Tôi Điều Tra Những Vụ Án Rùng Rợn (p4) – Đầu Búa (1/2)

rừng tối
Đầu Búa (phần 1)

Thường thì tôi bắt đầu những câu chuyện như thế này bằng một thông điệp nào đó từ nghề cảnh sát. Nhưng hôm nay, tất cả những gì tôi có cho bạn là câu này. Cuộc đời rất khốn nạn.

Đó là một buổi tối tháng mười mưa tầm tã và tôi mới chuyển đến bộ phận mưu sát của sở sau một thời gian dài gián đoạn. Đó là bộ phận quen thuộc của tôi và mong muốn được chuyển đến. Tuy nhiên, sau một số sự kiện cụ thể, tôi cần phải chuyển đi vì sức khỏe tinh thần của chính mình.

Dù biết thế, sau một vài năm điều tra những vụ án rùng rợn, kỳ lạ thay, những vụ mưu sát chỉ đơn thuần là chở nên nhẹ nhàng. Nhưng nhiều hơn thế, tôi biết điều ấy sẽ giúp tôi xao lảng một chút. Đối với riêng tôi, tôi đã qua khỏi giới hạn mà tôi thà để tâm trí mình tập trung vào việc bắt một tên sát nhân hơn là nghĩ đến việc số lượng quái vật xuất hiện dường như đang tăng lên.

Khi tôi tấp xe vào khu nhà chung cư của mình, tôi nhớ mình đã nghĩ thật kỳ lạ vì sao một nơi đang đầy ắp sự sống lại chỉ tập trung vào cái chết của một người.

Cách mọi người di chuyển vòng quanh hiện trường như một tổ kiến. Mỗi cá nhân đang làm việc độc lập của họ so với người khác. Nhưng mục đích chung của tất cả đều là một, tìm ra chính xác chuyện gì đã xảy ra và ai đã gây ra nó.

Tôi đã hy vọng rằng khi trễ đến thế, sẽ có ít những đôi mắt tò mò hơn. Nhưng khi nhìn xung quanh, tôi thấy sự hiện hữu của nhiều người hàng xóm tò mò đến mức đáng sợ. Điều này cũng dễ hiểu. Người ta đâu phải ai cũng được thấy mưu sát hàng ngày. Họ hoảng sợ, tò mò, và thu hút cùng lúc. Nó là một sự kiện khác hẳn so với bình thường của hầu hết mọi người nên rất khó để không nhìn.

Thế nhưng. Một phần trong tôi đã mong rằng họ ở lại trong nhà và không phải hứng chịu nỗi ám ảnh sẽ lại dâng lên sau này. Việc trông thấy một xác chết sẽ là điều khó quên.

Tôi nhìn xung quanh đám đông cảnh sát và những nhân viên điều tra, tìm kiếm một gương mặt quen thuộc. May cho tôi, đã chỉ mất một lúc để tôi có thể thấy người ấy, và cậu ta đã mỉm cười vẫy chào tôi khi tôi bước đến.

Sĩ quan Ryan đang đứng cạnh hai sĩ quan tuần tra khác với nụ cười trứ danh của cậu. Cậu vẫn còn một vài vết sẹo từ lần đụng độ trước với Tên Ẩn Sĩ, và cái mũi gãy của cậu đã được chỉnh lại như mới.

“Thám tử Smith, khỏe không?” Cậu ta hỏi khi tôi đến gần hơn.

“Cũng ổn. Tôi nghĩ vậy.” Tôi trả lời và ngáp lớn. “Hầu hết là hơi mệt mỏi rõ ràng rằng, người ta không thể ra tay sát hại một ai đó trong giờ hành chánh.”

Người sĩ quan bên cạnh Ryan nhìn tôi một lúc, phân vân, rồi lại thốt lên, “Smith?! Cậu lại trở về đội điều tra án mạng à? Tôi nghĩ cậu đã không tiếp tục sau ờ… những gì đã xảy ra…”

Tôi trả lời bằng một nụ cười rụt rè. “Chỉ là nghỉ xả hơi thôi, Sĩ quan Bailey. Tôi luôn quay lại mà.” Tôi nhìn ra phía sau anh ta một lúc lên xác chết. “Chúng ta có thông tin gì của nạn nhân chưa?”

Sĩ quan Ryan thở dài rồi lắc đầu. Ra hiệu cho tôi đi theo cậu ta, chúng tôi cùng bước đến xác chết.

Sẽ là nói giảm nếu chỉ gọi nó là một bãi bê bết máu hỗn tạp. Toàn bộ khuôn mặt và phần ngực của người đàn ông đã bị thủng sâu. Những mảng thịt lớn đã bị xé toạc ra khỏi cổ. Và trông như thể cánh tay phải của anh ta đã bị dập nát trên vệ đường. Phương thức mà cơ thể ấy đã bị cắt xén khiến tôi cảm thấy rùng rợn đến tận xương tủy, và rất khó để không buồn nôn trước cảnh tượng của người đàn ông ấy.

“Thì…” Sĩ quan Ryan bắt đầu. “Như anh có thể thấy, chúng tôi có chấn thương nặng do va đập. Vết bầm cắt cho thấy đã xảy ra ẩu đả. Cho đến nay, tất cả những người chúng tôi hỏi đều không thấy gì. Nhưng chúng ta có người đã gọi 9-1-1 đang chờ để nói chuyện với anh.”

Sau khi được tóm tắt, tôi tiến đến để tìm hiểu thêm về xác chết. Như đã nhắc đến khi trước, chúng tôi đang nhìn vào một cuộc tấn công tàn bạo bất thường. Nghĩ thành tiếng, điều này có vẻ như chỉ dẫn đến một kết luận hợp logic, “Đây hẵn phải là tư thù. Không đời nào một cơ thể bị nát tươm thế này nếu bị sát hại bởi một người lạ. Trừ phi họ không muốn người này được nhận dạng, nhưng dù là thế, như thế này là hơi quá.”

“Có thể nào anh này đang có gì đó quý báu?” Sĩ quan Ryan thêm vào. “Anh ta cãi nhau với ai đó đang cố lấy đồ từ anh ta, và họ đã làm thế để đánh lạc hướng chúng ta?”

Tôi đã không thuyết phục bởi điều ấy. Khi tôi kiểm tra túi quần của anh ta, sự nghi ngờ của tôi đã được xác nhận. “Hừm, tôi không nghĩ vậy. Bóp và chìa khóa của anh ta vẫn còn đây. Nên chúng ta có thể loại trừ đây là một vụ trộm cướp.”

Mở bóp của người đàn ông ra, tôi tìm thấy một thẻ căn cước của ộng Ernie Garrison. 58 tuổi. Chúng tôi vẫn cần một người để có thể xác nhận cơ thể này, nhưng chúng tôi bây giờ cũng đã có thể nhìn được gương mặt của người này. Tôi gọi những người thu thập chứng cứ đến để lấy những món đồ kia đi khi tôi tiếp tục tìm kiếm xác chết.

Khi tôi nhìn vào cổ và cơ thang của người đàn ông, mắt tôi mở to ra, và tôi ngay lập tức gọi người chụp ảnh hiện trường đến để xem. Dính chặt trên thịt của người đàn ông này là ba cái răng ố vàng. Người đàn ông có tên Garrison này chỉ chết cách đây nhiều nhất một tiếng, nhưng phần da và cơ ở quanh những cái răng ấy đã chết và đang mục rữa.

Vẻ mặt của anh ta giống như tôi, kinh tởm và rối bời. Nhưng không ai trong chúng tôi đều am tường sinh học hay có kiến thức về cơ thể người, chúng tôi chỉ hiểu vừa đủ để biết rằng cơ thể không mục rữa nhanh đến thế. Hay nó cũng không nên chỉ mục rữa tại một vị trí trong khi toàn bộ cơ thể vẫn còn mới.

Và như thế tôi đang có linh cảm một điều gì đó rất sai. Những suy nghĩ sơ khai hiện ra trong đầu tôi mà tôi không hề muốn liên quan đến. Ý tưởng về thứ quái quỷ nào có thể gây ra được điều này khiến tôi bị đóng băng trong một giây. Có lẽ nào người phụ nữ cao đã ra tay tàn sát người này? Hay cái gì khác?

Khi tôi có thể tập trung bản thân mình lại, tôi ra lệnh cho đội rằng tôi cần những chiếc răng kia được gỡ ra và mang đi kiểm tra bởi đội điều tra án mạng để đối chiếu với những DNA trong hệ thống của chúng tôi.

Chỉ khi tôi vừa hoàn tất kiểm tra cơ thể, tôi nghe thấy một âm thanh rè nhỏ. Tôi kiểm tra điện thoại mình nhưng nhận ra đó không là của tôi. Đã mất một giây để định vị nguồn phát của âm thanh ấy, nhưng tôi cuối cùng đã nhìn thất một ánh sáng xanh phát ra từ một thùng rác ở gần đó.

Bước đến, tôi thấy một điện thoại. Ngay tức khắc tôi nhận ra một vệt máu trên nó. Nhấn vào phím home đưa tôi đến một ảnh nền của một người đàn ông rất giống Ernie trẻ cùng với một chú chó. Một cuộc gọi nhỡ trên thanh thông báo. Một cú quẹt ngang cho tôi biết rằng ông Garrison không có mật khẩu điện thoại và có một thông báo tin nhắn từ một số điện thoại mà ông đã lưu với tên “Khốn Nạn”.

“Khốn Nạn?” Tôi tự hỏi bản thân. “Trùng hợp đến cỡ nào mà ông ta lại liên lạc với một ai đó rõ ràng đang có xích mích cùng lúc với khi bị sát hại?” Tôi mang điện thoại đến nhân viên thu thập chứng cứ rồi yêu cầu cô ta giữ nó cho đến khi trở lại trụ sở.

Sau khi đi một vòng và nói chuyện với những thám tử khác về điều tôi vừa phát hiện, đã đến lúc để nói chuyện với người gọi 9-1-1, bà Eva  Braunstein.

Tôi thấy bà ta đang chờ ở ngoài cửa căn hộ của mình. Tôi tự giới thiệu mình rồi bắt đầu bằng câu hỏi chi tiết về cuộc gọi 9-1-1 của bà.

Giọng nói run rẩy của bà cho thấy bà ta vẫn đang xử lý với cú sốc và sự căng thẳng. “Tôi đang xem TV khi tôi nghe thấy tiếng ồn từ bên ngoài. Tôi nghĩ nó là tiếng đập. Tôi đoán mình đã nghĩ rằng chỉ là một trong những hàng xóm dưới lầu đang làm việc. Tôi biết lúc này đã trễ rồi và điều ấy thật kỳ lạ, nhưng tôi vẫn định không xía mũi vào chuyện của họ. Tiếng đập tiếp tục lâu hơn, và tôi chắc rằng Ernie đáng thương cũng cảm thấy khó chịu… tội nghiệp…” Bà ta lắc đầu. “Tôi nghe thấy ông ta la lớn rằng sẽ đá thứ-mà-anh-biết của người kia và rồi đóng sầm cửa lại. Điều tiếp theo tôi biết, tôi nghe thấy tiếng động như có ai đó đang đánh nhau ở ngoài. Ông ta la thét nguyền rủa thất thanh và yêu cầu ai đó bỏ ông ta ra… đó là lúc tôi gọi báo cảnh sát, nhưng sau khi vừa cúp máy, mọi thứ trở nên yên tĩnh…”

“Bà có đưa đầu ra và nhìn thấy gì không?” Tôi hỏi.

Bà ta gật đầu. “Khi mọi thứ im lặng trở lại, tôi nhìn ra ngoài và thấy cơ thể Ernie đang nằm đó bê bết máu. Không ai ở quanh ông ta cả.”

“Và bà đã không ra ngoài kiểm tra xem liệu ông ta có còn sống?”

“Con trai à, ta đã 74 tuổi rồi và lớn lên từ Brooklyn. Nếu ở ngoài có một xác chết, điều cuối cùng con nên làm là lảng vảng ở gần nó.”

Tôi không thể từ chối điều ấy. “Thế ít ra bà có biết ông ta đã ra ngoài và cãi nhau với ai không? Và bà bằng cách nào đó có biết ai có khả năng sẽ làm thế với ông Ernie?”

Bà ta nghĩ ngợi một lúc nhưng cuối cùng cũng lắc đầu. “Không. Tôi không chắc Ernie đi gặp ai. Tôi biết ông ta có một chút vấn đề với một người hàng xóm khác, nhưng ông ta chưa hề nói tôi biết họ là ai. Còn về phần ai có khả năng làm điều đấy, không ai có thể nghĩ đến. Ernie có hơi nóng tính, chắc rồi. Nhưng suy cho cùng, ông ta là một người tốt. Ngoài người hàng xóm kia ra, ông ta chưa hề có rắc rối với ai.”

“Ừm. Thế có người thân hay bạn bè chúng tôi có thể liên lạc để hỏi?”

“Không. Không có con cái, vợ hay anh chị em, và cha mẹ thì đã mất nhiều năm trước rồi. Tôi là một trong số ít những người mà ông ta nói chuyện nếu còn có ai khác.”

Không phải tôi muốn gọi bà ta là một người nói dối, nhưng thật khó tin rằng một người đàn ông dường như không có ràng buộc lại bị sát hại dã man như thế. Nhưng giữa điện thoại, những cái răng, và đầu mối dẫn đến người hàng xóm, tôi cảm thấy mình có một điểm tựa rất tốt cho công cuộc điều tra.

Khi tôi kết thúc cuộc phỏng vấn, bà ta đã đưa một bình luận cuối.

“Tôi biết Ernie là một người mạnh mẽ. Ông ta luôn cầm theo một cây dao bỏ túi mạ vàng được khắc tên mình lên nó. Khi anh tìm thấy hung thủ, tôi thề có Chúa rằng hắn sẽ có vết thương bởi nó.”

Khi tôi trở lại trụ sở, thứ đầu tiên tôi muốn kiểm tra là điện thoại của Ernie. Tôi đã gần như bay đến để phòng vật chứng lấy thiết bị ấy, và tôi đã hào hứng như một đứa trẻ trong buổi sáng Giáng Sinh khi tôi được xem nội dung của nó.

Một số thám tử và Sĩ quan Ryan đã bu xung quanh bàn làm việc của tôi khi tôi đọc đoạn hội thoại tưởng chừng như là cuộc cãi nhau giữa ông ta và người hàng xóm, Allen Wong. Tóm lại ngắn gọn, họ có vẻ như đang cãi nhau về những tiếng đập inh ỏi. Ông Wong có vẻ như đã nhất quyết rằng ông ta không làm ồn và thúc giục ông Garrison đừng điều tra. Cả hai tiếp tục cãi nhau, cuối cùng thì ông Garrison quyết định ra ngoài để đối mặt với người nào đó đang ở ngoài, và rồi dẫn chúng tôi đến đây.

Điều này là quan trọng. Phòng thí nghiệm sẽ không có kết quả DNA cho chúng tôi trong một lúc, nhưng chúng tôi có thể đã tìm ra nhân chứng trực tiếp đã thấy hung thủ sát hại ông Garrison. Nếu chúng tôi có thể xác định người đang ở ngoài trong thời điểm ấy, thì mẫu DNA chỉ là phần kem phụ trên bánh. Dù sao thì, tất cả mọi thứ đều phụ thuộc vào lời khai của Allen Wong.

Việc tìm kiếm căn hộ của ông ta khi chúng tôi có được tên là không khó. Cũng như yêu cầu ông ta đồng ý nói chuyện sau khi yêu cầu một cách lịch sự rằng nếu ông giấu diếm thông tin cho một vụ mưu sát, ông ta cũng gặp rắc rồi lớn.

Đã mất một lúc để trở lại nơi ấy và đưa ông ta đến phòng tra khảo. Trên người ông ta không có vết bầm hay vết cắt. Cũng không có vết máu. Cho một vụ mưu sát tàn nhẫn đến mức độ này, bạn hoàn toàn sẽ trông đợi dấu hiệu ở khắp nơi. Nhưng một điều rõ ràng rằng ông Wong đang rất lo lắng. Mặc dù không phải là hung thủ, nhưng ông ta biết điều gì đó.

Những hạt mồ hôi xuất hiện trên trán, và mắt ông như trợn lòi ra, đảo tới lui như thể ông đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Hôm nay không khỏe không, ông Wong?” Tôi hỏi, cố làm tan biến sự căng thẳng.

Ông cười một cách lo lắng. “Một câu hỏi hoang dại cho tình huống này. Chúng ta có thể đi thẳng vào vấn đề không?”

“Được thôi. Tôi đoán điều đầu tiên tôi muốn biết chính là ông đã biết ông Ernie Garrison trong dịp nào?”

“Tôi sửa chữa đồ đạc. Và một ngày nọ, ông ta nhờ tôi sửa chữa chiếc xe của mình vì ông ta nghĩ tôi sẽ lấy thù lao rẻ hơn một người thợ máy bình thường.”

“Rồi… thế ông đã giúp ông ta, và sao nữa? Mọi thứ giữa hai ông có ổn không? Ông có nói chuyện lại với ông ta sau đó hay?”

Ông ta nhún vai. “Ý tôi là. Có thể xem nó đã không như thỏa thuận, tôi đoán anh có thể nói thế. Nhưng không có gì to tát.”

Một người đàn ông bị sát hại sau một cuộc tranh cãi với hàng xóm của mình – một câu chuyện không may nhưng cổ điển. Những mảnh ghép đang dần được gắn kết lại trong đầu tôi. “Và cuộc tranh cãi này xoay quanh chuyện gì?”

“Tiền thù lao cho dịch vụ của tôi. Tôi là một người công bằng, nhưng ông ta đang cố ăn chặn tôi. Tôi đã lấy tiền công rẻ hơn so với khi ông ta đến chỗ khác, nhưng điều ấy vẫn chưa đủ. Chỉ vì là hàng xóm của nhau, không có nghĩa là tôi sẽ làm việc cho ông ta miễn phí, anh biết không? Sau khi tôi đe dọa sẽ kiện ra tòa, ông ta đã trả tiền. Nhưng ông ta bắt đầu than phiền mọi thứ. Tiếng ồn, con chó của tôi, ông ta còn nói đã ngửi thấy mùi thuốc kích thích trong nhà tôi. Rất nhiều thứ nhảm nhí. Ông ta đã cố hết sức để tôi bị đuổi đi.”

“Có vẻ khó cho ông. Ông hẵn là rất ghét ông ta.”

“Ghét thì nói quá rồi. Chúng tôi không là bạn của nhau, nhưng tôi chưa bao giờ muốn điều gì xấu cho ông ta. Điều ấy rất ngu ngốc.”

“Này anh, tôi hiểu. Như thế là công bằng. Vấn đề ở đây tất nhiên là người đàn ông kia đã chết. Thế nên điều tôi muốn anh làm là thuật lại bằng lời nói của anh theo anh nghĩ chuyện gì đã xảy ra.”

Sự thay đổi phong thái diễn ra nhanh chóng. Bây giờ tôi có thể nghe thấy tiếng chân của ông ta gõ nhanh, và ông ta nghẹn ngào một chút khi nói. “Tôi… ờ, không biết. Tôi chỉ biết ông ta bị sát hại. Thật buồn, nhưng tôi không còn có gì khác để thêm vào.”

Nhảm nhí. “Thật lạ, ông Wong. Bởi vì chúng tôi biết rằng ông chính là người cuối cùng liên lạc với ông Garrison. Và ông ta đã đến nhà ông để nói chuyện với ông. Cộng thêm sự thật hiển nhiên rằng hai ông rõ ràng là có vấn với nhau, và chắc chắn điều này chĩ đến nhiều hơn đơn giản chỉ là trùng hợp.”

Dù ông lắc đầu, tôi vẫn có thể nhận ra từ vẻ mặt rằng ông ta muốn nói thêm gì đó.

“Này, Allen. Tôi sẽ phải nói thật với ông. Tôi đã nói nếu ông có thông tin thì phải cho tôi biết. Bây giờ, ông có thể đối mặt với những cáo buộc mưu sát nếu điều này dẫn đến ông. Và ông có thể để tôi nói với công tố viên rằng ông đang thành thật hoặc ông cứ tiếp tục giấu diếm thông tin. Thế ông muốn sao?”

Ông ta cười khẩy rồi đập tay lên mặt bàn trước khi chỉ vào tôi, “Đừng làm thế! Tôi không liên quan gì đến cái chết của ông ta! Anh nghĩ tôi không biết điều này nghiêm trọng đến cỡ nào sao?” Ông ta thở ra một tiếng rên rỉ lớn và đặt tay lên đầu khi mắt ông rưng rưng. “Thế này thật khốn nạn! Nếu tôi bị trở thành tình nghi hung thủ mưu sát, điều cuối cùng tôi sẽ làm là nói thật và có bộ dạng thật ngớ ngẩn này!”

Ông ta bắt đầu hoảng loạn. Tôi nhận ra đó là dấu hiệu để tôi đứng dậy và cho ông một chút thời gian để suy nghĩ. Khi tôi bước ra cửa, tôi quay lại để nhắc ông chỉ cần nói thật, dù nghe nó có lố bịch đến nhường nào.

Sau khi dành hai mươi phút ở một mình, ông ta bắt đầu nói. Tôi đã mong đó là một lời đầu thú. Hy vọng rằng đó sẽ là một câu chuyện về việc ông ta đã giận dữ và nó đã khiến ông biến thành một kẻ sát nhân. Khủng khiếp nhưng đơn giản. Mở và đóng. Nhưng, câu chuyện mà tôi có được, là một câu chuyện rùng rợn hơn gấp nhiều lần.

Ông Wong bắt đầu lộ ra một câu chuyện về một buổi tối lúc khuya khi ông bước ra ngoài để ném rác và thấy một thứ gì đó mà ông chỉ có thể gọi là một “quái thai” ở phía đối diện đường.

Rõ ràng là khi cả hai thấy nhau, thứ quái thai đó đã tiếp cận ông ta, và sự lựa chọn duy nhất của ông ta là chạy vào nhà để trốn. Ông ta nghe tiếng đập “Rầm. Rầm. Rầm.” khi thứ này cố đẩy cửa vào. Ông Garrison cũng đã nghe thấy tiếng ồn và nghĩ đó là do ông Wong. Ông Wong đã cố thuyết phục ông Garrison ở lại trong nhà và chờ. Nhưng ông Garrison không nghe theo và cuối cùng dẫn đến việc ông bị mất mạng.

Khi được hỏi nguyên nhân vì sao ông Wong không đơn giản chỉ việc nói ông Garrison biết về sinh vật ấy, ông ta chỉ vỏn vẹn cười rồi nói, “Anh nghĩ ông ta sẽ tin điều ấy sao? Tôi còn không mong chờ một người tin tưởng tôi nhất thế gian này để tin điều ấy nữa. Huống hồ một ai đó ghét tôi ra mặt. Trước sau gì thì ông ta cũng ra ngoài.”

Đó quả thật là một câu chuyện lố bịch. Một câu chuyện chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người ở ngoài đang theo dõi cuộc phỏng vấn phì cười. Một quái thai hỗn tạp xuất hiện từ trong bóng tối và tấn công ông ta? Phải rồi. Ngoại trừ… ờ… phải rồi. Cách ông ta kể về thứ ông đã thấy và nỗi sợ chân thật trong đôi mắt ông khi nhớ lại những ký ức ấy gợi cho tôi một cảm giác quen thuộc. Tôi quen thuộc với phong thái đó bởi vì chính tôi đã từng trải nghiệm điều đó một cách chính xác.

Cuộc đối thoại của chúng tôi tiếp tục thêm một lúc sau đó, nhưng cuối cùng tôi phải thả ông ta. Tôi đã căn dặn ông rằng sẽ còn giữ liên lạc, nhưng trong thâm tâm, tôi biết tôi sẽ không cần phải gặp lại ông ta vì ông ta không phải là hung thủ.

Tôi không biết liệu điều này có là vì muốn tốt cho sức khỏe tinh thần của tôi hay do tuân theo quy tắc của quá trình điều tra, nhưng tôi cần phải bám víu vào ý tưởng rằng việc này thì không phải là bởi một đứa con quỷ từ địa ngục nào đó đang phá hoại xã hội. Tôi cần phải theo đến hết vụ này và chắc chắn rằng tôi không đang đối đầu với dạng tà ác bình thường của con người. Cho toàn bộ mục đích và chủ ý, ông Wong đã không biết mình thấy gì, và đây có thể chỉ đơn giản là kết quả của một tên điên khùng nào đó trong khu.

Đã mất vài tuần, nhưng khi hồ sơ DNA của những cái răng kia trở về cùng với những mẫu vật chứng cứ mà chúng tôi thu thập được, mọi thứ trở nên ảm đảm. Không có một sự trùng khớp nào. Đồng thời, khi chúng tôi điều tra thêm về ông Wong, chúng tôi cũng không tìm thấy dấu vết DNA của ông ta tại hiện trường. Và cũng không thể có bất kì bằng chứng nào cho thấy ông đã có liên lạc với phía thứ ba để thiết lập bất kì cuộc ám sát nào. Hơn nữa, lịch sử tìm kiếm trong máy tính ở nhà ông Wong trong thời điểm chúng tôi nhận được cuộc gọi 9-1-1 cho thấy ông ta đang sử dụng laptop trong lúc xảy ra án mạng. Thậm chí cả máy camera an ninh cũng không có gì. Nếu ông Wong có liên quan đến vụ này, thì chúng tôi không có bằng chứng chắc chắn để buộc tội.

Hai manh mối tốt nhất của chúng tôi đã bị loại bỏ, và qua thời gian vụ án mạng của ông Garrison dần trở thành như những vụ án mạng trước đó. Lạnh lẽo.

Nhiều ngày trôi qua, và không có manh mối mới, chúng tôi phải thử một điều gì đó khác biệt. Tôi đã thuyết phục được Cảnh Sát Trưởng để kêu gọi một cuộc họp báo và tiếp nhận bất kỳ thông tin nào từ phía công chúng. Với hy vọng rằng nếu ai đó nhận ra kiểu vết thương như thế hoặc thậm chí là nhận ra ông Ernie Garrison, có lẽ họ sẽ có thể giúp chúng tôi lấp những lỗ trống mà chúng tôi đang thiếu đó.

Những thông tin ban đầu chúng tôi nhận được hầu như không giúp ích được gì. Chúng chủ yếu là những cái tên ngẫu nhiên được gợi ý. Có thể là một ông cậu biến thái hay một người bạn trai cũ. Quỷ thần ơi, chúng tôi thậm chí còn đã nhận được một số gợi ý về những bậc thang kỳ quái trong rừng hay những skinwalker chính là hung thủ. Phải nói thật, tôi không biết mình có nên cân nhắc cho cả hai trường hợp kia không. Tôi đã nghe qua những câu chuyện về cả hai, và phải đơn giản mà nói thì? Không. Tôi sẽ tránh cả hai càng xa càng tốt.

Ý chính của tôi là, chúng tôi đã không nhận được bất cứ điều gì mới, chỉ lãng phí thời gian và theo đuổi những con đường cụt. Ít ra thì… cho đến khi tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc qua điện thoại trong một đêm làm việc muộn.

Cô ta nghe có vẻ e dè khi lên tiếng. “A lô? Đây có phải là thám tử Smith không?”

“Phải, chính là tôi, và cô là ai?”

“Tôi chưa giới thiệu tên mình khi chúng ta nói chuyện lúc trước, nhưng tôi tên là Maria Alvarez. Y tá tại Bệnh Viện Cũ. Chúng ta đã nói chuyện trong bãi đậu xe sau khi… mọi thứ đã xảy ra…”

Cụm từ “Bệnh Viện Cũ” đã khiến ký ức của tôi ùa về và tôi đã phải rùng mình. Khuôn mặt của tên Ẩn Sĩ hiện ra trong suy nghĩ của tôi, và theo phản xạ, tôi đã phải nhìn lên ống thông khí ở phía trên tôi chỉ để chắc chắn không có bất cứ thứ gì đang trốn trong đó. “À, phải. Tôi nhớ cô. Tất nhiên. Cô khỏe không, cô Alvarez?”

Cô ta thở dài. “Tôi vẫn, đang cố. Những gì anh nói với tôi khi đấy. Gần đây tôi suy nghĩ về chúng rất nhiều, và từ điều đó đã cho tôi một cách nhìn khác. Tôi không biết nữa. Tôi chỉ có cảm giác như thế giới đã trở thành một nơi đáng sợ hơn hầu hết những buổi tối.”

“Thế à? Tôi rất tiếc phải nghe điều ấy… thật đấy.”

“Không… sao. Hay, ít ra thì vẫn còn chịu đựng nổi? Tôi đã xem buổi họp báo của anh, tiện thể. Và nó đã làm tôi suy nghĩ, anh biết đấy? Rất nhiều suy nghĩ về điều gì đã xảy ra với người đàn ông đáng thương đó. Và, khi tôi càng suy nghĩ, tôi càng nhận ra tôi có một ý kiến.”

“Một ý kiến ra sao?”

Cô ta im lặng một lúc, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng động di chuyển ở đầu dây bên kia. Và rồi một giọng nói thì thầm khá gấp. “Về mặt kỹ thuật, tôi không được chia sẻ điều này với bất kì ai bởi vì bảo mật bệnh nhân. Một khoảng thời gian trước, đã có ai đó nhập viện với thương tích tương tự trong một buổi tối. Những vết cắn với da thịt xung quanh vết thương bị thối rữa và chấn thương nặng ở đầu và ngực. Chúng tôi đã cố hỏi chuyện gì đã xảy ra với anh ta, nhưng tất cả anh ta có thể nói là một con thú nào đó đã phục kích anh trong rừng. Tôi còn nhớ khi ấy chúng tôi đã thấy mọi thứ nghe lạ đến nhường nào, khi thấy vết răng kia giống như vết răng người. Và rồi… sau khi chúng ta nói chuyện về việc quái vật là có thật, mọi thú trong đầu tôi như được liên kết lại. Có thể nào anh ta đã bị tấn công bởi một thứ gì đó tương tự, và anh ta đã không cảm thấy thoải mái khi nhắc về nó?

Một điểm chung đang được hình thành, và tâm trí tôi đã rất nôn nóng ghép tất cả lại cùng nhau. “Thế anh ta còn sống không? Tên anh ta là gì, và tôi có thể tìm anh ta ở đâu?”

“Được. Anh ta tên là Leonard Houston. Tôi có thể gửi thông tin chi tiết cho anh, và có thể anh ta sẽ đồng ý tiết lộ cho anh biết về chuyện gì đã xảy ra.”

Trúng phóc. Chúng tôi cuối cùng cũng có hướng đi chắc chắn. Tôi rất nóng lòng để được gặp ngài Houston này để phá tan tành vụ án này. “Tôi rất cảm kích về những gì cô làm, cô Alvarez. Nhưng trước khi tôi cúp máy. Tôi muốn hỏi rằng, tại sao cô lại mạo hiểm như thế? Tại sao cô không để yên?”

“Tôi không biết. Tôi đoán bởi có lẽ anh đã kể sự thật cho tôi biết, và tôi nghĩ mình cũng nợ một sự thật với anh.”

Như thế là quá đủ cho tôi. Tôi kết thúc cuộc trò chuyện bằng cách cho cô ta biết rằng nếu cần gì, hay thậm chí là một người chỉ để tâm sự mỗi khi suy nghĩ đen tối len lỏi vào, tôi sẽ ở bên cạnh cô. Luôn luôn.

Nước đi tiếp theo là phải dẫn theo một ai đó đi cùng để gặp người đàn ông này. Tôi có lẽ đã chọn một thám tử khác đi cùng nếu đây là một vụ án bình thường, nhưng nó không như thế. Trong tất cả mọi người tôi tin tưởng để giúp tôi giải quyết những thứ dị thường như thế, một cái tên luôn nằm trên đầu danh sách của tôi.

Sĩ quan Ryan đã rất phấn khởi khi nhận được cuộc gọi. Sau khi có đầy đủ thông tin về người này, chúng tôi lên đường đi tìm anh ta.

Bầu không khí trên đường rất phấn chấn. Dù đang điều tra một án mạng, một án mạng dã man là đằng khác, nhưng cả hai chúng tôi đều không thể ngừng cười. Như tôi đã kể trước kia, Ryan có một sức ảnh hưởng lên những người xung quanh mà cậu ta tiếp xúc. Tôi đang cảm nhận được sự căng thẳng trong việc tìm kiếm người nào hay thứ nào đã gây ra cái chết của Ernie Garrison. Nhưng tất cả những gì tôi muốn nói với cậu ta trong suốt đoạn đường là cậu ta đang theo dõi bộ anime nào và liệu sinh vật ngoài hành tinh đã ghé thăm trái đất qua chưa. Trong những năm qua, tôi đã gán cho Ryan nhiều điều tuyệt vời. Nhưng một điều nổi bật là hiệu ứng định tâm mà cậu ta tạo ra cho tôi. Thật đấy, trong số mọi người. Nếu không có cậu ta, chắc giờ tôi đã phát điên mất rồi.

Tôi cảm thấy mình bình tĩnh lạ thường khi chúng tôi chạy tấp xe vào căn hộ đã xuống cấp. Bất chấp âm thanh rõ ràng của tivi bên trong, chúng tôi phải gõ vài lần mới nghe thấy bất kì chuyển động nào. Cuối cùng chúng tôi quyết định nói “kệ đi” và hét lên “cảnh sát đây” để thực sự thu hút sự chú ý của anh ta.

Người đàn ông da trắng bệch rõ ràng đã không quá phấn khởi khi thấy chúng tôi sau khi mở cửa. Anh ta nồng nặc mùi thuốc lá, và những lon bia thì đang rải rác trên ghế sofa.

“Bất cứ thứ gì các anh nói tôi làm, tôi không có làm nó bởi vì đêm ấy tôi đã bận việc.” Anh ta nói, giơ tay mình lên.

“Hừm.” Tôi ậm ừ. “Leonard Houston có ở nhà không?”

“Tôi đây.”

Tôi thoáng nhìn ra phía sau anh ta và thấy rằng anh ta đang ở một mình. “Rồi, thế thì… tốt. Anh Houston, anh không đang gặp rắc rối. Tôi là Thám tử Smith, và đây là cộng sự của tôi Sĩ quan Ryan. Chúng tôi đang điều tra một số việc, và chúng tôi nghĩ anh có thể sẽ giúp.”

Anh ta cười khinh bỉ. “Trời ạ, anh nghĩ tôi trông giống như một kẻ mách lẻo phản bạn lắm à?”

“Không phải mách lẻo.” Sĩ quan Ryan chêm vào. “Anh là anh hùng là đằng khác! Một điều tồi tệ đã xảy ra, và chúng tôi nghĩ anh có thể giúp chúng tôi đi đúng hướng điều tra.”

Anh Houston nghĩ ngợi một lúc và rồi mời chúng tôi vào nhà. Anh ta mời chúng tôi ngồi xuống trên ghế sofa. Nhưng giữ những lon bia và vết mốc, chúng tôi chọn đứng.

“Vậy thì,” tôi bắt đầu. “Tôi nghe từ một nguồn tin đáng tin cậy rằng anh đã từng đến bệnh viện trước đây bởi một số chấn thương khá nặng. Thứ gì đã gây ra điều ấy cho anh?”

“Ai nói cho các anh biết vậy? Ý tôi là, phải, tôi bị thương rất nặng khi đang leo núi trong một buổi tối: một con vật gì đó, hay một thứ gì đó. Có thể là một con sói bị lở ghẻ.”

“Một con sói bị lở ghẻ có răng người và khiến da thịt anh bị thối rữa nơi nó cắn anh à?”

Anh ta nhún vai rồi đốt một điếu thuốc. “Đoán là thế. Trong mấy cái rừng đó có nhiều thứ quái lắm.”

Tôi nhìn Sĩ quan Ryan và thấy anh ta đang tỏ vẻ không hài lòng. Quay lại với Leonard Houston, tông giọng tôi trở nên nghiêm túc hơn. “Một người đàn ông đã chết, anh Houston. Nếu anh thấy bất cứ thứ gì có thể giúp chúng tôi tìm ra ai hoặc thứ gì đã gây ra điều này, thì anh cần phải nói thật thay vì chỉ nhận bừa nó là một con sói ghẻ.”

Phong thái của anh ta thay đổi nhanh chóng, và sự căng thẳng ngầm đã lộ ra khỏi bề mặt, “Các anh đang ở trong nhà tôi! Nếu tôi nói mình đã không thấy gì ngoài một con sói, thì nghĩa là tôi đã không thấy gì ngoài một con sói!”

“Điều ấy không phải sự thật.” Tôi cãi. “Anh biết nó không phải là sự thật! Tin tôi, tôi hiểu thứ anh từng thấy có thể kỳ lạ, nhưng chúng tôi rất cần anh giúp cho việc này.”

“Chà, có lẽ sự thật thì không đáng để nói đến! Tôi phải nói thật với các sếp. Tôi đã thấy qua nhiều thứ đáng sợ trong đời mình. Nhưng ngày hôm ấy giúp tôi nhận ra, có nhiều thứ tốt hơn hết nên để yên và quên lãng. Không lý nào để cố thuyết phục người khác rằng nó không là gì ngoài một con sói ghẻ. Và chỉ có thế. Xin lỗi vì đã không giúp được các anh, nhưng đó là những gì tôi có.”

Tôi lại nhìn Sĩ quan Ryan. Lần này cậu ta hiểu tôi phải cần cậu ta làm “điều ấy.”

Theo hiệu lệnh, cậu ta bước lên rồi đặt một tay lên vai anh Houston, chỉ vào một bức ảnh trên tường rồi hỏi, “Đây là con gái của anh à?”

Anh ta gật đầu phản hồi. “Phải. Con gái của tôi. Tháng này nó tròn sáu tháng tuổi.”

“Cháu dễ thương thật. Tôi luôn muốn có một đứa con. Thế tại sao cháu không ở đây?”

Anh Houston đã trả lời vòng vo về rắc rối với mẹ đứa bé, nhưng Sĩ quan Ryan biết nhiều hơn thế.

“Thử trong một giây quên đi phù hiệu này. Đây chỉ là công việc.” Sĩ quan Ryan nói, khi chỉ lên đồng phục của mình. “Tôi hỏi anh với tư cách là một con người. Tôi biết rằng anh không quen tôi, nhưng nó cũng chỉ là tôi. Chỉ là hai người đang trò chuyện với nhau. Không dị nghị. Kể tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi.”

Như hiển nhiên, hiệu ứng Barry Ryan Chết Tiệt xảy ra, và anh Houston trải lòng. Tôi lắng nghe trong im lặng khi hai người nói về việc anh Houston biết rõ tình huống không lý tưởng hiện tại của mình và vì sao anh ta lại thành ra nông nỗi này.

Sau lần chạm trán đầu tiên trong khu rừng, sự căng thẳng đã trở nên quá sức chịu đựng. Anh ta không thể làm việc, bắt đầu uống nhiều rượu, và cuối cùng, hôn nhân đổ vỡ. Quyết định chôn vùi sự thật của anh ta được sinh ra bởi nỗi sợ bị nhạo báng. Cả khi có ai đó tin anh, anh ta cũng quá sợ để giới thiệu họ biết thế giới ác mộng mà anh ta đang cố thoát khỏi một cách tuyệt vọng.

Sự kết hợp của một chuỗi những sự kiện không may đã làm anh ta thành ra như thế này. Một vị trí không đủ tốt để được gặp con gái mình. Và có lẽ anh ta muốn như thế. Có lẽ anh ta muốn được cô lập trong bóng tối đang lớn dần của mình. Tôi không thể không thương hại anh. Và cho đến ngày này, tôi hy vọng anh tìm được sự thanh thản.

Đó là thế giới mà Cảnh Sát Trưởng đã miêu tả cho tôi khi ông yêu cầu tôi giữ bí mật. Một thế giới đầy nỗi sợ. Qua những bằng chứng từ trước đến giờ, sếp tôi hoàn toàn đúng.

Cuối cùng, cuộc nói chuyện trở lại con gái của anh Houston. Sĩ quan Ryan đã hỏi một câu hỏi như thể đã chạm trúng tâm tư của anh ta. “Nếu cả hai chúng tôi nói chúng tôi tin lời anh và sẽ sẵn sàng làm việc gì đó, thì với tư cách là một người cha, anh có muốn giúp chúng tôi biến thế giới này thành một nơi an toàn hơn cho con gái của anh?”

Một khoảng lặng kéo dài khi anh ta cố suy ngẫm. Anh ta đốt một điếu thuốc khác rồi gật gù.

Trong nửa tiếng theo sau đó, anh ta bắt đầu kể những chi tiết rùng rợn. Một buổi tối, khi đang đi trong rừng, anh ta nghe thấy tiếng rầm rầm như thể ai đó đập búa tạ lên thân cây. Anh ta nghĩ đến việc tìm đến nguồn của âm thanh ấy. Nhưng khi âm thanh trở nên lớn dần và hung hãn hơn, sự hoang tưởng kéo đến, và rồi anh ta quyết định bỏ chạy. Cố chạy ngược hướng nhưng đã không đi được bao xa khi thứ anh ta nói, cảm giác như một chiếc xe công thành tông ngã anh.

Trong bóng tối, anh ta không thể thấy rõ thứ đang đứng trên mình, nhưng có thể nhìn ra đường nét viền của một “vật hình người với cái đầu cao.” Anh ta đã không có nhiều thời gian để cân nhắc cho việc mình đang đối mặt với thứ gì bởi vì, trong tích tắc, nó bắt đầu cắn vào da thịt anh và vùi dập vào mặt anh. Phương tiện duy nhất cứu sống anh chính là khẩu súng lục mà anh đã bắn vào thân của nó. Anh ta nghe thấy một tiếng gầm đau đón khi nó loạng choạng về phía sau. Anh ta biết đó chính là cơ hội của mình để lẩn trốn vào màn đêm.

Cuối cùng, anh ta đã được tìm thấy bên đường, nhưng đã bất tỉnh trong lúc đến bệnh viện. Khi tỉnh dậy, anh nhớ đã có một nữ y tá đang ở cạnh giường và hỏi chuyện gì đã xảy ra. Anh ta đã ngẫm nghĩ cho việc nói sự thật cho cô ta nghe nhưng cuối cùng lại không làm thế. Từ đó trở đi, tất cả những gì anh ta kể khi có ai hỏi đơn giản chỉ là bị tấn công bởi một con sói.

Cả Sĩ quan Ryan và tôi đều chăm chú lắng nghe khi anh ta thổ lộ nỗi ám ảnh của mình. Cuối cuộc trò chuyện, anh ta tiết lộ vị trí của khu rừng cùng với chi tiết thông tin về con đường mòn mà anh đã đi. Và đoán xem, nó chỉ cách nơi Ernie Garrison bị sát hại một vài dặm.

Cuối cùng, anh ta khóc và lặp đi lặp lại, “Đừng bao giờ đến nơi ấy. Hãy tránh xa nơi ấy.” Phải nói thật, tôi đã không chắc đó là thông điệp dành cho chính anh ta hay chúng tôi.

Chúng tôi đã ở lại cho đến khi anh ta bình tĩnh, cố hết khả năng mình để trấn an rằng mọi thứ sẽ ổn. Cuối cùng, anh ta đã có thể nén cảm xúc mình lại đủ để chúng tôi có thể cảm ơn cho sự hợp tác của anh ta. Khi chúng tôi bước ra khỏi cửa, chúng tôi đã hứa rằng sẽ làm hết sức mình và sử dụng thông tin này để biến thế giới trở thành một nơi an toàn cho con gái của anh ta.

Và anh ta đã gọi chúng tôi dừng lại ở cửa và chào tạm biệt chúng tôi, “Tôi không biết các anh định làm gì. Nhưng nếu các anh đi tìm ác mộng, tôi chắc là các anh sẽ tìm thấy nó. Hãy bảo trọng.”

Chúng tôi gật đầu rồi tiếp tục.

Khi bước đến xe, con đường dẫn đến phá án đã trở nên rõ ràng. Câu hỏi lớn nhất còn lại là chúng tôi có đang đối mặt với một con người hay một thứ gì đó hoàn toàn khác. Nhưng một điều chắc chắn rằng, chúng tôi cần phải đến kiểm tra khu rừng ấy.

Nhưng không lâu sau khi ngồi vào xe để bàn thảo về nước đi tiếp theo của chúng tôi, một cuộc gọi vang lên từ tổng đài.

Một vụ án mạng khác đã xảy ra – lần này là ở rìa thành phố. Khi chi tiết của vụ án và nạn nhân được miêu tả qua radio, tim tôi trĩu nặng, và tâm trí tôi gần như tan nát. Một người phụ nữ và đứa con của cô đã bị sát hại. Dã man như ông Garrison. Một cơn giận dữ buồn bã dâng lên khắp người tôi, và tôi đã không thể thốt nên lời để hồi đáp. Chỉ còn có thể nói “Rõ.” qua radio.

Không nói một lời, tôi lái nhanh vào màn đêm về đích đến mới của chúng tôi.

Phần 4 (2/2)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *