Tôi Nghi Ngờ Ông Ngoại Tôi Là Một Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (p5)

rừng thông ban đêm

Âm thanh di chuyển nhanh hơn trong thời tiết lạnh. Đó được gọi là khúc xạ âm thanh. Về cơ bản, các sóng âm thanh trong không khí ở trên cao, ấm hơn ở xa mặt đất lạnh sẽ di chuyển nhanh hơn qua các phân tử không khí bị kích thích nhiều hơn và bị đẩy xuống phía dưới. Vì vậy, âm thanh được khuyếch đại gần mặt đất hơn. Ông biết điều đấy lúc bấy giờ, nhưng ông đã không thể hiểu được cách giải thích theo lý thuyết khoa học cho đến sau này. Đêm ấy, ông đã thắc mắc tiếng thét của bé trai ấy bắt nguồn từ đâu.

Đã năm tuần trôi qua kể từ khi ông trở về từ Olathe, và trong thời gian ấy ông đã phát hiện được thêm thông tin về cô gái đã bị sát hại. Một cô gái tóc vàng đang học năm hai đại học, cô ta có cha và mẹ và một người anh trai mà báo chí đã phải đổ máu để khai thác sự đau thương và kịch tích suốt hai tuần trước khi bỏ qua để khai thác một thảm kịch khác. Nhưng điều đó vẫn chưa kết thúc đối với gia đình cô ấy. Điều ấy sẽ không thể kết thúc cho bất cứ ai trong chúng ta.

Rất dễ để tưởng tượng ra nỗi đau của họ rồi hấp thụ điều ấy vào ông để có được lí do chính đáng để kết thúc điều này ngay, để kết thúc hắn ngay. Nhưng với tất cả những chứng cứ thu thập được trong hoàn cảnh ấy, ông vẫn chưa có gì đủ mạnh kết luận dứt khoát. Ngay cả mẩu DNA từ móng tay của bà ngoại con, tuy thuyết phục, nhưng vẫn không thể loại trừ được những lời giải thích khác, và vì với những điều ông định làm lên người hắn, ông cần sự chắc chắn.

Ông đã bận rộn trong những tuần xen kẽ, vừa theo dõi Salk và công việc của mình, vừa chuẩn bị đầy đủ cho thời khắc khi tóm được hắn, nếu nó đến. Ông lại đi mua sắm – chậm và bí mật hơn – đa dạng những nhu yếu phẩm y tế và đồ nghề. Ông đã tìm ra và mua một chiếc xe tải vận chuyển rẻ bằng tiền mặt từ một công ty đã phá sản. Và ông đã dựng một căn phòng cho Salk trong thùng xe.

Ông đã vặn ốc đính một cái bàn lên sàn thùng rồi gắn khoá và dây xích lên nó. Ông lắp đèn vào trong góc thùng xe và thêm vào những kệ sách và ghế lên một bên tường. Ông còn hàn cả một giá truyền huyết thanh để có thể duy trì hắn bằng bất kì loại thuốc hay nước biển và thuốc kích thích cần thiết nào để giữ mạng sống của hắn. Ông đã có kế hoạch tra tất hắn từ lâu, và không muốn hắn chết vì bị sốc hay nhiễm trùng.

Tự nhủ bản thân rằng sẽ làm tất cả những điều này lên người hắn để có được thông tin. Để có được lời giải đáp cho câu hỏi bằng cách nào và vì sao hắn đã làm những gì hắn làm. Nhưng đó chỉ đúng một phần. Tận sâu thẳm trong tim, ông biết ông vẫn sẽ tra tấn hắn dù có cho ông câu trả lời hay không. Ông ghét phần ấy của con người ông, nhưng để có thể kiểm soát được nó, ông cần phải chấp nhận nó. Nên ông đã chuẩn bị căn phòng nơi Salk sẽ chết dần chết mòn trong khi cố cứu vãn lương tâm của mình với nhận thức rằng ông đã thấu đáo và công bằng trước khi bắt hắn.

Và dĩ nhiên, thực tế không như tưởng tượng. Một đêm nọ, đêm của những tiếng thét và nhiều hơn thế, ông đã quan sát nhà Salk với nhiệt tình mờ mịt của một người lính canh luôn canh gát tại một chốt duy nhất. Ông ở đó gần tám tiếng đồng hồ và đã chuẩn bị rời đi để về nghỉ ngơi thì Salk bất thình lình bước ra khỏi nhà rồi lên xe của hắn.

Điều này rất kỳ lạ so với hắn. Lúc này là gần tám giờ tối, và hắn chưa bao giờ rời khỏi nhà sau sáu giờ ngoại trừ đêm ông trốn trong tủ quần áo. Đêm mà cô gái nọ đã bị bắt cóc. Cảm nhận được nhịp đập trong gân máu trên đầu mình, ông chờ đến lúc khi hắn xa dần khỏi tầm nhìn rồi ông bắt đầu theo dõi hắn.

Chúng ta lái xe khoảng một tiếng, và mặc dù trời đã tối và những xe khác trên đường, ông luôn cảm thấy mình dễ bị phát hiện. Ông đã cố ở xa xe hắn, nhưng ông không thể mạo hiểm để mất dấu hắn lần nữa. Sau khi ra khỏi thị trấn rồi đi trên cao tốc xuyên bang hơn khoảng tám mươi dặm, hắn rẽ vào một đường nhỏ có đầy những khu mua sắm đổ nát và những cửa hàng đã đóng cửa. Ban đầu ông chỉ nghĩ rằng hắn có một đích đến cụ thể, nhưng hắn đã rẽ vào bãi đậu xe lớn đầu tiên rồi lái thật chậm, thậm chí vòng lại ra phía sau của một nơi trông như một cửa hiệu điện tử đã phá sản và một vài cửa hiệu bán quần áo dạt. Xong một vòng đầu, hắn lặp lại như thế cho những vòng tiếp theo.

Khi ông hiểu ra hắn đang cố làm gì, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn đối với ông để theo sau hắn và quan sát. Ông đã đậu xe ở gần đó, chờ cho hắn hoàn tất việc tìm kiếm một thứ gì đó hay một ai đó rồi tiếp tục theo hắn sang bãi đậu xe kế tiếp. Lúc này gần mười giờ rồi và nhiều nơi đã đóng cửa, nhưng vẫn có đủ xe ở xung quanh để khó có thể bị để ý với khoảng cách hiện tại.

Nhưng đó là một khoảng cách sai lầm. Chúng ta đã đến được bãi thứ tư, và trong lúc đang chờ hắn quay lại từ phía sau một khu chợ và những cửa hiệu của một khu mua sắm tàn úa, ông nhận ra rằng lần này lâu hơn những lần trước. Ông bắt đầu lái chậm về phía sau khu mua sắm, theo hướng mà hắn đã đi. Khi vừa rẽ vào góc, ông đã thấy hắn xô một cậu bé khoảng mười tuổi vào trong xe. Ông tăng tốc, nhưng hắn quá nhanh và đã ở quá xa rồi. Đến khi ông vừa đến thì cậu bé đã bị bắt cóc, Salk đã lái xe vào một con hẻm ở sau.

Ông lái theo hắn, mặc kệ bất kì sự giả dạng hay cố ẩn mình nào. Ông đã lo sợ việc mình đuổi theo hắn sẽ khiến hắn làm tổn thương cậu bé sớm hơn, nhưng ông phải nắm lấy cơ hội. Nếu Salk thoát được, cậu bé ấy sẽ chết.

Chúng ta lái xe trên một con đường nhỏ và ngoằng ngoèo, qua một khu xóm và rồi ra xa dần khỏi những toà nhà và những ánh đèn. Chiếc xe điệp viên nhỏ của ông, tuy tốt, nhưng không được trang bị đèn trước tốt và cũng không nhanh, và ông chỉ có thể dựa vào sự tập trung của mình để nhìn đường khi đang cố đuổi theo họ. Chúng ta đã cách xa thị trấn khoảng mười dặm, những cánh đồng và những mảnh đất trang trại phủ sương nhẹ phản chiếu ánh sáng huyền ảo của ánh trăng mùa đông khi chúng ta len lỏi qua bóng tối. Chúng ta đã đi qua một ngôi nhà sáng rực rỡ với đèn màu lấp lánh và những con tuần lộc bằng nhựa đúc và ông chợt nhớ rằng Giáng Sinh đã là tuần trước mà ông không hề nhận ra.

Đất trang trại bắt đầu nhường chỗ cho rừng cây, và ông cảm nhận sự hoảng loạn đang dâng lên khi biết xe sắp hết xăng. Đủ để trở về thị trấn, để cầu cứu cho cậu bé, nhưng chỉ vừa đủ. Điều này cần phải kết thúc ngay bây giờ.

Ông đạp chân ga hết mức có thể, chiếc xe đã nhảy bật ra trước với âm thanh rên rỉ phản đối. Ông không còn chắc mình sẽ giữ được tốc độ này trong bao lâu để giữ cho động cơ không bị nổ, nhưng ông không cần lâu. Ghì chặt tay lái, ông đã sẵn sàng khi mũi xe của ông đã ở sát đuôi xe của Salk. Trong ngã rẽ tiếp theo, ông đã lái sang làn bên trái để đủ lâu để có thể bắt kịp nửa xe của hắn, sau đó vung phần trước xe mình vào bánh xe sau của hắn.

Việc đó hiệu quả ngay tức khắc. Hắn đã mất tay lái và xoay vòng, nhưng ông cũng thế. Ông đã cố kiểm soát xe lại, nhưng đã quá muộn. Ông đâm xe xuống một con mương cạn phía bên phải đường rồi mọi thứ tối sầm lại.

Khi tỉnh dậy, động cơ xe vẫn còn chạy bằng cách nào đó, mui xe bị vò nát vì đâm thẳng vào một cây phong cỡ trung bình. Dựa vào đồng hồ xe, chỉ mới vài phút trôi qua, nhưng đó là quá đủ thời gian để Salk có thể trốn thoát. Ông cố nhìn ra cửa sổ nhưng nó đã quá mờ để thấy được gì, nên ông đã mở cửa và thoát ra thật chậm.

Đầu ông choáng váng và có một vế trầy xước nhỏ, ông đã đập đầu vào vô lăng, ngoài ra thì ông vẫn còn ổn. Tựa lưng vào xe, ông nhìn quanh và thấy xe của Salk nát tươm ở con mương thoát nước sâu hơn bên trái cách ông khoảng năm mươi feet. Cửa trước đã được mở nhưng không thấy bóng dáng của ai. Ông bắt đầu tiến chiếc xe và mất không lâu để thấy được vết kéo lê dẫn vào trong rừng.

Vỗ vào túi mình. Ông đã có súng và dao gấp trên người, như thế là đủ. Lần theo con đường mòn ấy lúc đầu không quá khó, ánh trăng đã giúp cho việc đi qua những đoạn đường đầy băng, tuyết và đất trở nên nhẹ nhàng. Tuy nhiên, khi ông tiến vào sâu hơn, bóng tối và cây cối rậm rạp bắt đầu làm chậm tiến trình của ông. Đó là khi cậu bé bắt đầu la hét.

Ông lại bước nhanh hơn, chạy khập khiễng với tốc độ không ổn định để cố định hướng theo sự kết hợp của thị giác và thính giác. Tiếng khóc của cậu bé càng to hơn, nhưng dần trở nên chói tai và điên dại hơn khi chuyển dần từ sợ hãi sang kinh hoàng. Ông băng qua một bụi thông dày cuối cùng và rồi ông đã thấy nguyên nhân vì sao cậu bé lại hét lên như vậy.

Đây là lúc ông cần sự kiên nhẫn của con hơn mọi thứ ông đã kể từ trước. Ông hiểu rằng mình đang cung cấp cho con rất nhiều chi tiết để giải thích mọi việc đầy đủ, nhưng bất chấp sự kỳ lạ của phần lớn câu chuyện, ông không biết rằng bao nhiêu điều gì mình đã kể từ đầu đến giờ đã hoàn toàn làm con nghĩ là hư cấu. Phần tiếp theo sau… ông sẽ cố để hết sức để miêu tả nó, nhưng con cần phải hiểu rằng ông sẽ không thật sự diễn đạt được hoàn toàn và điều đó sẽ có vẻ khó tin. Hãy cố nghe thật kĩ.

Ông bước ra khỏi bụi thông và đến được một khoảng trống nhỏ, ánh trăng trắng lạnh lẽo rọi như ánh đèn sân khấu xuống hiện trường. Cậu bé – khoảng tám tuổi khi ông đến gần và nhìn rõ hơn – đang nằm trên đất cố lết mình khỏi một thứ gì đó cao ngất ngưỡng. Không còn thấy Salk ở đâu. Chỉ còn thứ đó…

Nó đứng trên hai chân và to gấp rưỡi một người bình thường. Nhìn từ sau, ông có thể thấy nó đang đứng trên đầu ngón – giống như chân chó mèo, mặc dù nó khiến ông liên tưởng đến chân chuột nhiều hơn. Nó không có đuôi, nhưng ông có thể thấy phần hông tương đối nhỏ và một phần thân lớn đầy cơ bắp. Lưng của nó được bao phủ hầu hết bởi lông xám bạc, tuy nhiên nó dần trở nên loang lổ và có vẻ như chuyển dần thành một thứ gì đó trông như kitin đen khi càng lên đến gần đầu. Ông đã nhìn toàn thân nó thật nhanh trong khi vẫn bước chậm về phía trước. Rồi nó quay lại.

Đầu của nó là một hỗn tạp của loài bò sát và sâu bọ, làm cho ông liên tưởng đến sự lại hợp giữa  bọ hung và rắn. Một lớp vỏ đen cứng bao trùm lên bộ mặt dài với đôi mắt màu vàng sáng và cái miệng đầy những chiếc răng dài và cong. Điều kỳ lạ nhất về nó là hai cánh tay của nó. Chúng khác nhau. Một cánh tay nặng và dày, trông có vẻ là cùng chất liệu màu đen kia và có hình thù như một cây dùi cui được thuôn nhọn lại thành một mũi nhọn nhỏ ở phần cuối. Cánh tay còn lại mảnh khảnh, đầy lông và bàn tay với những ngón tay dài và trông gần như rất duyên dáng, mỗi đầu ngón tay đều có móng vuốt móc câu.

Về phần ông, ông đã lùi lại một bước vô ý thức. Tâm trí ông đang gặp rắc rối khi cố điều chỉnh với thứ ông vừa trông thấy. Làm sao ông có thể chống lại một thứ như vậy? Nhưng, ông vẫn phải thử. Ông mò mẫm và rút súng ra từ túi áo khoát, nhắm vào con vật và bắn.

Nhìn thấy viên đạn chạm vào nó trước khi một tiếng kịch đục ngầu phát ra từ nó. Con vật trông không hề hấn gì. Ông bắn thêm một phát. Một phát nữa. Ông bắn sạch mười ba viên vào con quái ấy, nhưng nó không mảy may giật mình, không chảy máu. Nó đã hứng chịu không một chút phàn nàn. Rồi ông nhận ra nó đã phát ra âm thanh. Ban đầu rất nhỏ, và ông không thể nhận dạng được. Cho đến khi nhận ra được âm thanh ấy, ông thấy mình như rụng rời.

Nó đang cười. Âm thanh ấy thật tồi tệ, như thịt ướt và đá đang bị cuốn trong một máy sấy quần áo cũ, nhưng ông biết là nó đang cười. Bất kì nó là thứ gì, con quái vật này đang cười vào ông.

Nhìn về phía cậu bé, sợ mất hồn vì mọi thứ đang diễn ra, ông la lên gọi cậu bé hãy chạy đi. Ông không biết điều ấy liệu có giết chết cậu bé ấy hay không, tự nhủ bản thân trước sau gì cậu bé ấy cũng chết, nhưng khi vừa la lên, con quái vật ấy quay lại và dập cánh tay dùi cui to lớn của nó lên bụng cậu bé.

Cậu bé ấy, bị dập nát tung toé. Cánh tay ấy đập xuống lần thứ hai và lần thứ ba, nhưng cậu bé ấy đã chết trước đó rồi, lực ép từ cú dập đã làm nát xương và những tia máu và thịt nát bắn tung toé ra từ điểm va chạm. Con quái vật quay lại, vẫn cười với giọng kinh khủng của nó, và ông thể rằng ông có thể thấy cái miệng đầy những con dao đang mỉm cười với ông.

Và ông đã chạy.

Tâm trí của ông lúc này đã mất đi một nửa, và ông không thể chắc rằng liệu mình thậm chí đang đi đúng đường để quay lại đường lớn. Qua âm thanh của máu trong tai, ông có thể nghe thấy tiếng chạy nặng nề đáng sợ của con quái vật đang đuổi theo ông. Ông đã cố chạy nhanh hơn, nhưng tầm nhìn của ông bắt đầu bị nhoè và ông phải vật lộn để điều khiển đôi chân mình. Ông cảm thấy nhiều hơn là nghe thấy hơi thở nóng ran của nó trên lưng mình, và ông quay lại để cố chống lại nó, nhưng đột nhiên ông đang bay trong không khí. Cơn đau bùng phát qua cổ và vai khi ông va mạnh phải một thứ gì đó, rồi ông lại bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy, ông đang ở trong một căn phòng nào đó. Trông như một tầng hầm, với những bức tường khối bê tông bít bùng và không khí ẩm mốc. Căn phòng khá rộng, trải dài vào trong bóng tối không được chiếu sáng đủ bằng một chùm sáng duy nhất từ bóng đèn trên cao. Ông đã bị trói trên ghế, dây thừng ở cổ tay và mắt cá chân, dây bungie quanh ngực. Ông đã cố lắc mạnh ghế, nhưng nó rất nặng hoặc đã được gia cố bằng cánh nào đó, vì nó đã không nhúc nhích.

Rồi ông chú ý lắng nghe bất kì dấu hiệu của tiếng động nào, bất kì manh mối nào để biết mình đang ở đâu hay liệu có ai đang ở quanh. Không có gì. Cuối cùng ông trở lại quan sát xung quanh mình, cố nhìn vào trong bóng tối cho bất cứ thông tin nào ông có thể tìm. Khi đó ông đã nhìn thấy đôi mắt của hắn.

Đôi mắt của Salk đang phản chiếu ánh sáng từ bóng đèn trên trần, khi ông nhìn vào trong không gian màu đen kia, ông đã dần nhận ra được hình thái tĩnh lặng của hắn. Hắn không nói gì, nhưng sau vài giây quan sát ông, hắn bước ra ngoài ánh sáng, mắt hắn chăm chăm nhìn ông. Hắn đang mỉm cười. Một nụ cười rất chân thật.

Phần 6

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *