Tôi Nghi Ngờ Ông Ngoại Tôi Là Một Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (p11)

mặt đường trắng đen

Ông biết chuyện này rất đáng kinh ngạc, và đúng, ông chắc chắn rằng trong đầu ông đang có một hạt giống. Để ông kể con nghe.

Ông ngoại bây giờ bảy mươi bảy tuổi, và ông đã làm việc này từ năm ông bốn mươi lăm. Đó là một khoảng thời gian dài để làm một chuyện nào đó, một chuyện nguy hiểm tương đương như vậy. Và như ông đã nói, chìa khóa cho sự thành công là sự nhanh nhạy và cẩn thận. Nếu con thật sự phải chiến đấu với một kẻ lạ, chỉ dù hắn có ở trong hình dạng người, con đã phạm phải một trong những sai lầm nghiêm trọng rồi. Chỉ vì chúng không có sức mạnh bổ trợ khi còn ở dạng người không có nghĩa là chúng không nguy hiểm – như một người bình thường, chúng cũng có thể làm hại và giết con. Và luôn nhớ rằng phần tâm trí trong những cơ thể ấy không còn giống như của người mà nó chiếm hữu.

Giống loài này không hoàn hảo. Chúng có thể bị đánh lừa, chúng có thể mắc lỗi, và chúng có thể bị rơi vào bẫy. Nhưng chúng rất thông minh và rất tàn ác. Chúng có và biết sử dụng bộ não và ký ức của người chúng chiếm hữu, và có vẻ như từ kinh nghiệm của ông, việc đó cũng sẽ có ảnh hưởng ngược lại đến cách hành xử của chúng – cách chúng giao tiếp dù khi chiếc mặt nạ cảm xúc bị tháo ra, hay cách thức chúng hoàn thành mục tiêu cá nhân.

Ý ông là bọn kẻ lạ luôn là mối hiểm họa, dù ở bất kỳ hình dạng nào. Và ngay cả khi mọi thứ diễn ra suôn sẻ, thường thì không, luôn có một yếu tố vật chất cho loại công việc này. Sự kín đáo, thiết bị và cơ thể, chiến đấu hoặc bỏ chạy khi gặp sự cố. Đó là gánh nặng thể chất.

Trong năm năm đầu tiên, ông bị giảm mất ba mươi pound mỡ và tăng hai mươi pound cơ. Một phần cũng là do ông tập luyện thể thao thường xuyên hơn để có thể chiến đấu, nhưng đa phần là do tính chất công việc. Nhìn từ góc độ khác, ông trở nên khoẻ mạnh hơn trong độ tuổi cuối bốn mươi đầu năm mươi hơn bất kỳ thời điểm nào trong đời.

Nhưng cho đến khi gần đến mốc sáu mươi, ông cảm nhận được mọi thứ trở nên lùi lại ngược dần. Ông dễ hết hơi, và có thể nhận ra mình càng yếu đi. Nếu bị thương, sẽ mất lâu hơn để hồi phục, và khớp xương thì không còn trơn tru như trước. Ông ước lượng mình chỉ còn ở mức trên trung bình so với một người ở độ tuổi ấy, nhưng người ta đâu có làm những công việc ông đang làm. Và điều ấy tuy có khiến ông lo lắng, ông cũng không bận tâm. Tất cả những gì ông có thể làm là giảm thiểu sự lão hóa của mình càng nhiều càng tốt và cố tìm cách cải thiện cách làm việc của mình.

Rồi một ngày, ông đột ngột ngã bệnh. Trong lúc đang đi chợ và cảm thấy buồn nôn rồi chóng mặt. Ông gần như bị ngất đi nếu không có xe đẩy để tựa vào. Ông đứng yên tại chỗ nắm thật chặt và tựa vào xe một hồi đủ lâu để những người xung quanh nhận ra được và hỏi ông có ổn không. Ông đã trấn an họ rồi bước tiếp, nhưng ông buộc phải dừng việc mua sắm rồi trở về xe. Cho đến lúc nổ được máy xe, cảm giác ấy phai đi. Nhưng ông vẫn cảm thấy mệt, chỉ đủ ổn để lái xe. Và ông đã lái xe về nhà, uống một ít nước, rồi đi ngủ một giấc.

Ông tỉnh dậy mười hai tiếng sau, và suy nghĩ đầu tiên là phải kiểm tra bệnh tình của mình. Liệu có còn bất kỳ dấu hiệu buồn nôn hay suy nhược hay không? Hay sốt? Nhưng không. Không những ông không còn thấy mệt, ông cảm thấy thật tuyệt. Thức dậy dễ dàng, và ông kiểm tra cơ thể mình, ông nhận ra được những cơn đau nhức trước đây mỗi lần thức dậy giờ không còn nữa.

Trong những ngày sau đó, cảm giác khoẻ mạnh và sức lực càng dồi dào. Thể lực của ông trở nên tốt hơn bất kỳ thời điểm nào trước đó, và ông có thể nâng khỏe như lúc ông hai mươi lăm. Ông biết mọi thứ này là dị thường ngay từ đầu, và ông đã nghĩ đến hạt giống đã được cài vào giai đoạn đầu, nhưng con phải hiểu rằng ông đang cố cảnh giác. Ông theo dõi cơ thể mình từng ngày kĩ càng, và vẫn chưa nhận thấy bất kỳ hiệu ứng phụ hay bất kỳ thứ gì giành lấy quyền kiểm soát.

Hơn thế, hạt giống không làm cho kẻ ngoài mạnh hơn về mặt thể chất đối với hình dạng người của chúng. Khi ông bắt đầu lo lắng hơn về khả năng ông có một hạt đã bị cấy vào người, đó là một hiệu ứng mà ông có thể dựa như một phương thức làm dịu đi những nỗi sợ. Hay lý giải cho chúng. Vì ông phải thừa nhận rằng ông không muốn đó là một hạt giống, và ông cũng không muốn những gì ông đang cảm nhận bị mất đi. Dễ dàng hơn thảy khi chúng ta tận hưởng những lợi ích và trông chờ bất kỳ trắc trở gì thay vì là cố tìm ra được câu trả lời. Ông đã biết rằng hạt giống có thể được phát hiện khi thực hiện quét MRI, nhưng hễ khi suy nghĩ tự kiểm tra mình lóe lên, ông luôn tìm lý do để dời nó lại, chờ đến khi ông có thêm dữ liệu. Ông đã ngu ngốc và ích kỷ, cố lừa dối bản thân mình và đang làm điều ấy một cách tồi tệ. Nhưng rồi có lần ông bị bắn vào ngực.

Tuy là đã đụng độ với bọn Hội Móng Vuốt trong hàng năm qua, hôm nay chỉ là lần thứ tư ông thực sự chiến đấu với chúng. Lần đầu tiên là khi ông còn khoảng năm mươi, và lần thứ hai đã xảy ra sau đó vài tháng, điều đó đã dạy ông sự quan trọng của việc xử lý hoàn toàn cả nhóm nếu có thể. Lần thứ ba là khoảng sáu tháng sau khi ông bị bệnh và tỉnh dậy hôm sau cảm thấy cực khoẻ. Ông đã truy đuổi hai kẻ lạ trong vòng sáu tháng đó, nhưng kẻ lạ thứ hai có một nhóm của giáo hội đang phục vụ nó – ông biết được điều ấy vài ngày sau khi chúng ép xe ông ra khỏi đường.

Nhóm đó chỉ có bốn tên, và ông đã có thể đụng và cán qua hai tên bằng cách giả chết khi chúng đến kiểm tra ông còn sống hay không. Tên thứ ba cố bỏ chạy và đã bị tên thứ tư bắn chết như một thể loại luật phục tùng của giáo hội. Sau đó hắn chĩa súng về phía ông.

Khẩu súng của ông đã bật ra khỏi vị trí thường lệ phía sau ghế khách và rơi ở đâu đó giữa lúc ông bị mất tay lái sau khi khiến hai tên của giáo hội biến thành gờ giảm tốc. Tên thứ tư đang ở quá gần để ông kịp tìm khẩu súng và ở một góc xấu để cố lái xe và đụng hắn, nên ông nghĩ mình chỉ có thể tới được chỗ hắn với cây baton trước khi hắn chuyển dời sự chú ý từ giáo hữu bị sát hại về phía ông.

Ông đã gần đến được rồi. Ông giơ cây baton lên cao, vung xuống lên tay hắn khi hắn kịp quay lại và bắt một phát vào ngực ông. Tầm nhắm của hắn không hoàn hảo, nhưng đủ chính xác. Viên đạn xuyên thủng một lỗ qua phổi bên phải của ông và ra thoát khỏi lưng ông, làm gãy một xương sườn. Ông bị đẩy lùi vì cú bắn và tiếp tục quay người lại, quất baton vào mặt hắn để trả đòn. Thanh sắt đập trúng đầu hắn phát ra một kết hợp ướt át của tiếng thịt bị nghiền dập vào xương. Hắn bất tỉnh ngay tức khắc. Ông cũng ngã xuống, ngực của ông nóng rát sau từng hơi thở. Ông đoán mình chỉ còn một ít thời gian cho đến khi phổi ông đầu hàng, nên ông đã cố chắc chắn rằng tên thứ tư đã chết, ông trở về xe để tìm băng keo.

Khi bị bắn vào ngực, một trong những rủi ro lớn nhất con sẽ gặp phải là xẹp phổi. Hiện tượng này xảy ra khi không khí bên ngoài tràn vào qua vết thương và làm phổi con không thể phình ra được. Đây là pneumothorax. Một hiện tượng tương tự khác là khi vùng xung quanh phổi bị lấp đầy bởi máu, cũng như vậy, phổi không thể phình ra được. Đó là hemothorax. Bất kỳ hiện tượng nào cũng sẽ làm cho con bị bất tỉnh rồi chết.

Ông cần phải đến bệnh viện, nhưng thứ đầu tiên cần làm là phải làm chậm quá trình xẹp phổi. Cởi áo đang mặc, ông dán nhiều lớp băng keo để lấp vết thương ở lưng và ngực. Sau một hồi cực nhọc dán băng keo ở lưng, ông lấy thân của một cây bút bi rỗng và gắn nó vào lỗ đạn trên ngực ông và rồi niêm phong lại bằng nhiều lớp băng keo nữa. Ý tưởng này tương tự như chọc hút khí ra bằng kim. Con để không khi ngoài phổi thoát ra để con có thể thở tiếp. Vấn đề là cách này chỉ hiệu quả cho pneumothorax, cụ thể là khi ông cần phải ngồi thẳng để lái xe. Lỗ hỗng trên ngực của ông vẫn có thể bị lấp đầy bởi máu mà ông cũng sẽ nhanh chóng mất mạng.

Ông hướng đến bệnh viện gần nhất, dù có lái xe nhanh thì vẫn mất hơn hai mươi phút, mà với hiện trạng bấy giờ, ông không thể. Ông có thể cảm nhận mình yếu hơn và đừng hơi thở đều rất đau, khi không kể về vết thương. Trong lúc lái xe và cố suy nghĩ từng lựa chọn cho kế hoạch tiếp theo của mình, ông dần cảm thấy đỡ đau hơn.

Ban đầu ông nghĩ đó chỉ là tưởng tượng hay do cơ chế phản ứng của cơ thể thôi, nhưng nhiều phút sau trôi qua, ông có thể thực sự cảm nhận được sự tiến triển. Nỗi đau dần phai đi và ông không còn gặp khó khăn khi thở nữa. Cuối cùng ông quyết định tấp xe vào lề rồi cẩn thận kéo cây viết và tháo băng kéo khỏi ngực. Lỗ vết thương trên ngực ông đã thu nhỏ lại và không còn rỉ máu nữa. Ông thận trọng để tay ra sau nơi viên đạn đã thoát ra và kéo băng keo. Sờ vào vết thương, ông cảm nhận được ở đầu ngón tay mình là da non đã che lấp lỗ.

Ông tiếp tục lái xe, vẫn hướng đến bệnh viện. Ông đã dằn vặt vì đã không quan tâm những gì đã xảy ra với mình nhiều hơn. Vì đã không tìm hiểu liệu ông đã bị xâm phạm bởi hạt giống hay chỉ do bất kỳ ảnh hưởng khác từ bên ngoài. Ông tự hứa rằng nếu ông sống sót sau chuyện này, ông sẽ không nhắm mắt làm ngơ vì sợ phiền toái nữa.

Khi đến bãi đậu xe của bệnh viện, ông nhìn lại vào ngực một lần nữa. Nó đã hoàn toàn lành lại. Ông không đau hay bị vấn đề gì. Thay vì vào đó, ông trở về phòng mạch của mình và bắt đầu thử nghiệm. Ông vừa mới thuê một máy MRI năm trước, vừa để cho công việc y khoa và những nghiên cứu sau giờ làm, và mất không lâu để ông phát hiện ra một đốm đen ẩn trong nếp gấp sâu của thùy thái dương bên trái của ông.

Ông đã có thể làm nhiều thứ lúc đó. Tự tử hay cố lấy nó ra là hai lựa chọn rõ ràng nhất. Ông gặp khó khăn đối với suy nghĩ và ý nghĩa của việc sống tiếp cùng với hạt giống trong đầu. Lý do của ông dựa trên một số giả định.

Thứ nhất, rất rõ ràng rằng ông là một mục tiêu, vì như chúng ta đã bàn trước đó, tỉ lệ để có hạt giống là rất nhỏ. Nhưng đó có nghĩa rằng chúng biết về ông. Nhưng ông vẫn chưa bị ai tấn công ở nhà hay ở chỗ làm, hay bị theo dõi ngoại trừ phản ứng lại với những hành động của ông lên họ, như giết một kẻ lạ liên quan đến một hội. Chúng tấn công chủ yếu là phản ứng với những gì ông đã gây ra cho chúng , không phải vì biết được ông là ai hay ông đã làm gì trong quá khứ. Đến giờ đó vẫn là đoán mò. Chúng cũng có lý do để không tấn công ông khi biết được mọi thứ về ông, nhưng theo ông thì chúng chỉ tập trung mục tiêu một cách tuỳ hứng mà không cần biết thân phận hay địa chỉ. Kinh nghiệm của ông từ đó cũng cho thấy đúng như vậy. Giống như theo bản năng vậy, nhưng bản năng ấy được bổ sung bởi sự ranh ma và mục đích.

Thứ hai, biết được nguồn sức mạnh mới và khả năng bền bỉ này là bất thuờng so với những người đã có hạt giống. Loại bỏ khả năng có những hạt giống có những đặc tính độc nhất hay trong cơ thể ông đã làm thay đổi bản chất của hạt giống, cả hai điều này khó xảy ra được sau khi xem xét kĩ càng, ông thấy câu trả lời hợp lí nhất chỉ có thể là máu của Salk. Dù cho đã có chiếm lấy hàng ngàn người, tỉ lệ một người bình thường uống và bị biến đổi cơ thể bởi máu của một kẻ ngoài là hầu như không thể xảy ra. Ông không nghi ngờ thể được rằng máu của Salk đã thay đổi ông. Thậm chí rất lâu sau khi máu hắn đã được thải ra hoàn toàn trong hệ tuần hoàn, ông đã có được khả năng cảm nhận kẻ lạ của mình. Có vẻ như nó đã thay đổi cơ thể ông và cũng giúp ông phát triển khả năng tự vệ khỏi hạt giống cùng với những lợi ích sức khoẻ khác.

Thứ ba, ông đoán rằng bọn kẻ lạ hay bất kỳ ai là chủ của chúng cũng không nhận ra chuyện này xảy ra. Ông không nghĩ chúng sẽ thu được lợi nhuận gì khi làm một người như ông trở nên khoẻ hơn và khó giết hơn. Nếu đó là đúng, nó là dấu hiệu điểm yếu của chúng. Điều đó cho ông hy vọng để ông tiếp tục chống lại những nỗ lực để trừng phạt và làm ông khuất phục từ chúng.

Rồi vài ngày trước ông nhận ra mình có những suy nghĩ lạ. Ông phải hiểu rằng bất kỳ sai lầm gì ông phạm phải, ông chịu hết mọi trách nhiệm và đã luyện tập cảnh giác với bất kỳ dấu hiệu rắc rối nào từ khi có hạt giống. Từ kiểm tra nội tâm, đi vào bóng tối bên trong tìm ra con người đang sống trong ấy và tìm hiểu họ.

Ông biết suy nghĩ của mình, và một vài thứ gần đây… nó không phải là ông. Ông vẫn còn kiểm soát, không hoàn toàn, nhưng ông không thể tiếp tục như thế lâu hơn nữa. Điều này quá mạo hiểm cho mọi thứ ông quan tâm, bao gồm con.

Ông đã gặp được những người bạn qua nhiều năm. Một vài người trong số họ đã giúp đỡ, một vài người khác cũng đang làm công việc này như ông và… cũng như con bây giờ, ít nhiều gì đó. Một trong số họ là bác sĩ. Không phải là một bác sĩ phẫu thuật như ông, nhưng ông đã cứu mạng con gái ông ấy vài năm trước và ông ta nợ ông. Ông ta biết đủ về chuyện này và ông đã kể vừa đủ để ông có thể hoàn tất quá trình để lấy hạt giống khỏi đầu ông.

Ông chưa bao giờ làm phẫu thuật như thế lên ai, và ông hoàn toàn không biết liệu nó có hiệu quả hay không. Một trong những điều có thể sẽ xảy ra. Thứ nhất, ông ta sẽ trích xuất được hạt giống còn nguyên mà không làm tổn thương não. Nếu điều ấy xảy ra, ông sẽ sống và sẽ ổn. Thứ hai, ông ta sẽ trích xuất được hạt giống nhưng sẽ gây tổn thương não nghiêm trọng, dẫn đến ông sẽ bị tàn phế hoặc chết. Đó không phải là kết quả đáng mong đợi. Thứ ba, ông ta làm vỡ hạt giống trong quá trình trích xuất và ông sẽ bị đưa đi dù sống hay chết, bởi ông không nghĩ mình chúng sẽ đón tiếp nồng hậu ở nơi ấy. Thứ tư, hạt giống sẽ phản ứng với quá trình trích xuất, hoặc nó sẽ chiếm lấy ông hoàn toàn hoặc nó sẽ giết ông.

Hiện tại, có một cách giải quyểt cho mọi thứ. Với mối quan hệ của giữa chúng ta, ông nghĩ nó khó xảy ra nhưng cũng không thể quá ỷ lại. Nếu người bạn bác sĩ của ông, Prakesh là một kẻ lạ.. ông ta có thể sẽ cố giết ông khi ông đang bất tỉnh. Trong trường hợp đó, hay nếu hạt giống cố chiếm con người ông, sẽ rất hữu ích khi ta có cách đối phó.

Và ông đã biết, con đã nhận ra rằng ông đang nói về con. Đây không phải là chuyện con bắt buộc phải nhận lời, và ông ghét ý tưởng phải đặt con vào nhiều rủi ro hơn ông. Ca phẫu thuật này sẽ được tiến hành bốn ngày sau, nên con có thời gian để quyết định. Kế hoạch ban đầu của ông là chỉ là phụ giúp con thu xếp đồ đạc của cha mẹ con thôi và sẽ đi phẫu thuật một mình. Nếu ông không qua khỏi, thì, dù gì ông cũng dành được thời gian với con và cũng hy vọng con có được những ký ức tốt đẹp về ông ngoại mình.

Nhưng mọi khí không theo kế hoạch. Kiến thức và sự dính líu của con ngày hôm nay đã mở ra một hướng giải quyết mới, nhưng đây không phải là quá nghiêm trọng để con suy nghĩ thật kĩ càng trước khi quyết định làm. Nếu con từ chối. Ông sẽ dành thời gian còn lại với con cho phép, và ông luôn có thể tìm con lại được sau nếu mọi thứ suôn sẻ. Nhưng, nếu mọi thứ không suôn sẻ thì… chúng ta sẽ cùng thảo luận về những kế hoạch dự phòng nếu con muốn rời khỏi. Hoặc nếu con đồng ý giúp, thì con phải cam kết làm không chỉ vì lợi ích của ông mà còn vì của con. Ông không thể đặt con vào những tình huống nguy hiểm mà con chưa sẵn sàng để đối mặt.

Ý ông nói là, nếu con quyết định ở lại và giúp, con cần phải sẵn sàng sát hại người bạn của ông. Con phải sẵn sàng để giết ông. Con cần phải suy nghĩ về việc này trước khi trả lời, vì cái hố này chỉ có thể trở nên sâu hơn và tối hơn khi con càng đi xuống. Ông nghĩ trong cuộc đời này mình đã làm điều tốt, nhưng ông không ảo tưởng về mà ông đã trở thành, hay nói đúng hơn, con người thật của ông mà cuộc đời này đã làm . Ông là một kẻ sát nhân, và đó không phải là một sự thật dễ đối mặt và sống cùng đối với nhiều người. Điều ấy tùy thuộc vào con có muốn vào trong đáy lòng sâu thẳm của mình như ông đã làm và tìm con người đang chờ đợi ở đó. Tìm hiểu những gì họ có thể và không thể sống cùng, và xem con có chấp nhận được hay không.

Chỉ cần nhớ rằng khi con thật sự tìm thấy họ, hãy bỏ qua những thứ nhảm nhí và tự lừa dối, con sẽ tìm ra một thứ chân thật và có giá trị. Dù họ có muốn ở lại hay đi, giết hay chạy… dù con yêu hay ghét họ, phần nội tâm ấy sẽ không bao giờ nói dối con. Đôi khi ông nghĩ đó là điều tệ nhất. Chúng quá thành thật.

Phần 12

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *