Tôi Nghi Ngờ Ông Ngoại Tôi Là Một Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (p3)

phòng trống

Ông đã cân nhắc những lựa chọn cho việc tìm hiểu Marcus Salk.

Cố trở nên thân thiết với hắn thì quá mạo hiểm, bởi nếu hắn thật sự là người đã sát hại bà ngoại con, hắn sẽ nhận ra những dấu hiệu ám chỉ rằng ông đang nghi ngờ hắn. Từ ban đầu, ông đã không phải là một người giỏi ngoại giao, nên việc đột ngột kết thân với hắn sẽ rất nổi bật, và ông cũng không muốn bị xem là thân thiết với một người có thể sẽ bị mất tích.

Bởi vì ngay cả khi trong giai đoạn khởi đầu ông đã quyết rằng khi biết chắc được ai đã cướp mất Rebecca từ ông, ông sẽ hạ sát kẻ đó. Về mặt nào đó, sự quyết tâm của ông về điểm ấy khiến mọi thứ dễ dàng lên kế hoạch hơn, nhưng điểu ấy cũng đồng với việc ông phải hết sức cẩn thận.

Lấy ví dụ, thuê một thám tử tư để theo dõi hắn. Ông không thể để phía thứ ba biết sự chú ý của ông dành cho Salk – ngay cả Daniel Church cũng không biết tên hắn, và sự dính líu của ông ta và việc này cũng không tốt. Thêm vào đó, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tên thám tử bắt gặp Salk làm việc phi pháp và quyết định gọi cảnh sát?

Ông hiểu việc ấy nghe ra sao, nhưng con phải nhớ rằng ta hoàn toàn không biết động cơ của hắn là gì nếu hắn thực sự chính là hung thủ. Có thể đó là một sự cố cá biệt hay là một phần của một điều gì đó khác? Sự tàn nhẫn và việc vận chuyển một thi thể ra đồng hoang cho thấy hung thủ đã từng giết người trước đó, nhưng mạo hiểm để bắt một ai đó nơi hắn làm việc, dù có trong một bãi đậu xe nhỏ và hẻo lánh như thế, làm cho ông thắc mắc hắn hoặc hắn là một tay mơ hay ít ra là một kẻ ngẫu hứng. Hơn nữa, thật lòng mà nói, ông không muốn có ai đứng giữa ông và hung thủ.

Vậy chỉ còn một phương án duy nhất là tự theo dõi hắn. Tuy không chuyên nghiệp, ông biết ông cần ba thứ cơ bản: thời cơ, khả năng quan sát, và sự kín đáo. Về thời cơ, ông dần chuyển ca làm việc của ông trong bệnh viện để khớp với đa phần thời gian của Salk. Việc này được thực hiện dần trong khoảng thời gian một tháng để hắn không nghi ngờ. Tuy việc ấy không hoàn hảo, ông vẫn bị triệu tập bất chợt và không thể nào liên tục quan sát hắn trong hoàn cảnh thuận lợi nhất. Tuy nhiên, ông đã có được một lịch trình theo dõi được hắn cho hơn bốn mươi giờ mỗi tuần, ông đã cố hết sức trong khả năng của mình.

Còn về khả năng quan sát, ông đã mua loại ống nhòm và máy thu âm tốt nhất mà ông có khả năng chi trả, cùng với một số đồ nghề phục vụ cho việc đột nhập vào nhiều nơi cần vào. Toan tính trước mọi việc, ông cũng đã mua một khẩu súng lục 45 li, năm cuộn dây thừng và ba cuộn băng keo, hai cây dao và một khẩu súng điện. Ông chưa cần đến chúng, nhưng ông muốn chuẩn bị sẵn cho để phòng hờ. Tất nhiên là ông không mua tất cả mọi thứ cùng một lúc, và chỉ sử dụng tiền mặt.

Về sự kín đáo thì đơn giản hơn nhưng lại đắt đỏ hơn nhiều. Ông đã mua hai chiếc xe cũ, rẻ, còn tốt và không nổi bật. Ông đã phải xem qua rất nhiều xe để tìm ra hai chiếc không có vết trầy xước, kiểu dáng, hay màu sắc dễ nhận biết và sẽ không bị hư giữa chừng khi ông cần chúng. Sau đó ông tìm bốn nơi riêng biệt để đậu xe để không bị kéo đi nếu đậu một chỗ nhiều ngày quá lâu. Miễn là ông di chuyển luân phiên giữa những nơi ấy, mọi thứ đều ổn.

Ông cũng đã cân nhắc việc hoá trang, nhưng cảm thấy không khả thi. Nếu ông bị cảnh sát gọi tấp vào lề, việc ấy trông sẽ rất khả nghi. Nếu Salk nhìn thấy ông trong những bộ đồ hoá trang, hắn cũng sẽ cảnh giác ngay và chỉ sự tình cờ là lí do dễ nhất để giải thích cho việc khi ông bị phát hiện.

Ông cũng muốn tìm hiểu thêm về những vụ sát nhân tương tự có thể đã xảy ra, và thời này chưa có internet, nên điều ấy đồng nghĩa với những tờ báo. Ông đã trả phí theo dõi để mua báo trong khoảng năm trăm dặm đổ lại và đọc ngấu nghiến những mẫu tin mưu sát và mất tích.

Sau hai tháng từ khi ông nhận được kết quả xét nghiệm, mọi thứ đã đâu vào đó. Đêm đầu tiên ông đã cắm ở con đường gần nhà Salk, ông cảm nhận được sự khuấy động giữa phấn khích cùng với lòng hận thù và sầu não. Quá trình chuẩn bị trong suốt vài tuần trước có thể đã chiếm lấy tâm trí ông, nhưng không thể làm vơi đi nỗi sầu hay làm dịu đi sự hận thù. Ngồi trong bóng đêm của một khu dân cư yên tĩnh, ông đã chú ý đến từng tiếng động và chuyển động như một con ngựa đua đang chờ cổng mở. Hãy để ông có một thứ gì đó để xác nhận rằng người đàn ông này đã làm điều ấy để ông có thể bắt tay vào việc xé hắn ta thành nhiều mảnh.

Nhưng dĩ nhiên, không có gì xảy ra trong đêm đầu tiên và những đêm sau đó. Ông theo dõi hắn từ nhà đến những cửa hiệu, đến rạp chiếu phim, quán cà phê nơi mà một cô gái tuổi đôi mươi ngán ngẩm cố lịch sự tránh khỏi sự tán tỉnh ngượng nghịu của hắn. Kinh ngạc thay, với ống nhòm và máy nghe lén từ xa, ông có thể thấy và nghe nhiều thứ, và dần dần ông trở nên giỏi hơn trong việc tìm những góc khuất với hy vọng không bị phát hiện.

Trong vòng ba tuần, ông có cảm giác rằng mình đã thật sự biết rõ con người của Salk. Hắn trông có vẻ là một người cô đơn vô hại không làm điều bất thường. Nhưng, dĩ nhiên, đó chỉ là lớp nguỵ trang ngoài của Salk. Ông cần thấy con người bên trong của hắn.

Ông đã thăm dò bên ngoài nhà của Salk một tháng trước khi ông biết hắn sẽ vắng nhà, và nơi an toàn nhất để đột nhập là từ cửa sau. Ông đã mua một bộ bẻ khoá và một ổ khoá có mẫu giống hệt của hắn, ổ khoá bốn số rẻ tiền và không có chốt bảo mật. Ông đã từng đọc sách về cách mở khoá khi còn nhỏ, nhưng để chuẩn bị, ông đã đọc nhiều hơn gần đây. Ông đã tập luyện cách mở ổ khoá copy kia hàng giờ, chủ yếu bằng một công cụ căng nhỏ ở phía dưới cùng với một cây cào nhỏ để kích hoạt các chốt. Tất nhiên, ông biết rằng khoá thật sẽ được đánh theo cách khác, nhưng khi đã luyện tập, ông có thể bẻ ổ khoá sao chép trong vòng chưa đầy ba mươi giây.

Ông chọn một đêm hiếm hoi khi hắn bận đi làm khuya, rồi ông đã đến nhà hắn. Đậu xe cách nhà hắn hai con đường, cẩn thận lẻn vào trong sân sau của hắn, nhăn mặt khi con chó hàng xóm gần đó sủa lớn. Sau khi rón rén băng qua sân nhà hắn và đến được mái hiên sau nhà, ông đã tưởng tượng hình ảnh của hắn ta lao ra khỏi cửa với một khẩu shotgun chĩa xuống ngực ông. Ông rũ bỏ suy nghĩ ấy rồi cúi người xuống cửa để bắt đầu bẻ khoá. Từng tiếng kim loại cào nhẹ vang lên rất lớn trong bầu không khí tĩnh lặng, và áo sơ mi của ông đã ướt đẫm mồ hôi trong hai phút bẻ khoá. Không do dự, ông mở tung cảnh cửa và bước vào trong.

Không khí bên trong có phần rùng rợn và mát mẻ, thoang thoảng mùi thuốc tẩy rửa tạo nên mùi hương rất đặc trưng. Ông bước vào qua cửa nhà bếp, hoàn toàn trống trãi và rất sạch. Không có thức ăn cũng như nội thất – ngay cả đồ điện gia dụng cũng không, ngoại trừ một lò nướng có vẻ hiếm khi được sử dụng. Ông biết rằng ngôi nhà lúc này đáng lẽ ra không có ai, nhưng ông vẫn cố di chuyển nhẹ nhàng và chắc chắn rằng ánh đèn pin được chiếu thấp hơn bất kì cửa sổ nào.

Tiến vào sâu hơn, ông chỉ thấy những căn phòng trống trải. Không có nội thất hay hộp đựng hay vật trang trí. Rồi khi đó ông đến được phòng ngủ của Salk. Chỉ có một tấm nệm trên sàn và một chiếc gương cao dựng đứng ở góc phòng. Tủ đồ thì có những bộ đồ mà ông đã trông thấy hắn mặc hàng ngày. Bước ngang qua tấm gương, chợt ông thấy một thứ gì đó. Đó là một tấm ảnh của Salk của mười năm trước và ốm hơn năm mươi pound. Hắn đang ở một bãi biển với một người phụ nữ, cả hai đang trong tư thế đỡ bóng chuyền. Trông hắn hạnh phúc trong tấm ảnh ấy, và nó thắp sáng gươn…

Ông nghe thấy tiếng kịch của chốt cửa trước, ông như bị đóng băng. Khó có thể là ai khác ngoại trừ hắn, và quan trọng hơn nữa, ông không thể bị bắt gặp khi đang ở trong nhà hắn. Ông đã trốn vào trong tủ quần áo còn lại của hắn, lo lắng rằng sẽ nhìn thấy những vật dụng thường ngày của hắn. Tạ ơn trên, tủ áo này trống, và ông đã kéo nhẹ cửa vừa kịp đóng lại khi hắn bước vào phòng. Ông có thể thấy hắn qua những khe cửa. Tim ông đập thình thịch khi hắn mở cửa tủ kế bên và treo áo khoác của hắn rồi thay đồ. Ông phát hiện ra hắn đã yêu cầu được về sớm đột ngột giữa ca, điều ấy giải thích vì sao hắn về sớm hơn dự kiến tận sáu tiếng.

Rõ ràng hắn muốn tận dụng hết thời gian trong buổi tối, bởi vì hắn đang thay đồ để ra ngoài lần nữa. Quần jean, áo thun, trông bình thường ngoại trừ khi nhìn vào gương mặt hắn. Gương mặt hoàn toàn không biểu cảm trong khi hắn bước quanh phòng. Sau khi mang giày, hắn đã dành nhiều phút để đứng trước gương và tự nhìn bản thân, không cử động. Sự tĩnh lặng của hắn gần như mê hoặc. Rồi khi hắn cuối cùng cũng cử động, ông suýt giật bắn người. Hắn với tay đến tấm ảnh. Mang nó đến gần hơn và nhìn thật kĩ rồi nhìn lại vào mặt hắn trong gương. Mắt hắn đảo tới lui liên tục, cố gắng nhoẻn nụ cười như trong tấm ảnh.

Quan sát biểu cảm ấy chậm rãi sinh ra trên môi hắn thật kỳ lạ, nhưng tệ hơn là sự giác ngộ từ điều ấy. Hắn đang luyện tập. Hắn đang luyện tập để trông ra sao khi hắn cười.

Phần 4

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *