Vantablack: Giáo Hội Death Metal

buổi trình diễn nhạc rock

Tôi ở đây để kể về trải nghiệm của mình với một ban nhạc, được biết đến với tên gọi Vantablack. Họ là một ban nhạc death metal cách tân, có trụ sở tại quê của tôi tại Battered Grove – một thị trấn nhỏ nhưng sống động tại New England. Ban nhạc bao gồm năm thành viên: một tay trống, hai tay guitar, một tay bass, và một người hát. Ngoài vị trí của họ trong ban nhạc, tôi không biết nhiều về họ. Họ chỉ chạy show ở những dịp tụ tập ở quê tôi từ khi họ bắt đầu thành lập vài tháng trước – không nơi nào khác, nhưng tôi chưa từng trông thấy họ trong thị trấn trước đó bao giờ. Tôi vẫn không thấy được họ, đến ngày nay. Tôi thậm chí còn không biết tên riêng của từng người. Ban nhạc và thành viên của nó được bao trùm bởi sự bí ẩn. Điều duy nhất tôi chắc chắn là những gì tôi đã chứng kiến.

Trước khi chúng ta đi vào chi tiết về những gì tôi đã trải qua, chúng ta hãy nói về toàn cảnh âm nhạc ở Battered Grove. Những ban nhạc ở đây và những thị trấn lân cận chủ yếu là metal, hay ít ra, là metal ở một số dạng khác. Các thể loại của họ bao gồm extreme metal, death metal, và black metal đến metalcore, deathcore, và thậm chí grindcore. Nếu bạn không quen thuộc với những thể loại này, đừng lo. Nó không đáng kể để có thể hiểu được bối cảnh của tình huống của tôi. Tôi chỉ cố phác họa một bức tranh rõ nét hơn cho những ai quen thuộc với chúng.

Những ban nhạc chơi ở nơi họp mặt địa phương, Garrett’s Locker. Nó là một nơi nhỏ, cũ nát, nhưng là của chúng tôi. Một nơi tuyệt vời cho những đứa trẻ rong đùa. Tôi đến đấy mỗi khi tôi có thể. Nhìn những ban nhạc, ngoài việc thư giãn, là một cách giải tỏa căng thẳng tuyệt vời. Có mặt tại một buổi trình diễn metal là một trải nghiệm đầy hào hứng. Môi trường tích cực, con người thân thiện (phần lớn, đôi khi, có một tên ngốc nào đó sẽ crowdkill, quẩy tung nóc, mỗi khi hắn có cơ hội), và âm nhạc là một hiện tượng phi thường. Nó là một sự hành hạ tuyệt vời lên đôi tai của bạn và là sự thoải mái nhẹ nhàng cho tâm hồn. Không có gì khác giống như nó.

Trong những năm gần đây, những vấn đề tài chính đã khiến những người chủ của khu hội họp quyết định cho phép những ban nhạc lưu diễn tham gia. Những ban nhạc ấy thu hút nhiều người hơn dân địa phương, và nhiều người hơn đồng nghĩa với nhiều lợi nhuận hơn. Không có gì sai khi cố giữ đầu mình qua khỏi mặt nước, nhất là khi điều ấy đồng nghĩa với việc nơi ấy trụ lại được, nhưng tôi nhớ khi khu hội họp ấy còn là của chúng tôi và của riêng chúng tôi. Nó như là một câu lạc bộ ngầm, gần như thế, một địa điểm dành riêng cho những ban nhạc địa phương. Sự giải thoát của chúng tôi khỏi những rắc rối hằng ngày. Ý tôi là, nơi này vẫn là như thế, nhưng những ban nhạc đi lưu diễn kéo theo fan của họ, những người không bận tâm đến nơi này. Những Scene Girl chỉ để tâm đến việc ai dễ thương hơn, thay vì chất lượng của âm nhạc. Tôi không dị nghị. Tôi chỉ nhớ đám đông của lúc xưa.

Một ngày nọ, tôi tình cờ để ý thấy lời mời trên Facebook đến một trang sự kiện của Garrett’s Locker. Nó là một buổi trình diễn, nhưng không chỉ là một buổi trình diễn tầm thường. Nó là một “HỘI NHẠC LIÊN HOAN METAL TOÀN ĐỊA PHƯƠNG!!!”, như nó được ghi trên trang sự kiện. Toàn các ban nhạc địa phương, hơ? Tôi thấy tò mò rồi đấy. Tôi đã không tham gia một buổi trình diễn nào ở Garrett’s Locker cùng với các ban nhạc địa phương trong nhiều năm rồi. Điều này thật tuyệt, tôi nghĩ. Tôi nhìn vào danh sách sự kiện xem ai sẽ trình diễn. Tôi đã nhận ra từng ban nhạc trong danh sách, ngoại trừ một. Vantablack. Có thể họ còn mới, tôi nghĩ. Nhưng những ban nhạc mới hầu hết đều diễn trước. Vantablack được đánh dấu nổi trong sự kiện ấy. Tôi cảm thấy thật lạ, nhưng tôi đoán rằng họ đã trả tiền quảng bá để mua chỗ hay gì đấy. Những chuyện như thế đôi khi xảy ra. Rất hiếm, nhưng từng đã xảy ra. Tôi nghĩ đây có lẽ là một trong những dịp ấy.

Kể nhanh đến ngày trình diễn. Bạn tôi, Billy, và tôi có mặt sớm, như chúng tôi thường hay làm. Chúng tôi luôn thích dành thời gian để la cà ở trước cửa một lúc trước khi buổi trình diễn bắt đầu. Điều này cho chúng tôi cơ hội để gặp gỡ bạn bè và một số ban nhạc trong lúc sắp xếp. Chúng tôi biết hầu hết các thành viên trong những ban nhạc này, xem họ trình diễn trong nhiều năm. Thay vì là một cuộc gặp gỡ với người hâm mộ, nó cảm giác như một buổi tụ họp gia đình. Những trong mỗi dịp tụ họp gia đình, luôn có những người thân xa lạ. Bạn biết đấy, kiểu như những anh chị em bà con mà bạn chưa hề biết bạn có? Đấy chính là Vantablack.

Trong lúc trò chuyện với ca sĩ hát chính của ban nhạc yêu thích, một chiếc xe buýt tấp vào. Nghĩ rằng đó chỉ là một chiếc xe buýt đang sử dụng bãi đậu xe để quay đầu, mọi người tránh ra. Thay vì quay xe, nó đã đậu lại. Đó là khi tôi nhận ra những chữ cái trên thân xe, “VB”. Đó là khi tôi biết nó là Vantablack. Đây là một sự ngạc nhiên. Không ban nhạc địa phương nào, hay thậm chí ban nhạc lưu diễn nào, xuất hiện ở Garrett’s trong một chiếc xe buýt. Thường luôn hoặc là nhiều chiếc xe con, một vài chiếc xe tải, SUV, hay một chiếc xe van. Việc có cả một chiếc xe buýt thật ấn tượng, nhất là đối với một ban nhạc địa phương. Điều này, cùng với sự thật rằng không ai khác biết gì về ban nhạc, khiến mọi người phải nhìn chăm chú. Chúng tôi chờ đợi để có thể ghép mặt với tên, đại khái thế. Chúng tôi đang chờ đợi cho sự vén màn to lớn.

Với dụng cụ trên tay, năm hình hài mặc áo choàng bước xuống xe buýt theo trình tự và bước vào trong Garrett’s. Khi tôi nói áo choàng, ý tôi là họ trùm kín mít, với mũ trùm các thứ. Tôi không thể nhìn ra bất kỳ gương mặt nào. Kỳ lạ là cụm từ nói giảm để diễn đạt. Điều ấy hết sức kỳ lạ. Cả Billy cũng đồng tình, khi chưa bao giờ thấy điều gì như thế, và cậu ấy đã tham dự rất nhiều màn trình diễn hơn tôi. Bên cạnh việc khiến chúng tôi bối rối, “sự xuất hiện” của Vantablack đã khiến mọi người quan tâm. Đó là tất cả mà bất kỳ ai có thể bàn tán suốt đêm. Sự bí ẩn xung quanh ban nhạc đã đủ để làm mọi người trở nên vô cùng tò mò. Tôi phải thừa nhận; tôi đã rất mong chờ để xem họ ra sao.

Đêm ấy rất ổn. Tôi đã gặp bạn mới, thưởng thức âm nhạc từ những ban yêu thích của tôi, và đã mosh hết sức mình. Nó đã dần trở thành một trong những đêm trình diễn thành công nhất mà tôi từng tham dự. Tất cả những ban yêu thích của tôi đã diễn, và điều duy nhất có thể làm đêm ấy tốt hơn chính là liệu Vantablack có thực sự sống theo lời quảng cáo cường điệu kia không. Tuy nhiên, vì đã mải mê với những màn trình diễn đến nỗi quên cả xả nước, nên tôi cần phải đi  vệ sinh trước khi màn trình diễn của họ bắt đầu.

Nhà vệ sinh ở Garrett’s Locker thực chất là thuộc một tòa nhà khác, thông với Garrett bởi một lối sảnh dài và hẹp. Điều ấy đồng nghĩa với việc phải đi bộ tới lui đáng kể, là một trong những lý do chính mà tôi đã lười đi vệ sinh suốt cả buổi. Khi đến nhà vệ sinh, tôi đã để ý thấy một điều kỳ lạ. Trong giữa những sticker ban nhạc trên tường bên cạnh bồn rửa mặt, có một thứ gì đó. Hai chữ cái “VB” được khắc lên tường, cùng với một ký hiệu kỳ lạ. Tôi đoán chắc là do một thành viên của Vantablack đã khắc nó lên đấy. Tuy nhiên, cũng thật phá hoại khi phải khắc nó lên tường như thế, và bên cạnh đó, mục đích của họ là gì? Khắc chữ viết tắt của ban nhạc mình và ký hiệu lên tường một nhà vệ sinh không chính xác là một phương pháp quảng cáo tốt nhất. Tôi chỉ đơn giản phớt lờ nó đi và xử lý nốt việc của mình rồi quay trở lại buổi trình diễn.

Trên đường quay trở lại, tôi nghe thấy tiếng nhạc ngập tràn căn phòng. Vantablack đã bắt đầu màn trình diễn của mình. Từ âm thanh vọng ra, họ chơi tốt. Không chỉ tốt, mà là rất hay, thậm chí tuyệt vời hơn khi tôi có thể nhìn sân khấu một cách bao quát. Những thành viên đều mặc đồ đen, sầu thảm. Trang phục của họ bao gồm găng tay sắt, giày gai, áo xích, và nón có sừng. Nam hát chính mặc một trang phục trông như áo giáp samurai. Tất cả họ đều có phong cách khác nhau, nhưng tất cả trang phục và giáp của họ đều màu đen. Thật tình mà nói, trông họ như những nhân vật phản diện của một trò chơi RPG. Điều này thật tuyệt.

Đây chính là lúc mọi thứ trở nên kỳ quái. Tôi đã quá bị cuốn vào âm nhạc và trang phục của ban nhạc đến nỗi không nhận ra được điều gì đang diễn ra trong phòng. Nhìn xuống đám đông, tôi đã nhận ra họ đang làm gì. Tất cả đều giơ cao tay trái lên không trung và đồng loạt lắc lư tới lui. Trông như thể họ đang trong trạng thái xuất thần. Tôi đã đến rất nhiều buổi trình diễn metal, nên tôi biết mọi thứ sẽ vận hành ra sao. Chuyển động của đám đông luôn rời rạc và khó đoán. Đây không phải là trường hợp ấy. Mọi người đều hoàn toàn đồng bộ. không có ai mosh hay nhảy múa, chỉ lắc lư qua lại như những xác sống. Và để tôi nói bạn biết; điều ấy rất rùng rợn.

Sau khi quan sát đám đông bị thôi miên, tôi đã tìm Billy để tìm hiểu xem chuyện gì đang thật sự xảy ra. Tôi đã tìm ra cậu ấy đang đứng đằng sau đám đông, tôi bước đến và hỏi rằng cậu ấy đang làm gì. Tôi không nhận được lời hồi đáp. Tôi la lớn vào tai cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng không trả lời tôi. Tôi trở nên tức giận và lay mạnh cậu ấy. Không có gì. Cậu ấy không phản ứng. Chỉ lắc lư qua lại. Tất cả mọi người đều lắc lư. Tôi nhìn qua người điều chính âm thanh và người điều hành. Họ cũng đang di chuyển qua lại, bị mê hoặc bởi âm nhạc. Tôi đã cạn lời.

Tôi theo dõi buổi trình diễn của Vantablack từ cuối phòng, không biết chuyện quái gì đang diễn ra. Cuối cùng, họ cũng chơi xong bài cuối cùng, và như thế, mọi người tỉnh dậy. Trông vô thần hơn bao giờ hết, họ đi lảo đảo ra khỏi đó và trở về xe của họ. Billy là người chở tôi, nên tôi phải theo cậu ấy.

Trên đường về, tôi nói với Billy về việc đã cố gây sự chú ý từ cậu ấy trong buổi diễn. Cậu ấy có vẻ không nhớ gì về điều ấy. Nhưng điều duy nhất cậu ấy nhớ chính là Vantablack. Cậu ấy không thể ngừng nói đến việc họ chơi hay đến nhường nào. Đó là tất cả những gì cậu ấy nói về trên suốt đoạn đường về nhà. Rồi cuối cùng cậu ấy kết luật rằng họ chính là ban nhạc yêu thích của cậu ấy. Rằng cậu sẽ không đặt ban nhạc nào trên họ, nhất là sau khi chỉ xem họ diễn lần đầu. Tuy nhiên, tôi không nói suy nghĩ của mình với Billy. Tôi chỉ muốn về nhà và ngủ một giấc và quên đi toàn bộ mọi thứ. Và tôi đã như thế, cho đến buổi sáng hôm sau.

Tôi thức dậy ngày hôm sau, người nhức mỏi. Tay và chân tôi đều đau nhức từ đêm trước. Đi mosh sẽ khiến bạn nhức mỏi. Vì vậy, tôi đã uống vài viên aspirin trước khi làm việc thường ngày của mình. Mọi thứ trở nên bình thường, cho đến khi tôi xem điện thoại của mình.

Tôi đã có một vài thông báo facebook. Không có gì đặc biệt, một cái like, một cái comment. Thế nhưng, một thông báo khác, một lời mời từ Billy để thích trang “Vantablack”. Rồi tôi lại nhớ đến màn trình diễn kỳ quái của họ đêm qua và cách họ đã thôi miên bạn tôi. Tôi quyết định điều tra sâu hơn.

Tôi đã vào trang facebook và tìm hiểu nhạc của họ. Họ có một phát hành, The Nihilist. Album ấy miễn phí cho tải xuống và có năm bài nhạc, và tôi đều nhận ra tất cả từ đêm trước. Một bài nổi bật đối với tôi nhất chính là “Kiến Thức Của Kẻ Bị Nguyền Rủa”. Đây chính là bài mà họ đang chơi khi tôi bước vào phòng. Tất cả các bản nhạc đều được thu một cách chuyên nghiệp và nghe chất lượng tốt ngang ngửa bất kỳ ban nhạc lưu diễn nào. Tôi cảm thấy rất ấn tượng, nhưng đó không phải là nguyên nhân tôi đã vào trang này.

Tôi lục soát trang đó để tìm kiếm bất kỳ câu trả lời cho chuyện gì đã xảy ra trong đêm trước. Tôi đã có thể tìm kiếm một chút. Trang này vừa mới được thành lập. Không có hình ảnh hay bài viết. Thế nhưng, họ đã có hơn 200 lượt thích. Đây cũng là con số tương đương với số người đã đến dự buổi diễn. Không có ban nhạc mới nào có thể có thu một lượng lượt thích nhiều đến thế. Chưa bao giờ nghe đến được. Có điều gì đó không đúng.

Tôi ngồi đó, hoàn toàn cạn lời, tôi đã thấy Vantablack đăng bài đầu tiên. Đó là cho buổi diễn ngày kế tiếp. Bài viết ghi “CHƯƠNG TRÌNH BÍ MẬT CỦA VANTABLACK: CHỈ DÀNH CHO FOLLOWER CHÂN CHÍNH.” Tiêu đề thật kỳ lạ. Tôi đã bấm vào để xem thử. Chi tiết như sau:

Chào mừng đến với hệ thống tín ngưỡng của chúng tôi! Đây là một cơ hội để thể hiện cho Vantablack thấy rằng bạn là một follower chân chính. Quy luật rất đơn giản. Tìm một quyển sách stygian. Đó sẽ là tấm vé để bạn tham gia vào buổi trình diễn. Trong đấy cũng sẽ có ghi tọa độ của buổi diễn. Vị trí của những quyển sách ấy được liệt kê bên dưới.

Nhiều địa điểm được liệt kê, bao gồm Nghĩa Trang Grovewood, ngay cạnh nhà tôi. Tôi đã không hiểu sự kín đáo hay ý nghĩa của sự kiện này, nhưng tôi đã cảm thấy ép buộc khi phải tìm hiểu them. Có điều gì đó không đúng, và tôi muốn biết chính xác đó là gì. Tôi nghĩ, có lẽ, buổi diễn bí mật sẽ làm mọi thứ sáng tỏ. Và vì điều ấy, tôi quyết tâm đi tìm “quyển sách stygian.”

Tôi đã mất nhiều giờ trong nghĩa trang trước khi tìm thấy thứ tôi đang tìm kiếm. Được đặt dựa lên một trong những bia một là một quyển sách nhỏ được bọc da màu nâu. Tôi nhặt nó lên và quan sát nó. Nó không có những đặc trưng nhận dạng, bên cạnh hình bóng đen của một cái đầu cừu đực sừng lớn được chạm nổi ở trước. Bên trong, một trang ghi chép tọa độ của buổi trình diễn, và những trang trống sau đó. Mặc dù thiếu đặc điểm, cuốn sách trông rất đẹp. Vantablack đã dốc hết sức cho buổi diễn này. Nó khiến tôi muốn tham dự sự kiện hơn nữa, chỉ vì đơn thuần là tò mò.

Ngày hôm sau, tôi gõ tọa độ vào trình GPS trong điện thoại mình. Nơi ấy thuộc thị trấn của tôi những có vẻ như nó nằm ở giữa khu rừng. Điều ấy đã làm tôi ngần ngại, nhưng sự tò mò đã chiến thắng nỗi lo của tôi. Tôi đi bộ đến đó, và nó không hẵn là chuyện to tát. Một chuyến đi bộ dài không hẵn là điều xấu đối với tôi. Để trừ hao khi đến đó và vẫn còn dư thời gian, tôi đã xuất phát vào rừng từ sau nhà mình.

Tôi đã mất khoảng hai tiếng để đến nơi. Không có đường mòn, vì vậy hầu hết thời gian tôi đều phải chiến đấu với cành và bụi cây. Như địa ngục trần gian, nhưng tôi đã đến kịp. Khi đến nơi, tôi nhận ra điều gì đó ngay lập tức. Tôi không thấy dụng cụ hay thiết bị nào. Thật khó để biểu diễn mà không có những thứ đó nhỉ? Điều tôi không biết, là sẽ không có buổi trình diễn nào, ít nhất là không nằm trong phạm trù âm nhạc.

Các thành viên đang đứng cạnh một cây lớn, mặc những áo choàng giống như ngày họ đến Garrett’s. Những người khác đã đến. Tôi quan sát khi họ bước đến những thành viên ban nhạc, đưa cho họ những quyển sách tương tự như của tôi, và rồi đứng vào thành một vòng tròn. Tôi đã làm theo.

Hình tròn là có chủ đích. Trên mặt đất trước mặt chúng tôi có một hình vẽ lớn, được xịt sơn màu đỏ. Đó là hình biểu tượng mà tôi đã thấy được khắc lên tường nhà vệ sinh được bọc bởi một hình tròn. Trước khi kịp hiểu ra ý nghĩa của nó, tôi nhận thấy Bill đã bước đến và nộp quyển sách của cậu ấy.

Tôi đã định vẫy tay và chào Billy, nhưng nhanh chóng loại bỏ ý định ấy và quyết định từ bỏ. Trông cậu ấy khác lạ. Khác lạ nhưng quen thuộc. Cậu ấy có cùng bộ dạng như khi đang lắc lư theo nhạc của Vantablack ngày hôm trước. Tôi lại nhìn quanh rồi nhận ra tất cả mọi người đều như thế. Họ đều trong trạng thái xuất thần, giống hệt như trong buổi trình diễn. Chỉ có tôi là người không bị ảnh hưởng.

Trong nỗ lực làm theo đám đông, tôi quyết định khoác lên biểu cảm tương tự. Tôi phải hòa vào cùng với những người “có niềm tin chân chính.” Tôi không thể mạo hiểm để bị đuổi khỏi đây, nhất là sau khi đã đi một chặng đường dài đến thế. Không lâu sau đó, người hát chính bước ra trước và gỡ mũ trùm. Sự kiện sắp bắt đầu.

Ca sĩ hát chính của Vantablack nói dõng dạc và đầy niềm tin, đọc lại những điều sau đây khi bắt đầu sự kiện:

“Chào mừng, hỡi những người có niềm tin. Chúng tôi rất cảm kích chặng đường mà bạn đã trải qua để đến được đây, ngày hôm nay. Chúng tôi rất cảm kích những sự hy sinh trong đời của bạn: quá khứ, hiện tại, tương lai. Chúng ta ở đây để cùng chia sẻ gánh nặng. Chúng ta ở đây để đoàn kết như một. Các bạn có muốn thế không?”

Đồng thanh, mọi người trả lời “Có!” Tôi đã thất bại trong khi cố, nhưng chắc chắn rằng không ai để ý thấy. Trong khoảng một giờ đồng hồ, người hát chính cứ tiếp tục nói và yêu cầu những lời đáp trả đồng thanh. Tôi không nhớ nhiều về những điều gã nói, vì tôi đã tập trung để ngụy trang và e sợ điều sẽ xảy ra nếu ý định chính của tôi bị phát hiện. Tuy nhiên, tôi nhớ điều đã xảy ra với tôi cuối sự kiện. Thật khó để quên.

Khi kết thúc bài thuyết giảng dài lê thê của mình, ca sĩ hát chính giơ tay trái lên và la lớn “KHÔNG LỐI THOÁT, KHÔNG CÔNG LÝ!” Tôi nhận ra đó là lời của bài nhạc “Kiến Thức Của Kẻ Bị Nguyền Rủa.” Cả nhóm đã lặp lại. Tôi cũng thế, trong lúc ấy. Sau đấy, một thành viên của ban nhạc đã lấy ra một hộp sọ của một con dê sừng dài và đặt nó ở giữa biểu tượng. Ca sĩ hát chính bước ra phía trước đến sát đằng sau hộp sọ. Đôi đã không biết phải mong đợi điều gì.

Trong lúc này, ca sĩ hát chính của Vantablack bắt đầu gọi tên. Tên họ đầy đủ. Bằng cách nào hắn có thông tin ấy, tôi không biết, nhưng khi hắn gọi tên ai, người đó phải bước đến hộp sọ và đứng đối diện ca sĩ hát chính. Billy là người đầu tiên.

Vẫn bị thôi miên, Billy bước đến cạnh hộp sọ rồi đưa tay lên. Tôi đã cảm thấy bối rối vì điều ấy. Người hát chính sau đó kéo một con dao nhỏ từ trong áo choàng rồi cứa vào cánh tay Billy, để máu nhiễu lên hộp sọ. Billy đã không phản ứng. Nhưng thay vào đó, tôi phản ứng. Tôi đã giật mình trong sợ hãi. Liệu cánh tay tôi cũng bị cắt như thế? Nếu tôi la lên vì đau thì sao? Họ sẽ làm gì với tôi nếu họ phát hiện tôi không phải là một “con chiêng”? Đó là những câu hỏi đang chạy trong tâm trí tôi trong lúc nhìn máu của bạn mình đang tô đỏ hộp sọ.

Tôi cảm thấy sợ hãi khi tên của tôi được gọi, và da của từng người đã bị cắt toang bởi lưỡi dao của người hát chính. Tôi đã không hiểu, và cũng không muốn hiểu. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nơi ấy. Tôi đã nghĩ đến cảnh bỏ chạy, nhưng tôi biết tôi sẽ không thể đi xa được với những chướng ngại vật được bày ra bởi khu rừng. Hơn thế, tôi đang bị áp đảo về số đông. Chỉ cần một người bắt kịp tôi và kéo tôi về buổi lễ. Tôi quyết định ở lại.

Tên tôi được gọi cuối cùng. Tôi đã ngần ngại bước ra trước và đối mặt với ca sĩ hát chính. Hắn nhìn tôi chằm chằm một lúc trước khi lên tiếng.

“Anh có phải là một người có niềm tin chân chính không?”

“Phải,” tôi nói.

Hắn tiếp tục quan sát tôi rồi lại lên tiếng.

“KHÔNG LỐI THOÁT!” Hắn la lên.

“KHÔNG CÔNG LÝ!” Tôi nói tiếp, gần như là theo bản năng.

Tên hát chính sau đó cắt tay tôi và máu tôi bắt đầu nhiễu xuống hộp sọ như những người trước tôi. Tôi cảm nhận được màu sắc đang rút khỏi mặt tôi, nhưng tôi đã không phản ứng. Tuy rất đau, nhưng ý chí sống sót của tôi lớn hơn. Tên hát chính mỉm cười rồi cho phép tôi bước lại về những người còn lại. Chắc là do tôi diễn khá tốt.

Sau khi cắt tay tôi, tên hát chính kết thúc sự kiện bằng việc cảm tạ sự tham gia của tất cả mọi người. Tôi bắt đầu đi bộ về nhà, nhưng bắt đầu chạy nhanh khi tôi đã đi đủ xa khỏi mọi người. Tôi đã thật sự hoảng sợ. Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy thật ngất ngây vì mình đã sống sót khỏi sự kiện ấy. Ai biết điều gì có thể xảy ra nếu tôi bị vỡ nứt dưới áp lực chứ? Sau khi về nhà và băng bó tay mình lại, tôi ngồi xuống và hít một hơi thật sâu, cảm kích vì đã sống sót.

Vantablack đã chơi nhiều buổi tại Garrett’s Locker kể từ sau nghi thức tàn bạo của họ trong rừng. Tôi chưa đi đến bất kỳ buổi nào trong số ấy. Tôi không bị ảnh hưởng như những người khác, và tôi nghĩ đấy là do những gì xảy ra ở đầu buổi diễn của họ, dù có phải là một câu thần chú, hay phép thuật, hay nghi lễ. Tôi đã bỏ lỡ phần đầu của buổi diễn của họ trong đêm ấy nhờ vào chuyến đi nhà vệ sinh ngẫu hứng của mình, và rất có thể điều đấy đã cứu mạng tôi.

Dù không đến những buổi trình diễn của họ, tôi đã chú ý vào trang Facebook của họ. Sau mỗi buổi diễn, họ có thêm followers. Sau mỗi lượt thích được tăng mạnh, họ làm một buổi “trình diễn bí mật”. Tôi không biết phải làm gì. Tôi lo sợ cho điều xảy ra với bạn của tôi, và tôi sợ những gì Vantablack sẽ làm tiếp theo. Tôi đã nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng tôi quá hoang tưởng. Nếu những thành viên phát hiện rằng tôi đang cố ngăn chặn những trò hề của họ, tôi có thể trở thành vật hiến tế trong một trong những nghi lễ của họ.

Sau ngày hôm ấy trong rừng, tôi hay gặp ác mộng. Mọi thứ trong cơn mơ giống tương tự như nó đã xảy ra trong đời thật, nhưng thay vì cắt tay, hắn đâm vào tim mọi người, giết họ ngay tức khắc. Tôi đã muốn bỏ chạy nhưng không thể di chuyển. Sau khi quan sát mọi người khác chết, tên hát chính bước đến bên tôi. Trước khi hắn ra đòn cuối cùng, tôi tỉnh dậy. Điều này xảy ra mỗi đêm. Tại sao? Tại sao chứ?!

Điều làm tôi sợ nhất chính là tôi dần nhận ra mình nghe nhạc của họ nhiều hơn. Đó là thứ duy nhất làm tôi cảm thấy dễ chịu. Và khi tôi làm thế, tôi cảm thấy thôi thúc tham gia với họ. Tôi cảm thấy bản thân mình cần trở thành một phần của giáo phái bất chính của họ, và tôi không biết nguyên nhân vì sao. Tôi đang ở cuối đầu dây thừng của tôi, nơi này, và tôi cảm thấy mình đang bị trượt dần xuống. Lời nhạc của họ cứ văng vẳng trong đầu tôi, và tôi nghĩ chúng nói đúng. Không có lối thoát, không có công lý. Tôi không nghĩ rằng họ có thể bị ngăn cản, và tôi không nghĩ tôi có thể giữ mình khỏi họ lâu hơn được nữa. Tôi muốn những cơn ác một của tôi kết thúc. Tôi nghĩ đã đến lúc mình trở thành một tín đồ chân chính rồi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *