đầu đi lại giữa những khoảng còn trống của phòng. “Anh có bao giờ đến một thuỷ cung có cá mập chưa?”

Ông gật đầu.

“Anh biết cách chúng bơi cạnh anh, nhìn vào anh một cách yên bình và ôn hoà, nhưng anh biết đằng sau con mắt đen ấy không phải là sự yên bình và ôn hoà. Chúng chỉ là chưa muốn ăn và chúng nhận thức được rằng có một tấm kính đang chắn đường chúng. Đó là cách tôi cảm nhận khi Marcus còn ở đây. Anh ấy đi ngang qua tôi một cách im lặng mỗi sáng và mỗi tối, đôi mắt của anh ấy đã nhìn thấy mà không nhìn thấy tôi cùng lúc. Và anh ấy luôn bình tĩnh, luôn mỉm nụ cười cá mập giả tạo ấy. Và cũng có thể do tôi tưởng tượng, nhưng tôi cảm nhận bất kì sự đói thèm anh ấy có, nó đang lớn dần. Và lớp kính đang giữ lấy anh ấy đang trở nên mỏng dần.

Ông phát hiện rằng mình đã nín thở từ bao giờ, rồi thở phào. “Vậy là cô đã ly hôn anh ta?”

Cô ta để lộ một nụ cười nhỏ, buồn bã khi cô lại ngồi xuống. “Đúng rồi, điều ấy thật dễ. Tôi đã nói rằng tôi muốn ly hôn, anh ấy nói nghe cũng hợp lí, và anh ấy đã dọn ra khỏi nhà ngay trong hôm ấy. Ngoài việc ký giấy tờ trong văn phòng luật sư, tôi không còn thấy anh ta nữa.”

“À. Nhưng tại sao cô sống ở đây? Ở lại trong nhà này? Cô không lo sợ rằng anh ấy sẽ quay lại?”

Cô ấy cười mỉm hơn. “Chà, đó là chuyện ấy, đúng không? Một mặt, đúng, tôi sợ khi Marcus quay lại một ngày nào đó. Nhưng nếu đó là Marcus thật trở về thì sao? Nhỡ khi tôi chuyển nhà đi, đổi tên, để chắc rằng anh ấy không thể tìm ra tôi, và rồi Marcus thật, bằng cách nào đó quay lại bất ngờ như việc anh ấy bị cướp đi, và anh ấy quay lại để tìm tôi? Nếu như anh ấy không thể tìm thấy tôi?” Giọng cô ta trở nên nặng nề hơn lúc ấy, và ông dang tay ra để đỡ vai cô ta. Ông không thể nói những câu an ủi hay chia sẻ hiểu biết cho cô ta, khi ở quanh nỗi đau của cô ta làm gợi lại nỗi đau của ông.

Đứng đây, nhìn vào cô gái đã từng là Alicia Salk. Điều ấy đã làm ông căm ghét Marcus hơn vì những gì hắn đã gây ra cho cô ta. “Tôi không có câu trả lời dễ dàng cho cô, Alicia. Tôi chỉ… tôi không nghĩ Marcus, Marcus của cô, sẽ quay lại. Tôi không biết điều này sẽ giúp hay làm cô tổn thương hơn, nhưng có lẽ nó sẽ giúp cô bước tiếp dễ hơn.”

Cô ta nhìn lên, vẻ mặt lộ rõ sự cay đắng. “Nó không giúp ích được gì. Và tôi hiểu anh có ý tốt, nhưng tôi muốn anh rời khỏi.” Ông khẽ gật đầu rồi rời khỏi nhà. Trong lúc ông quay lại để chào tạm biệt, thì cánh cửa đã đóng lại từ phía sau.

Sáng hôm sau, ông về đến nhà, tìm thấy một bài báo tiếp theo về cô gái bị mất tích. Người ta đã tìm thấy cô ta ở sau một trường trung học vài dặm cách xa nơi cô ấy bị bắt cóc, và cô ta đã bị xé thành nhiều mảnh.

Phần 5

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *