Tôi Vừa Nhận Được Công Việc Bảo Vệ Ở Một Khu Mua Sắm Hẻo Lánh. Tôi Tìm Thấy Một Bản Quy Luật Kỳ Lạ Trong Tài Liệu Hướng Dẫn Nhân Viên (p2)

khu mua sắm buổi tối

Khi vừa ói xong vào thùng rác, tôi bắt đầu suy nghĩ kĩ càng và cảm thấy lo lắng cho Andy. Có phải những gì tôi vừa mới thấy trên camera chỉ là một trò đùa được chuẩn bị kỹ lưỡng lên người mới? Trông thật lắm. Máu, tiếng la thét, và vật thể ấy. Tôi cần phải đến cổng khu mua sắm để xem chuyện gì thật sự đã xảy ra. Ngay lúc đó, mắt tôi lại lia đến bộ luật đáng nguyền rủa và điều số một đập vào mắt tôi.

Đừng ra khỏi phòng bảo vệ nếu chưa đúng giờ đi tuần.

Tôi đấu tranh tư tưởng trong suy nghĩ. Phần lý trí của tôi bảo rằng đấy chỉ là một trò đùa, nhưng phần bản năng của tôi thì lại bảo chuyện này có gì đó rất sai, và tôi phải theo luật vì sự an toàn của bản thân.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, làm gián đoạn những suy nghĩ mâu thuẫn trong tôi. Tôi nhấc máy.

Này, nghe này, Andy đây.

Tôi thấy một bóng lạ ở đằng xa này. Anh có thể kiểm tra camera bãi xe được không?

(Tôi nhìn vào camera bãi xe và không thấy gì)

Andy anh có sao không?

Ôi vãi, vãi! Richard, chạy khỏi đây đi.

(Tôi nghe tiếng gầm gừ và tiếng thét của Andy trước khi cuộc gọi bị ngắt.

Tôi thở gấp. Vì lí do nào đó, camera 9 cho tôi thấy trước tương lai và Andy đang bị ăn ngay bây giờ. Nếu đây là một trò đùa, thì nó là một trò đùa kinh tởm. Chuyện này đi quá xa rồi. Linh tính cho tôi biết rằng tôi chỉ cần theo luật và sống sót ra khỏi khu mua sắm này thôi. Vậy nên, một lần trong tuần này, tôi quyết định nghe theo cảm tính của mình.

Tôi đọc thật kĩ bộ luật ấy qua lại nhiều lần cho đến khi đồng hồ của tôi phát ra tiếng beep. Đây là chức năng chuông báo theo từng giờ của đồng hồ tôi. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng tôi cần phải đi tuần vòng đầu tiên trong khu mua sắm này. Bây giờ là mười hai giờ.

Tôi chầm chậm mở cửa phòng bảo vệ ra nửa ngờ rằng sẽ bị tấn công bất ngờ bởi con vật ngoài hành tinh khi nãy đã ăn Andy. Tôi bước vào khu mua sắm có đèn mập mờ ấy. Khu mua sắm lúc này có cảm giác như một lâu đài trung cổ, chỉ khác là những lâu đài trung cổ ấy có nhiều hành lang dài hẹp, còn ở đây thì chỉ là một khoảng trống rộng thênh thang. Tôi cố tả chi tiết cho mọi người một chút để mọi người có thể tưởng tượng dễ hơn.

Rồi nào, chúng ta bắt đầu từ cổng. Ở đây có một bãi xe to vừa phải ở đằng trước. Băng qua bãi xe thì bạn sẽ đến cổng chính, kiểu như một cái cổng có hai cửa kính to đùng có thể đóng lại được khi trời tối. Vào bên trong thì bạn sẽ đến… tôi không gọi nó là hành lang được, bởi vì nó quá rộng. Bước tiếp dọc theo lối sảnh ấy thì bạn sẽ đến khu quảng trường trung tâm. Cơ bản thì đây là một khoảng trống. Những cửa hiệu nối tiếp nhau dọc theo rìa của khu quảng trường chính còn ở giữa là một cầu thang kiểu xoắn ốc dẫn lên lầu hai của khu mua sắm. Ở đây cũng có thang máy cũ dẫn lên lầu hai. Đèn đóm thì rất tệ đối với một khu mua sắm và đại đa số các chỗ thì không đủ sáng. Tôi nghĩ nếu đèn trong những cửa hiệu ấy được đưa đến giữa quảng trường thì hẵn sẽ sáng hơn. Ngoài ra thì khu quảng trường bị chìm ngập trong bóng tối. Kiểu tối này như thể bạn vẫn còn có thể thấy đường, nhưng có thể sẽ nhìn nhầm vật này thành vật khác. Nó là kiểu tối làm cho bạn cảm thấy như thể một con quái vật nào đó đang ở đằng sau mình. Nó là kiểu bóng tối làm cho ta cảm thấy suy yếu. Là kiểu bóng tối trong tủ quần áo của bạn khi bạn nhìn nhầm một cái áo khoát thành một tên đột nhập vào nhà không được chào đón. Bạn có thể thấy áo khoát trong tối nhưng lại nhầm với một thứ gì khác. Đấy là kiểu tối mà tôi đang nói đấy.

Bước thang bộ lên lầu hai. Lầu hai là bản sao y chang thứ hai của quảng trường chính và cũng có vấn đề về ánh sáng. Tuy nhiên, ở phần giữa thì bị chia ra và bạn có thể nhìn xuống quảng trường ở bên dưới và cổng vào nếu bạn tựa người vào lan can. Phòng bảo vệ của tôi hơi bị khó tìm. Bạn phải đi qua phía bên phải của lầu hai, ở đó có một cánh cửa trong góc kín dẫn đến phòng bảo vệ qua vài bước thang bộ khác nữa. Tôi cũng có thể đi vào phòng bảo vệ từ lầu một bằng cầu thang tôi vừa nói đến. Nóc nhà của khu mua sắm thì đơn giản chỉ là mái hiên kính. Tôi đoán là khu mua sắm này sẽ rất đẹp khi trời sáng, nhưng buổi tối thì nó rất đáng sợ. Hy vọng là tôi không làm bạn quá rối với sự miêu tả này và cũng hình dung ra được ít nhiều. Giờ thì tưởng tượng cảnh đi bộ trong này lúc mười hai giờ khuya, đúng chính xác là những gì tôi đang làm bây giờ.

Và tôi đi khỏi nơi an toàn nhất trong toàn khu này: phòng bảo vệ. Vừa mới ra ngoài khu mua sắm hoang tàn này thì tôi có cảm giác lạnh sống lưng. Tôi khoanh tay và tự ôm mình tự nhủ chỉ là do lạnh thôi. Không khí lúc này mát và có cảm giác hiu quạnh. Mắt tôi dần điều chỉnh lại được với ánh đèn le lói và tôi bắt đầu đi tuần lầu hai trước, nhìn sơ vào từng cửa hiệu. Bóng và những âm thanh nhỏ nào cũng làm tôi giật mình được.

Lúc tôi đi ngang qua một cửa hiệu nọ, tôi nghe thấy một tiếng vang lớn. Tôi giật bắn người và tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực. Mạch máu của tôi có đầy andrenaline và tôi thề tôi có thể chạy nhanh hơn bất kì vận động viên quốc tế nào vào lúc đấy. Tôi nhìn thẳng về hướng âm thanh ấy và có để ý thấy một vài món đồ bị ngã xuống đất. Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi mặc kệ khi một suy nghĩ chợt thoáng qua trong tâm trí hoảng loạn của mình.

Tại sao đồ cứ bị đổ khi tôi ở gần chúng? Đây có phải là sự trùng hợp hay không?

Hình ảnh của những bộ phim kinh dị mà tôi đã xem qua từ trước đến giờ hiện ra trong đầu và tôi đột nhiên nghĩ đến một tên sát nhân hàng loạt đang rình rập để giết tôi. Nó tệ hơn vậy nữa. Tai tôi thoáng nghe thấy một tiếng khóc từ đằng xa trong một tiệm nọ và tôi quay lại nhìn ngay. Một người phụ nữ da trắng toát như ma chợt hiện ra từ xa. Tôi bị đóng băng vì sợ. Người phụ nữ ấy cao khủng khiếp. Miệng cô ta tròn, có đầy vết máu cùng với những chiếc răng nhọn hoắc. Mặt cô ta trắng bệch không tì vết. Cô ta không có lỗ mũi. Mái tóc đen bẩn thỉu rối bù và trông có vẻ là cô ta đang mặc một loại áo gown nào đó.

Từng nhóm cơ trên người tôi như bị đóng băng và tim tôi gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực trong từng nhịp đập. Tôi bị choáng, mờ mắt. Tôi cố la lên nhưng tiếng của tôi bị mắc kẹt ở cuống họng. Từng tế bào trong cơ thể tôi đều thét lên bảo tôi chạy đi nhưng cơ thể của tôi đã bị khóa chặt. Người phụ nữ ma quái đó lấy ra một con dao từ trong bụng và bắt đầu xông về phía tôi.

Điều đấy làm tôi thức tỉnh nhanh chóng. Tôi chạy nhanh đến nỗi thầy giáo dạy thể dục của tôi cũng sẽ rơi lệ vì hãnh diện. Tôi cảm thấy hơi thở hôi thối đằng sau gáy mình nhưng tôi không dám ngoảnh lại nhìn. Tôi chạy về phòng bảo vệ và dập cửa lại. Tôi khóa cửa lại. Máu đỏ hoe chầm chậm tràn vào từ khe hở bên dưới cửa. Tôi thét lớn và nhảy lùi lại. Đột nhiên, tôi nghe tiếng điện thoại reo.

Tôi nghe điện thoại.

Đây là cảnh sát, chúng tôi nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ khu vực này.

Vâng, vâng, làm ơn đến đây, tôi cần giúp đỡ.

Sau đó người bên kia đầu dây nói câu tiếp theo bằng một giọng điệu ác độc quỷ quái, làm cho tôi bị sởn gai ốc

Không dễ thoát ra khỏi đây đâu.

Đột nhiên tai tôi có cảm giác ướt. Lấy ống nghe điện thoại ra khỏi tai, một bàn tay gầy còm đen đúa như than bằng cách nào đó đang thò ra. Bàn tay ấy trông như bị phỏng rất nặng. Đột nhiên nó thò ra xa hơn nữa, móng vuốt nhọn hoắc của nó cào trúng tai của tôi. Tôi bị mất một mảng lỗ tai và có cảm giác đau nhói. Tôi vứt ống nghe điện thoại đi trong khi tầm nhìn của tôi bị mờ đi vì nước mắt.

Bàn tay ấy rút vào lại trong ống nghe mang theo mảng tai bị tước của tôi.

Đột nhiên, tôi nghe tiếng beep một lần nữa.

Phần 3

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *