Dượng Tôi Đã Để Lại Cho Tôi Một Quán Bar Nhỏ Kỳ Quái (p2)

bản sao như đúc
Phần Hai: Một Khách Quen Của Tôi Có Một Bản Sao Như Đúc

Không có nhiều người đến quán bar của tôi là hoàn toàn bình thường, có tâm lý ổn định. Tôi đã mất một khoảng thời gian khá lâu để hoà nhập với những người hay ghé đến, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên ngày đầu tiên tôi tiếp xúc với họ. Chuyện này đã xảy ra hồi khi tôi mới bắt đầu, như bạn sẽ biết.

Tên ông ta là Cole. Ông ta đã thường hay lui tới quán từ khi chúng tôi khai trương lại, nhưng Andrik bảo rằng đã không gặp ông ta đến thường như thế trước đấy. Đôi lần, đúng đấy, nhưng Andrik không biết gì về ông ta ngoại trừ tên của ông. Cole không tiếp xúc với ai. Ông ta thường cúi đầu xuống và gọi rượu với chất giọng thô ráp trầm lặng. Ông ta nói lắp rất nhiều. Khi ông ta có được thức uống đã gọi, ông ta sẽ chọn một góc vắng nhất của The New Saloon, và ngồi ở đấy nhiều giờ liền. Tôi đôi khi quan sát ông ta. Đầu ông ta chỉ lơ lửng cách mặt bàn vài inch, và đôi mắt thì lờ đờ nửa mở.

Tôi cảm thấy buồn cho ông ta. Trông ông ta có vẻ thất bại, dù tôi không biết bởi ai hay việc gì. Sự thật rằng ông ta càng uống nhiều hơn trong những lần ghé sau làm tôi cảm thấy lo lắng. Tôi đã biết đó không phải là việc của tôi để xía mũi vào đời tư của những người khách, nhưng miễn là tôi không quá tọc mạch – tất cả những gì tôi chỉ muốn biết là ông ta có ổn hay không. Thế nên một lần nọ, khi tôi mang bia đến cho ông ta, tôi đã hỏi thăm. Ông ta nhìn tôi thoáng qua trong một tích tắc, với đôi mắt rưng rưng mở to, rồi khóc nức nở. Ông ta đã cố giữ trong lòng nhưng cuối cùng úp mặt khóc, nước mắt giàn giụa rơi xuống từ cằm của ông.

Tôi đã đưa khăn giấy cho ông trước khi tôi bước ra khỏi quầy đến kế bên ông ta rồi vẫy gọi Andrik đến để giúp tôi một lúc. “Đây không phải là chuyện của tôi,” tôi bắt đầu một cách cẩn thận, “nhưng nếu ông muốn tâm sự…”

“Có,” ông ta thở. “Điều ấy có thể sẽ có ích.”

Tôi gật đầu và chúng tôi đã đến góc ngồi của ông ta. Nhìn vòng quanh, tôi đã chắc chắn để không ai có thể nghe thấy cuộc trò chuyện trước khi ngồi đối diện ông ta. Tôi không cần phải mở lời để bắt đầu. “Tôi sẽ sớm giết một ai đó. Hắn đã cướp mất mọi thứ từ tôi, tên khốn ấy. Nhưng nói thật, tôi sợ.” Ông ta hạ giọng. “Thứ đấy, nó không…”

“Chờ đã, chậm lại,” tôi nói nhỏ nhẹ. “Hắn đã cướp thứ gì của ông?”

“Đơn giản là mọi thứ. Nhà của tôi, công việc của tôi, vợ của tôi… Mọi thứ bắt đầu khi tôi về nhà trễ sau khi tan sở và đã trông thấy một chiếc xe giống như của tôi đang đậu ở trước lối vào. Giống y hệt, ngay cả biển số xe. Tôi đã vào nhà, định hỏi vợ tôi về điều ấy, nhưng rồi tôi nghe thấy một âm thanh gì đó. Giọng của vợ tôi, và của người đàn ông ấy. Tôi có thể nghe thấy họ khi tôi đang ở trong phòng khách ở lầu dưới. Tôi đã lẻn lên phòng ngủ, mở cửa và họ đang ở đó. Vợ tôi… và tôi.”

“Ông?” Tôi lặp lại, cau mày trong sự bối rối.

Cole đã nhún vai và uống một ngụm bia. “Không phải tôi, dĩ nhiên, nhưng hắn trông giống hệt tôi. Hắn có cùng vết bớt trên lưng, thậm chí cách nói chuyện của hắn cũng giống hệt tôi. Tôi đã từng nghe giọng ghi âm của mình trước đó nên trong lúc tôi chưa kịp ngờ đến, giọng nói của hắn giống hệt giọng của tôi. Trước khi cô hỏi, tôi không có anh em song sinh hay gì cả. Trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy hắn, tôi đã biết hắn không phải là con người. Hắn là một thứ gì đó khác, tôi không biết là gì nhưng… dù gì thì, tôi đã quá kinh ngạc để có thể thốt nên lời. Phản ứng yếu ớt, tôi biết, nhưng tôi phải làm gì nữa đây?”

“Tôi trở ra bên ngoài và sau khi suy nghĩ một lúc, tôi quyết định gọi cảnh sát. Nhưng khi tôi kể họ biết rằng có một ai đó trong nhà và giống hệt tôi và tôi cảm thấy sợ, họ đã cúp máy. Phải thừa nhận, điều ấy làm tôi nghe có vẻ như đang say xỉn hay đang phê pha hay gì đó. Tôi đang rất tỉnh táo, cô nên biết điều ấy. Tôi cũng chưa bao giờ gặp vấn đề về tâm lý. Tuy việc ấy chính là khởi nguồn. Tôi không phải là loại người có thể đối mặt và tôi cũng sẽ không xông vào đấy. Tôi đã lo ngại và rồi dĩ nhiên, có một sự thật rằng hắn đã có thể lừa được vợ tôi để… tôi biết tôi đã nên làm điều gì đó ngay nhưng tôi không thể. Cuối cùng tôi đã để điều ấy xảy ra, và hơn thế nữa. Tôi đã ngủ trong xe của mình đêm ấy, đậu xe ở một nơi nào khác vì chỗ của tôi đã bị chiếm mất rồi.”

Cole đã cười gượng và uống hết ly. “Hẵn cô đang nghĩ rằng tôi bị điên.”

Tôi đang há hốc miệng nhìn chằm chằm vào ông ta. Tôi không chắc mình sẽ mong đợi được nghe thấy điều gì, nhưng chắc chắn không phải điều này; thật kinh khủng. Nhưng tôi đã tin ông ta. Khi biết được Andrik và nhân viên của quán đã xuất hiện từ đâu, cái ý tưởng của một bản sao cũng không vô lý cho lắm. Tôi đã lắc đầu. “Tôi tin ông,” tôi khẽ trả lời, giọng tôi hơi khàn từ cổ họng khô khan của tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy mình cũng cần phải uống rồi. “Tiếp đi.”

Cole đã nhướng mày tỏ vẻ bất ngờ rồi hít vào một hơi run rẩy. “Khi tôi đi làm ngày tiếp theo, hắn đã ở đó. Hắn đang ngồi ở bàn làm việc của tôi, đang đọc chồng giấy tờ trên đấy. Tôi đã quan sát hắn một lúc. Tôi cảm nhận được một thứ gì đó đang bị rút cạn ra khỏi tôi. Có thể là năng lực hay gì đó, tôi xin lỗi. Tôi không giỏi kể chuyện. Tôi đột ngột cảm thấy thật bất lực là ý tôi đang cố nói. Tôi đã chờ ở sảnh bên ngoài phòng của tôi để gặp một ai đó bước đến. Tôi muốn nói chuyện với đồng nghiệp của tôi; và họ rõ ràng là không nhận ra có hai tôi đang ở đó. Khi nơi ấy càng trở nên đông đúc hơn, họ đã bước ngang qua tôi, nhưng họ vẫn không để ý đến tôi. Họ không màng đến tôi, ngay cả khi tôi đã cố nói chuyện với họ. Như thể tôi không hề có mặt ở đó.”

“Và tôi đã nhận ra. Vợ tôi cũng đã không để ý đến tôi, dù tôi đã đứng trước cửa đối diện với cô ấy. Không người quen nào của tôi để ý đến tôi. Khi tôi quay lại nhìn tôi kia đang ở trong văn phòng, hắn đã nhìn chằm chằm vào tôi, người duy nhất ở nơi ấy đã nhìn vào mắt tôi, và hắn đã mỉm cười.

“Một lần nữa, tôi đã không làm gì. Tôi chỉ đơn giản trở về xe của mình rồi lái vòng quanh, khóc như một em bé. Tôi đã nhớ đến The New Saloon và đó là lí do tôi đã quay lại quán bar của cô. Xem đấy, tôi không còn gì để làm nữa… và cũng không ai muốn nói chuyện với tôi. Tôi không có anh chị em, cha mẹ của tôi thì sống ở ngoại quốc và tôi không còn bạn bè nào đứng về phía tôi trong chuyện này. Ngay cả khi có, họ có lẽ cũng đã quên mất tôi rồi. Đây là nơi duy nhất còn lại dành cho tôi.”

Ông ta thở dài và nâng ly lên. Lúc này trống rỗng nhưng tôi đã mỉm cười vì cử chỉ ấy, đượm buồn. Cole đã cố cười lại trong khi môi vẫn run rẩy. “Ở đây ấm áp hơn so với xe của tôi và thức uống rẻ, nên tôi có thể đơn giản quên đi mọi thứ trong một lúc. Hơn nữa, mọi người ở đây không biết tôi và vì có thể chỉ người lạ mới nhận ra được sự hiện hữu của tôi, tôi rất cảm kích vì ít nhất mình được sống ở nơi này… được làm một con người ở đây hay giống thế. Thứ ấy đã đẩy tôi ra khỏi cuộc đời của tôi. Tôi còn thậm chí không dám bước ngang nhà mình nữa bởi vì nó làm tôi sợ đến nhường nào. Tôi vẫn còn truy cập vào được tài khoản ngân hàng của mình, nhưng ai biết được đến bao lâu.”

“Rồi giờ ông muốn giết hắn ta.”

“Tất nhiên. Đó là cách duy nhất. Không biết hắn là gì… tôi đã mua một khẩu súng từ một gã buôn vũ khí trái phép đáng nghi và tôi sẽ bắn cho đến khi thứ ấy không di chuyển được tiếp nữa. Tôi đã chờ đợi quá lâu rồi. Một khi hắn chết đi, tôi sẽ giành lại được mọi thứ. Tôi không có một cuộc sống thú vị, nhưng tôi đã tìm được người phụ nữ tôi yêu và đã dành dụm đủ tiền để mua sắm những món đồ có giá trị. Cuộc đời của tôi không bận rộn hay hào nhoáng hay gì nhưng nó đã hạnh phúc, và nó đã là của tôi.”

Tôi gật đầu. Không biết phải nói gì nên tôi đã ngỏ lời để ông ta ngủ lại quán bar đêm ấy vì chí ít thì nó còn ấm hơn việc ngủ trong xe. Cole đã lắc đầu từ chối. “Tôi cảm kích điều ấy nhưng tôi cần phải bắt đầu tìm thời cơ để… cô biết đấy. Điều ấy sẽ khó khăn. Tôi cần phải thực hiện nó ở nơi không ai thấy, và tôi cần phải giấu vợ tôi. Tôi không muốn cô ấy biết được. Có thể tôi nên kể cho cô ấy biết, có thể, một ngày nào đó, nhưng cô ấy sẽ bị tổn hại tinh thần mất, và tôi chỉ muốn cô ấy an toàn thôi. Tôi sẽ mất ngủ thường xuyên từ giờ trở đi và tôi sẽ không đến đây thường xuyên nữa nhưng việc đấy sẽ là ưu tiên hàng đầu của tôi cho đến khi nó được hoàn thành.”

“Có điều gì tôi có thể giúp ông không?”

“Không đâu. Tôi thật sự không muốn kéo thêm ai vào mớ hỗn độn này… ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng dù gì thì cũng cảm ơn cô. Cảm thấy thật tốt khi có ai đó để tâm sự. Và nhìn vào mắt tôi, có thể vậy.” Ông ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình và trả tiền thức uống trực tiếp cho tôi. Tôi dõi theo ông ta khi ông ta rời khỏi, áo khoác được kéo chặt quanh vai. Ông ta thoáng nhìn tôi rồi bước ra khỏi cửa, với một nụ cười nhỏ nở trên môi.

“Chúc may mắn!” Tôi gọi lớn, thu hút những ánh nhìn ngạc nhiên từ những người khách khác. Cười mỉm một cách ngượng nghịu, tôi đứng dậy và bước về phía Andrik, đang trong lúc lau khô những chiếc ly sạch. Anh ta nhướng mày một cách kỳ quặc.

“Thật tốt khi cô có ý tìm hiểu những người khách quen, nhưng không cần lúc nào cũng lâu như thế. Cô không cần đóng vai bác sĩ tâm lý cho bất cứ ai đến đây,” Andrik nói.

Tôi thở dài và tham gia vào công việc dang dở của anh ta ở phía sau quầy. “Tôi không cố trở thành người trị liệu, người này thật sự cần một ai đó để lắng nghe. Ông ta đang gặp phải một tình huống kỳ lạ. Nói như là… anh có biết gì về những kẻ giả dạng không? Như là, bản sao ấy.”

Andrik nghiên đầu. “Chà, một doppelganger không nhất thiết luôn là như thế. Thường thì một cuộc chạm mặt với thứ đó được xem là một điều xui xẻo, và trong một cách nào đó, chúng là những điềm báo cho sự bất hạnh. Tuy nhiên thứ cô đang nói đến cơ bản là một song sinh ác độc có thể là bất cứ thứ gì.” Anh ta lau một cái ly trên tay với vẻ mặt đăm chiêu. “Và những thực thể có thể bắt chước một thứ gì hay một ai đó có thể để mắt tới cô và cố chen vào cuộc sống của cô. Thế nhưng rất ít trường hợp thành công. Nó hẵn phải rất cao cường để có thể đánh lừa được cả vòng xã giao của nạn nhân. Ý tôi là, cô phải biết từng chi tiết của họ để làm được điều ấy.”

“Và khi nó có thể làm được điều ấy? Và nó có thể sao chép cả vật dụng của nạn nhân? Như một chiếc xe chẵng hạn.”

“Nó hẵn còn phải mạnh mẽ hơn nữa để làm được như vậy,” Andrik trả lời. “Tiện thể, tôi sẽ rất sẵn lòng để kể cho cô biết nhưng gì tôi biết, nhưng khi câu hỏi của cô có vẻ chi tiết đến thế, tôi đoán hẵn là phải liên quan đến người bạn của cô khi nãy.”

Tôi lặng lẽ gật đầu.

“Có ý định chia sẻ những gì ông ấy đã kể cho cô biết không?”

“Tôi không nên làm thế bây giờ. Nhưng anh có thể giết một thứ gì đó tương tự như anh đã miêu tả không, như, bằng một khẩu súng?”

Andrik thốt ra một tiếng cười thầm. “Nếu có thể, cuộc đời đã trở nên dễ dàng cho người như tôi rồi. Nhưng không, hầu hết chắc chắn là không thể.”

Tôi làm rơi giẻ lau đã cầm trên tay khi đang vô thức lau quầy và vội chạy ra ngoài, gót giày tôi phát ra âm thanh lộc cộc trên sàn gỗ. Tôi xông ra khỏi cửa, chạy ngang qua Bo khi anh ta giật mình khi nhìn thấy tôi, và đã gọi tên Cole, la lớn để cố kêu ông quay trở lại. Tôi đã đi dọc con đường để cố tìm ông ta. Tôi phải cảnh báo ông ta bằng cách nào đó. Nếu những gì Andrik nói là thật, ông ta sẽ không có cửa thắng. Có thể khi ông ta bắt đầu lại ở một nơi nào đó khác, còn tốt hơn là chết dưới tay của kẻ biến hình kia. Nửa tiếng sau, tôi biết được rằng tôi sẽ không thể tìm ra ông ta. Đầu tôi cúi gục xuống, rồi quay về The New Saloon.

Khi quay trở lại, Andrik vẫn còn ở đó nơi tôi đã bỏ anh ta lại, nhưng bây giờ với sự đồng cảm đang hiện trên gương mặt của anh ta. Tôi trở lại kế bên anh ta. “Anh đi làm việc khác được không, làm ơn.” Tôi lầm bầm. “Ở đây tôi lo được rồi.” Tôi chỉ muốn được yên tĩnh với suy nghĩ của mình.

Tôi đã lắng nghe âm thanh của khách trò chuyện trong lúc đang lau khô những chiếc ly, dọn dẹp lau chùi sau quầy và phát thức uống. Tôi đã không biết Cole quá nhiều, nhưng tôi là loại người hay dễ đồng cảm, tôi nghĩ. Hay chí ít đó là tôi hồi đó khi chuyện ấy xảy ra. Tôi đã nghe thoáng qua May thì thầm với Danika khi cả hai đi qua. “Tôi không tin được Mack đã để chúng ta cho một người uỷ mị đến vậy.” Hay ít ra là điều gì ấy gần giống như thế.

Điều ấy càng làm tâm trạng của tôi bị dồn nén hơn. Trong hai tuần, tôi đã chờ đợi Cole quay lại. Tôi đã không nhắc ông điều ấy, nhưng tôi chắc chắn ông sẽ quay trở lại để cho tôi biết rằng ông ta vẫn ổn và đã thành công. Tôi đã quá bận với quán bar và mọi việc, nhưng ông ta luôn ở trong tâm trí tôi. Và rồi, một ngày nọ, bất ngờ Cole đã trở lại bước qua cánh cửa, vòng tay qua eo của một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp. Tim tôi đã nhảy lên một nhịp và tôi đã rạng rỡ nhìn hai người họ, ngực tôi nhẹ nhõm trong sự an tâm.

“Chào Cole,” tôi nói, khó kìm được sự hào hứng trong giọng nói nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh vì người kia có thể là vợ của ông ta. Sau cùng, cô ta không được biết toàn bộ sự việc. “Lâu rồi không gặp. Tôi có thể giúp gì cho ông?”

“Xin chào,” ông ta trả lời, rất ngắn gọn. Tôi đã nhận ra sự bối rối trong mắt của ông ta.

“Em đoán hẵn đây là lần đầu tiên anh đến đây nhỉ,” người phụ nữ thì thầm vào tai ông ta. Ông ta gật đầu nhưng vẫn mỉm cười một cách lịch sự.

Tôi nhíu mày. Tại sao không nhận ra tôi? Hơn nữa, tuy có nhanh chóng quên được mặt của tôi, nhưng sao lại đến nỗi quên cả quán bar? Ông ta đã đến đấy rất thường xuyên trong suốt sự cố về kẻ song sinh quái ác kia. Tôi đã mất một lúc lâu để nghĩ đến việc thừa nhận cần phải suy nghĩ lại mọi thứ trong đầu tôi. Trong suốt thời gian ấy, những gì tôi đã làm là đứng đó với ánh mắt ngu ngốc khi bắt đầu hiểu ra mọi việc và lòng tôi đã trở nên nặng trĩu. Tôi đột ngột cảm nhận được một bàn tay ấm trên vai. Quay lại, tôi thấy Andrik đang đứng cạnh bên.

Anh ta đã nhìn cặp đôi bên ấy, nhưng rõ rằng anh ta đã tập trung về người đàn ông hơn. Cole bắt đầu có vẻ khó chịu, hầu như giận dữ. Cuối cùng thì, Anrik đã giơ tay và chỉ lên tấm bảng hiệu được treo trên bức tường phía sau chúng tôi.

Chúng tôi có quyền từ chối phục vụ bất kì ai.

“Đây hẵn là một trò đùa đúng không? Cole hỏi.

“Không phải. Xin vui lòng rời khỏi đây.” Giọng Andrik cương quyết. Tôi bắt đầu lo lắng. Và tôi ngạc nhiên, anh ta đã bóp chặt vai tôi khi cảm thấy nó bắt đầu run.

“Các người biết được rằng không thể tuỳ ý đuổi bất cứ ai, đúng không? Chúng tôi chưa từng làm gì.”

“Không phải ám chỉ hai người đâu, chỉ… một mình anh thôi. Quý cô có thể ở lại nếu cô ta muốn.”

“Tôi đã làm gì? Tôi bốc mùi à?” Cole cười lớn trong khi nhìn vòng quanh quán bar, hầu như đang cố tìm sự ủng hộ từ những vị khách khác.

“Ông đã làm gì ông ta rồi?” Tôi nói lớn. Điều ấy tuy không quá sáng suốt khi phải nói ra như thế, nhưng tôi phải làm. “Ông ta còn sống không?”

“Tôi không biết cô đang nói gì nữa.”

Andrik đã hắng giọng. “Như anh thấy đấy, sự hiện diện của anh làm cô ấy cảm thấy khó chịu. Xin hãy rời khỏi đây.” Anh ta nói với không một chút biểu cảm trên gương mặt, giọng ngang và đều.

Vợ của Cole đã nhìn chúng tôi như thể chúng tôi đã bị điên, nhưng tôi có thể trông thấy sự giận dữ hiện rõ trong ánh mắt của kẻ giả dạng khi hắn quay người và bước ra khỏi cửa, lầm bầm gì đó với người phụ nữ về việc chúng tôi đã điên khùng đến cỡ nào.

“Chờ đã!” Tôi la lớn, khi nhận ra đây là cơ hội cuối cùng để còn có thể cảnh báo cô ta. “Người đàn ông này không phải là chồng của cô!” Người phụ nữa quay lại, dành cho tôi một cái nhìn kỳ lạ, nhưng cô ta đã không dừng lại. Thay vào đó, cô ta bước nhanh hơn, tiến về cửa một cách nhanh chóng. “Đó không phải là Cole!” Tôi lại la lớn, hoảng loạn cố gắng nói. “Hắn rất nguy hiểm! Hắn-“

Andrik đã bụm miệng tôi bằng tay anh ta, kéo tôi ra khỏi quầy và nắm lấy một trong hai cánh tay đang vẫy gọi bằng tay còn lại của anh ấy. “Cô sẽ chỉ làm cho nó nổi giận hơn!” anh ta thỏ thẻ vào tai tôi. Tôi đã vùng vẫy, đã cố giao tiếp với người phụ nữ kia, nhưng Andrik khỏe hơn so với vẻ bên ngoài của anh ta. Lúc anh ta buông tôi ra thì họ đã đi mất rồi.

Tôi nhìn xung quanh. Không ai trong quán đã đứng dậy trong khi tôi gọi lớn. Có vẻ như họ không thèm để ý đến một cô gái đang bị nổi điên vậy. Andrik nở một nụ cười cay đắng trên mặt. “Cô có muốn biết một sự thật khó chấp nhận không? Điều này xảy ra ba lần mỗi năm ở gần nơi này.”

Tôi vẫn nhớ một lá thư mà chú tôi đã để lại có hơi liên quan đến sự việc xảy ra khi đó. Lá thư có ghi,

“Gửi Giulia,

Con không phải là cứu tinh của bất cứ ai. Nếu có cố để trở thành người ấy, con sẽ hoặc tự tổn hại bản thân mình hoặc chứng kiến một người con quan tâm bị tổn thương. Cả hai đều tệ, nên hãy giữ khoảng cách.

Thân gửi, Dượng Mack của Con.”

Phần 3

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *