Vận may của Raymond không hề tốt. Dù anh có chơi kéo máy cả ngày, thì gã ở phía sau anh sẽ là người thắng lớn. Công việc như hạch và Diane thì về nhà mẹ để “xả hơi” khỏi cuộc hôn nhân giữa hai người. Vì thế, khi anh ta nhìn thấy con mèo đen nọ đang lấp ló bên lề đường nông thôn, đang chờ đợi để chặn đường và anh đã giật mình. Trong phản ứng bốc đồng ấy, anh đã lượn xe sang bên để cố tránh điềm xui xẻo chết chóc đó. Sau đó, Raymond dành một phút bên lề đường để thở chậm lại. Anh không thể tin rằng mình đã làm điều ấy, và đã chìm ngập trong sự hối tiếc. Rồi khi anh vừa lái xe ra đường lại, điện thoại của anh rung lên “Anh, này, tối nay em sẽ về nhà, chúng ta cùng nói chuyện lại nhé.” Tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đây chắc hẵn là một điềm tốt! Một suy nghĩ bất chợt nảy lên trong đầu anh. Đây có phải là cách ngắt mạch sự xui xẻo? Loại bỏ nguồn gốc của nó? Anh thốt lên một giọng cười u ám và vụng về nhắn tin trả lời, ngay khi kính cửa sau của xe anh nổ tung thành những hạt vụn nhỏ như kim cương. Ném điện thoại sang bên, Raymond đã bẻ lái quá nhiều, và đâm sầm xe vào thân cây sồi vững chắc. Giữa tiếng ù tai và máu trong mắt, anh hầu như không nhận ra người phụ nữ trẻ đang tiến đến xe mình. Con mèo kia, con mèo đen chết tiệt kia, đang quấn tròn quanh tay trái của cô ta. Anh mở miệng để cố nói như chỉ thốt ra được một lời thì thầm. Anh nhìn xuống và thấy cần điều khiển đèn nháy giờ đang đâm xuyên qua khung xương sườn của anh. Cô gái với tay ra để lấy một vết máu và vuốt lông con mèo. Thời khắc cuối cùng của Raymond thật nhanh chóng.
Marley không còn nhớ được thời khi không có Felix, nó luôn là một người bạn đồng hành dịu dàng, âu yếm cho những ngày cô đơn trong ngôi nhà gỗ nhỏ. Từ khi mẹ cô bỏ đi, Bà là người đã dành hết khả năng để cho Marley một tuổi thơ tốt đẹp và Felix là một phần quan trọng để giúp cô điều chỉnh. Cô hầu như không để nó ra ngoài, nhưng nó luôn tìm ra cách để thoát mỗi khi Bà đi chợ. Cô bước đến bên nó khi cô nhìn thấy đèn pha và sự tàn phá ở phía sau nó. Người lái xe thậm chí không thèm để tâm khi cô sà vào để ôm lấy người bạn của mình. Khi chiếc xe bắt đầu lái đi, cô nhặt một hòn đá. Trí nhớ cơ bắp từ nhiều năm bóng ném và một liều lớn phẫn nộ đã gửi nó thẳng vào trong cửa sổ của chiếc xe tải. Cô từ chối nhìn vào mắt người đàn ông đang thoi thóp ở ghế tài xế. Bà đã chỉ cô cách chăm sóc cho một con mèo như Felix. Cô quẹt máu lên bộ lông xù và nhìn cơ thể nhỏ bé của nó bắt đầu đan lại với nhau. Marley biết trong một vài giờ nữa nó sẽ trở lại là chính nó, dù có cần phải được tắm rửa lại cho sạch sẽ. Đa phần người ta đều nghe qua loài mèo có nhiều mạng. May mắn thay, Marley biết một mánh khóe, chính là nó cần phải có sự đổi mạng.