Vũ Công Ba Lê Trong Một Chiếc Hộp

vũ công ba lê

Khi tôi còn rất trẻ tôi biết một cô gái có một ước mơ duy nhất chính là trở thành một vũ công ba lê. Cô ấy luyện tập mỗi buổi sáng và mỗi buổi tối, duỗi mình và lướt quanh phòng như một dòng sông chảy trong một khu rừng. Và cô luôn múa trong một điệu nhạc quen thuộc từ một chiếc hộp nhạc mà cô ấy mang theo bên mình. Bên trong hộp là một vũ công ba lê nhỏ và nó cùng cô nhảy múa khi bản nhạc cất lên.

Chiếc hộp chết tiệt ấy. Tôi ghét nó, cái cách mà nó dường như luôn thúc đẩy cô quá trớn.

Tôi ngắm nhìn cô đôi lần khi cô đến nhà tôi sau giờ học. Cô gái ấy và tôi là bạn và hàng xóm của nhau. Tôi yêu cô ấy thầm lặng, như một tình yêu tuyệt đối mà bạn dành cho người trong mộng của mình. Cô ấy mời tôi nhảy cùng nhưng tôi đã quá ngại ngùng, quá nhận thức về đôi chân vụng về của mình. Khi cô gái múa, trông cô như đang chạy. Dù cô có đang đuổi theo một thứ gì đó hay đang bị nó theo đuổi, tôi sẽ không bao giờ biết được.

Khi chúng tôi lên trung học, cô gái ấy đã múa trong một khán phòng. Đó là một cuộc thi tài năng và đêm ấy trông cô thật hoàn hảo. Những nốt nhạc thăng trầm cùng với vũ điệu của cô, cách cái bóng của cô ấy lướt trên sân khấu, là một phép mầu. Tôi không biết bằng cách nào mà cơ thể cô có thể chịu được sức nóng của cô, sự ma sát duyên dáng ấy. Mọi người trong phòng đều nín thở.

Và rồi một ai đó đã tăng tốc độ bản nhạc của cô. Một trò chơi khăm quá lố. Nhưng trong một lúc, bằng cách nào đó, cô đã có thể bắt kịp nó. Nhanh hơn, nhanh hơn, gió đẩy mạnh ra từ người cô gái khi điệu nhạc càng nhanh dần. Trong một khoảnh khắc, tưởng chừng như cô thậm chí đã có thể theo kịp nó. Và rồi, một cú vấp ngã, một cú ngã bình thường, đã khiến phép mầu ấy tan biến. Mọi người đã cười để giải tỏa bầu không khí căng thẳng ấy. Tôi đã không. Chắc nó đau lắm, từng tiếng cười khinh khích như một cái móc ghim vào và xé toạt da thịt.

Sau hôm ấy cô trở nên khác lạ. Cô gái ấy đã trở nên ám ảnh bởi sự hoàn hảo, dành từng phút giây để tập luyện. Tôi đã dần ít thấy cô hơn và mỗi lúc như thế tôi đều thấy cô nhảy múa, đuổi theo điệu nhạc đang phát ra từ hộp nhạc của cô. Hay đang bị nó rượt đuổi.

Một cơ thể con người có thể sống sót ba tuần khi không có thức ăn. Cô ấy đã đạt mức mười sáu ngày. Việc nhảy múa đã sớm thiêu rụi cô. Những người đã cười cô khi ngã giờ đang khóc trong đám tang của cô. Tôi đã không. Tôi tê tái. Nhưng ít ra cô có thể yên nghỉ khi chết.

Hay tôi đã lầm tưởng.

Đêm qua khi những giọt nước mắt đã đến bên tôi. Tôi quyết định đến viếng mộ của cô gái ấy. Khi đến nơi, tôi đã nghe thấy âm thanh văng vẳng từ bên dưới phần đất mới. Hai âm thanh. Âm thanh thứ nhất là tiếng lục cục bị tắt tiếng của hộp nhạc.

Âm thanh thứ hai là tiếng cộc cạch chậm chạp, vụng về của một thứ gì đó bị chôn vùi đang cố xoay mình.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *