Dượng Tôi Đã Để Lại Cho Tôi Một Quán Bar Nhỏ Kỳ Quái (p1)

Chú Tôi Để Lại Cho Tôi Một Quán Bar Quái Dị
Phần 1: Nhân Viên Ở Đây Ngủ Ở Phòng Sau

Dượng của tôi là một người kỳ quặc, cô đơn. Là người mà bạn sẽ tránh trong mỗi dịp đoàn tụ gia đình, người mà không ai biết quá rõ nhưng thích bàn tán.

Tôi nghĩ dượng đã thích tôi nhất bởi vì tôi chưa bao giờ thích nói xấu dượng ấy. Tôi không thể nói rằng chúng tôi thân nhau, nhưng chúng tôi chịu đựng được nhau. Ít ra thì đó là khi tôi còn nhỏ, chúng tôi đã không màng đến việc giữ liên lạc. Tôi đã quên mất dượng ấy ngay khi tôi vừa về đến nhà. Đó là vì sao tin tức về cái chết của dượng ấy đã làm tôi hoàn toàn bất ngờ.

Dượng Mack đang ở một mình trong căn chung cư của dượng ấy khi bị nhồi máu cơ tim. Dượng bất tỉnh và đã mất trong vài phút.

Rồi tôi của khi đó. Tôi vừa bỏ học đại học và điều duy nhất tôi làm tốt chính là chơi game. Và khi tôi được liên lạc bởi luật sư của dượng Mack, tôi càng kinh ngạc hơn. Dượng Mack đã để lại ba thứ cho tôi: một hộp đựng những lá thư được sắp xếp theo thứ tự dành cho tôi, tất cả số tiền ông có, đối với tôi thì đó là một số tiền lớn, và quán bar – đã được kế thừa từ cha của dượng và đã làm việc ở đó cả đời.

Phải nói thật, tôi đã không biết phải làm gì với quán bar nhưng tôi đã nhận ra từ đầu rằng tôi phải tiếp quản nó. Tôi cảm thấy hãnh diện – đây cơ bản là cả cuộc đời của dượng Mack và dượng đã chọn để lại cho tôi thay vì biết bao người khác. Chắc rồi, từ những gì tôi biết, dượng không có người thân hay nhiều bạn trong đời để chọn lựa, nhưng điều ấy vẫn làm tôi cảm thấy được tâng bốc. Khi tôi đọc lá thư đầu tiên, tôi đã trở nên thuyết phục hơn.

“Xin chào Giulia,

Nếu con đang đọc lá thư này, thói quen ăn uống tệ hại của dượng có lẽ đã bắt kịp dượng rồi. Hay có lẽ một ai đã sát hại dượng, ai biết được. Khi dượng viết những dòng chữ này, là lúc con mười lăm tuổi. Con là người duy nhất đã trò chuyện với dượng trong buổi tụ họp gia đình hôm nay. Dù không nhiều, nhưng vẫn hơn so với một lời hello ngượng nghịu. Dượng đã để ý và rất cảm kích điều ấy. Đó là vì sao dượng tin tưởng để giao lại cho con công việc quan trọng nhất trong số những việc bất kì ai trong gia đình sẽ giao cho con. Con sẽ làm chủ quán bar của dượng. Bên cạnh đó, khi biết tính con, dượng nghĩ con cũng sẽ không có sự nghiệp gì đâu, vậy con nên làm việc này đi.

Khi con đọc xong dòng thư này, hãy đến quán bar của dượng sớm nhất khi con có thể. Mang theo hộp đựng những lá thư này và cất nó ở một nơi nào đó. Trong ấy có những lời khuyên mà con sẽ cần trong tương lai. Trên thực tế, con sẽ cần đọc lá thư thứ hai sau khi con đến nơi. Con sẽ thấy những nhân viên của dượng hơi đặc biệt.

Dù sao thì, dượng cũng mong con khoẻ, khi lá thư này tìm đến được với con. Con là một đứa trẻ ngoan, Lia. Luôn là thế. Và nữa, người duy nhất con có thể làm thất vọng khi làm hỏng việc đã chết rồi nên không cần phải cảm thấy áp lực để cố gây ấn tượng.

Thân ái, Dượng Mack của Con.”

Tôi gạt đi nước mắt. Mắt tôi đã rưng rưng từ khi tôi đang đọc bức thư. Tôi gấp nó lại và để lại vào hộp rồi lấy áo khoác và túi của tôi. Quán bar của dượng Mack cách nhà cha mẹ tôi một chuyến tàu và ba mươi phút đi bộ, chính là nơi tôi đang ở hiện tại. Tôi nghĩ mình phải tìm một nơi nào đó gần quán bar hơn nếu phải làm việc toàn thời gian ở đấy.

Khi đến khu đất, nơi này trông chính xác như tôi đã tưởng tượng. Nó chỉ là một bức tường khác trong một dãy của những toà nhà trên con đường cạnh quảng trường của trung tâm thành phố. Một cửa đôi lớn với bảng đèn neon ghi “The New Saloon” ở trên. Có thể nó sẽ phát sáng nếu tôi tìm được cách để bật nó lên. Hay ít ra tôi hy vọng nó còn sáng được.

Cảm giác kỳ lạ, khi lần đầu mở khoá và mở cửa. Cảm giác khi bước vào trong và nhìn xung quanh còn kỳ lạ hơn nữa. The New Saloon là một quán bar bình dân phong cách cũ. Dù cả khi không có ai, trông nó cũng có vẻ ngột ngạt. Vải bọc những chiếc ghế đệm đã sờn và ố, những bức tường ở sau và trước quầy được dán những tấm biển hiệu bia neon và những bức ảnh đóng khung lớn của những người tôi không biết, một số thậm chí còn có màu trắng đen. Sàn nhà bẩn thỉu và gót giày tôi dính chặt vào chúng khi tôi tiến vào sâu hơn. Nơi này nhỏ bé, tồi tàn và bốc mùi và tôi rất thích.

Thật kỳ lạ nhưng tôi đột nhiên có cảm giác như quán bar này thật sự thuộc về tôi, rằng tôi cần phải giữ gìn và bảo vệ nó. Nhớ lời dặn của dượng Mack trong lá thư đầu tiên, tôi kéo lá thư thứ hai từ trong hộp và mở nó ra.

“Chào Giulia,

Khi con đang đọc lá thư này, con có lẽ đã ở quán bar cho ngày đầu tiên! Con thích nó không? Để dượng đoán, nó xấu xí và gớm ghiếc nhưng con đã dần thích nó rồi đúng không?

Đừng lo, mọi thứ sẽ trở nên kỳ quái hơn nữa. Con sẽ tìm thấy một lối vào phòng sau ở sau quầy. Công tắc đèn ở bên trong tường, phải chắc là con bật nó lên trước khi bước vào vì sẽ có những bậc thang dẫn xuống lầu ngay sau cánh cửa. Đó là một cái bẫy chết người. Khi con đã vào đấy, hãy đứng giữa phòng. Tránh xa khỏi những bức tường. Rồi con hãy nói lớn:

Hỡi những tinh linh của ngôi nhà này, bởi sức mạnh của phép thuật đã gắn kết các người ta ra lệnh các người phục vụ.

Con sẽ thấy chuyện gì xảy ra tiếp theo sau đó. Dù chuyện gì có xảy ra, hãy nhớ rằng con có thể ra lệnh cho họ. Khi mọi việc đã xong, con chỉ việc bảo họ trở về phòng. Con sẽ làm được.

Thân ái, Dượng Mack của Con.”

Tôi đã nhăn mặt. Thật lạ. Đây có phải là màn dạo đầu cho một trò đùa nào không? Tôi tiến đến cánh của sau quầy và ấn tay nắm cửa xuống. Cánh cửa mở ra với một tiếng cót két lớn và tôi bắt đầu dò dẫm để tìm công tắc đèn. Một bóng đèn ở phòng sau bật sáng lên rồi tôi bước xuống cầu thang ọp ẹp. Không có tay vịn. Thật nguy hiểm, nhất là với đôi giày tôi đang mang. Cho đến khi tôi xuống được giữa phòng, tim tôi đã đập nhanh hơn bình thường. Tuy nhiên, nếu đây là một trò đùa, thì dượng Mack đã tốn hơn năm năm để lên kế hoạch cho nó, và tôi sẽ cố không phá hỏng nó. Hơn nữa, cũng đâu có ai để thấy.

Tôi hắng giọng. “Hỡi những tinh linh của nhà này…” tôi bắt đầu, vừa cười vừa nói. “Bởi sức mạnh của phép thuật đã gắn kết các người ta ra lệnh các người phục vụ.”

Không có gì. Không một tiếng động nào trong suốt năm giây. Tôi nhìn quanh phòng. Hoàn toàn trống rỗng, ngoại trừ cánh cửa trên bức tường đối diện tôi. Có lẽ, tôi phải nói trong phòng sau cánh cửa ấy? Khi tôi vừa định bước đến đó, một âm thanh lớn phát ra từ một trong những bức tường hai bên. Tôi quay lại và trông thấy nó vỡ nứt ra. Những mảnh vụn bắt đầu rơi xuống sàn khi khe nứt bắt đầu mở rộng hơn. Tôi nhìn chằm chằm vào nó, miệng há hốc, người cứng đờ, không thể hiểu được những gì tôi đang nhìn thấy.

Từ kẽ nứt, những ngón tay xương xẩu dài nhợt nhạt thò ra, nắm lấy vết nứt trên tường. Cổ tôi đã quá khô để có thể phát ra một tiếng thét hoàn chỉnh, nhưng tôi không thể kìm được tiếng thở hổn hển khi lảo đảo lùi về phía sau cho đến khi lưng chạm vào bức tường phía sau mình. Đó là khi tôi cảm nhận được những bàn tay lạnh lẽo đang cọ vào cổ tôi và những bàn tay ôm lấy vai tôi từ phía sau. Lần này, tôi hét lên. Quay người lại chỉ để thấy đằng sau tôi cũng có một lỗ trên tường, những cánh tay dài gầy guộc từ từ đưa ra trước, chộp lấy tôi, tìm kiếm tôi.

Tôi nhìn xung quanh phòng một cách sợ hãi. Những cái lỗ đã được mở ở bất kì nơi nào trống trải. Tôi đã đếm được bốn đôi tay đang tự kéo chúng ra khỏi bóng tối, theo sau đó là những phần thân gầy guộc tương tự. Khi tôi nghĩ ra giải pháp chạy ngược lên cầu thang để tự cứu mình, thì những thứ từ bên trong tường đã đang đứng trong phòng sau, hoàn toàn xuất hiện ra khỏi từ nơi trú ẩn tăm tối của chúng. Tôi đã không mạo hiểm để nhìn chúng rõ hơn. Khi ra khỏi bước thang trên cùng, tôi lao vào quán bar và đóng sầm cửa lại phía sau mình. Tôi đã nép mình vào cửa chỉ để có thể tiếp tục đứng vững. Đầu gối bên dưới tôi yếu dần và tôi thở hổn hển, đầu óc quay cuồng.

Tôi đã nghe thấy chúng; những bước chân nhẹ nhàng chậm rãi bước trên những bậc thang đang đi lên và dừng lại ở sau cánh cửa. Tôi nghe tiếng thở đều đều từ bên kia cánh cửa. Tôi căng người và chuyển trọng lượng của mình lên bàn chân, dựa vào nó để không cho bất kì thứ gì từ bên trong thoát ra. Tôi chắc chắn thứ đó sẽ cố mở cửa, nhưng tôi đã ngạc nhiên vì không có gì xảy ra. Thay vào đó, một giọng nói vang lên từ bên trong.

“Xin lỗi, cô chính xác là ai vậy?” Đó là giọng của một người đàn ông. Tôi đã chờ đợi một thứ gì đó đại loại như một tiếng gầm gừ, hay tiếng khò khè, hay tiếng rên rỉ của một xác sống đang phân huỷ, nhưng âm thanh này nghe rõ ràng. Và lịch sự.

Tôi không biết phải làm gì ngoài trả lời. “Giulia,” tôi lẩm bẩm.

“Giulia?” Người đàn ông ngạc nhiên. “Thế còn Mack? Chờ đã, nếu cô ở đây…” giọng anh ta khá buồn. “Mack đã mất rồi, đúng không?”

“Đúng rồi,” tôi khẽ trả lời. “Tim của ông ta đã ngừng đập.”

“Điều ấy… ôi Chúa ơi.” Anh ta khẽ ngồi xuống và tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài run rẩy, nghe có vẻ như anh ta đã khóc. “Tôi xin lỗi, cô có thể chờ tôi một chút được không? Tôi cần phải báo cho những người khác.”

“Cứ tự nhiên,” tôi nói khẽ.

“Thôi không cần đâu, họ đã nghe thấy rồi. Vậy, cô có để cho chúng tôi ra không hay là…?”

“Các người là ai? Tại sao các người lại ở trong đấy?”

“Chúng tôi làm việc ở đây, thực ra là thế. Tên tôi là Andrik… tôi phụ trách phần lớn công việc sắp xếp ở nơi này. Tôi đảm nhiệm việc kế toán, lời lỗ, thu chi; tôi đặt hàng hầu hết những thứ chúng ta cần. Cùng với tôi ở đây, là Bo, bảo kê của quán, và Danika và May, là hai người phục vụ.”

“Các người làm việc ở đây?” Tôi lặp lại. “Và các người sống trong những bức tường? Sau khi tan ca, các người đi xuống đó và tan chảy vào tường hay gì?” Tôi không thể không thốt ra tiếng cười khi nghĩ đến hình ảnh điên rồ ấy. Chuyện này thật kỳ quặc. Chí ít thì giờ tôi cũng có thể thở bình thường lại rồi.

“Đúng rồi.”

Tôi lắc đầu. “Các người là thứ gì?”

“Thì, để giải thích cho điều ấy thì cô phải quay lại lúc chính xác một trăm hai mươi hai năm trước nên nó là một câu chuyện dài,” Andrik trả lời. “Tất cả những gì cô cần biết bây giờ là hãy để chúng tôi ra, chúng tôi sẽ mở cửa và vận hành quán bar ngay. Chúng tôi đã làm việc cho Mack từ khi ông ta đảm nhiệm nơi này, nên cô hãy thứ lỗi nếu trông chúng tôi có phần hơi ủ rũ.”

“Không, không sao,” tôi nói, chầm chậm quay người khỏi và kéo cửa mở ra.

Người đàn ông trước mặt tôi có chiều cao bình thường, hơi gầy và ở độ tuổi ba mươi. Mặc dù đang mặc quần jeans và áo thun đen đơn giản có in logo tên quán màu trắng, anh ta có một cái nhìn rất chính thống. Có thể là do cách anh ta đứng, thẳng như que củi với nụ cười thân thiệt nhưng nghiêm túc trên khuôn mặt.

“Xin cảm ơn,” anh ta nói. Quay mặt về phòng sau, anh ta gọi. “Mọi người đã nghe rồi đấy, Mack đã mất và điều ấy thật buồn, nhưng công việc của chúng ta vẫn còn; vậy nên hãy lên đây và tiếp tục làm việc nào!” Với giọng điệu của một vị huấn luyện viên của một đội thể thao thiếu niên.

Thêm ba người khác bước ra từ phòng tối, tất cả đều có đồng phục như Andrik, tất cả đều nở nụ cười trên môi. Họ bước đến tôi và lễ phép chào; người đầu tiên, một anh chàng to con lực lưỡng, gật đầu cộc lốc và hai cô gái còn lại đi theo cười thật tươi. Hai cô gái ấy trông trẻ hơn Andrik, tầm trong độ tuổi hai mươi. Cả hai đều có tóc vàng ngang vai với những bím tóc gợn sóng.

Đêm đầu tiên ấy quán bar đã được khai trương, tôi nhìn những người trong phòng sau làm việc, quan sát họ làm việc mà không hề dượng tâm đến tôi. Thật rùng rợn. Trông họ không khác gì những con ma nơ canh tự động, làm việc chăm dượng theo một trình tự đã được định sẵn; giống như họ đã có một danh sách công việc được ghi ở đâu đó mà tôi không thể thấy. Tôi dần bắt đầu nhận ra những đặc điểm của họ. Không ai trong số họ có móng tay. Tôi đã trông thấy điều ấy khi những cô phục vụ nhận những cái ly được chuyền đến, khi Andrik viết ghi dượng. Tuy nhiên điều ấy không phải là thứ duy nhất kỳ lạ về họ. Những chi tiết trên mặt của họ, khi bạn thường không chú ý đến – chúng có gì đó không bình thường.

Ví dụ, mắt của họ không đều. Một mắt luôn thấp hơn mắt còn lại, chỉ vừa đủ để một ai đó nhận ra. Lỗ mũi của họ cũng khác nhau khi so về chiều rộng và ngón út một trong hai cô gái thì dài bằng ngón đeo nhẫn của cô ấy. Nếu tôi không biết rằng họ vừa mới bò ra từ những bức tường trong phòng sau, tôi cũng sẽ chỉ cho rằng những đặc điểm kỳ lạ này đơn giản chỉ là những dị tật khó nhận thấy, nhưng khi biết được những điều tôi đã biết, tôi cảm thấy hơi không thoải mái.

Tôi sớm biết được rằng Andrik thường hay nói thay cho những người còn lại. Bo ít khi nói một lời nào, và những cô phục vụ chỉ thì thầm với nhau, cười đùa và trò chuyện với khách. Dần dần, Andrik đã vẫy tôi đến chỗ anh ta ở sau quầy.

“Được rồi, để tôi tóm tắt nơi này cho cô, chúng ta là một hệ thống chỉ-nhận-tiền-mặt. Chúng ta phụ thuộc vào khách hàng địa phương, nhưng mỗi khi một ai đó mới đến thăm, chúng ta sẽ cố giữ họ lại, điều này là hiển nhiên. Đây là một số những khách quen của chúng ta.” Anh ta chỉ về hướng một quý cô đang ngồi trong góc, khóc thảm thiết với một ly whiskey. “Đó là Shauna. Đến đây mỗi khi cô ta có thể, chỉ gọi whiskey. Không bao giờ ngừng khóc.”

Ngón tay anh ấy chỉ đến một ông lão thấp với cái đầu to quá cỡ và tóc bạc ngắn. Ông ta cũng đang ngồi ở một bàn, đang trò chuyện với một người phụ nữ trẻ trông rất khác biệt. “Đấy là Tommy. Ông ta thường khơi mào những cuộc ẩu đả nhưng ông ấy uống rất nhiều và tip rất hậu hĩnh. Bo đã ném ông ta ra nhiều lần nhưng anh ấy cũng rất nương tay với ông ta, nên đừng lo lắng.”

Anh ấy cuối cùng gật đầu về phía một ly rượu cao cô đơn trên quầy ngay trước mặt chúng tôi. “Và đây là Irene. Cô ấy không đủ khả năng để trả tiền nhưng cô ấy luôn được chào đón. Cô ấy rất tốt bụng và cô ấy luôn ở đây từ khi gia đình của Mack bắt đầu công việc này.”

“Andrik, ở đây đâu có gì đâu?”

Người đàn ông nhợt nhạt ấy nhìn tôi một cách bối rối. “Ý cô là sao, cô ấy ở… ồ! Dĩ nhiên rồi. Đừng lo, cô sẽ dần trông thấy cô ấy thôi. Dù gì thì, hiện tại cũng không có gì để cô làm ngoại trừ đọc cách quản lý quán bar mỗi khi có thể. Nhưng cô cũng nên làm quen dần với những khách quen. Sau cùng thì, chủ nhân của The New Saloon sẽ luôn là một phần của lí do mà mọi người đến đây.” Miệng anh ta ngừng lại và nhoẻn thành một nụ cười gian xảo. “Tôi có linh cảm rằng họ sẽ rất thích cô.”

Tôi trốn vào phòng vệ sinh nữ để tạm nghỉ xả hơi. Ngồi lên một trong những bồn cầu và úp mặt vào đôi bàn tay của mình. Tôi không hiểu được chuyện gì đang xảy ra hay biết những gì tôi cần phải làm. Dù Andrik đã nói rất rõ khi đề cập đến những điều hướng dẫn, mọi thứ chân thật đến nỗi tôi đã tưởng tượng mình bị đã bị đập đầu ở đâu đó hay tất cả chỉ là một giấc mơ. Tôi dành nốt cả đêm đứng ở sau quầy và quan sát từng cử chỉ hành động. Andrik hầu hết đứng kế bên tôi, quan sát tôi với sự ngờ vực mà có lẽ cũng đang tồn tại trong ánh mắt của tôi. Tôi không thể nhìn thấu anh ấy.

Tôi vô-tình-cố-ý bước ngang qua những người phục vụ đang khẽ trò chuyện với nhau, nghe được một phần từ cuộc đối thoại của họ.

“Dòng máu của cô ấy không mạnh như của ông ta. Cô có nghĩ cô ấy-?”

“Chúng ta không nên mạo hiểm. Có nhớ Mack đã làm gì khi chúng ta cố thử ông ta không?”

“Tôi nhớ, nhưng đây cũng có thể là dịp để chúng ta đùa một tí.”

Những lời nói ấy làm tôi lạnh sống lưng. Gợi nhớ về những lá thư của dượng Mack, tôi đã quyết định đây không phải là lúc để lộ nỗi sợ hãi. “Các cô sẽ không làm thế,” tôi xen vào từ đằng sau họ. “Tôi không quan tâm các cô là gì nhưng tôi hứa rằng tôi sẽ cố tìm cách để làm mọi thứ rất khó chịu cho các cô nếu có ý định làm bất cứ trò gì lên tôi.”

Ánh nhìn từ họ dành cho tôi đã xoá tan sự nghi ngờ trong tôi. Họ có vẻ kinh ngạc rằng tôi đã không những lắng nghe họ, mà còn dám lên tiếng. Tôi nhìn chằm chằm vào họ, giữ ánh mắt của họ và mặc kệ đôi chân đang run rẩy của tôi. Họ cúi đầu xuống, và bước đi. Khi quán bar dần thưa người, và chúng tôi chuẩn bị đóng cửa đêm ấy, tôi đã ra lệnh cho cả bốn người cùng dọn dẹp. Tất nhiên là tôi đã giúp, nhưng tôi đã chắc chắn không rời mắt khỏi bất kì ai trong số họ. Tôi cảm thấy họ là những con thú hoang đói đang chờ đợi cơ hội để vồ lấy tôi. Mỗi khi tôi nhìn lên từ tấm giẻ lau mà tôi dùng để lau quầy, tôi thấy một trong số họ nhìn chằm chằm vào tôi.

Khi hoàn thành công việc, nơi này trông có cảm giác chào đón hơn rất nhiều. Chắc chắn một điều rằng nó đã sạch sẽ hơn, mặc cho những gương mặt giận dữ của bốn công nhân đã làm hỏng tâm trạng. Chúng tôi đã mang vật dụng lau rửa cất vào kho bên cạnh phòng vệ sinh cho nhân viên trước khi tôi mở cửa phòng sau cho họ. “Được rồi mọi người, hôm nay làm việc rất tốt! Cảm ơn rất nhiều, bây giờ lui về đi!” Tôi gọi lớn, gần như tận hưởng cảm giác uy quyền khi họ đồng loạt bước chậm về phía tôi rồi đi xuống nơi có ánh đèn sáng mờ của phòng sau tẻ nhạt. Andrik là người cuối cùng bước qua cửa. Ngay trước khi bước xuống, anh ấy quay lại và nhìn tôi một lần nữa.

“Cô đang quan sát chúng tôi rất kĩ,” anh ta nói nhỏ, “điều này thật thông minh. Nhưng cô cần phải tiếp tục như thế và… để xem cô sẽ trụ được bao lâu. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.” Anh ta ranh mãnh nháy con mắt thấp hơn trên gương mặt rồi bước theo những người còn lại. Tôi đã quan sát từ phía trên khi họ tựa người vào những bức tường. Điều ấy đã giống hệt như trong mong đợi của tôi; cơ thể của họ có vẻ như tan chảy vào trong những cái lỗ mà họ đã chui ra, đóng khoá lại và không để lại một dấu vết. Không còn sự lựa chọn nào khác, đêm ấy, tôi đã ngủ lại ở một nhà trọ gần đó. Tuy mọi thứ khởi đầu có phần rất kỳ quái, tôi đã thoát mà không một vết trầy xước. Thế nhưng sau này tôi cũng gặp rắc rối với nhân viên của mình, nhiều hơn một lần. Và tôi đã không may mắn như đêm nay.

Phần 2

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *