Tôi Nghi Ngờ Ông Ngoại Tôi Là Một Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (p7)

khu rừng gió

Nhân viên tổng đài 911 muốn tôi giữ kết nối, nhưng tôi bảo rằng mình phải cúp máy, rằng tôi sẽ chờ xe cảnh sát đến. Sau khi tắt điện thoại, tôi nhét nó vào túi áo rồi lại hướng nhìn về phía ông ngoại, vẫn im lặng ngồi nhìn tôi.

“Rồi, đây là cơ hội cuối cùng của ông. Thật đấy. Họ đang đến. Ông cần phải kể cho con biết tất cả mọi thứ ngay bây giờ trước khi họ đến được đây. Chúng ta còn có thể giải quyết chuyện này… hay ít ra làm cho nó đỡ hơn. Con cần phải hiểu rằng ông đã làm gì.”

Ông liếc nhìn lên đồng hồ trên tường rồi trở lại với tôi. “Tốt hơn hết chúng ta nên chờ. Họ sẽ không mất hơn mười phút để đến nơi đâu. Ông sẽ không thể kể nhiều với chừng ấy thời gian, và con cần phải nghe mọi thứ để có thể hiểu cặn kẽ từng chi tiết trong câu chuyện này.” Ông ngoại mỉm cười với tôi. “Chúng ta có thể chờ họ bỏ đi rồi tiếp tục cũng được.”

Tôi cảm thấy nửa phần bối rối nửa phần bực bội. “Ông ngoại, nếu khi họ đến mà tìm thấy cái xác ấy, họ sẽ bắt ông đi. Sẽ không có thời giờ để ông kể chuyện nữa. Có lẽ ông nên đi cùng họ, nếu những gì ông nói với con là thật, nhưng con đang cố giúp ông. Hãy nói chuyện với con trước khi phải nói chuyện với họ.”

Ông ngoại cười lớn. “Ông biết những gì con đang làm là đều có ý tốt cho ông, Jason. Ông rất cảm kích điều ấy. Nếu ông ở trong tình huống của con, ông có thể cũng sẽ làm điều tương tự. Nhưng đừng lo cho ông. Mọi thứ sẽ ổn.”

Tôi muốn chống cự thêm nữa, nhưng còn nghĩa lí gì? Thay vào đó tôi chỉ còn biết đứng bên bệ bếp, nhìn lơ đãng lên sàn nhà và cửa sổ. Tôi không thể nhìn ông ngoại tôi nữa. Càng lúc tôi càng cảm thấy có lỗi và lo âu bởi phản ứng của ông khi tôi gọi cảnh sát, nhưng tôi vẫn đang cố dừng lấy việc nghi ngờ bản thân mình. Tôi đã làm điều hợp lí khi nghe được sự điên rồ của ông trong nhiều giờ và tôi cần phải nhớ điều ấy.

“Họ đến rồi.” Tôi ngước mặt lên và thấy ông ngoại cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, và nhìn theo ánh mắt của ông, tôi trông thấy ba chiếc xe của phó cảnh sát trưởng ở ngoài. Tôi đi về phía sau bếp rồi mở cửa, gọi họ vào. Họ yêu cầu tôi phải bước ra ngoài để kể họ nghe chuyện gì đang xảy ra, tôi đã làm thế, tập trung vào một người cao lớn có râu ria mép phụ trách phần lớn việc giao tiếp.

“Cám ơn các anh đã đến. Tôi… ừm, ông ngoại của tôi, đêm qua tôi thấy ông đã di dời một thi thể của một người phụ nữ ra khỏi xe và bế nó vào trong rừng. Tôi đã nói chuyện với ông sáng nay, và ông đã nói những điều điên khùng. Và đã thừa nhận rằng ông đã giết người phụ nữ ấy. Tôi không biết chuyện gì thực sự đang diễn ra, nhưng tôi lo rằng ông ấy đang có vấn đề gì đấy. Ông ấy gần tám mươi rồi, nhưng vẫn còn rất tỉnh táo, nhưng tôi…” Tôi bị cắt ngang bởi cảnh sát chỉ huy khi ông giơ tay.

“Chờ đã cậu. Chúng ta đang nói về Bác Sĩ Barron đúng không? Ông ấy là ông ngoại của cậu hả?”

Tôi gật đầu. “Vâng, đúng rồi. Ông ấy…”

Ông ta lại cắt lời rồi. “Rồi ông ấy đang ở đâu?”

Tôi cảm thấy khó hiểu về phản ứng của ông ta, tôi đã quay lại và chỉ về hướng căn nhà. “Ông tôi đang ở trong. Tôi đã trói ông lên một chiếc ghế ở trong bếp.” Khi tôi quay lại, hai người cảnh sát còn lại đã rút súng ra rồi nhìn về phía tôi.

Cảnh sát ria mép chỉ tay lên tôi. “Cậu ở yên đây. Có ai khác đang ở cùng ông không?”

Tôi lắc đầu trong sự choáng váng. Trừng mắt nhìn tôi, ông ta rút súng ra rồi tiến về phía cửa sau. Hai người còn lại phụ trách canh chừng tôi bên ngoài như thể tôi là Hannibal Lecter, ánh mắt họ lo lắng nhìn nhau khi chờ đợi. Sau vài phút, tôi nghe được tiếng bước chân và quay lại nhìn thì thấy ông tôi đang bước ra khỏi nhà, theo sau là cảnh sát ria mép. Ông đang cười nói với người cảnh sát ấy. Bụng tôi thóp lại sau khi thấy được cảnh sát ria mép cất súng đi. Chuyện gì vậy?

Ria Mép ra hiệu cho hai người kia. “Các cậu có thể cất súng vào rồi, nhưng hãy sẵn sàng. Chúng ta còn cần phải làm rõ lại vài chuyện.” Ông quay về phía tôi, nhăn mặt. “Ông ngoại cậu đã giải thích rằng ông đã cho cậu uống thuốc…” móc ra từ trong túi là một lọ màu nâu rồi đọc nhãn dán, “Clonazepam. Trong này có mười viên bởi vì cậu đang khó ngủ và bị căng thẳng sau khi trở về nhà của cha mẹ quá cố. Điều này dễ thấu hiểu.” Ông ria mép đã trả lại lọ thuốc cho ông ngoại tôi và gác hai ngón trỏ vào trong đai súng của mình. “Điều khó thấu hiểu chính là tại sao cậu lại có thể trói ông ta cả buổi sáng rồi nói những điều điên rồ này.” Tôi bắt đầu trả lời nhưng ông lại giơ tay.

“Này cậu, cậu nói càng ít bây giờ, càng tốt cho cậu. Bây giờ cậu chỉ nên lắng nghe. Ông ngoại cậu là một người tốt. Một bác sĩ đáng kính. Từ khi cha mẹ cậu chuyển đến sống ở khu này, ông bỏ công sức ra để đến và giúp đỡ cộng đồng hết mình mặc dù ông sống cách xa đây hàng giờ. Và điều này tốt cho cậu,” ông ta lại chỉ tay vào tôi, “bởi vì ông đã thuyết phục tôi không nhốt cậu vào tù hôm nay nếu cậu biết cư xử. Ông ta đã nói với tôi rằng… từ ấy là gì nhỉ?”

Ông ngoại tôi mỉm cười. “Benzodiazepines”.

Ông Ria Mép gật đầu. “Ừ, nó đó. Thuốc này có thể đôi khi làm người ta gặp ác mộng và bị ảo giác. Ông ngoại cậu tin rằng cậu đã mơ về việc ông hãm hại người khác rồi khiến cậu tưởng là thật.” Ông ta ngừng lại, nhìn kĩ vào tôi để nhấn mạnh. “Rồi mọi thứ nghe như thế nào? Nghe tốt hơn so với việc cậu nổi điên và trói ông ta lại mà không có lý do không?”

Tôi cố kìm chế để không la lớn. “Không! Điều ấy nghe không đúng chút nào cả! Tôi đã không uống thuốc gì hết. Ông ấy đang nói dối.”

Cảnh sát Ria Mép lắc đầu. “Thanh niên, vấn đề là tôi đã đếm số lượng những viên thuốc và đã thiếu hai viên, như bác sĩ Barron đã nói. Và lọ thuốc này được kê toa với tên của cậu.”

“Thì sao? Vẫn không có nghĩa là tôi đã uống thuốc, đồ ngốc! Tôi biết tôi đã thấy những gì. Ông ấy đã ẵm một người phụ nữ vào rừng. Ông ấy đã thú nhận với tôi rằng mình đã sát hại cô ấy.”

Ông ngoại tôi bước lên, đánh lạc hướng phản ứng giận dữ của ông Ria Mép. “Này, nó sẽ giúp cháu tôi sẽ chịu nhận đó chỉ là phản ứng của thuốc khi các anh đồng ý đi tìm xác trong rừng. Cho nó thấy rằng không có gì ở đấy cả. Tôi biết sẽ hơi cực đấy, nhưng…”

Ông Ria Mép lúc này vừa gật đầu vừa mỉm cười. “Không không, thưa bác sĩ. Không sao. Ông có định đi cùng với chúng tôi không?”

“Chắc chắn rồi. Jason, con có muốn dẫn đường không?” Ông ngoại tôi cười rồi nháy mắt với tôi.

Tôi dẫn đoàn cảnh sát theo hướng ông đã mang người phụ nữ kia đi, giữ khoảng cách càng xa ông ngoại tôi càng tốt. Tôi cứ tưởng tượng mãi cảnh ông bất thình lình tấn công một trong những người cảnh sát rồi cướp súng của họ và chạy vào rừng. Nhưng ông vẫn bước chậm rãi, bình tĩnh và thoải mái như đang đi bộ tập thể dục giữa ngày. Tôi để ý thấy những ông cảnh sát kia không màng nhìn xung quanh cho lắm, nhưng sự thật là xung quanh tôi không có gì nhiều để ngắm. Họ cũng đã có ý tốt, đi cùng tôi suốt hai giờ đồng hồ cho đến khi tôi từ bỏ. Tôi không nghĩ ông có thể mang người phụ nữ kia đi xa hơn khoảng cách chúng tôi đã vào, và chúng tôi không tìm thấy dấu hết nào.

Trên đường quay trở lại, ông ngoại tôi bất ngờ ở bên cạnh tôi và vỗ bàn tay to khỏe lên vai tôi. Tôi cố không la lên và gồng người để không giật mình. Làm gì điên rồ hơn sẽ không có ích vào lúc này. “Thấy chưa?” ông thì thầm. “Ông đã nói là mọi thứ sẽ ổn mà.”

Mười phút sau khi những người cảnh sát đã đi khỏi sau khi bắt ông ngoại tôi hứa là phải gọi cho họ khi có bất kì rắc rối nào. À, bất kì rắc rối nào từ tôi, kẻ nghiện thuốc điên khùng. Sau khi họ đi khuất khỏi tầm mắt, tôi quay lại nhìn ông.

“Ông làm sao được với những viên thuốc ấy?”

Ông ngoại tôi trông bẽn lẽn, hai tay đưa vào túi quần, nhún vai. “Điều ấy không khó. Ông đã đến thị trấn một ngày trước con. Khi đi vào, ông tình cờ gặp người phụ nữ đó ở một trạm xăng. Sau cuộc gặp gỡ đó, ông biết mình sẽ phải đi săn khi ở đây, nên ông đã kê toa với tên con và đặt đơn qua hộp thư thoại của hiệu thuốc. Khi chúng ta đi mua thức ăn, ông đã ghé sang hiệu thuốc để nhận đơn và cất nó đi cho đến khi cần đến. Sau đêm qua, ông đã đặt nó vào tủ bếp để nó được sẵn sàng.”

“Cái gì? Sẵn sàng cho cái gì? Nhưng ngay từ đầu tại sao ông lại đi mua thuốc?”

Bây giờ ông nói, vẻ mặt thất vọng. “Cho chuyện này… những gì chúng ta vừa trải qua.” Ông chỉ tay và khuấy về phía nơi những người cảnh sát đã đứng ban nãy. “Đây là một rủi ro được tính toán trước phòng trường hợp con thấy được hay nghe được gì khi ông giết người phụ nữ ấy trong lúc chúng ta sống ở đây, và ông cần có cách để giải thích cho những gì con thấy phòng trường hợp con quyết định gọi cảnh sát. Một cơn ác mộng từ hiệu ứng phụ của thuốc có vẻ là một lý do hiệu quả.”

Tôi bắt đầu đi tới lui, nắm tay kẹp chặt hai bên người. “Rồi là ông làm cho con trông như một kẻ điên bằng cách giấu thuốc trong nhà.”

“Không điên, chỉ căng thẳng và uống thuốc đã được kê toa hợp pháp nhưng có phản ứng không tốt với thể trạng của con thôi. Vẫn tốt hơn việc họ nghĩ ông là kẻ sát nhân hàng loạt.”

Tôi ngừng lại, quay lại rồi la lớn về phía ông ngoại. “Nhưng ông là một kẻ sát nhân hàng loạt! 87 người? Ông nghĩ ông là gì?”

Ông ngoại tôi lắc đầu. “Ông không nghĩ cần tên gọi hay gì. Ông xem việc này như đi săn, và những người ông săn ít được xem như loài người. Khi ông giết chúng, chúng không hoàn toàn là con người về mặt sinh học, và chúng đã bị tách khỏi bất kì định nghĩa đạo đức hay tâm linh của cụm từ ấy. Nhưng một người giết chóc hàng loạt? Không, cụm từ ấy có quá nhiều gánh nặng, và dù cơ bản nó có đúng theo một vài góc độ, ông nghĩ mình như một thợ săn thì thích hợp hơn.”

Tôi muốn trả lời nhưng ông nói tiếp. “Hãy nghĩ như thế này. Đâu đó trên thế gian này, đôi khi con phải chứng kiến một con gấu hay một con sư tử hung hăng. Bọn chúng đã nếm được mùi thịt người và đã trở thành mối hiểm họa.” Ông cười. “Dào, một mối hoạ lớn hơn một con sư tử hay một con gấu bình thường. Nên những người địa phương cùng nhau hợp tác để săn cho được con thú đó. Bởi vì con thú đó bất thường. Nó không tự nhiên. Và bằng cách giết nó, người ta không chỉ tự cứu được họ, mà còn khôi phục lại sự cân bằng.

Ông chỉ tay về phía khu rừng nơi ông đã mang người phụ nữ kia vào. “Những người ông đã giết… chúng không thật sự là con người nữa. Còn nhiều thứ ông cần phải giải thích cho con biết, nhưng câu trả lời ngắn chính là chúng không tự nhiên, và chúng gắn kết với nhiều thứ kinh khủng hơn cả ác mộng của con.” Nhìn lên bầu trời, ông hít một hơi thật sâu. “Jason, ông biết mọi thứ là khó tin đối với con. Và ông biết con vẫn chưa hiểu ông nhiều. Đó là lỗi của ông. Ông đã cố làm một người cha tốt, nhưng mẹ con đã lớn khi Rebecca mất, và cho sự nhục nhã của ông, ông đã ích kỷ trong sự đau buồn. Ông đã tự cách bản thân phần lớn thời gian khỏi mẹ con và cha con, và con. Nếu ông không làm thế, có thể con đã tin ông nhiều hơn.”

Ông lại nhìn tôi, đôi mắt rưng rưng. “Nhưng ông đã cố làm điều tốt. Ông vẫn đang làm điều tốt, và hy vọng rằng con sẽ hiểu được giá trị từ nó. Nếu con có thể bình tĩnh và nghe ông kể tất cả và đồng ý xem những gì ông cho con thấy.”

Tôi cảm thấy quá mệt mỏi. Tôi muốn tin tưởng ông ngoại tôi, nhưng sao mà tin được? Tôi không biết phải nói gì nữa. Cuối cùng, tôi lầm bầm, “Ông sẽ cho con xem cái gì? Nơi ông giấu xác người phụ nữ đó à?”

Ông ngoại tôi mỉm cười buồn bã, lắc đầu. “Không đâu. Cơ thể của người phụ nữ kia không còn tồn tại nữa. Theo nghĩa đen. Ít ra không phải ở đây.” Nhận ra vẻ mặt bối rối của tôi, ông ngoại vẫy tay. “À xin lỗi con, nói mà chưa giải thích. Để ông kể về người phụ nữ ấy, nhưng sau đó, nếu con đồng ý, ông cần con phải đồng hành cùng ông trên một chuyến đi.”

Gió bắt đầu thổi mạnh và người tôi run rẩy. “Chuyến đi? Đi đâu?”

Mặt trời buổi trưa đang ở trên đỉnh đầu, chiếu xuống qua những hàng cây trên cao, khiến gương mặt ông tôi vằn vện trong những mảng sáng và bóng đang dịch chuyển. Trông ông thật lạ trong ánh sáng di dưới hàng cây như thế, vừa già vừa trẻ, vừa đáng sợ nhưng cũng vừa nhân từ. Ông nhoẻn miệng cười và nói.

“Đến nơi ông nghiên cứu chúng.”

Phần 8

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *