Tôi Vừa Nhận Được Công Việc Bảo Vệ Ở Một Khu Mua Sắm Hẻo Lánh. Tôi Tìm Thấy Một Bản Quy Luật Kỳ Lạ Trong Tài Liệu Hướng Dẫn Nhân Viên (p4)

khu mua sắm

Những hình hài đen hú lên khi chúng tiến lại gần hơn. Chúng bủa vây tôi như những cái bóng của mọi vật. Tôi bắt đầu cảm thấy ngột ngạt và vùng vẫy để cố hít thở. Đột nhiên tôi nảy ra một ý tưởng mạo hiểm. Tôi dằn vặt không biết có nên làm hay không, nhưng khi một hình hài đen chạm lấy được vai tôi, tôi đã quyết định. Cái chạm lạnh giá của bọn chúng, lạnh đến tê tái. Giống như có ai đó đã đổ dung dịch ni-trô lên vai tôi vậy.

Tôi phóng qua phần rìa của tay vịn. Ngay cả những bóng đen ấy cũng bất ngờ. Chúng nó ngừng hú và nhìn tôi giãy giụa trong không trung. Tiếp đất bằng cả tứ chi, tôi nghe thấy một tiếng rắc rõ rết ở mắt cá trái của tôi. Tôi ngã ra xa hơn và cơ thể tôi đập mạnh vào nền đá hoa cương. May mắn thay, phần lớn cơ thể của tôi đã hứng và hấp thụ được lực va chạm từ cú ngã ấy nhưng đầu của tôi vẫn bị đập mạnh vào nền nhà. Mũi tôi chạm đất trước và tiếp đến là trán. Tôi ngạc nhiên là mũi tôi chưa bị gãy. Tôi cảm thấy sự đau đớn tăng vọt lên đỉnh đầu đến nỗi tôi thấy cả sao. Tầm nhìn của tôi thu hẹp lại. Tôi sắp bị bất tỉnh nhưng tôi cố gượng giữ cho mình phải tỉnh. Cả người tôi nhức nhói và bầm dập. Không khí bị ép ra khỏi phổi của tôi. Tôi ép cơ của tôi phải tiếp tục nhưng chúng chỉ có thể đáp lại bằng tiếng khóc thét. Tôi lại nghe thấy tiếng hú của những bóng đen ấy.

Bằng cách nào đó, những tiếng hú đó thúc đẩy tôi phải chạy. Tôi dành hết ý chí đứng dậy. Cả người tôi đau khủng khiếp nhưng tôi không thể đầu hàng nỗi đau được. Tôi kéo lê chân trái và nhanh cố chạy đến của phòng bảo vệ ở lầu một. Bước lên những nấc thang cảm giác như bị hình phạt ở địa ngục khi mắt cá của tôi sắp sửa đầu hàng, nhưng may là vẫn đến được. Ngay lập tức, tôi vào trong phòng bảo vệ, ngồi phịch xuống đất và ngả lưng ra một tí. Lồng ngực của tôi chuyển động lên xuống theo nhịp đều, khi tôi nghĩ về cách tôi thoát khỏi đây. Tôi kiểm tra thời gian.

Ba giờ sáng.

Những bàn tay không xuất hiện trên tường nữa, có vẻ như tôi được nghỉ xả hơi từ việc đi tuần tra hàng giờ. Tôi lăn qua bên vai phải của mình để có thể đặt mắt cá của tôi nghỉ lên sàn. Đột nhiên, một vật dưới bàn lóe lên lấp lánh và làm cho tôi chú ý. Tôi với tay ra nhặt nó lên, nó là một cái bật lửa. Tôi thử sửa dụng nó, lửa phụt lên. Và tôi cũng tìm thấy một mảnh giấy ghi chép bên dưới bàn:

Cầu mong là bạn tìm thấy mảnh giấy này khi anh cần nó. Luật thứ 10 là một luật mạo hiểm chỉ nên làm khi bạn đang trong tình huống cực kì nguy hiểm và tuyệt đối không còn lối thoát. Luật 10 có tỉ lệ thành công lớn hơn khi càng về cuối ca và đó là vì sao chúng tôi không đưa cho bạn ngay từ đầu. Chúng tôi hy vọng bạn thấu hiểu sự quan tâm của chúng tôi. Bật lửa này sẽ giúp bạn đến luật 10. Đến lúc bạn tìm ra cách tới được luật 10 bằng bật lửa thì cũng sẽ là gần cuối ca và nó sẽ rất tối ưu khi làm theo.

Nước chanh ép là bạn thân.

Tôi cảm thấy rối bời bởi câu cuối cùng. Nước chanh ép? Tôi nghĩ. Đây hẵn là một câu mã chỉ về tên một ai đó. Tôi bắt đầu suy nghĩ, nước chanh ép có thể là nghĩa gì, rồi tôi lại nghe thấy tiếng beep một lần nữa.

Tôi nhìn vào camera 9 và thấy những bóng đen bao quanh lấy tôi khi nãy. Cơ bản là những gì tôi đang trải qua khi nãy diễn ra y hệt trên màn hình. Những bóng đen ấy tiến lại gần nhưng trong màn hình, tôi không nhảy xuống. Tôi ngồi xuống thấp ở đấy và để tay lên đầu. Những bóng đen ấy bắt đầu chọc vào người tôi rồi cuộn vào như sáp. Và nội tạng của tôi từ từ tan chảy. Thứ cuối cùng tôi có thể thấy trước khi màn hình tắt là tôi bị biến thành một vũng nước. Tôi nôn khan vào trong thùng rác rồi nhấp vài ngụm nước từ trong chai. Tôi nhặt điện thoại lên để tìm những số đã gọi và tìm tên có liên quan tới lemon juice. Tôi cần phải ra khỏi đây.

Không lâu sau đồng hồ của tôi điểm bốn giờ. Chỉ còn bốn tiếng nữa thôi là hết ca trực. Tôi cẩn thận đi ra ngoài, cầm theo bật lửa để phòng thân. Đi một vòng trong khu mua sắp lúc này là tệ nhất. Trải nghiệm hoàn toàn khác lạ.

Tôi nghe những lời thì thầm quanh tôi. Cảm giác như ai đó đang nói xấu về tôi trong một góc. Đủ lớn để nghe thấy nhưng không thể hiểu được. Tôi nghe thấy sơ những âm ngữ, nhưng khi tôi thật sự hiểu ra được, tôi sởn gai ốc.

Tan chảy

Ăn

Richard

Tôi ngừng lại khi tôi nghe thấy tên của tôi. Tôi thấy những bóng đen trong góc mắt của mình. Tôi nhìn ngay hai bên nhưng không thấy gì. Chúng luôn ở trong ngoại vi của tôi nhưng luôn ở ngoài tầm với. Tôi nhìn đồng hồ:

Bốn giờ mười phút.

Tôi bắt đầu trở lại phòng bảo vệ. Một bóng đen đứng trước mặt tôi. Đó là một màu đen sâu thẳm. Màu như thể tuyệt đối không có sự hiện hữu của ánh sáng. Một màu đen mê hoặc. Tối hơn cả những cái bóng. Rất dễ nhận biết. Như thể đó là sự thiếu hụt vật chất, kiểu một ai đó đã cắt một lỗ hình người trong không gian lẫn thời gian. Tôi nhìn vào nó đủ hơi quá lâu cho tới khi tôi nhận ra là mình đang nhắm mắt lại. Tôi nhanh chóng nhắm nghiền mắt lại và chạy thụt mạng vào cửa hiệu kế bên. Mắt cá bị thương của tôi đập vào một cái kệ và tôi ngã đùng ra đất. Hy vọng là tôi đã ở trong cửa hiệu rồi, tôi chỉ có biết cầu nguyện rằng tôi đã ở trong cửa hiệu. Tôi đếm đến 360 trong khi nằm và vẫn chờ đợi.

Mắt tôi rũ xuống và cảm thấy cực kì buồn ngủ. Cơ thể tôi thả lỏng vào trạng thái thư giãn sâu, đầu tôi trở nên mê man. Tâm trí tôi hối thúc tôi phải thả lỏng và nằm thêm một tí nữa. Tôi mở mắt ra, và nhắm lại. Mi mắt tôi trở nên nặng trĩu.

Tôi nghĩ tôi cần ngủ một tí.

Kết

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *