Tôi Nghi Ngờ Ông Ngoại Tôi Là Một Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (p8)

ông ngoại tôi là một sát nhân hàng loạt

“Như khi ông đã kể con nghe khi nãy, lần đầu tiên ông gặp người phụ nữ mà ông đã mang vào từ trong rừng là ở trạm xăng trong thị trấn. Đó là buổi chiều trước ngày con đến. Hãy nhớ rằng ông đang cố tập trung trong những ngày trước đó để tìm cơ hội để kể cho con biết mọi thứ và chỉ cho con thấy nữa, nhưng có một số việc ông cần phải giải thích trong quá trình thực hiện để mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Ví dụ, làm sao ông có thể phân biệt một kẻ lạ – đó là tên gọi ông giành cho chúng – từ một người bình thường.

Sau khi cắn đứt cổ của Salk, có lẽ ông đã nuốt một phần máu của hắn. Ông không nghĩ về nó nhiều lúc ấy, nhưng câu giải thích tốt nhất ông có được dành cho những gì xảy ra tiếp theo. Hai tháng sau khi giết hắn, ông không còn đọc thấy những mẫu tin về những vụ giết người kỳ lạ hay những dấu hiệu cho thấy con quái vật kia mà ông đã thấy vẫn còn lãng vãng trên đời. Ông bắt đầu nghĩ rằng mọi thứ đã thực sự kết thúc và có một số điều bí ẩn nên được giữ như thế, hay ít ra khả năng can thiệp của ông đã kết thúc cùng với những đầu mối liên quan đến Salk.

Rồi một ngày nọ, khi ông đang bước dọc sảnh ở bệnh viện ngang qua một ông lão. Trông như việc ông ta đã đến bệnh viện để thăm một ai đó và đang bước lên từ căn tin dưới lầu nơi mà ông đang định đến. Không có gì đáng chú ý từ ông ta, và khi ánh mắt của chúng ta gặp nhau từ phía xa, ông gật đầu lịch sự rồi tiếp tục bước. Nhưng trong khoảng cách gần hai bước từ ông ta ông đã bị vùi dập bởi cảm giác buồn nôn đau đớn. Suy nghĩ ban đầu là có thể ông đang bị ốm và đó chỉ là một trong những triệu chứng. Nhưng sau một lúc, ông lại thấy bình thường trở lại, và ông nhìn thấy người đàn ông kia đã đi xa hơn một chút so với khoảng cách của chúng ta ban đầu đã làm ông cảm thấy đau nhói.

Ông suy nghĩ về chuyện ấy một lúc và rồi quyết định theo ông ta. Ông ta đã lượn lờ vào trong một cửa hiệu bán hàng lưu niệm để nghiên cứu những quyển tạp chí và sách trò chơi ô chữ ở giữa những con thú nhồi bông và đồ ăn nhẹ đắt đỏ. Ông đã chờ vài giây rồi bước theo sau ông ta. Cẩn thận tránh xa tầm mắt của ông ta rồi bắt đầu tiến lại gần.

Một thứ gì đó trong máu của Salk vẫn còn trong người ông và trở thành một món vũ khí lợi hại cho công cuộc của ông. Mỗi khi đến gần một trong những thứ như thế, kẻ lạ, ông có cảm giác đau bệnh quen thuộc. Tầm xa dao động, nhưng chắc chắn rằng nó đã dần tăng theo thời gian đến một khoảng cách trung bình hai mươi feet. Lần đầu tiên luôn tệ, rồi ông quen dần với cảm giác ấy đủ để không còn thấy đau đớn nữa. Sau lần đầu tiên ông tương tác với một trong những thứ đó, từ đó cảm giác ấy dịu đi, nhưng vẫn không thể nào hoàn toàn kết thúc. Mỗi lần tương tác đầu tiên với một kẻ lạ mới, ông đều có cảm giác mãnh liệt.

Rồi trở lại với ngày hôm nọ ông đã gặp người phụ nữ. Ông đang mua đồ ngọt ở trạm xăng, đang đắn đo không biết có nên chỉ ăn đồ ăn vặt hay ăn một món gì đó đàng hoàng cho bữa tối, và người phụ nữ ấy đã đi ngang qua ông ở dãy kế bên. Ông cảm nhận được ngay cảm giác đó, và cửa hàng trạm xăng đủ vắng để biết được nó bắt nguồn từ đâu.

Tất nhiên là ông không phản ứng ngay. Ông đã làm việc này từ lâu rồi, ông đã học được cách che giấu cẩn thận từ nhiều năm trước để không lộ tẩy. Đáng ngạc nhiên đó là một trong những lợi thế mà ta có, nên ta không được phí phạm món quà ấy. Thay vào đó, ông chờ và lắng nghe. Đến khi cô ta ra quầy tính tiền cho nước ngọt và chip, ông nghe được đoạn hội thoại giữa cô ta và người thu ngân. Họ biết nhau. Rõ ràng là hai người đi cùng một nhà thờ. Đồng nghĩa với việc cô ta là người địa phương, nên cô ta sẽ được tìm thấy một cách dễ dàng.

Ông giả bộ nhìn vào một túi sô-cô-la nhân đậu phộng, ông nhìn theo ra ngoài cửa sổ về phía xe của người khách duy nhất còn lại trong cửa hiệu kia. Đó là một chiếc xe hơi bốn cửa màu vàng với những hình dán đề-can trên cửa sổ sau mà ông không thấy rõ với góc nhìn ấy. Ông chờ, và nghe được người thu ngân đã gọi tên người phụ nữ là Susie khi chào tạm biệt cô ta.

Đặt túi kẹo xuống rồi chọn một hiệu khác lên để thể hiện hành động mình đang nghiên cứu thông tin dinh dưỡng trên gói, dù biết gói nào cũng tệ. Susie chầm chậm lái xe đi, nhưng khi đó ông thấy thêm hai thứ. Hình dán kia là Cao Đẳng Cộng Đồng Midcreek, nơi đó cách xa khoảng hai mươi dặm từ đây. Và cô ta có thẻ giáo viên được đính trên xe.

Điện thoại thông minh, tuy chúng đáng sợ trong vài góc độ, là một công cụ hữu ích cho những gì ông làm. Dĩ nhiên bất kì nghiên cứu trên mạng hay cuộc gọi liên quan đến việc đi săn trong quá khứ đều được làm qua thứ ta gọi là điện thoại rác, nhưng chúng đã đi được một chặng đường khá dài rồi. Đúng không? Trước khi rời khỏi trạm xăng, ông đã tìm ra cô ta, hình ảnh và mọi thông tin khác. Susan Averetti, trợ giảng môn kinh tế học ở trường Cao Đẳng Cộng Đồng Midcreek. Tìm thêm một chút thì ông đã có được địa chỉ nhà cô ta.

Đêm qua, sau khi rời khỏi nhà, ông đã đến nhà cô ta trước, nhưng không có ai ở đó. Tiếp đến ông lái xe đến trường cao đẳng, nhưng cũng không thấy xe cô ta đâu. Rồi, khi ông quay lại vào trong thị trấn, ông thấy chiếc xe màu mạ vàng đêm nọ ở trong một quán ăn khuya gần quốc lộ. Giảm tốc lại, ông có thể thấy cô ta đang ngồi ở trong một bàn, ăn bánh quế một mình.

Đây là phần khó khăn nhất, Jason. Con thấy những người này, những thứ này, đang sống cuộc sống thường ngày của chúng, thể hiện vẻ mặt bên ngoài của chúng. Nếu con làm đúng, chúng sẽ không hề biết con đang quan sát chúng. Và chúng trông rất yếu đuối. Trần tục. Rất con người. Rất dễ để quên rằng người phụ nữ ngồi một mình kia trong một quán ăn tối buồn tẻ, lầm lì gặm bánh quế vào đêm khuya, không phải là một con người, không hoàn toàn. Nhiều nhất phần đó là sự thật. Và phần còn lại… hãy tin ông, nếu con để bản thân quên mất phần còn lại, con sẽ rất dễ bị mất mạng.

Vì thế con không được cho phép mình cảm thấy sự thương hại dành cho chúng hay cho bản thân cảm giác được sự khoan nhượng là một đức hạnh nào đó. Tư tưởng ấy đã đôi lần suýt khiến ông mất mạng, và tuy đó là bài học khó nhất, nó cũng là một trong những bài học quan trọng nhất.

Ông đã đậu xe trong bóng tối ở bên đối diện đường từ quán ăn, trước một tiệm cầm đồ cũ có thể là đã đóng cửa nhiều năm với vẻ ngoài của nó. Ông quan sát cô ta ăn, tính tiền, và bước vào xe. Ông đã theo dõi cô ta, và đã đoán được chắc rằng cô ta sẽ về nhà dựa trên hướng đi của cô ta. Đó là một phỏng đoán dựa theo kinh nghiệm, nhưng vẫn vẫn đáng để mạo hiểm để bắt kịp cô ta. Ông đã đi đường khác, để bù thời gian và khoảng cách với tốc độ, và đến được nhà cô ta ba phút sớm hơn cô ta. Từ mọi dấu hiệu, cô ta sống độc thân, và ông đã kịp tháo đèn mái hiên của cô ta trước khi cô ta tấp vào.

Trong lúc cô ta mải mê tìm chìa khoá của cô ta trong túi, ông bước ra, dập ống kim vào cổ và bơm cả ống hỗn hợp trong vài giây. Cô ta phát ra một tiếng kêu đầy bất ngờ và giảy giụa một vài giây, nhưng rồi cô ta đã bất tỉnh. Dung dịch mà ông tiêm vào bao gồm một hỗn hợp của thuốc an thần và tê liệt và đa số bọn chúng sẽ bị bất tỉnh trong vòng mười giây.

Mấu chốt là biết canh liều lượng và tính toán xem ta có bao lâu. Một liều lượng đúng thì sẽ làm cho một người bình thường bị hôn mê sâu hay suy hô hấp, nhưng những kẻ lạ sẽ vượt qua được và sẽ tỉnh dậy trong vòng một tiếng. Tuy vẫn còn những tính chất yếu ớt của loài người khi bị bất ngờ, nếu con không di chuyển và xử lí chúng kịp trước khi hết thời gian, con nên chắc là mình có thủ sẵn liều thứ hai nếu không thì sẽ gặp rắc rối lớn đấy.

Nhưng với cô gái này, mọi thứ đủ mượt mà. Ông mang cô ta bỏ lên phía sau xe SUV, mang cô ta về đây, và ông đưa cô ta ra rừng tất cả chỉ trong bốn mươi lăm phút. Sau đó ông chỉ còn lại việc kết thúc cô ta.

Ông biết điều ấy nghe rất máu lạnh. Trong những lần đầu tiên của ông, nó đúng là như vậy khi ông nghĩ về nó. Nhưng khi con chứng kiến những gì chúng làm… không phải là giết chóc tàn nhẫn như Salk làm. Nhiều con trong số bọn chúng rất thông minh và xảo quyệt. Khả năng nhận biết của con sẽ bắt đầu thay từng chút. Sự sẵn sàng làm hại của con, sự khoan dung cho những hành động tàn nhẫn… trở nên khá dễ chấp nhận. Vào những thời điểm tốt nhất và tệ nhất, nó trở nên chính đáng.

Và đó cũng là một trong những điều nguy hiểm. Con cần phải hiểu chúng để giết được chúng, nhưng con cũng phải giữ bản thân mình tách biệt. Khi ông phẫu thuật cho một ai đó, ông rất muốn bệnh nhân mình sống sót. Nhưng không thể để bản thân mình quá lo lắng về họ hay lo lắng về cuộc sống riêng của họ. Cảm xúc ấy sẽ khiến ông bị chùn bước, khiến ông do dự hay ông sẽ phạm sai lầm. Nó cũng tương tự như việc này. Con không được thực hiện chúng với ý định trả thù và con không được để bản thân mình trở thành thứ con đang săn.

Dù sao thì, cách tốt và gọn nhất để giết một kẻ lạ là phải phá hủy thứ mà ông gọi là hạt giống. Tất cả bọn chúng, dù có còn sống hay sau khi đã chết một lúc, đều có một hạt… chà, trông như một viên đá nhỏ màu đen. Đa số chúng sẽ ở bên dưới hồi hãi mã bên trái đầu. Hồi hãi mã, như con biết, thuộc thùy thái dương của não, là nơi phụ trách tạo ký ức cũng như những cảm xúc phức tạp. Ông có một giả thuyết về lý do vì sao hạt giống ở gần đấy. Điều đấy làm nó dễ ảnh hưởng giác quan của kẻ lạ và sự phản ứng với mọi thứ. Đó cũng lý giải vì sao khi không còn cần phải giả dạng nữa, như lúc ông ở trong tủ áo của Salk hay khi hắn trói ông lại, chúng nhanh chóng trở về trạng thái không cảm xúc mặc định. Nhưng chúng ta có thể nói về những thứ đó sau. Bây giờ, trở về ý chính.

Nếu con khoan vào phần bên trái của sọ và trong khoảng ở giữa chiều cao của tai, con thường sẽ chạm trúng hạt giống. Có thể sẽ mất ba đến bốn lần thử, nhưng một máy khoan không giây trung bình sẽ làm việc ấy dễ dàng khi con đè một lực nhỏ, và trong trường hợp con có một mũi khoan đủ dài. Hạt giống rất dễ vỡ, và khi mũi khoan đến được, nó sẽ bị nát vụn.

Rồi một điều đáng nhận biết sẽ xảy ra. Sẽ có một sự rung nhẹ mà con có thể cảm nhận được trong không gian – làm cho ông gợi nhớ lại như sự rung chuyển trong trạm xe điện ngầm – và rồi cơ thể biến mất. Chính xác hơn, nó vỡ vụn ra như một ngôi sao chết, nhưng sẽ quá nhanh nếu nhìn bằng mắt thường. Ông đã dùng camera đặc biệt để ghi lại một số chứng cứ về điều ấy, nhưng với lý do thì sẽ giải thích sau, đó là một quá trình khó để thực hiện.

Nhưng khi nó biến mất, tất cả biến mất. Cơ thể, quần áo, và những vật vô cơ trên người hay bên trong nó. Ông đã để mũi khoan lại khi ông chạm hạt giống, khi điều ấy loại bỏ công đoạn phi tang công cụ đầy máu của mình. Cả máu từ quá trình khoan, nếu nó vẫn còn kết nối với cơ thể, sẽ biến mất hoàn toàn. Đó là vì sao ông chắc chắn mình khoan qua một khăn lau đã được gấp lại. Nếu làm đủ nhanh, ông có thể kết thúc việc ấy mà không để lại dấu vết của người ấy.

Tuy nhiên,”

Ông ngoại tôi ngừng lại, vẻ mặt lo lắng và giận dữ sau khi nhìn ra cửa sổ. Chúng tôi bây giờ đang ngồi trong phòng khách, khi tôi nhìn ra ngoài, tôi trông thấy một chiếc xe bán tải đang phi trên đường đến về phía nhà tôi. Rất khó để nhìn rõ với khoảng cách và tốc độ như thế, nhưng trông như thể có nhiều người đang ở trên phần sau xe, tất cả đều đeo mặt nạ và trùm mũ.

“Khỉ thật.” Ông ngoại tôi đứng lên, vẻ mặt căng thẳng. “Có thể có ai đó ở trạm cảnh sát là người của Hội và đã biết được con đang nói về ai khi con tố cáo ông đã bắt một người phụ nữ đêm qua.”

Tôi cũng đứng dậy, nhìn giữa những người trên đường và ông ngoại tôi, càng ngạc nhiên hơn. “Hội? Cái gì?”

Ông ngoại tôi lắc đầu. “Hội Móng Vuốt. Nó là một giáo hội. Chúng là con người nhưng rất nguy hiểm. Không có thời gian để giải thích bây giờ. Chúng ta chạy hay giết? Con quyết định đi.”

Tôi thở không ra hơi. “Chạy?”

Ông gật đầu, kéo ra bên dưới ghế mà ông đã ngồi một khẩu súng lục tự động. “Cũng được. Hãy ở gần ông và đừng ngừng lại cho đến khi ông cho phép. Chúng ta hướng đến xe của ông. Rồi đi nào!”

Phần 9

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *