Tôi Đã Ẩn Danh Điều Tra Một Bệnh Viện Tâm Thần (p2)

hành lang bệnh viện

Tôi đã không vùng vẫy khi hai kỷ luật viên đè tôi xuống và tước đi dụng cụ của tôi đã lén đưa vào (chiếc máy ảnh nhỏ, dụng cụ bẻ khoá, và một vài món đồ nhỏ gọn khác mà tôi đã giấu vào trong đế giày được khoét rỗng của mình) trước khi nắm chặt cánh tay tôi và từ tốn nhưng có phần hối thúc tôi ra khỏi bãi cỏ xanh. Tôi là một thám tử, không phải là một bậc thầy võ thuật, và điều ấy đã rõ ràng khi những tay sai lực lưỡng của vị bác sĩ u ám kia có đủ khả năng để nhấc bổng và đưa tôi đến bất kỳ nơi nào mà họ muốn đến nếu tôi chống cự.

Trong lúc đi, bác sĩ Wasserman bình thản cho tôi thấy một ống tiêm nhỏ gọn mà ông đã mang theo, và nhướng mày. Tôi đã cho ông ta một cái nhìn cau có, nhưng đã không nói một lời. Tôi nhận ra rằng không nghĩa lý gì khi cố cầu cứu, hay tạo ra một cảnh hoản loạn. Vì một điều rằng, nếu ông ta sẵn sàng để phẫu thuật cắt não số lượng lớn lên những bệnh nhân thuộc dưới sự giám sát của mình, thì có lẽ ông ta cũng sẵn sàng tiêm vào tôi một thứ gì đó hơi dài hạn hơn là thuốc an thần. Ngay cả khi nó có thể chỉ là thuốc gây mê, tôi đã cân nhắc tỉ lệ trốn thoát cao hơn nếu tôi giữ được tỉnh táo.

“Vui lòng giữ ngài Bly ở phòng N2 và để mắt lên cửa. Tôi sẽ trở lại và tham gia cùng các anh sớm.” Wasserman đã ra lệnh tùy tùng cũng ông ta khi chúng tôi trở lại trung tâm qua một cánh cửa hậu nhỏ.

Tôi và hai tên kỷ luật đã chia tay bác sĩ rồi hướng xuống một sảnh dài và hẹp. Tôi chưa hề đến phần này của trung tâm, điều ấy đã gợi cho tôi kết luận rằng đây nhất định là một trong những khu an ninh mà tôi đã không được phép vào trước đó.

“Các anh không cần phải làm điều này.” Tôi thì thầm nhẹ nhàng với hai tên khổng lồ đang mặc trang phục y tá. “Tôi tên là Nelson Bly, là một thám tử tư. Nhân viên ở văn phòng của tôi biết tôi đang ở đâu, và nếu tôi vẫn còn ở đây sau 72 tiếng họ sẽ đến tìm tôi. Chủ của các anh sẽ không thể che đậy việc này. Nhưng, nếu các anh chịu giúp tôi-“

“Xin giữ yên lặng, ông Bly. Chúng ta sắp đến nơi rồi.” Một trong những tên côn đồ nói, bình thản.

“Tôi đã cố giúp các anh.” Tôi rít lên. “Nghe này, ngay bây giờ, các anh đang cho phép mình phạm trọng tội, nhưng nếu—AHG!”

Tôi kêu lên vì đau và đã hơi loạng choạng khi một trong những tên kỷ luật kia bóp chặt vào cánh tay của tôi đến mức đau đớn kinh ngạc. Cả hai thậm chí không ngừng sải bước, kéo tôi về phía trước cho đến khi tôi đặt chân xuống được lại lần nữa.

“Xin giữ yên lặng, ông Bly.” Tên kỷ luật đầu tiên lặp lại, giọng hắn vẫn bình tĩnh và chuyên nghiệp.

Một cánh tay bị gãy sẽ không thể cải thiện các lựa chọn đang nhanh chóng giảm đi của tôi để trốn thoát, tôi đã đi giữa những kẻ bắt giữ khắc kỷ của mình trong sự im lặng đầy phẫn nộ cho đến khi chúng tôi đến được một cánh cửa đơn giản với bảng tên bằng nhựa đơn giản ghi “N2”.

Họ mở cửa rồi đưa tôi vào trong. Nó chỉ là một căn phòng trống, không được thắp sáng, với bốn chiếc ghế và một cái bàn ở một góc. Điều kỳ lạ đặc trung là một tấm màn đang bao phủ một cửa sổ dọc trên tường đối diện với cửa – trừ phi tôi đã rất nhầm lẫn về sự hiểu biết về bố trí của trung tâm này, thì căn phòng này lẽ ra không nên có một bức tường ngoài.

“Chờ ở đây.” Một trong những tên bắt giữ tôi ra lệnh, vừa bật đèn phòng lên. Rồi hắn nhìn tôi và nói thêm một cách dứt khoát, “Chúng tôi sẽ ở ngoài.”

Tôi đã gầm gừ khi những người kỷ luật lui ra và đóng cửa lại đằng sau họ. Âm thanh leng keng của xâu chìa khoá theo sau đó là một tiếng kịch báo hiệu rằng họ đã khóa cửa lại.

Tôi đã đi vòng quanh trong một hay hai phút, quan sát xung quanh trong sự hoảng loạn để tìm kiếm bất kỳ phương tiện trốn thoát nào. Bốn bức tường được tráng bê tông. Không có trần treo nào – nên không có gì để đu lên. Và, không có gì to hơn một con mèo nhà bình thường có thể chui vào lối thông hơi sưởi ấm duy nhất. Và thế là chỉ còn lại cửa sổ bí ẩn kia.

Tôi chầm chậm tiến đến bên cạnh cửa sổ, rồi kéo một dây kéo được treo trên nó. Tấm màn vén ra một cách nhẹ nhàng, và mắt tôi mở to. Tôi đã không mong đợi điều mình sắp sửa thấy.

Ở phía bên kia của tấm kính dày, là một căn phòng trông giống như một phiên bản nhỏ của khoa sơ sinh trong bệnh viện. Có xe nôi được sắp thành hàng ngang, ở cuối mỗi xe nôi là một biểu đồ y tế được đính kèm, và một lồng ấp trẻ sinh non. Ở cuối hàng, là một người phụ nữ mặc bộ đồ thun thể thao rộng, ‘đồng phục’ cho bệnh nhân tại trung tâm Wasserman, đang ngồi trên một chiếc ghế bành lớn, mỉm cười nhàn nhạt với một bọc nhỏ đang được ôm trên tay.

Đứa bé mà bệnh nhân ấy đang bế lập tức gây chú ý cho tôi. Trông nó… khác lạ. Mắt của nó nhỏ hơn nhiều tương ứng với đầu của nó, bản thân cái đầu cũng có vẻ như bị móp méo, hẹp ở đỉnh và rộng hơn ở hàm so với một đứa trẻ sơ sinh. Mũi của đứa bé hết hẵn lên và đôi tai nhỏ xíu của nó trông có vẻ dẹt một cách kỳ lạ vào đầu của nó. Tôi liếc nhìn những xe nôi khác, và hít một hơi thật sâu. Chúng cũng bị biến dạng, tuy nhiên hình thù rõ ràng hơn so với đứa bé mà người phụ nữ đang bế.

Trong xe nôi thứ hai từ bên trái là một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ và trông có vẻ như khuôn mặt nhỏ xíu của nó gần như bị chia ra làm hai, từ nơi đáng lẽ là phần môi trên của nó cho đến sống mũi, gần giống như một đứa trẻ hở hàm ếch nghiêm trọng đến khó tin. Đứa trẻ trong chiếc nôi bên cạnh nó trông nửa tỉnh nửa mê, chớp đôi mi rũ xuống buồn ngủ… và nó bị mất đôi bàn tay, những cánh tay bé nhỏ thay vào đó bị chẻ ra ra ở phần cổ tay thành hai con số dị dạng như những chiếc gọng thịt. Những chiếc nôi khác ở hai bên ngoài thì đang trống, nhưng lồng ấp thì đang chứa một đứa trẻ nhỏ đáng thương được kết nối với nửa tá ống và dây điện. Một vết thương đỏ thẫm, trải dài trên lồng ngực nhợt nhạt, nhỏ bé của nó đang trồi lên rồi xẹp xuống theo một nhịp rách nát đến đau lòng.

“Thần linh trên thiên đường…” tôi thở. “Bọn khốn kiếp này đang làm những thí nghiệm gì ở nơi này…?”

Tôi lại dành sự chú ý về người bệnh nhân nữ đang bế đứa bé có tỉ lệ không cân kỳ lạ kia. Thậm chí khi những đứa trẻ ấy là những thí nghiệm, tại sao Wasserman lại cho phép những bệnh nhân tâm thần chăm nom chúng, mà không được quan sát? Tôi đã tò mò gõ kính cửa sổ và không nhận được phản ứng hồi đáp, và rồi tôi lại gõ, mạnh hơn.

Lần này, người phụ nữ ấy đã nghe thấy, và tôi nhận ra hai điều trong khi cô ta chậm rãi nhìn lên từ đứa trẻ, liếc nhìn quanh căn phòng trống: Một, cô ta không thể thấy tôi. Kính này nhất định phải là kính một chiều. Và hai… tôi đã nhận ra cô ta. Đó chính là Monica, người mà chị gái của cô đã phái tôi đến điều tra. Nội tạng tôi đã thắt chặt lại khi đã nhận ra danh tính của người bệnh nhân, và những gì đã được thực hiện lên cô ấy.

Khi cô ta ngẩng đầu lên, tôi đã thấy một vết bầm nhạt quanh đôi mắt xanh nhạt của cô ta. Cô ta đã bị cắt não lobotomy, giống như những người bệnh nhân khác ở ngoài sân.

Tôi đã cứng người lại khi đột ngột nghe thấy giọng nói của bác sĩ Wasserman từ đằng sau. Tôi đã không thể nghe thấy khi ông ta bước vào.

“Hãy cho tôi biết… anh đã bắt đầu hiểu ra chưa, ngài Bly?”

Phần 3

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *