Tôi Quản Lý Một Tòa Nhà Chung Cư Nhỏ – Một Trong Những Người Thuê Nhà Đã Làm Một Điều Tồi Tệ

Làm việc cho một công ty quản lý tài sản dân cư nghe có vẻ hào nhoáng. Đó là một cuộc sống khá, nhưng hầu hết những người thuê nhà có thể khiến bạn phát điên lên, đặc biệt là ở Martin Place. Khoảng một nửa trả tiền thuê nhà muộn nếu họ muốn trả. Việc xử lý hồ sơ tòa án trục xuất chiếm hầu hết thời gian của tôi. Bất cứ khi nào tôi không đá một người ở chùa, tôi sẽ sửa chữa chút chút trong khu căn hộ.

Không ai khác trong văn phòng sẽ làm việc đó, vì vậy tôi bị mắc kẹt với nó.

Tôi có thể thành thật nói rằng tôi chưa bao giờ có một người thuê nhà mà tôi thích ở đó.

Ngoại trừ Doug Albertson. Gã ấy đàng hoàng. Cho khoảng thời gian đầu, ít ra là thế.

Nhưng cuối cùng, gã ta là người ghê tởm nhất mà tôi từng gặp.

Doug chuyển đến Căn hộ 6. Anh chàng có vẻ bình thường. Giữa những năm bốn mươi, không có con cái, làm việc tại nhà. “Sửa đổi hành vi,” gã nói. “Tôi gặp gỡ mọi người qua trò chuyện video để giúp họ bỏ thói quen xấu. Hút thuốc, chửi bậy, cắn móng tay. Bất cứ tật gì anh nói tôi đều sửa được.”

Đồ tạp hóa giao đến nhà và gã chỉ đổ rác vào ban đêm. Hiền nhưng ẩn dật.

Gã này không bao giờ gọi cho bất kỳ loại bảo trì nào. Hầu hết thông tin liên lạc mà tôi có với gã về nhà cửa vào ngày tôi chỉ cho gã địa điểm của căn hộ. Thỉnh thoảng bạn sẽ gặp lại gã ta trong hội trường, nhưng chỉ có thế thôi.

Phần còn lại của tòa chung cư là sự hỗn loạn. Những bữa tiệc không ngừng nghỉ, những kẻ say xỉn loạng choạng trên hành lang và những cơn phê thuốc bất tỉnh trên cầu thang. Hầu hết những kẻ bất lương đó đều là “khách” của Toby Hanson ở Căn hộ số 7. Hắn ta suốt ngày quậy tưng bừng.

Tôi đang đi xuống cầu thang vào một buổi chiều lạnh giá thì tôi có một trong những lần hiếm hoi nhìn thấy Doug. Gã ta đang bước lên các bậc thang với thư của mình. Chúng tôi vẫy tay chào nhau và lầm bầm chào hỏi khi đi ngang qua.

“Xin lỗi,” Doug gọi to từ đầu cầu thang. “Tôi có thể nói chuyện với anh một lúc được không?”

“Chắc chắn rồi,” tôi trả lời. “Anh cần gì hả Doug?”

Gã cười khó chịu và đá ngón chân xuống đất. Bạn có thể nói rằng gã không thoải mái. Tôi nhìn đồng hồ của mình để ra hiệu im lặng cho gã ta nhanh con mẹ nó lên để gã ta tiếp tục.

“Quý ông ở Căn hộ số 7 luôn nhậu khuya,” anh nói một cách lịch sự. “Rất ồn ào. Anh có nghĩ rằng có thể nói chuyện với anh ấy hộ tôi không?”

“Xin lỗi, Doug,” tôi trả lời. “Tôi đã nói chuyện với Toby Hanson hàng chục lần để nói với cậu ấy rằng hãy nhẹ nhàng lại. Tên khốn đó lờ tôi đi. Không thể đuổi cậu ta vì là một người khó tính. Đứa trẻ đó trả tiền thuê nhà của mình. Đặt cược tốt nhất của anh là gọi cảnh sát với một khiếu nại về tiếng ồn. Nếu thằng bé nhận đủ tiền phạt, có lẽ cậu ta sẽ im lặng.”

“Tôi thà tránh liên quan đến cảnh sát,” gã nói khô khốc. “Có lẽ tôi có thể giúp anh ấy sửa đổi hành vi. Cảm ơn sự giúp đỡ của anh.”

Chúng tôi nói lời tạm biệt và tiếp tục công việc của mình.

Đó là lời phàn nàn cuối cùng tôi nhận được về Toby Hanson.

Đột nhiên hắn ta trở thành một người thuê nhà kiểu mẫu. Tiền thuê nhà của hắn luôn được gửi đúng hạn. Tôi đoán chắc hẳn hắn đã kiếm được việc làm vì hắn không bao giờ ở nhà khi tôi ở trong tòa nhà. Tất cả những người bạn không tốt của hắn đều biến mất. Các buổi tiệc tùng đã kết thúc. Nó không giải quyết được mười người thuê nhà khốn khổ khác, nhưng nó đã đi một chặng đường dài để khiến nơi này im lặng.

Trong vài tháng tiếp theo, thật kỳ lạ, tòa nhà chung cư bắt đầu im ắng đi rất nhiều.

Cặp đôi ở Căn hộ 3 đã ngừng những cuộc cãi vã và to tiếng suốt ngày đêm. Theo như tôi có thể nhớ, bạn luôn nghe thấy họ hét vào mặt nhau bất cứ khi nào bạn ở trong khu nhà. Đập vỡ bát đĩa, ném quần áo ra ngoài cửa sổ và tranh cãi ở hành lang.

Một ngày nọ, họ chỉ im lặng. Tôi nhận được yêu cầu bảo trì cách tháng hoặc lâu hơn từ họ và tôi sẽ làm việc khi họ đang đi làm. Nếu không, không không một lời nào từ họ.

Tôi ghé qua tòa nhà chung cư vào ngày thứ hai của tháng để kiểm tra hộp trả tiền thuê nhà và rất ngạc nhiên khi gặp lại Doug. Gã sống ở tầng hai, nhưng tôi có thể thề là gã đang đi ra từ Căn hộ số 5. ​​Nhà của Joe Kimbler. Anh này là một kẻ nghiện rượu bạo lực với một vỏ bọc ấn tượng.

Có vẻ như không phải kiểu bầu bạn của Doug.

Nhưng ai sẽ phán xét?

“Chào buổi sáng Doug!” Tôi hét lên và vung tay về phía anh ta. Tòa nhà yên tĩnh như một ngôi mộ. Một sự dễ chịu nếu nó không phải là thay đổi bất thường. “Đây có thể là khoảnh khắc yên bình nhất mà tôi từng nghe thấy.”

Doug mỉm cười và vẫy tay đáp lại.

“Tất cả là về việc sửa đổi hành vi, thưa anh,” anh ta trả lời khi bắt đầu bước lên các bậc thang. “Đề nghị của anh đã làm có hiệu quả. Tôi đã nói chuyện với ông Hanson cũng như những cư dân khác. Có vẻ như kỹ năng của tôi đã có thể giúp họ giải quyết một số vấn đề của họ. Chúc anh ngày mới tốt lành.”

“Anh cũng vậy, Doug,” tôi hét lại với anh ấy. Gã biến mất vào căn hộ của mình.

Công việc của tôi đã trở nên dễ quản lý. Thậm chí thú vị.

Đó là cho đến tháng 8 năm nay khi một nửa số séc thuê từ tòa nhà bị trả lại.

Tôi đã gọi cho những người thuê nhà nhiều lần nhưng không ai trong số họ trả lời. Có lẽ để lại ba tá thư thoại. Chết tiệt, một trăm tin nhắn văn bản. E-mail, không còn ai kiểm tra những thứ chết tiệt đó nữa.

Không có phản hồi.

Tôi đã bị sốc khi thấy tên của Doug trong danh sách những tấm séc bị trả lại.

Sau một vài ngày và không có cuộc gọi nào trở lại, tôi đi đến tòa nhà và bắt đầu gõ cửa từng nhà. Không ai ở tầng một trả lời. Họ không phải là một nhóm có khả năng duy trì việc làm thường xuyên nên tôi nghĩ rằng một vài người trong số họ đang né tránh tôi.

Tôi đi lên cầu thang và gõ cửa nhà Doug.

Không có câu trả lời.

Tôi cố gắng gọi tên gã nhiều hơn, nhưng vẫn không có phản hồi. Ngay khi tôi chuẩn bị bước xuống cầu thang và đến ô tô, tôi nghe thấy một tiếng động bị bóp nghẹt bên trong. Tôi gọi tên gã vài lần nhưng không có câu trả lời. Chỉ là những tiếng kêu bị bóp nghẹt.

Đầu tôi quay cuồng vì sợ hãi.

Thò tay vào túi, tôi rút chùm chìa khóa và tra chìa khóa chính vào ổ khóa. Khi tôi đẩy cửa vào trong, một mùi nồng nặc bao trùm lấy tôi. Amoniac và thức ăn thối rữa, có thể. Có mùi như một cái cũi chết tiệt.

“Doug?” Tôi đã hét. “Anh ở đây? Anh không sao chứ?”

Không có câu trả lời nào khác ngoài một tiếng động bị bóp nghẹt phát ra từ phòng ngủ của gã. Lo lắng rằng gã có thể bị thương, tôi đi đến cửa và mở nó ra.

Mùi hôi thối nồng nặc đến nỗi mắt tôi bắt đầu chảy nước. Đột nhiên căn phòng tràn ngập những tiếng rên rỉ và tiếng nức nở bị bóp nghẹt. Dọc theo các bức tường của phòng ngủ là chuồng chó. Bên trong mỗi lồng là một trong những người thuê tòa nhà.

Mắt cá chân và cổ tay của họ bị trói lại với nhau, giẻ bẩn trong miệng và vòng cổ xung quanh cổ.

Trên chiếc bàn ở giữa phòng có một tờ giấy. Tôi nhặt nó lên và đọc ghi chép ngắn gọn.

Tôi xin lỗi vì đã những tấm séc, thưa anh. Một số điều không thể tránh khỏi. Tôi sẽ không trở lại, nhưng để cảm ơn anh vì những tiện nghi tuyệt vời, tôi đã hoàn thành các buổi điều chỉnh hành vi của mình với những người thuê nhà của anh. Họ sẽ không làm phiền anh nữa.

Trân trọng,

Doug Albertson

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *