Để khiến Grace cảm thấy phấn khởi cho quá trình dọn nhà, tôi bảo con bé rằng có tiên ở nhà mới của chúng tôi. Thì, chúng tôi chuẩn bị chuyển đến sống trên một hòn đảo ở phía Bắc Scotland, và con bé thì không chính xác là hào hứng cho mấy. Nhưng ở lại Dublin thì chỉ càng đau đớn gợi nhớ về mẹ của nó. Tôi cần một sự thay đổi cảnh vật.
Lời hứa ở nhà cùng tiên khiến con bé vui mừng. Theo lịch sử mà nói, những sinh vật ấy đóng vai trò rất lớn trong tín ngưỡng của người dân đảo, thế nên tôi đoán đoàn tham quan đã dựa dẫm vào điều ấy để quảng bá, như quái vật hồ Lochness. “Cố Vấn Cộng Đồng Fae-Folk” nghe giống như một danh hiệu bịa đặt.
Sau khi ổn định, Grace dành nhiều ngày để ‘tìm tiên’, như đi lang thang dọc bờ biển và thám hiểm những hang động ‘mê hoặc’. Nhìn con bé vui đồng nghĩa với việc tôi thậm chí không màn đến những người bản địa, họ có vẻ hơi… kỳ lạ. Cảm giác như, mỗi nơi chúng tôi đến, họ đều luôn mỉm cười với chúng tôi. Cảm thấy rất lạ, so với sự lạnh lùng thường trực mà họ dành cho chúng tôi khi vừa mới đến.
Sau đó, khi con gái tôi ngồi xuống ăn tối trong một đêm nọ, có ai đó đến gõ cửa.
Đó là Grace. Một Grace khác, giống hệt như con gái tôi về mọi thứ trừ mái tóc, bù xù, trông rất hoang dã.
Trong khi tôi đứng đó, bối rối, Grace hỏi cô gái này cô đó là ai—tại sao họ trông và giọng nói giống hệt nhau.
Cô ấy nói tên mình là Grace, rằng cô ấy chuyển đến đây từ Ireland, và mẹ cô ấy đã chết trong một vụ tai nạn ô tô.
Tôi nhanh chóng triệu tập người lãnh đạo cộng đồng, người đã chỉ ra những dấu vết được khắc ở phía sau đầu gối của Grace hoang dã, nóng và sưng tấy. Nó giống như một đường ngoằn ngoèo bên trong hai hình tam giác.
Người lãnh đạo kéo tôi sang một bên và giải thích rằng con gái tôi sẽ chết nếu chúng tôi không tiêu diệt bản sao thay thế của con bé, sau đó cô ấy triệu tập những người dân trên đảo vào rừng để thực hiện một nghi lễ tẩy rửa—với tư cách là cha mẹ của ‘kẻ bắt chước’—yêu cầu tôi phải xức dầu và tung lồng đèn…
Sau nghi lễ, Grace cuối cùng cũng ổn định ở trường và kết bạn với một số người. Tôi đã cố gắng một cách tuyệt vọng để quên đi những gì đã xảy ra.
Tuy nhiên, khi Dublin khiến tôi nhớ đến vợ mình, hòn đảo này giờ đây khiến tôi nghĩ đến con gái mình, đang cầu xin cha nó cởi trói cho nó trong khi ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt. Và vì vậy, tôi đã nhận một công việc ở London.
Vào ngày cuối cùng của chúng tôi, người lãnh đạo đến để nói lời từ biệt. Với nụ cười ranh mãnh mà tất cả người dân địa phương dường như chia sẻ, cô ấy đưa cho tôi một món quà và nói không được mở nó cho đến khi chúng tôi đến Anh.
Lòng kiên nhẫn của tôi chỉ đủ cho đến khi lên phà.
Đó là một cuốn sách, về Fae-Folk và phép thuật của họ. Nửa chừng, một trang đã được đánh dấu bằng một ghi chú sau đó.
Tôi lật mở một chương miêu tả những đường ngoằn ngoèo bên trong hai hình tam giác giống như hình ở chân của đứa trẻ thay thế, rồi đọc dòng chữ kèm theo:
Để giả dạng con người, một kẻ biến hình sẽ khắc chữ rune vào da thịt nạn nhân của nó, do đó cho phép nó bắt chước ngoại hình của họ…
Và khi tôi ngước lên khỏi cuốn sách, con gái tôi mỉm cười với tôi.
Nụ cười quái dị, quen thuộc, của người dân đảo…