Tôi Nghi Ngờ Ông Ngoại Tôi Là Một Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (p6)

tầng hầm rùng rợn

“Lý do tôi để anh sống, phòng trường hợp anh thắc mắc, là tôi cần phải biết anh đã biết được những gì và anh đã kể cho ai.” Giọng nói của Salk đã mất đi bất kì sự vui nhộn gượng gạo nào mà ông vẫn quen nghe mỗi khi chúng ta gặp nhau ở bệnh viện. Hắn ta đứng trước mặt ông, chống tay lên hông và nụ cười khó chịu vẫn ở trên môi, như thể hắn đang sẵn sàng trừng phạt một đứa trẻ ngỗ ngược nhưng đang cố kìm nén ý tưởng đó lại. “Tôi hiểu anh có thể nói dối, và tôi hiểu việc tra tấn không là hoàn hảo, nhưng tôi phải thử, đúng không?”

Ông nhìn lên hắn, sợ hãi và giận dữ đang tranh giành nhau để có thể lấp đầy tim ông. “Tôi biết anh là một kẻ sát nhân. Tôi biết anh đã giết Rebecca.”

Salk nhăn mặt giả tạo khi ông nhắc đến tên bà. “Phải, đó không phải là lựa chọn tốt nhất của tôi. Tôi biết rằng bắt một ai đó từ nơi mình làm việc là rất rủi ro, nhưng tôi cần một người nào đó, và cô ấy thì… đang ở ngay đấy. Giống như một món quà. Lúc ấy thật dễ dàng, nhưng nhận thức muộn màng là một điều tồi tệ. Nếu tôi biết anh là một siêu thám tử, tôi đã sẽ cố kìm chế lại.” Hắn lại cười, và ông nhớ khi Alicia so sánh hắn với một con cá mập. So sánh ấy rất đúng. “Nhưng chúng ta nên cùng bước tiếp. Anh thật sự đã biết những gì?”

Ông nghiến răng khi sự tức giận đã chiến thắng. “Đồ chó. Tôi đã nói điều duy nhất quan trọng đối với tôi rồi.”

Nụ cười tan rã khỏi gương mặt của Salk như mảng thịt thối rữa bị rơi ra khỏi một khúc xương. Với ánh mắt vô hồn và sự im lặng thin thít, hắn cúi người và tháo chiếc giày khỏi chân phải ông. Ông đã kháng cự, nhưng vẫn không thể nhúc nhích. Ông cần phải tiết kiệm năng lượng cho đúng thời điểm. Dây trói ở cổ tay trái có vẻ lỏng hơn, nên…

Salk với tay vào trong bóng tối đang bao trùm, và ông nghe thấy âm thanh kim loại đang bị kéo lê trên bề mặt xi măng và nhận ra đó là một cây búa. Hắn đã giơ cây búa lên trước mặt ông, nhưng không hỏi câu nào. Thay vào đó, hắn dập đầu búa lên ngón chân út của ông với một lực đủ để làm nát thịt và tan xương.

Ông biết mình đã la thật lớn, nhưng ông không nhớ được mình đã làm thế. Ông đã quá tập trung vào quả bom đã nổ trong đầu mình khi cảm giác đau được truyền tải đến não. Ông cảm thấy mình đang quằn quại không tự nguyện, như thể cơ thể của ông đã quyết định rằng giây phút đó mình cần phải suy nghĩ đường thoát bằng mọi cách. Với vừa đủ sự cố gắng, ông thở và di chuyển chậm lại. Khó để suy nghĩ về thứ gì khác ngoài nỗi đau, nhưng ông cần phải cố gắng.

Tuy không nhìn thấy được bàn chân mình, nhưng ông biết dựa vào lực va chạm và tia máu bắn ra khắp sàn vào trong bóng tối, rằng ngón chân mình đã bị dập nát nếu không bị cắt lìa hoàn toàn. Điều đó đồng nghĩa với tốc độ của ông sẽ bị giảm nếu buộc phải chạy, nhưng khả năng bị bất tỉnh vì thiếu máu sẽ dễ xảy ra hơn cả việc bỏ chạy mà không bị trượt chân bởi máu. Tất nhiên, đó là giả sử hắn sẽ không chú ý đến ông đủ lâu để có thể cởi trói, chưa kể đến việc mọi thứ sẽ không thể xảy ra nếu ông bị hắn làm bị thương quá nặng.

 Salk đang bẻ khớp ngón tay của hắn trước mặt ông, vẫn gương mặt không biểu cảm, nhưng giọng nói lạnh lẽo và giận dữ. “Hãy chú ý. Đây là cơ hội tiếp theo của anh. Anh còn biết gì nữa?”

Ông biết mình cần phải hợp tác đôi phần ít nhất để giảm thiểu tổn thương và làm chậm mọi thứ. Vẫn nghiến chặt răng, ông lẩm bẩm, “Tôi biết anh đã cung cấp những mục tiêu cho con quái vật ấy để giết, hay chính anh là con quái vật. Tôi không nghĩ anh có thể là nó, nhưng ai biết được? Đó là những gì tôi biết.”

Hắn gật đầu. “Vậy anh không biết câu trả lời của anh nghe ra sao nhỉ. Nếu anh đang nói thật, dù rõ ràng là không. Nhưng cũng được, là một khởi đầu tốt.” Hắn đột ngột đập búa vào bàn chân ông sâu hơn một chút. Thế giới của ông nổ thành hai mào đen và đỏ, và lần này ông nghe thấy mình đang la thật lớn và rồi bị bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, Salk chỉ đứng đó, tay chống hông, với cây búa gướm máu bên tay trái. Đôi mắt hắn cuộn về phía ông khi ông mở mắt, nhưng hắn vẫn chưa di chuyển. Chỉ đứng đó, như một pho tượng, nhìn ông trong khi ông cố gắng bình tĩnh lại. Khi hắn mở miệng nói, giọng của hắn vẫn ngang nhưng nhẹ nhàng hơn, hình như hắn vui hơn ban nãy.

“Chào mừng anh quay lại. Bây giờ anh đã tổng cộng mất ba ngón rồi, tôi e là thế. Theo ý kiến chuyên môn của tôi, chúng không còn có thể thể cứu chữa.” Hắn liếc nhìn xuống chân ông một chút. “Nói thật, tôi thấy hai ngón trong số đó gần như là không còn nữa rồi. Nhưng với hy vọng nó đang chứng minh ý của tôi. Đây là tôi làm anh đau khi anh chịu hợp tác. Thử tưởng tượng sẽ ra sao nếu anh đã không hợp tác. Tôi biết cách để làm gãy gần hết các xương trong cơ thể anh mà không khiến anh chết nhanh, và dù rằng tôi không có đủ thiết bị dụng cụ ở đây để duy trì anh sống lâu, tôi chắc chắn có thể làm anh đủ tan nát để cho sự hoại tử và nhiễm trùng giết chết anh dần ở nơi quỷ quái này,” hắn vẫy cây búa trước bàn chân ông như một vương trượng, “thật là một sự thoải mái.”

Ông chỉ thoáng nghe thấy những điều hắn nói. Ông đã quá tập trung để không nhìn vào những ngón tay máu me của hắn. Ông đã quan sát thật kĩ hắn từ lúc mới tỉnh dậy ở nơi này, và không thấy bất kì dấu hiệu trở nên nhanh và khoẻ hơn từ hắn. Để xem hắn có đang thật sự ẩn giấu một sức mạnh hay sự nhanh nhẹ siêu nhiên nào, và dường như hắn không còn muốn làm thế nữa, nhất là khi hắn đang rất cố gắng để làm ông sợ. Điều ấy dường như không có chút hy vọng nào cho ông. Ngay cả khi Salk bình thường có đủ khả năng tra tấn và giết ông, không nói gì về con quái vật ông từng thấy, dù cho nó có đang ở trong người hắn hay bằng cách nào đó đã tách khỏi hắn.

Nhưng rồi, khi tỉnh dậy, khi hắn đã trình diễn một màn độc thoại đe dọa và ve vẩy búa, ông đã thấy nó. Ngón trỏ bên phải của hắn đang chảy máu. Đó là bàn tay đã giữ lấy chân ông để đập búa vào. Điều ấy cho ông biết hai điều. Thứ nhất, hắn thiếu sự chính xác. Thứ hai, hắn có thể bị tổn thương.

“Sẵn sàng trả lời câu hỏi tiếp theo chưa?” Giọng hắn vẫn vô cảm, nhưng có phần cao hơn, có vẻ vui hơn. Hắn đang cảm thấy thích thú.

Ông gật đầu, tỏ ra vẻ mệt mỏi và chậm chạp hơn, “Được rồi. Cho tôi uống nước, làm ơn.” Cố làm giọng thật khàn mà ông có thể, trong tình trạng hiện tại của ông việc này không quá khó.

Khó nhận biết Salk có đang suy nghĩ hay không, gương mặt không biểu cảm của hắn đã che dấu đi suy nghĩ về lời yêu cầu của ông. Ông cảm thấy tim mình đang chìm dần sau nhiều giây trôi qua. Sau đó, hắn ngước lên và tỏ vẻ bực tức phiền toái. “Rồi. Quay lại ngay. Đừng đi đâu đấy.” Hắn quay đi và bước vào trong bóng tối. Một cánh cửa được mở ra, và ánh sáng đã tràn vào phòng. Ông có thể thấy rõ tầng hầm hơn, bao gồm cầu thang ở phia xa mà hắn đã không đi lên. Có nghĩa rằng ở dưới đây có nước và hắn sẽ quay lại sớm hơn.

Ông kéo giật tay trái thật mạnh một cách điên dại, mặc kệ sự phản đối của cổ tay, ông kéo và xoay với tất cả sức lực. Ông đã đúng – dây thừng tay trái hơi lỏng, nhưng vẫn không nghĩ là đủ. Ông ma sát cổ tay vào dây thật nhanh, trong vòng vài dây ông đã thấy máu bắt đầu chảy ra và thấm vào dây. Cùng lúc đó, ông đã thấy ánh sáng trong phòng liền kề đã tắt khi Salk quay lại.

Sau động thái làm máu thấm đủ vào dây, ông kéo thật mạnh lần cuối để giải thoát cổ tay của mình. Có một tiếng rắc từ cổ tay, và máu đã bôi trơn vừa đủ để tuột ra được khi Salk vừa mới bước lại vào trong ánh sáng. Tốt. Vừa kịp lúc.

“Thật á?” Giọng hắn vẫn ngang một cách kỳ lạ để diễn đạt sự mỉa mai trọn vẹn, nhưng hắn ngắt câu bằng cách tạt li nước vào mặt ông. Đặt li xuống đất, và cúi người ra trước, dùng tay trái của hắn để nắm chặt tay ông, và tay phải để tháo dây thừng từ ghế.

Đây là thời điểm ông đang chờ đợi. Biết rằng hắn chú trọng tay trái hơn, và hắn càng chú trọng tay phải hơn nữa khi nó đang bị thương. Nếu tiếp cận ông từ bên hông thì hắn đã an toàn tuyệt đối. Nhưng hắn đã quá ngạo mạng và lầm tưởng rằng ông sẽ không thoát được. Vô hại. Và tên ngốc ấy đã trói ngực ông bằng dây bungie.

Một người đàn ông trưởng thành có thể cắn với một áp lực tương đương hai trăm pound. Với vị trí và lực thích hợp, chỉ cần một nhát cắn là đủ xé toạc động mạnh trong và ngoài bên trái. Ông đã nghĩ về góc độ tốt nhất nếu cơ hội đến, nhưng không thể tốn thời gian chờ đợi thời khắc hoàn hảo được. Trong một động tác, ông lao người tới và nhắm mặt xuống cổ của hắn, với miệng mở ra hết mức có thể. Đang bị xao nhãng bởi tay ông và dây thừng, hắn không kịp phản ứng. Ông ngoạm xuống, nghiến răng thật chặt khi chúng chạm đến da, cơ và gân đã nhường chỗ. Ông lắc mạnh đầu mình, kéo hắn về phía ông, và ông cảm nhận được gân và cơ của hắn bị rách toạt, máu bắn tung toé vào cổ và vào phần giữa môi và răng của ông.

Ông vẫn không buông ra, và Salk bắt đầu rên la đau đớn. Không phản kháng hay giãy giụa, chỉ rên la như một con thú đang chết dần. Thậm chí ông không thể nghe điều ấy cho đến khi nó tắt lịm dần. Cơ thể của hắn yếu đi, trọng lực đã làm nốt phần còn lại cho ông, và sau một tiếng tách đứt lìa ướt át, chỉ còn ông, với miệng đang ngậm lấy phần cổ của hắn, và cơ thể của hắn rơi phịch xuống đất.

Phun cổ hắn ra, ông bắt đầu tự giải thoát. Dù bị thương ở cổ tay, việc ấy cũng không mất quá lâu. Mắt nhìn chăm chăm vào Salk suốt quá trình. Hắn đã mất quá nhiều máu so với một người bình thường nào có thể mất mà còn sống, nhưng ông đã thấy quá nhiều cho đêm ấy. Cởi trói xong, ông cầm búa và đập vào đầu hắn cho đến khi không còn gì nữa. Khi đã chắc rằng hắn không thể sống lại được, ông lục soát tầng hầm.

Gian phòng kế bên thật sự là một không gian sống đầy đủ, với cũi, bếp nhỏ và phòng tắm. Ông đã tìm thấy bông băng và thuốc sát trùng, cố hết khả năng để bảo vệ chân mình trước mắt. Salk đã nói thật – hai ngón chân cuối của ông đã mất. Sau khi đã sơ cứu xong, ông tiếp tục tìm kiếm bất kì thông tin nào Salk đã để lại. Bất kì manh mối nào về chuyện gì đang thật sự diễn ra, con quái vật đó là gì. Nhưng không tìm thấy được gì. Ông cảm thấy mình đang kiệt sức dần khi sự căng thẳng đã qua, nên ông bắt đầu tìm lối thoát.

Ông lục túi của hắn và tìm thấy chìa khoá của hắn và của ông. Bước lên trên những bậc thang của tầng hầm, cửa trên đã bị khoá, nhưng sau một lúc căng thẳng, ông đã tìm đúng chìa khoá trong xâu chìa khoá của Salk. Ông đã cố di chuyển thật khẽ khi bước lên, với hình ảnh con quái vật kinh khủng trong rừng lấp đầy tâm trí ông.  Ông đang ở trong một căn nhà trang trại nhỏ, và ông thấy chiếc xe điệp viên nát của mình khi nhìn ra ngoài. Rõ là Salk đã buộc phải dùng nó khi xe hắn đã bị hỏng, và với một phép màu nào đó nó đã trụ được cho đến bây giờ. Hy vọng là nó sẽ trụ thêm được một chút nữa.

Đứng ngoài cửa, ông nhận ra rằng mình đang ở chốn đồng không mông quạnh. Có một con đường đất dẫn ra khỏi đây, nhưng không thấy bất kì dấu hiệu nào của đèn hay nhà hay xe khác. Ông bắt đầu thấy bầu trời sáng dần khi bình minh đang đến, nhưng vẫn không đủ để thấy thoải mái được. Ngoài cảm giác đau đớn khủng khiếp, ông thấy mình dễ bị tổn thương ở nơi lạ như thế, nơi mà bất cứ thứ gì có thể đang rình rập. Ông nhanh chóng quay lại vào trong để rải bình xăng mà ông đã tìm thấy trong lúc khám phá tầng hầm, chắc chắn đổ nhiều hơn ở những nơi ông đã đi qua và xác của Salk. Quay trở ra, ông khởi động thử xe và động cơ đã may mắn nổ lên với tiếng rên rỉ mệt mỏi. Mọi thứ vẫn ổn cho đến thời điểm này.

Trong trạng thái nửa tỉnh của mình khi còn ở dưới hầm, ông đã quên tìm thứ gì đó để đốt xăng, nhưng với bật lửa trong xe và một mẫu giấy cuộn lại từ sàn xe là quá đủ, và trong vài phút, ông lái xe đi.

Không định vị được mình đang ở đâu, ông mon men theo vết xe cũ của Salk, trông có vẽ đã đến từ ngã rẽ bên phải, nên đó là hướng ông sẽ đi ngược lại. Việc lái xe lúc này không dễ, xe này không có chế độ giữ tốc tự động và ông không thể dùng chân phải để tăng tốc. Cũng may nó là xe số tự động, và dù có hơi không thoải mái, sự bất tiện ấy không phải là mối lo chính. Thứ ông lo lắng nhất lúc bấy giờ là ý thức của mình, đang bị chìm dần trong lúc lái xe. Nghiến răng, ông va nhẹ chân vào thành xe, cơn đau dâng trào làm ông buộc miệng rên rỉ, nhưng nhờ thế mà ông đã tỉnh lại.

Ông giật mình hoảng sợ khi nhớ lại xe còn rất ít xăng và nhìn xuống. Salk đã dừng lại đâu đó đổ xăng mới đến được tận đây, vì bây giờ kim xăng đang chỉ thị còn nửa bình. Ông cảm thấy may mắn, và rồi bắt đầu khóc. Không chỉ là một chút, mà là những tiếng khóc nức nở mù loà rung người đến nỗi khiến ông phải tấp xe vào bên đường.

Dành thời gian để ngồi khóc trong chiếc xe ngụy trang của ông, một phần là vì những gánh nặng thể chất và tinh thần ông phải chịu trên người trong vài tiếng trước đó, nhưng đa phần là vì mọi thứ đã kết thúc. Salk cuối cùng đã chết. Và đêm đó, ông ngồi bị trói chặt vào ghế và khẳng định rằng việc quan trọng duy nhất đối với ông là hắn đã hạ sát Rebecca, ông đã nói thật. Con quái vật, những chuyện kỳ lạ đó, những thứ đó không quan trọng. Hắn đã cướp mất cuộc sống của ông, vợ yêu dấu của ông, và ông đã kết thúc hắn.

Nhưng dù có làm ông cảm thấy nhẹ nhõm, điều ấy vẫn làm ông sợ hãi. Nhiều tháng trời ông đã bận rộn tìm hiểu Salk, để chuẩn bị trả thù. Rồi giờ mọi thứ đã qua, ông tìm thấy bản thân mình đang đứng trong bờ vực đau khổ tăm tối, đất dưới chân trở nên không vững chắc trong khi một thực tại khác đang dần xuất hiện. Ông không còn gì để làm. Không còn mục đích sống nữa.

Salk đã lấy mất súng và dao của ông, nhưng trong phần hộp xe bên phải vẫn còn dao rọc giấy. Ông đã lấy cây dao nhỏ ra, giữ nó trên tay trong hồi lâu, thử chạm mũi dao lên bàn tay mình trong lúc đang cân nhắc ý tưởng ấy trong đầu. Rất hấp dẫn. Nhưng ông vẫn còn suy nghĩ về những gì Rebecca sẽ muốn ông làm gì, và về gương mặt sợ hãi của cậu bé kia trước khi chết. Ông vẫn chưa kết thúc được. Ông không thể khẳng định chắc việc giết Salk thậm chí có giết được con quái vật. Ông không đến tận đây để bỏ ngang tất cả, bao gồm cả ông.

Ông nổ máy xe rồi tiếp tục lái, ra đến đường chính và rồi một bệnh viện ở thị trấn gần đó, cách nhà ông khoảng ba tiếng lái xe. Khi ông…

“Chờ đã,” tôi cắt ngang trong lúc ông tôi đang nói. “Ngừng lại.” Ông ngoại nhíu mày gật đầu.

Chúng tôi đã ngồi đây gần hơn hai tiếng đồng hồ, và suốt lúc nghe ông tôi kể chuyện, tôi cảm nhận được sự bất an dần hóa thành nỗi sợ hãi giận dữ kỳ lạ. Tôi đứng dậy rồi đi vòng quanh để cố rũ bỏ năng lượng tiêu cực đã tích lũy trong mình.

“Vậy để tóm tắt, ông đã giết tên Salk, người đã sát hại vợ ông. Và hắn có thể là con quái vật chuột lai bọ cứt, hoặc là đang giúp nó? Đó là phiên bản ngắn của câu chuyện đúng không?” Tôi chợt nhận ra là mình đã hơi lớn tiếng, nhưng tôi không quan tâm. Ông ngoại tôi mở miệng định trả lời nhưng tôi đã nói cả phần ông. “Vậy được, ngoài sự thật rằng chuyện này quá điên rồ, hãy xem như là nó xảy ra thật. Cứ cho rằng ông đã thật sự giết tên Salk này, người rõ ràng không thể nào là một con quái vật bởi vì quái vật không có thật, nhưng ông có lý do để làm thế vì hắn đã giết bà ngoại.” Tôi ngừng lại để hít thở, nhìn vào gương mặt buồn bã khổ sở của ông, tôi phải hạ giọng xuống. “Vậy ông giải thích như thế nào về điều con đã thấy trong đêm trước? Điều ông đã làm lên người phụ nữ ấy?”

“Ông đang kể đến phần đó đây. Còn nhiều thứ con vẫn chưa hiểu được đâu.”

Tôi lắc đầu. “Không. Những gì ông kể không hợp lí gì cả. Con biết ông đã trả qua nhiều thứ. Con biết. Và có thể ông không nhận ra những thứ này là điên rồ ra sao. Nhưng nếu ông thật sự tin vào tất cả điều này… ông cần sự giúp đỡ. Nhưng con không thể biết ông cần được giúp như thế nào cho đến khi con biết được ông đã làm gì.” Tôi cố chuẩn bị cho câu hỏi mà tôi khao khát được hỏi cả buổi sáng. “Ông ngoại, ông đã giết cô ấy phải không?”

Ông nhìn vào mắt tôi trầm ngâm, trông ông già hơn trong khoảnh khắc ấy. “Ông đã làm thế, nhưng vẫn còn nhiều chi tiết khác.”

Tôi giơ tay lên. “Dĩ nhiên. Ngoại trừ Salk và người phụ nữ kia, ông có giết người khác không?” Ông ngoại tôi gật đầu, không cố giải thích thêm nữa.

“Bao nhiêu mạng?”

Ông không rời mắt khỏi ánh nhìn của tôi. “Cô ấy là người thứ 87.”

Đầu gối tôi bắt đầu run rẩy và tôi loạng choạng chống người lên bệ bếp. “Cái gì? Làm sao? Tại sao?”

Nhìn ông có vẻ thất vọng. “Ông đang cố cho con biết lý do đây. Đó không phải là một điều dễ dàng hay nhanh chóng để giải thích.”

Tôi lục tìm trong túi mình trong lúc ông đang nói chuyện. “Đúng, con không nghĩ là thế.” Kéo điện thoại ra, tôi bấm 911 và gọi. Sau một hồi im lặng tôi nghe tiếng chuông reo và một giọng nữ cất lên từ phía bên kia.

“911. Bạn có điều gì khẩn cấp?”

Cổ họng tôi chợt khô như một khúc xương. Ông ngoại lặng im ngồi nhìn tôi ở bên kia bàn và không phản kháng, chỉ quan sát. Cuối cùng tôi lên tiếng, “Tôi nghĩ vừa mới có một vụ mưu sát ở đây. Tôi nghĩ ông ngoại tôi vừa mới giết một người nào đó.”

Phần 7

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *